Một dòng suối uốn lượn theo địa hình, sát bên bờ suối là những gốc cổ tùng, bốn bề dã thảo xanh rờn, cách bờ suối không xa lắm là một tòa bảo lớn đứng sừng sững, trơ trọi. Đây chính là Thiên hạ đệ nhất Giao Long bảo, tương truyền Giao Long bảo là một trong ba đại bảo lớn nhất võ lâm mà Giao Long bảo đứng đầu.
Bỗng trước bảo có ba bóng người lướt tới nhanh như chớp, chính là Đông Phương Thanh Vân và hai tì nữ. Đông Phương Thanh Vân dừng lại, đảo mắt quan sát tứ bề một lượt rồi nói :
- Tiêu, Lâm hai cô nương, chúng ta vào bảo đi.
Vừa nói chàng vừa tung mình lên, thân hình tựa như đại bàng vỗ cánh, thoáng chốc đã bay cao hơn mười trượng. Tiêu, Lâm nhị vị cô nương đều như tiên nữ lướt song song bay lên nhảy vào trong bảo.
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đông Phương Thanh Vân vừa ổn trọng cước bộ, đã có tiếng quát vang trời cất lên :
- Bằng hữu phương nào vô cớ xâm nhập bổn bảo?
Đông Phương Thanh Vân ngước mắt trông ra đã thấy hai tên đại hán đứng cách mười hai trượng phía trước, chàng bèn cất giọng lạnh lẽo.
- Các ngươi hãy kêu Tư Mã Dung lão quỷ ra đây?
Lúc này trời đã rạng sáng, ánh bình minh đã soi rõ mặt người.
Hai tên đại hán thấy một thiếu niên ăn vận tồi tàn, dám mở miệng ngạo cuồng, bèn chẳng nói chẳng rằng lao tới tựa hổ đói vồ mồi, chớp mắt đã công liền bốn chưởng.
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, vận thần công, đứng im bất động. Chỉ nghe hai tiếng binh binh, hai đại hán bị sức phản chứng của chưởng lực phải thối lui mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Đúng lúc ấy, một thanh âm nhỏ nhẹ ôn hòa vọng tới :
- Các hạ có phải là Đông Phương Thanh Vân hồi đêm đã giết Bắc Tú cùng Giao Long song tôn không?
Lời vừa dứt một trung niên hán tử thân hình thanh tao hiện ra.
Đông Phương Thanh Vân đáp :
- Đúng vậy, ngươi là Giao Long bảo chủ Tư Mã Dung hả?
Trung niên hán tử đáp :
- Đúng vậy, xin hỏi các hạ có việc gì mà giá lâm tệ bảo?
Đông Phương Thanh Vân chẳng nói chẳng rằng, song thủ cất lên ngang ngực đẩy mạnh ra, một luồng kình phong réo lên ồ ồ, cuốn về phía Tư Mã Dung. Trung niên hán tử, Tư Mã Dung biến sắc, vội tung mình lùi lại hai thước quát :
- Các hạ muốn gì?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết? Bổn thiếu gia không giết người vô cớ, mau động thủ, bổn thiếu gia không có thời gian giỡn chơi với ngươi.
Tư Mã Dung gằn giọng :
- Thinh danh của các hạ sớm đã vang dội võ lâm, người người khâm phục, vậy mà hôm nay vì sao chưa phân rõ trắng đen như vậy, có việc gì cũng phải nói rõ mới được.
Đông Phương Thanh Vân gầm lên :
- Nói rõ, hừ, ngươi chỉ vì dục vọng đã hèn mạt âm mưu giết chết nghĩa phụ ta, bắt cóc nghĩa mẫu ta, chẳng lẽ ngươi còn chối ư?
- Nghĩa phụ của các hạ là ai?
- Phu thê Nam Cung?
Tư Mã Dung biến sắc nói :
- Các hạ phải chăng muốn nói Nam Cung Phong tiên sinh bị sát hại. Nam Cung phu nhân bị bắt cóc ư?
Thanh âm mang vài phần gấp gáp run rẩy, Đông Phương Thanh Vân tuy nộ khí xung thiên cũng phát giác giọng nói của Tư Mã Dung có điều kỳ dị, chàng lạnh lùng :
- Lẽ nào không phải do ngươi làm?
Tư Mã Dung vội lao tới, giọng run rẩy :
- Nam Cung phu thê làm sao mà chết?
Đông Phương Thanh Vân càng thêm nghi hoặc, chàng thấy Tư Mã Dung lời lời đều phát tự đáy lòng, bèn nói :
- Ngươi còn chưa trả lời cho ta hay có phải ngươi hãm hại Nam Cung phu thê không?
Tư Mã Dung mắt rưng rưng lệ, giọng nghẹn ngào :
- Nhị ca vì sao mà chết, từ khi ca ca nghe lời người gièm pha cùng đệ động thủ, sau đó bỏ đi tiểu đệ lúc nào cũng dò hỏi tung tích để giải thích hiểu lầm, nhưng, nhưng ca ca đã chết mà không kịp nói lời giã biệt... Đông Phương Thanh Vân vì sao các hạ lại cho rằng tại hạ hãm hại ca ca.
- Vì ngươi từng đem lòng yêu mến Nam Cung phu nhân?
Tư Mã Dung cất giọng thê lương :
- Phải, tại hạ tuy đem lòng thương yêu nhị tẩu, nhưng đó là việc xảy ra trước khi họ kết nghĩa trăm năm, sau đó tại hạ nghĩ rằng nhị tẩu gả cho nhị ca hay gả cho tại hạ cũng đều đáng mừng cả, do vậy tại hạ bèn tới chúc mừng. Nào ngờ, khi tại hạ tìm đến thì phát sinh sự cố.
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hỏi :
- Sự gì?
Tư Mã Dung thở dài :
- Ôi, nhắc tới tại hạ lại thấy lòng đau, tại hạ cùng Nam Cung tiên sinh kết nghĩa huynh đệ, bị hiểu lầm mà thành ra cừu địch, khi nhị ca thấy tại hạ thì bèn nói rằng có phải tại hạ đến tỉ kiếm với mình không, khi đó tại hạ cho rằng nhị ca nói đùa do vậy cũng cười nói rằng đến để so kiếm cùng chúc mừng. Nam Cung nhị ca chẳng nói chẳng rằng tuốt kiếm công liền. Khi đó tại hạ cả kinh biết rằng nhị ca đã hiểu lầm, do vậy tại hạ vừa tránh vừa giải thích. Nhưng nhị ca chẳng đếm xỉa lấy nửa lời, sau tại hạ phải bỏ ra xa, hỏi vì cớ gì nhị ca động thủ. Nam Cung nhị ca nói rằng muốn tiêu diệt tình địch. Lúc ấy tại hạ thực có khổ mà không nói ra được, tiếp đó tại hạ hỏi mấy câu nữa, song nhị ca chẳng trả lời. Vì vậy tại hạ cũng bực tức bỏ đi. Khi ấy tại hạ nghĩ rằng đợi khi Nam Cung nhị ca bình tĩnh lại rồi giải thích cũng không muộn. Cách một năm tại hạ tới tìm thì Nam Cung nhị ca đã dọn đi nơi khác, nay tại hạ lại thấy các hạ tới đòi báo cừu, vậy xin hỏi các hạ nghe ai nói.
Đông Phương Thanh Vân bán tín bán nghi đáp :
- Vốn bổn thiếu gia cũng không biết, nhưng được nghe mẫu thân nói rằng ngươi có ân oán với nghĩa phụ nghĩa mẫu, đêm qua phía cửa Đông gặp Bắc Tú cùng hai lão dâm ma, chính chúng đã chứng thực.
Tư Mã Dung cất giọng giận dữ :
- Lòng lang dạ sói.
- Bắc Tú chẳng phải là Thiếu bảo chủ sao?
- Y là hài tử của đại huynh tại hạ, tại hạ đem y về nuôi dưỡng đến lớn, nào ngờ y lại không theo chính đạo, chuyên gian dâm kết đảng với song tôn hành ác, muốn đoạt lấy ngôi Bảo chủ của tại hạ, vì tại hạ cô thế đành im lặng không nói, đêm qua các hạ trừ đi hậu hoạn lòng mừng khôn xiết, chính đang muốn đi bái tạ thì các hạ tới.
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :
- Thực không phải ngươi là kẻ chủ mưu sao?
Tư Mã Dung đáp :
- Tại hạ chưa từng hổ thẹn với chính mình, tại hạ không phải là kẻ bất nhân bất nghĩa.
- Làm sao ta tin được.
Đột nhiên sau lưng chàng một thanh âm sắc nhọn cất lên :
- Di lão thân có thể bảo đảm Tư Mã Dung không phải là kẻ bất nghĩa.
Đông Phương Thanh Vân giật mình quay lại thì thấy Tiêu Sương La Sát đã đứng đó từ bao giờ. Lại nghe Tiêu Sương La Sát nói :
- Tiểu tử, võ công của ngươi đã cao siêu phi phàm, báo cừu tuy là đại sự cũng không nên gấp, đợi đến khi làm rõ chân tướng thì báo cừu cũng không muộn, thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ cần ngươi nói một câu, thất đại môn phái sẽ hợp lực điều tra rõ sự này.
Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :
- Ngươi nói nghĩa phụ của ta là nhị ca, vậy đại ca là ai?
Tư Mã Dung nói :
- Thiên Độc thư sinh, Chung Tú Lữ.
- Phải chăng y là phụ thân của Bắc Tú Chung San Huy.
- Đúng vậy?
- Hừ, cha nào tất có con nấy, đây cũng là mối khả nghi, song ngươi cũng vẫn chưa thoát khỏi bị liên lụy, có một ngày bổn thiếu gia có chứng cớ là do ngươi làm kẻ chủ mưu, ta thề sẽ phanh thây ngươi làm trăm mảnh.
- Đương nhiên, nhưng các hạ có thể kể lại tỉ mỉ mọi sự cho tại hạ biết được không?
Đúng lúc ấy, một bóng người tiến vào Giao Long bảo, người này chính là Thiên Độc thư sinh, Tiêu Sương La Sát vừa thấy lão, bèn nói :
- Lão quỷ, ngươi cũng tới đây sao?
Thiên Độc thư sinh lẳng lặng không đáp, tiến tới gần Đông Phương Thanh Vân.
Đông Phương Thanh Vân đang kể lại sự tình nghĩa phụ bị giết ra sao, nghĩa mẫu bị bắt như thế nào mà nhất nhất kể lại, khiến Tư Mã Dung luôn miệng thở dài.
Thiên Độc thư sinh đã ngấm ngầm nuôi ý hãm hại Đông Phương Thanh Vân, lão từ từ dịch chuyển cước bộ tới sau lưng chàng, đợi cơ hội ám toán. Lúc ấy Đông Phương Thanh Vân kể đến chỗ thương tâm nhất thì nước mắt chan hòa, thân hình run bần bật.
Tiêu Phụng Hoàng thấy vậy bèn bước đến, rút khăn ra lau nước mắt cho chàng, dịu dàng nói :
- Tướng công hãy bình tĩnh, cường địch đang ở trước mặt.
Thiên Độc thư sinh đang muốn hạ thủ, chợt nghe như vậy bất giác giật mình biến sắc, chỉ là lão vốn có tật giật mình, nghe người nói trúng tim đen thì không khỏi kinh hãi. Tiêu Sương La Sát thấy lão khác thường bèn bước tới hỏi :
- Lão quỷ, ngươi muốn làm gì vậy?
Thiên Độc thư sinh đang khi hối hận đành bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở, lập tức quát :
- Kiếm y đòi nợ?
Đông Phương Thanh Vân quay phắt lại, lạnh giọng :
- Ngươi muốn báo cừu cho nhi tử thì cứ kiếm bổn thiếu gia là được.
Thiên Độc thư sinh tức giận, sát cơ lóe lên trong mắt, lão thầm nghĩ :
"Ta không lợi dụng cơ hội này để hạ sát tiểu tạp chủng chỉ e sau này hắn điều tra ra ta là kẻ chủ mưu hãm hại Nam Cung phu thê thì hỏng"
Nghĩ tới đây, lão chẳng nói chẳng rằng lập tức động thủ, tả thủ bỗng phóng ra, xỉa tới huyệt khí bái, đồng thời hữu thủ vung lên vỗ xuống Thiên linh cái của Đông Phương Thanh Vân. Công thế uy mãnh, xuất thủ nhanh như chớp giật.
Đông Phương Thanh Vân hoàn toàn không ngờ lão sẽ xuất thủ mà không kể gì tới qui cũ giang hồ, nên đã bị trúng đòn. Trong lúc hoàn toàn không giới bị, chỉ nghe một tiếng hự... thân hình chàng tựa diều đứt dây bay ra xa bốn trượng.
Tiêu Phụng Hoàng kinh hãi vội phi thân tới đỡ. Lâm Nhật Hoa hét :
-Vô sỉ, ngươi dám ám toán Thiếu chủ...
Lời nói chưa dứt nàng vung song thủ phát liền hai chưởng. Sự tình diễn biến quá bất ngờ, khiến Tiêu Sương La Sát trở tay không kịp đứng ngẩn người nhìn. Đã nghe Thiên Độc thư sinh cười nhạt :
- Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết sao?
Vừa nói lão vừa đề tụ đủ mười thành công lực công ra một chưởng, lão biết vô độc bất trượng phu, nên muốn một chưởng này phải đả thương Lâm Nhật Hoa để diệt trừ hậu hoạn. Nào ngờ khi chưởng phong va chạm, Thiên Độc thư sinh cảm thấy một luồng lực đạo mãnh liệt ập tới, khiến lão lảo đảo thoái lui hai bước, mà Lâm Nhật Hoa chỉ thóai bộ nửa bước, thực là sự tình vượt khỏi mọi tiên liệu của Thiên Độc thư sinh.
Chỉ nghe Lâm Nhật Hoa quát :
Chương trước | Chương sau