Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Hồi 70 - Tình yêu nồng nhiệt oán hay duyên

↓↓
Cánh cửa vừa mở rộng, bên trong một nữ lang ăn mặc thật lộng lẫy nhẹ nhàng uyển chuyển bước ra. Quả nhiên là Lệ Minh Nguyệt.


Đi theo nàng là Long Thủ Vu Bà và Độc Vương Sa Thiên Lý. Hai người cứ lầm lì bước theo không nói một lời.


Tư Mã Huệ nói luôn một tràng bằng những lời ríu rít như chim kêu không phân biệt được, rồi chạy về phía Long Thủ Vu Bà.


Thời Thiếu Côn tuy ngạc nhiên nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi :

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không ngờ lại gặp Lệ cô nương nơi đây.


Lệ Minh Nguyệt tươi như hoa hồng buổi sớm, hớn hở nói :


- Có ngờ đâu lại xảy ra nhiều việc như thế nhỉ?


Thời Thiếu Côn đáp :


- Phải, bây giờ tôi mới sống sót nhìn lại được mặt cô nương. Tuy có muộn một chút, nhưng...


Lệ Minh Nguyệt lẹ miệng nói :


- Những cũng có thể cứu được kịp thời, phải không anh?


Thời Thiếu Côn cười lạt, nói :


- Đúng lắm, hôm nay chúng ta có thể đem ra thanh toán món nợ cũ được rồi. Trong Thanh Tích tự tại Tam Tiên Lĩnh.


Nói đến đây chàng bỗng đùng đùng nổi giận, rút thanh Dương kiếm cầm nơi tay.


Thì ra từ lúc mê man, bị bắt cho đến thời gian nằm trong phòng đá, thanh bảo kiếm vẫn ở trên vai không bao giờ rời khỏi mình.


Lệ Minh Nguyệt cứ tủm tỉm cười không nói.


Thời Thiếu Côn vung thanh kiếm báu, mặt hằm hằm nói tiếp :


- Cô đã thi hành một thủ đoạn lừa dối bên trong, bề ngoài giả ân giả nghĩa để làm gì? Không ngờ cô phái hai người giả kế đưa đường để thừa dịp đánh tráo những văn kiện bí mật? Cô không thấy thẹn về hành động đê hèn như vậy sao?


Lệ Minh Nguyệt vẫn không rời nụ cười trên đôi môi đỏ mọng :


- Lúc ấy tôi hận anh không thể tả. Tôi chỉ muốn mượn bàn tay của Chí Tôn để xé xác anh ra làm trăm mảnh mới hả lòng.


- Đáng tiếc là mưu mô chưa thành tựu tôi không bị chết vì tay cô, có lẽ cô không bằng lòng và thất vọng chút ít.


Lệ Minh Nguyệt lắc đầu cười nói :


- Không thất vọng chút nào hết...


Rồi nàng liếc mắt khẽ cười tủm tỉm nói luôn :


- Thời đại hiệp, nếu tôi cố tình sát hại thì người tránh sao cho khỏi. Khi nãy...


Nói đến đây nàng nhìn chàng cười rồi không nói nữa.


Thời Thiếu Côn nghĩ bụng :


- "Nàng nói có lý lắm. Khi nãy giá nàng muốn ám sát mình thật dễ như trở bàn tay.


Nàng đã dùng thuốc mê đáng ngã Bạch Thái Vân, Khúc Tự Thủy và Tề Mãn Kiều rồi, huyệt đạo của mình lại bị bế tắc thêm trúng độc, mê man, chẳng còn mảy may công lực. Nàng đang căm hận mình, nhưng tại sao không hạ thủ lại còn giải huyệt cho mình, hóa tan các độc tố, làm khôi phục lại công lực, ngay cả thanh bảo kiếm cùng để y nguyên trên vai. Như thế nghĩa làm sao?"


Suy nghĩ một chập, chàng chẳng nghĩ được câu trả lời cho hợp, gượng cười nói :


- Đó là tại cô đã bỏ qua một cơ hội tốt!


Lệ Minh Nguyệt dịu dàng nói :


- Có thể nói như vậy được. Thật ra từ khi ở trong Thánh Tích tự, nhìn thấy anh ra khỏi, tôi đã có ý hối tiếc rồi.


Thời Thiếu Côn vừa cười gằn vừa nói :


- Có thể trên đời này không có gì độc ác bằng tâm địa phụ nữ. Cứ như ý niệm đó và sự bố trí này, cô nương quả là một người cay độc nhất. Nhưng hiện nay có ai ngờ được là cô nương đã đổi ý, bày những trò khác, thật là...


Lệ Minh Nguyệt hỏi :


- Như vậy anh định đối phó ra sao?


- Sẽ giết cô.


Nói dứt lời, chàng không e dè gì nữa, vung kiếm chém luôn.


Trong lúc căm giận, đường kiếm chém ra với thập thành lực đạo, xé gió veo veo, ánh sáng chói rợn người, lóe mắt, chém vào lưng nàng.


Nếu quả chém thực thì Lệ Minh Nguyệt đã đứt tiện làm hai rồi.


Nguyên nhân khiến chàng căm hận sâu sắc nhất là việc Lệ Minh Nguyệt cho hai người đưa đường ra khỏi Thánh Tích tự để lừa dịp tráo mất chứng vật và văn kiện trong gói mà chàng vẫn luôn luôn mang kỹ trong người.


Chính vì cớ đó mà nỗi oán thù giữa Chí Tôn giáo chủ cùng Thời Tư Tình vẫn không cởi mở được, sự hiểu lầm cứ kéo dài mãi và cũng do đó mà Chí Tôn giáo chủ đã dùng "Hương Vân độc" làm mê man đánh ngã chàng cùng Bạch Thái Vân.


Ngay đến việc nhờ Khúc Tự Thủy dùng thuật "Di nguyên bổ thiên" rồi tìm đến Bạch Bình sơn để lọt vào tròng Lệ Minh Nguyệt nữa, cũng đều do đó mà ra hết.


Càng nghe càng căm hận đến nỗi chàng không còn do dự, quyết đưa tay chém xuống một kiếm cho rồi.


Nhưng thanh kiếm vừa xuống đến nơi chàng vội thu về, không chém được.


Thấy chàng cứ lặng thinh nhìn mình, Lệ Minh Nguyệt mở lời :


- Không cay độc chẳng phải là trượng phu. Một đường kiếm anh định giết tôi vừa rồi cũng chỉ là hành động cay độc rồi.


Thời Thiếu Côn tức quá, nhưng chẳng biết nói gì.


Chập sau, chàng mới từ từ nói :


- Bình sinh tôi là người ân oán rất phân minh. Tôi trách cô nương có người hành vi quái gở khiến người ta khó lòng mà nhịn được.


Lệ Minh Nguyệt cười giòn tan nói :


- Chà, tốt quá, anh quả là con người ân oán phân minh thật! Này chàng họ Thời kia! Cứ tự vấn lương tâm mà nhớ lại trường hợp nào tôi đã cứu mạng anh. Khi mới gặp Độc Vương Sa Thiên Lý, nếu không có gặp mặt tôi, có lẽ anh muốn sống chẳng xong, muốn chết cũng chẳng được, rồi biến thành một bù nhìn cho Độc Vương dùng làm nô lệ đời đời. Anh còn nhớ đấy chứ?


Thời Thiếu Côn cảm thấy cơn bực tức giận đã lắng dịu đi nhiều. Chàng lắp bắp nói :


- Tôi đâu phải con người vô ân. Chỉ vì tôi không chịu nổi những thủ đoạn bịp bợm ác nghiệt của cô, khiến cho tôi sống cũng không khác nào đã chết rồi. Cho nên...


Lệ Minh Nguyệt cười nói :


- Thôi, đừng nói là tôi đã bịp bợm anh, mà chỉ thử tìm hiểu vì sao tôi lại bịp anh như vậy?


Thời Thiếu Côn hứ một tiếng đáp :


- Việc đó cần hỏi ngay cô.


Lệ Minh Nguyệt nói nhỏ, giọng nói có vẻ thành thật và thiết tha.


- Được rồi, để như thế này, tưởng cũng không cần phải úp mở gì nữa. Sở dĩ như vậy cũng chỉ vì một chữ... yêu mà thôi.


Thời Thiếu Côn rúng động cả người, lẩm bẩm nói :


- Yêu, lại yêu nữa?


Lệ Minh Nguyệt cúi đầu xuống như nói lớn :


- Phải, tôi đã yêu anh, đó là sự dĩ nhiên, còn chối cãi được nữa. Lúc đầu tôi đã tìm đủ mọi cách để lấy được anh. Nếu không thi hành được như ý muốn, tôi chỉ muốn thủ tiêu anh. Vì không lấy được anh, tôi không thể để lọt vào tay một người nào khác nữa.


Tiếng nói của nàng nhỏ dần rồi trở nên nức nở. Mặc dù cố gắng giữ thái độ thản nhiên lạnh nhạt, nhưng hai vành mi đã đẫm lệ, thổn thức từng hồi.


Nghỉ một chập, nàng nức nở nói tiếp :


- Nhưng nếu tôi sát hại được anh, cũng không thể nào làm vơi bớt được sự đau khổ tự đáy lòng, trái lại sẽ khiến cho tôi suốt đời áy náy không yên. Người anh đã trở thành một yếu tố quan trọng mà suốt đời tôi không thể thiếu được nữa.


Thời Thiếu Côn cảm thấy như một tảng đá ngàn cân đè nặng trên ngực, suýt phải nghẹt thở.


Chàng cũng không biết làm sao được, lắc đầu than rằng :


- Nhưng tại sao cô nương lại yêu tôi?


Lệ Minh Nguyệt cau đôi mày liễu, lắc đầu nói :


- Tôi đã nói rồi, đây là một điều không còn cách nào cứu vãn nổi. Tôi vẫn biết là điều vô lý nhưng không thể tránh được. Tôi đã tự ngăn cấm lòng mình hàng trăm hàng vạn lần để khỏi yêu anh, nhưng vẫn không sao thực hiện nổi. Dầu anh tức giận, mắng nhiếc, nguyền rủa tôi, tôi cũng vẫn một dạ yêu anh. Hình ảnh anh đã ngự trị trong lòng này, muốn vứt bỏ đi, quên đi mà không được.


Thời Thiếu Côn gượng cười nói :


- Tôi vô cùng cảm kích đối với tấm lòng chiếu cố của cô nương, nhưng đó là một vùng không thể được.


Lệ Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mặt chàng, nghiêm trang hỏi :


- Vì sao không thể được?


Thời Thiếu Côn ấp úng nói :


- Vì rất nhiều nguyên nhân. Một là tôi và Bạch Thái Vân đã kết duyên vợ chồng. Bất cứ vì sao tôi cũng không thể nào phụ lòng nàng được. Hai là...


Lệ Minh Nguyệt ngắt lời chàng :


- Trong lúc ở động Ngũ Hành tại Vô Nhân cốc, anh cũng đã thốt lời thề non hẹn biển. Trong Nghênh Xuân các, giữa hai đứa tuy chưa xảy ra điều gì tội lỗi nhưng cùng nhau chung sống mấy ngày, trai thanh gái lịch, suốt ngày đêm cạnh bên nhau một phòng.


Thời Thiếu Côn cau mày nói :


- Đó chỉ là điều quyền biến, nàng không hiểu sao?


Chàng thừa biết có nói nhiều cũng vô ích, thở dài một tiếng, lãng sang chuyện khác :


- Chỉ xa nhau một thời gian ngắn, không ngờ võ công của cô nương tiến bộ quá mức. Hiện nay, dù Chí Tôn giáo chủ cũng chưa chắc ăn đứt được cô.


Lệ Minh Nguyệt lắc đầu nói :


- Bề ngoài như thế. Nhưng công lực của tôi vẫn y nhữ cũ, chẳng có gì là tiến bộ cả.


Thời Thiếu Côn ngạc nhiên nói :


- Như vậy sao hồi nãy...


- Anh khỏi phải ngạc nhiên, chẳng có gì lạ hết. Tôi có mặc một chiếc giáp vàng, bất cứ thần đao bảo kiếm cũng không xâm phạm vào mình được. Hồi nãy, tuy anh thu kiếm, nhưng riêng một sự động chạm nhẹ của thanh Dương kiếm cũng có uy lực mãnh liệt, nếu không có áo giáp này, tôi cùng đã thọ thương rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Ta đi qua đời nhau

Ta đi qua đời nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Sáng nay

25-06-2016
Cần một cái tên

Cần một cái tên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cho

25-06-2016
Ông Tóng bản Rôn

Ông Tóng bản Rôn

Tôi sinh ra và lớn lên ở bản Rôn. Bố tôi là người Kinh, từ hồi còn thanh niên ông

24-06-2016
Em của ngày hôm qua

Em của ngày hôm qua

Tôi, đẹp trai, nhà giàu, một tương lai sáng. Tôi đâu dễ dàng gì thân thiết yêu

25-06-2016
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016

XtGem Forum catalog