Thời Thiếu Côn giật mình hoảng sợ, vận công một lần nữa, cảm thấy chân khí ở Đan điền đề tụ không nổi, chân tay và bát mạch tê dại cứng ngắt.
Quả nhiên là trạng thái trúng độc, không còn nghi ngờ gì cả.
Bạch Thái Vân cũng bị một tình trạng như vậy. Mặt nàng tái xanh, chớt mắt mấy cái, nhìn Thời Thiếu Côn hỏi :
- Anh thấy thế nào, có thể chống cự nổi không?
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thời Thiếu Côn gượng cười không đáp.
Chàng đã nuốt được "Vạn niên kim thiên", nội lực đã đến chỗ nhiệm màu nên vẫn cố gượng được chưa đến nỗi ngã gục xuống. Nhưng lúc này công lực đã không đề tụ được thì làm sao đủ khả năng khổ chiến với hàng mấy chục cao thủ, chưa kể đến Chí Tôn giáo chủ.
Thân phận hai người không khác nào chim lồng cá chậu.
Bạch Thái Vân lẳng lặng dùng truyền âm nhập mật nói :
- Họ đã có ác ý, chúng mình cứ tìm cách thoát đi rồi sẽ hay.
Nói xong toan dốc hết tàn lực, liên hiệp dùng sức mạnh của U Hạo thần công mong vượt khỏi vòng vây này.
Nhưng Thời Thiếu Côn đã lánh sang một bên dùng truyền âm nhập mập nói :
- Không được đâu, đừng liều mạng vô ích và lại gây thêm tai họa.
Nói chưa dứt câu, Chí Tôn giáo chủ trầm giọng nói :
- Hiện giờ, dầu chúng bay có tài lên trời xuống đất cũng không thể nào thi thố được nữa.
Rồi bà hạ giọng xuống nói nhỏ :
- Sao, mày còn chưa chịu bó tay cho rồi?
Thời Thiếu Côn xua tay nói :
- Tôi còn một chuyện cần...
Chí Tôn giáo chủ cười nói :
- Bây giờ mày lấy tư cách gì để nói chuyện với ta? Chính Nghĩa môn chứ, võ lâm hiệp khách, hay là con... nuôi của Văn Tử Ngọc?
Thời Thiếu Côn ngậm ngùi than rằng :
- Bất kỳ với tư cách hay danh nghĩa nào, tôi cũng cần nói chuyện với bà.
Lúc bấy giờ chàng đã cảm thấy các bắp thịt từ đầu đến chân như muốn ngừng, giọng nói không được tiếp tục, chứng tỏ độc tố đã bắt đầu phát rồi.
Bạch Thái Vân thấy chàng không muốn ra tay chống lại, mà còn kéo dài câu chuyện lải nhải mãi thì bực tức, la lớn :
- Anh ngốc, bây giờ mà còn lý sự nữa chẳng lẽ anh cam tâm chịu chết hay sao?
Nói dứt lời, nàng vung kiếm và xuất chưởng tấn công ngay Chí Tôn giáo chủ.
Chí Tôn giáo chủ dường như không thèm quan tâm đến, bà chỉ cười gằn.
Nhưng nàng vừa xuất thủ thì đã thấy rã rời chân tay, hình như người mang bệnh lâu năm không có chút khí lực nào, rồi bỗng ngã quay xuống đất.
Thì ra công lực của nàng cũng không thể đề khí được, dù miễn cưỡng ra tay chỉ làm mất thăng bằng, không giữ vững được và ngã xuống.
Chí Tôn giáo chủ lạnh lùng nói :
- Bắt nó giải đi.
Tức thì bốn, năm tên áo xanh dạ to một tiếng rồi bước ra chộp lấy nàng đi mang đi ngay.
Thời Thiếu Côn đưa mắt nhìn theo nhưng hoàn toàn bất lực, không thể phản công bằng cách nào được nữa.
Trên thực tế, độc tố này vô cùng ghê gớm, một khi đã xâm nhập vào thân thể hoàng hoành rất mau lẹ, không một cao thủ nào có thể gượng nổi quá ba phút. Hiện nay chàng nhờ có "Vạn niên kim thiên" chân lực cuối cùng nơi Đan điền chưa dứt hẳn nên còn gắng gượng được chưa ngã ra mà thôi.
Sau khi giải Bạch Thái Vân đi rồi, Chí Tôn giáo chủ điểm mặt chàng rồi ra lệnh :
- Cho nó uống một viên "Ninh Tâm hoàn".
Tức thì con thị tỳ Đông Mai dạ một tiếng, cầm một viên thuốc màu đỏ để vào môi chàng.
Thời Thiếu Côn đành há mồm nuốt vào.
Khi thuốc vào bụng, chàng cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng, nên thở phào một cái nói :
- Đa tạ Giáo chủ đã giải độc cho tôi.
Chí Tôn giáo chủ cười gằn nói :
- Mày đừng nghĩ lầm, ta không giải độc cho mày đâu. Viên thuốc Ninh Tâm hoàn này chẳng qua chỉ giúp cho mày khỏe khoắn được một lúc, chậm chết mấy giờ, chứ không bao giờ phục hồi công lực nữa.
Thời Thiếu Côn ngao ngán cúi đầu im lặng.
Chí Tôn giáo chủ vẫn giữ thái độ nghiêm trang nói :
- Ta cũng có ý muốn buông tha mày đi cho khuất mắt. Nhưng mày đã tặng ta một chưởng trước mặt quần hùng nơi võ lâm đại hội tại Vong Ngã cốc. Đó là một sĩ nhục lớn lao nhất của đời ta. Mày và con tiện tỳ họ Bạch không hòng sống sót được đâu.
Nói đến đây bà nổi nóng nghiến răng quát lớn :
- Không ngờ ta lại bại nhục về tay mày...
Thời Thiếu Côn lắc đầu nói :
- Bà không nên quá khích động như thế, chẳng qua việc chống đỡ lại là hành động vạn bất đắc dĩ mà thôi. Lòng tôi tuyệt nhiên không bao giờ muốn hại Giáo chủ.
Rồi liếc mắt nhìn qua một bên, chàng hỏi thêm :
- Những tài liệu trong gói này, Giáo chủ đã xem chưa?
Chí Tôn giáo chủ cười lạt nói :
- Lẽ tự nhiên ta đã xem rồi. Nếu không bổn tòa này không dịu lòng được như vậy đâu.
Giọng nói của bà vô cùng buồn thảm như muốn nức nở.
Thời Thiếu Côn hết sức thắc mắc, nói :
- Nếu Giáo chủ đã xem tất nhiên phải thấy rõ sự thực của các thảm trạng kia để ăn năn việc cũ đã làm trong bao năm qua chứ!
Chí Tôn giáo chủ nạt lớn :
- Chỉ vì ta đã xem biết tài liệu rồi nên mới căm hận lão tặc Thời Quân Hào, và đối với mày, giòng giống đê hèn đốn mạt của hắn, ta cũng hận đến cực điểm.
Rồi bà lại thét lớn :
- Thằng già họ Thời ở đâu? Mày giấu nó tại nơi nào rồi?
Thời Thiếu Côn kinh ngạc quá sức, chẳng hiểu ra sao hết, lắp bắp hỏi :
- Giáo chủ xem trong thư như thế nào... tại sao vậy...
Chí Tôn giáo chủ nạt lớn :
- Chả lẽ mày đã biết rõ nội dung trong ấy hay sao?
Thời Thiếu Côn nghiến răng bấm bụng thở dài một tiếng, đáp suông :
- Không biết.
Thật ra, chàng đã xem qua hết rồi và hiểu cả mọi điều bí ẩn trong ấy, nhưng chàng nghĩ chả lẽ tự mình nói ra sao tiện, hơn nữa vì Chí Tôn giáo chủ đã coi rồi, khỏi cần giải thích thêm nữa.
Điều đáng nghi ngờ hơn hết là tại sao bà đã xem rồi mà vẫn giữ thái độ hằn học như thế mãi? Tại sao bà không nhận mình là con? Tại sao bà không ngỏ ý muốn đi thăm Thời Tư Tình để cùng ông bồi đắp lại mối tình đã đổ vỡ, mà lại cứ chửi ông ta là thằng giặc già, là lão tặc?
Cứ nhìn thái độ của bà thì mối căm thù cũ chưa có tí gì là thay đổi mà còn có bề gay gắt hơn nữa.
Chí Tôn giáo chủ hỏi lại :
- Lão tặc Thời Quân Hào đâu rồi? Mày có nghe lời bổn tọa hỏi hay không?
Thời Thiếu Côn nghiến răng đáp :
- Không biết.
Chàng đã xem qua thử rồi. Trừ phi Chí Tôn giáo chủ đã mê loạn tánh hồn nên mới dửng dưng với những sự kiện ấy. Nếu vậy còn biết cách nào để đánh tan nổi mối hận lòng của bà đây?
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe Chí Tôn giáo chủ cười lớn, nói :
- Dầu mày cố giấu, ta đã có biện pháp buộc mày phải nói ra.
Phất tay một cái, bà hét lớn :
- Hãy đem hết chúng nó đi cho khuất mắt ta.
Tức thì bốn tên áo xanh dạ vang, xông đến.
Thời Thiếu Côn xua tay nói :
- Khoan đã, tôi có chuyện cần phải nói nữa.
Chí Tôn giáo chủ cười lạt nói :
- Mày muốn chỉ chỗ ở của Thời Quân Hào phải không?
Thời Thiếu Côn lắc đầu nói :
- Không, tôi chỉ cần hỏi một việc...
Chí Tôn giáo chủ không nhịn được, nói :
- Thử nói ra xem.
Chàng gắng gượng hỏi :
- Giáo chủ có thể đem nội dung trong thư đó, nói ra đại khái cho tôi nghe qua được không?
Nghe nhắc tới chuyện cũ, bà lại phừng phừng nổi giận, quát lớn :
Chương trước | Chương sau