Bóng người bay vút vào không gây một tiếng động, trước một số đông quần hùng không ai hay biết.
Khi phát hiện ra được toàn thể quần hùng thảy đều kinh hoàng thất sắc. Nhất Liễu thiền sư cũng bàng hoàng vùng đứng dậy.
Niệp Sáp hòa thượng chắp tay niệm Phật nói :
- Ô kìa, Bạch cô nương, còn Văn Thiếu Côn...
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Không chờ cho Niệp Sáp hòa thượng hỏi hết lời, Bạch Thái Vân hừ một tiếng, đáp ngay :
- Anh ấy... đã... chết rồi.
- Trời, chết thật rồi sao?
Từ Nhất Liễu thiền sư đến Vô danh tăng, Bang chủ Cái bang và toàn thể mọi người, thảy đều ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau nói không ra tiếng.
Hồi lâu, Nhất Liễu thiền sư thở dài nói :
- Thế mới hay số mạng do trời. Lão tăng đâu ngờ sự việc như thế, cứ trông tướng hắn không có gì là chết yểu, thế mà chết đi là nghĩa làm sao? Lạ thật, đáng tiếc và cũng đáng thương thay...
Ngậm ngùi liếc mắt nhìn Bạch Thái Vân, ông hỏi :
- Nữ thí chủ, xin thí chủ cho biết rõ đồ nhi của ta đã chết trong trường hợp nào?
Nghe chất vấn bất ngờ, Bạch Thái Vân sững sờ chưa biết đối đáp ra sao, vội cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói :
- Đã lâu lắm không gặp được anh ta, tôi đoán chừng anh ấy đã chết rồi.
Nhất Liễu thiền sư thở dài nín thinh ngồi xuống.
Niệp Sáp hòa thượng chợt hiểu, hỏi rằng :
- Bạch cô nương, có lẽ cô nương đã có điều gì bất hòa với thằng bé ấy. Nếu đã hờn giận nhau, vị tất đến nơi đây làm chi nữa cho bận tâm?
Bạch Thái Vân tức giận nói rằng :
- Tôi nhất định phải giết hắn, chứ không để sống làm chi.
Nhất Liễu thiền sư suy nghĩ rồi thở dài nói :
- Bạch thí chủ, nếu vậy lão tăng đã có cách sẽ làm hài lòng thí chủ được rồi.
Ông đưa mắt nhìn qua Vô danh tăng, cùng một số cao thủ đứng gần rồi nói :
- Một khi hắn đã làm điếm nhục sư môn thì lão tăng chẳng cần tới hắn làm gì nữa.
Vô danh tăng hỏi :
- Phải chăng sư phụ muốn đồ nhi này ra tay giết nó?
Nhất Liễu thiền sư nhướng đôi mày bạc nói :
- Cứ như công lực của hắn bây giờ, e nhà ngươi không còn là đối thủ của hắn nữa. Vì vậy nên dùng mưu chước để đối phó chứ không thể dùng vũ lực được đâu.
Hình như vừa nghĩ ra một việc, lão hòa thượng đưa tay vào bọc lấy ra một gói nhỏ mân mê một chặp rồi nói :
- Nếu Bạch Hải nhi đến đây, hãy trao cho hắn gói thuốc này để uống trước khi gặp ta.
Vô danh tăng lanh miệng dạ lớn, rồi cầm ngay gói thuốc cất ngay vào bọc.
Bạch Thái Vân tò mò hỏi :
- Thưa lão thiền sư, chẳng hay đó là thứ thuốc gì?
Nhất Liễu thiền sư dùng truyền âm nhập mật bảo :
- Không giấu gì cháu, đây là "Ngũ Bộ Đoạn Trường tán", chỉ cần uống vào trong thời gian ngắn là đứt ruột gan mà chết, không môn thuốc nào giải cứu nổi. Thuốc ấy lão tăng nghiên cứu bào chế từ lâu. Có lẽ sẽ là phương pháp hiệu nghiệm nhất để làm dịu bớt cơn giận của cô nương đối với tội lỗi của hắn. Ngoài ra thuốc ấy sẽ giúp cho lão loại trừ bớt một tên nghịch đồ mất dạy. Âu đó cũng là điều nhất cử lưỡng tiện vậy. Tuy nhiên có một điều...
Liếc mắt nhìn nàng chăm chú một chốc như soi mói tận cõi lòng, lão hòa thượng nói tiếp :
- Cô nương chớ có tiết lộ ra, nếu tên nghịch đồ ấy biết e rằng hỏng cả mọi việc đấy nhé.
Nét mặt Bạch Thái Vân thay đổi không ít. Nàng bán tín bán nghi, nhưng chưa biết nói làm sao.
Nhất Liễu thiền sư điềm nhiên nói qua câu chuyện khác :
- Ngày mai sẽ cử hành khai mạc võ lâm đại hội. Nơi này thế nào cũng xảy ra những cuộc tranh đấu hùng hồn làm xương chất thành núi, máu chảy thành sông. Cô nương là người vóc ngọc mình vàng, không nên mạo hiểm nhúng tay vào vô ích, lão nghĩ cô nương nên...
Bạch Thái Vân bặm môi hỏi :
- Lão thiền sư, có phải ngài muốn đuổi tôi đi khỏi chốn này chăng?
Nhất Liễu thiền sư nói :
- Sở dĩ lão tăng này nói thế là nghĩ cho cô nương. Chỉ ngại đứa nghiệt đồ kia không chịu đến. Nếu hắn đến, lão không thể nào để hắn sống sót ra khỏi nơi này. Như thế cũng đủ làm vừa lòng cô nương rồi, việc gì phải bận tâm chờ đợi nơi đây cho mệt, và còn nguy hiểm nữa.
Bạch Thái Vân quả quyết nói :
- Không đâu, tôi không thể nào rời khỏi nơi đây được.
- Vì sao vậy?
- Vì ngày mai cử hành võ lâm đại hội mà tôi cũng có nhiệm vụ phải tham gia.
- Lão tăng đã trình bày hơn thiệt mong cô nương thông cảm.
Bạch Thái Vân hào khí bốc lên ngùn ngụt cương quyết nói :
- Tôi nhất định chờ quyết đấu so tài cùng Chí Tôn Vô Nhân cốc, xem thử y tài nghệ cao cường tới bậc nào cho biết.
Nhất Liễu thiền sư điềm đạm nói :
- Nếu vậy lão tăng khỏi phải nhiều lời nữa.
Quay lại phía sau, Nhất Liễu thiền sư nói :
- Hãy sữa soạn nơi nằm nghỉ cho Bạch cô nương.
Hai người đứng hầu hai bên dạ một tiếng tuân lệnh.
Sáng hôm sau, vừa tới giờ Thìn, quang cảnh Vọng Ngã cốc vô cùng náo nhiệt. Quần hùng tụ lại không ngớt, nét mặt mọi người vô cùng trang trọng.
Trước cửa hang có một bãi đất trống rộng, ngay chính giữa có dựng lên một kỳ đài thật cao. Quanh kỳ đài có cất nhiều nhà bằng vải. Chính giữa lại có treo một bức mành tre và màn vải màu xanh đậm. Phía trước đài xúm xít hàng trăm quần hùng từ khắp nơi tề tựu về đó. Nhìn kỹ thấy đủ mặt những tay hảo hán của Tam sơn Ngũ nhạc, đủ thành phần, lão, tục, tăng, ni, trai gái đủ cả.
Thình lình một bóng người lao vút lên kỳ đài lớn tiếng tuyên bố :
- Đã tới giờ rồi.
Tiếng nói oang oang vang dậy cả núi rừng làm bặt yên những tiếng xôn xao của bọn quần hùng bên dưới.
Người đang phát âm ấy chính là Niệp Sáp hòa thượng, mặt mũi lem nhem, quần áo bẩn thỉu, rách rưới xốc xếch, trên lưng có mang theo một bầu rượu mà đỏ tươi.
Điệu bộ của Niệp Sáp hòa thượng nom thật buồn cười.
Rồi một giọng khác oang oang tuyên bố :
- Võ lâm đại hội bắt đầu khai mạc.
Một bóng đen khác, từ dưới tung lên bay đứng trên đài gây nên những tiếng hoan hô của quần hùng vang dậy.
Kẻ ấy chính là Nhất Liễu thiền sư, cây đồng trụ của đại hội. Bao nhiêu kỳ vọng của võ lâm quần hùng đều đặt trọn vẹn vào tài đức của bậc kỳ nhân ấy.
Trước tấm mành trúc phủ màu đen bốn con thị tỳ đứng xếp hàng chữ nhất cùng một lão bà da mồi tóc bạc. Ngoài ra còn một số đông đại hán vạm vỡ cao lớn, áo xanh, bịt kín mặt, đứng yên như những pho tượng đồng.
Quang cảnh vô cùng uy nghi nghiêm chỉnh.
Kỳ đài dựng ngay phía trước cửa hang. Những nhân vật này đến từ trong hang theo lối đi riêng leo lên đài. Phía trước và hai bên đài, trên hai trăm võ lâm cao thủ đứng yên chờ đợi.
Nhất Liễu thiền sư cất cao giọng niệm Vô lượng thọ Phật và nói :
- Thưa liệt vị anh hùng bốn phương. Võ lâm đại hội kỳ này là chính lão tăng gửi thiếp triệu tập về Vô Nhân cốc, nơi Kỳ Liên sơn. Sau này Chí Tôn Vô Nhân cốc lại di chuyển mời quý vị cùng về nơi đây.
Liếc mắt nhìn khắp bốn mặt, ông nói tiếp :
- Lão tăng tự xét, nghĩ tài hèn đức mọn chưa đủ tư cách chủ tọa đại hội võ lâm nên đặc biệt thương nghị mời Chí Tôn Vô Nhân cốc thay quyền chủ tọa, phát lạc cuộc chung hôm nay.
Hơn hai trăm quần hùng vẫn yên lặng phăng phắt, chẳng nói một lời.
Thật ra dù Nhất Liễu thiền sư không nói mọi người cũng sớm biết cả rồi.
Cho nên lời công bố này cũng không gây ngạc nhiên cho ai hết. Chẳng một lời phản đối, cũng không một tiếng hoan hô.
Nói xong Nhất Liễu thiền sư bước qua một bên chắp tay nói :
- Xin mời vị chủ tọa đăng đài.
Bỗng có tiếng nho hỏ nhưng trong trẻo và rõ ràng từ trong lều vải vang ra :
- Bổn Chí Tôn đã lên đài từ lâu rồi.
Nhất Liễu thiền sư lại chắp tay nói :
- Chiếu theo lệ thường xưa nay, vị chủ tọa phải đích thân tiếp kiến quần hùng để nhận lời hoan hô chào đón.
Lời nói lại vang lên :
- Bổn Chí Tôn muốn bãi bỏ cựu lệ ấy.
Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng hình như ở sát bên tai. Khắp nơi trên hai trăm quần hùng đều nghe rõ mồn một.
Nhất Liễu thiền sư tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười trên môi rồi đứng sang một bên.
Niệp Sáp hòa thượng lại tuyên bố lớn :
- Thưa liệt vị anh hùng, tôn chỉ của đại hội võ lâm trước sau như một, nhằm mục đích khuếch trương chính nghĩa, khử bạo trừ gian. Phàm những cá nhân hay đoàn thể nào xưa nay ỷ tài cậy sức hà hiếp kẻ yếu, đè nén người cô thế, có thể đem ra tố cáo nơi đây để các vị chủ tọa các môn phái thương nghị giải quyết công bằng minh bạch.
Chí Tôn Vô Nhân cốc lanh lảnh quát :
- Niệp Sáp hòa thượng, chưa có lệnh ta, không được tuyên bố hồ đồ.
Chương trước | Chương sau