Vô danh tăng lại gần thưa rằng :
- Sư phụ, Hắc Hải nhi con làm như thế có được hay không?
Nhất Liễu thiền sư trợn mắt thét lớn :
- Nghiệt đồ! Mi to gan thiệt, dám mượn tiếng bần tăng triệu tập võ lâm đại hội. Việc này phải phạt mi quỳ gối suốt ba năm để sám hối, nếu không sẽ trục xuất khỏi sư môn.
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vô danh tăng sợ hết hồn, lắp bắp nói :
- Bẩm sư phụ, đồ đệ quả thật.
Nhất Liễu thiền sư nạt lớn :
- Chả lẽ ta đùa với mi sao?
Vô danh tăng quỳ xuống, chắp tay thưa :
- Xin sư phụ mở rộng hồng ân, đây chẳng qua là sự vạn bất đắc dĩ để cứu vãn võ lâm đại họa, từ nay đệ tử xin chừa, không dám tự tiện nữa.
Niệp Sáp Hòa Thượng cũng sợ hại thất sắc, đứng yên không dám nói gì hết.
Nhất Liễu thiền sư vuốt râu cười :
- Hắc Hải nhi. Thôi, cho con đứng dậy!
Vô danh tăng mừng như chết đi sống lại, lóp ngóp ngồi dậy :
- Ân sư! Từ nay Hắc Hải nhi hết dám thày lay.
- Thôi, mi đã biết hối cải, ta đã bỏ qua không nhắc tới nữa. Lần sau nhất định phải quỳ úp mặt vào vách đá ba năm tròn đấy nhé.
Vô danh tăng ríu ríu bước lại đứng gần Niệp Sáp Hòa Thượng.
Nhất Liễu thiền sư vuốt râu cười khà khả nói lớn :
- Bần tăng bỏ phế việc dời từ mấy chục năm nay, chưa bao giờ nếm mùi vị điều khiển một ai. Nay được quần chúng tín nhiệm, bần tăng xin cố gắng làm tròn sứ mạng.
Hàng trăm võ lâm hào kiệt vui mừng hoan hô vang dậy. Tiếng hò, vỗ tay náo nhiệt cả núi rừng.
Nhất Liễu thiền sư quay về phía đông hỏi :
- Chư vị đã có lòng tín nhiệm bần tăng, không biết có nhận lời cất đặt của bần tăng hay không?
Quần hùng đồng thanh nói :
- Chúng tôi nhất tâm nhất trí tuân theo lệnh của lão thiền sư.
Nhất Liễu thiền sư gật đầu :
- Được lắm, xin cám ơn chư vị. Giờ đây chúng ta phải cấp tốc trở về Vân Mộng sơn ngay.
Quần hùng dạ vang rồi kẻ trước người sau lần lượt kéo nhau đi.
Niệp Sáp hòa thượng hỏi :
- Lão thiền sư, chúng ta có thể đến Vân Mộng sơn rồi thừa lúc bọn U Linh mới đến, chân ướt chân ráo, chưa kịp chuẩn bị, đánh rấp một trận cho xong có được không?
Nhất Liễu thiền sư lắc đầu nói :
- Không được, mà trái lại...
Niệp Sáp hòa thượng kinh ngạc quá, hỏi ngay :
- Ủa, tại sao còn trái lại?
Nhất Liễu thiền sư từ từ nói :
- Sau khi đến Vân Mộng sơn, bổn tăng sẽ đem quyền chủ tọa đại hội giao lại cho Chí Tôn Vô Nhân cốc vì bần tăng đã có một kế hoạch sâu xa hơn.
Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Ồ, nói vậy có khác nào lùa dê vào hang cọp.
Nhất Liễu thiền sư vuốt râu cười khà khà :
- Không hề chi, chính bần tăng có dụng ý từ trước rồi.
Niệp Sáp hòa thượng ngẩn người suy nghĩ một lúc rồi gật gù nói :
- Phải rồi hòa thượng này đã hiểu rõ thâm ý của lão Thiền sư rồi!
Nhất Liễu thiền sư mỉm cười rồi quay lưng đi.
Trong lúc quần hùng lục đục lên đường, Khúc Tự Thủy lại gần Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Xin các vị đi trước và tha thứ cho chị em chúng tôi vì có việc riêng, không thể nào cùng đi được.
Niệp Sáp hòa thượng sửng sốt hỏi :
- Hay là vì lệnh muội Lệ cô nương mà các cô...
Khúc Tự Thủy lanh miệng đáp :
- Không phải đâu. Chị em chúng tôi cần thu xếp một việc riêng. Rồi sớm muộn gì chúng tôi cũng tìm cánh có mặt tại Vân Mộng sơn. Vì gấp quá, xin cho phép được đi gấp ngay bây giờ.
Nói xong cả ba nàng chắp tay cúi đầu bái biệt rồi thoắt một cái đã đi mất dạng.
Phần Văn Thiếu Côn, hai tay bồng Thời Tư Tình bước đi, không bao lâu đã rời Vô Nhân cốc trên năm dặm đường.
Bạch Thái Vân lẽo đẽo bước theo khẽ hỏi :
- Văn ca, bây giờ anh định đi về đâu đây?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Càng xa càng tốt. Cần tìm một nơi thật hẻo lánh, đừng có bóng người lai vãng.
Nàng vội níu vai chàng hỏi :
- Anh điên rồi sao lại dự định như vậy? Bây giờ cần tìm nơi kín đáo tạm ẩn trú phòng mưa gió chứ.
Văn Thiếu Côn sực tỉnh nói :
- Ừ, phải đấy, bây giờ cần tìm đỡ một nơi nào để gia gia dưỡng bệnh đã.
Nhưng khắp vùng này, đâu đâu cũng toàn núi hoang rừng vắng, muốn tìm ra một chỗ ẩn trú đàng hoàng đâu phải việc dễ?
Thời Tư Tình, nằm trong tay Văn Thiếu Côn thỉnh thoảng há miệng gọi :
- Tình nương, nàng hiểu cho ta! Tình nương, đâu rồi.
Hết nói mơ lại mở mắt nhìn láo liên, tâm hồn bị xúc động mãnh liệt. Chặp sau ông lặng thinh, mê man không còn biết gì hết.
Văn Thiếu Côn thoăn thoắt bước đi hơn năm dặm nữa. Bỗng Bạch Thái Vân mừng rỡ đưa tay chỉ về phía trước nói :
- Đàng kia hình như có cổ miếu! May quá!
Văn Thiếu Côn quay đầu nhìn rồi rảo bước lại gần. Cạnh núi, sau một hàng cây cổ thụ có một ngôi miếu nhỏ, tường xiêu vách nát.
Hai người cùng nhau bước vào miếu. Tuy là một tòa miếu xưa sập nát nhiều nơi, nhưng bên trong khá sạch sẽ gọn gàng. Văn Thiếu Côn đem Thời Tư Tình đặt trên bục đất rồi dùng chưởng áp vào huyệt Chí hải của ông ta, vận dụng một luồng kình lực chuyền vào người. Toàn thân Thời Tư Tình rung lên mấy cái rồi mở mắt tỉnh dậy ngay :
Ông lóp ngóp ngồi dậy đưa mắt nhìn láo liên, cất giọng run run hỏi :
- Tình nương, nàng còn giận tôi không? Tại sao nàng lại hất hủi tôi mãi thế này.
Nói xong ông vùng lại đưa tay chụp Bạch Thái Vân.
Bạch Thái Vàn khẽ lách mình né tránh rồi dậm chân nói :
- Bậy quá, ông ta đi nổi cơn khùng, loạn não mất rồi.
Thời Tư Tình đã yếu, hai chân lại bị gãy, vừa chộp hụt đà té huỵch xuống đất.
Nhưng ông đã lóp ngóp bò dậy, quay về phía Bạch Thái Vân kêu lớn :
- Tình nương, tôi cần giải thích cho nàng biết rõ những sự hiểu lầm trước kia. Nàng không nên đối xử cùng tôi như vậy.
Hai mắt lờ đờ, đôi tay quờ quạng múa lung tung rồi khóc òa lên, nước mắt ràn rụa, trông thật đáng thương hại.
Văn Thiếu Côn ruột đau như cắt, đưa tay đỡ lấy Thời Tư Tình nói :
- Thời lão tiền bối xin hãy bình tĩnh một chút.
Mặc dầu chàng đoán biết ông ta là cha mình, vì chưa có gì chứng minh xác thực nên chưa dám gọi là cha.
Thời Tư Tình đưa cặp mắt đỏ ngầu nhìn chầm chập vào Văn Thiếu Côn rồi bỗng phá lên một trộ cười nghe chói tai rợn người. Quả là giọng cười của một người điên.
Hồi lâu ông ngừng hẳn tiếng cười rồi nhìn ngay mặt chàng quát lớn :
- Quân khốn nạn, mày đã cố tâm phá hoại tình cảm chúng tao. Quân khốn nạn. Hôm nay mày đến nộp mình, tao cũng liều mạng cùng mày mới được.
Nói xong vung hai chưởng đánh vào mặt Văn Thiếu Côn.
Chàng vội đưa tay nắm lại và nói :
- Thời lão tiền bối, ngài chẳng nhớ những việc tại Vọng Tình lư hay sao?
Thời Tư Tình nhe răng cười khanh khách nói :
- Nhớ rồi, chính mày là tên thích khách định mưu sát lão phu. Phe này lão phu nhất định chẻ xương lột da mày mới được.
Bạch Thái Vân đứng xéo qua một bên, điểm luôn năm chỉ đúng vào năm đại huyệt của Thời Tư Tình.
Ông ta ngã ra, đôi mắt lim dim như người ngủ say, tinh thần có vẻ bình tĩnh trở lại.
Văn Thiếu Côn ngậm ngùi than :
- Ông ta đã điên thật mất rồi?
Chương trước | Chương sau