Nhờ Văn phu nhân bảo vệ, bốn Truy Hồn sứ giả mang Long Diên thảo lao mình chạy trốn, trong chốc lát đã vượt xa trên mươi trượng.
Thấy Niệp Sáp hòa thượng và Khúc Tự Thủy ngơ ngác đứng nhìn, Văn Thiếu Côn băn khoăn nhìn theo bốn bóng người trong lòng như đang nổi lên một cơn bão tố. Chàng nghĩ :
- "Nếu lần này không ngăn cản được, để chúng đem Long Diên thảo về đến Vô Nhân cốc, linh dược chế xong, Cốc chủ hết sợ ánh mặt trời, xuất hiện giang hồ quét sạch võ lâm thì đại họa xương máu không thể nào tránh nổi".
Lời giáo huấn của Nhất Liễu đại sư bên tai còn văng vẳng, chàng không thể nào ngồi buông tay nhìn đại kiếp giang hồ sắp đến. Đành rằng Văn phu nhân có công nuôi dưỡng mười mấy năm trời, ơn cao nghĩa nặng, nhưng trước một sự việc vô cùng trọng đại có thể quyết định vận mạng võ lâm thì chàng không thể ngần ngại nữa và quyết định ngay là phải đi cướp lại Long Diên thảo cho kỳ được.
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thế là chàng gầm lên một tiếng để lấy nghị lực rồi lao mình đuổi theo, Văn phu nhân giận quá hét lớn :
- Văn Thiếu Côn, uổng công nuôi nấng mười mấy năm trời bây giờ người trả ơn như thế hả?
Miệng nói tay vung phóng chưởng vào người Văn Thiếu Côn.
Trước tình thế ấy nếu nhân nhượng là chết, do dự lỡ địp, Văn Thiếu Côn chỉ còn một cách là quyết liệt đối phó. Chàng lật ngược cổ tay tung ra một chưởng ứng chiến.
Văn phu nhân đinh ninh rằng một khi mình đã ra mặt, thì bất cứ thế nào Văn Thiếu Côn cũng không dám chống cự lại nữa.
Nhưng bà thật không ngờ chàng đã công nhiên phóng chưởng đối phó, rồi đồng thời cố đuổi theo bọn Kim Trung Nhứ trở lại.
Vì không ước đoán được trước nên lúc phóng chưởng ra, bà chỉ dùng có hai thành công lực. Chưởng lực của Văn Thiếu Côn trong lúc cần giải quyết mới để đuổi theo kịp thời nên phát ra khá mạnh. Một tiếng ầm vang lên, Văn phu nhân bị xô giật lùi trên năm bước, đầu óc choáng váng đảo lộn.
Văn Thiếu Côn trong lúc phát chưởng không ngoài mục đính chống đỡ tự vệ, nhưng khi thấy dưỡng mẫu bị đẩy lui, chàng tự cảm thấy mình đã phụ bạc và hành động quá đáng, không nghĩ công lao dưỡng dục mười bốn năm trời.
Hối hận quá, chàng kêu lớn :
- Mẫu thân, xin tha thứ cho con.
Vân phu nhân hằm hằm quát lớn :
- Trừ khi ngươi chịu nghe lời ta, nếu không mọi quan hệ giữa ta cùng ngươi giờ đây đã cắt đứt.
Khi đó bọn Kim Trung Nhứ đã chạy xa trên mười trượng rồi.
Văn Thiếu Côn không biết xử trí ra sao, nhăn nhó than lớn :
- Mẫu thân xin rộng lòng tha cho con cái tội bất hiếu. Chỉ vì nghĩ đến sự an nguy của toàn thề anh hùng trên võ lâm mà con buộc lòng không thể tuân theo lời mẫu thân được.
Nói xong chàng nhún mình bay vọt lên không như chim bàng lướt gió cố tình đuổi theo.
Khúc Tự Thủy và Niệp Sáp hòa thượng cũng nhất tề đuổi theo.
Nhưng thân pháp của bọn Kim Trung Nhứ mau như gió, lướt đi vùn vụt như những bóng mờ. Hai người cố sức đuổi gấp nhưng khoảng cách vẫn còn cách xa ba trượng.
Văn phu nhân hét lên một tiếng rồi phóng ra một điểm hỏa tinh.
Lạnh lùng, điểm hỏa tinh lúc mới tung ra chỉ là bóng lờ mờ lấp lánh, nhưng khi bay ra xa chừng năm trượng bỗng lao vút lên lưng chừng trời nổ một tiếng "đùng", thanh âm vang xa hàng năm dặm.
Văn Thiếu Côn cố tình bắt cho được bọn Kim Trung Nhứ để đoạt lại Long Diên thảo nên triển khai tuyệt học khinh công, rú một hơi dài, vượt qua Niệp Sáp hòa thượng và Khúc Tự Thủy, không bao lâu đã đuổi vừa kịp.
Trong lúc chàng định phóng một chỉ để tấn công Kim Trung Nhứ bỗng một tiếng quát vang lên :
- Hãy dừng lại!
Tiếng quát như sét nổ khiến mọi người giật mình và lùng bùng cả hai tai.
Cách đó mấy thước lại có một bóng đen xông ra đứng sừng sững chận đường.
Nổi nóng vì bị người cản ngăn và cũng chẳng thèm xem kẻ ấy là ai, Văn Thiếu Côn huy động song chưởng đồng thời đánh thốc ra phía trước.
Võ công của chàng lúc này đã đến trình độ cao siêu, hơn nữa trong khi bực tức và gấp rút, chưởng lực của chàng đã phát huy đến tám thành công lực.
Với sức mạnh kinh hồn này dầu gặp đá cũng tan, trường thành cũng sập.
Nhưng một điều kỳ quái hết sức lại xảy ra, luồng chưởng phong tuôn ra gặp người ấy vẫn không gây tiếng động rồi tự nhiên tan biến mất trong vô hình chẳng khác nào nước nguồn chảy vào bể cả.
Văn Thiếu Côn giật mình lại mới nhận rõ người ấy cũng mặc toàn đồ đen, mặt bịt vải the đen, lưng cài thanh trường kiếm, vóc đáng hiên ngang, hình dung tiêu sái, song quyền vòng trước ngực, nhìn thẳng lại phía chàng.
Văn Thiếu Côn giật mình tải mặt lùi lại mấy bước, lẩm bẩm gọi :
- Phụ thân!
Người ấy quát lớn :
- Nghịch tử ngươi cũng nhận ra ta sao?
Văn Thiếu Côn sững sờ hỏi nhỏ :
- Phụ thân, người còn sống thật chăng?
Văn Tử Ngọc nói tiếp :
- Nghịch tử, ngươi cho rằng ta đã chết thiệt rồi phải không?
Văn Thiếu Côn nói :
- Nhưng... con đã chính mắt thấy phụ thân đã...
Văn Tử Ngọc cười khà khà nói :
- Đó chẳng qua là việc làm bất đắc dĩ, ta chưa tiện kể cho mi nghe lúc nầy.
Nhưng hiện nay mi đến đây để làm gì, hay là để chống lại mệnh lệnh của cha mẹ.
Hãy mau mau rời đi nơi khác ngay.
Bọn Kim Trung Nhứ cả bốn lão bộc trở lại đứng sắp hàng sau lưng Văn Tử Ngọc và Văn phu nhân cũng vừa chạy đến nơi đứng liền bên cạnh chồng.
Phía bên này, Niệp Sáp hòa thượng cùng Khúc Tự Thủy vừa theo kịp, mỗi người đứng một bên Văn Thiếu Côn.
Văn Tử Ngọc thấy Văn Thiếu Côn ngơ ngác không trả lời, trầm giọng hét lớn :
- Nghịch tử, mi có nghe lời ta nói không?
Văn Thiếu Côn trầm ngâm suy nghĩ rồi nói :
- Ơn cha mẹ nuôi nấng mười mấy năm trời dù phải tan xương nát thịt cũng chưa đền bù nổi. Ngày nay đến tuổi lớn khôn, con cũng biết đâu là ơn nghĩa, đâu là điều thiện ác. Nếu phụ thân không cho mạng sống của bao nhiêu cao thủ trong võ lâm là trọng yếu, cam tâm phục vụ cho ý muốn của vị Chí Tôn Vô Nhân cốc, chà đạp trên xương máu anh hùng thiên hạ, thì con không biết còn cách nào hơn nữa, và buộc lòng phải...
Văn Tử Ngọc giận quá thét lớn :
- Nghịch tử, buộc lòng phải làm gì?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Buộc lòng phải kháng cự lại lệnh của song thân.
Văn Tử Ngọc gầm lên :
- À, thế là mi muốn ra tay đối địch lại với cha mẹ đã có công nuôi nấng từ tấm bế cho đến mười bốn năm trời.
Văn Thiếu Côn cúi đầu đáp :
- Con đâu bao giờ muốn như thế. Nhưng còn hai điều sở nguyện muốn thỉnh cầu song thân.
Văn Tử Ngọc hỏi :
- Điều gì cứ nói.
- Điều thứ nhất, con yêu cầu phụ thân cho biết rõ lai lịch và thân thế của con. Điều thứ nhì xin song thân ra lệnh cho bọn Kim Trung Nhứ đem Long Diên thảo trao lại cho con.
Văn Tử Ngọc nổi giận đùng đùng quát lớn :
- Bất cứ điều gì ta cũng chưa thể nói ra được trong lúc nầy. Vậy ta cũng có hai điều để cho mi lựa chọn. Hoặc tức khắc quay về Vô Nhân cốc chịu lỗi trước đấng Chí Tôn, hoặc phải tìm về Hạ Lan sơn sửa soạn lại cơ nghiệp đã bị đốt cháy và yên lòng chờ đấy cho đến khi cha mẹ trở về hoặc có tin tức mới.
Vặn Thiếu Côn cau mày nói :
- Trước kia phụ thân vẫn được thiên hạ ca tụng là con người hào hiệp khét tiếng trong võ lâm. Chẳng hiểu vì sao ngày nay lại đi phục tùng một người đàn bà quái gở trong Vô Nhân cốc đê chà đạp sinh mạng của giới võ lâm. Nếu một ngày nào, con mụ độc ác ấy thoát được hang Vô Nhân cốc thì bao nhiêu sinh mạng của nhân vật các phái võ có lẽ không bảo tồn được nữa.
Văn phu nhân cướp lời nói :
- Sao mi dám gọi là đàn bà quái gở. Mi có biết bà ta là ai chưa, lai lịch thế nào mà đã xúc phạm như thế? Đối với mi...
Nhưng nói tới đây, Văn phu nhân tự thấy hơi lỡ lời, nên không nói nữa và bắt sang chuyện khác :
- Nếu mi muốn bảo toàn mạng sống thì nên nghe theo lời cha mẹ quyết định sớm đi. Nếu không thì cha mẹ, cũng chỉ biết tuân theo thượng lệnh giết chết không tha.
Văn Thiếu Côn ngậm ngùi đáp :
- Xin song thân đừng bắt, buộc con quá đáng.
Văn Tử Ngọc nói lớn :
- Thôi, bất tất phải nhiều lời nữa.
Đưa tay ra dấu cho bọn Kim Trung Nhứ :
- Cho các người trở về hang trước. Dọc đường bất cứ kẻ nào cản trở, cho phép được sát hại thẳng tay.
Bọn Kim Trung Nhứ dạ một tiếng rồi cùng quay đi.
Văn Thiếu côn không còn do dự gì nữa, hét lên một tiếng, dùng thế "Tiền Long Thăng Thiên" lao vút lên không rồi sà ngay xuống vượt qua khỏi đầu Văn Tử Ngọc chộp lấy bọn Kim Trung Nhứ.
Văn Tử Ngọc nổi nóng, quật ngang một chưởng theo thế "Thiên Vương Thác Tháp".
Văn Thiếu Côn khẽ lách mình qua tránh khỏi, ngay. Lập tức chàng xoay mình đẩy ra một chưởng để chận một chưởng thứ hai của Văn Tử Ngọc vừa đánh tiếp theo.
Hai luồng kình lực chạm vào nhau đẩy tan biến trong vô hình chẳng gây một tiếng động nhỏ.
Thì ra lực đạo hai người ngang nhau, Văn Thiếu Côn dùng sức dương cương, Văn Tử Ngọc dùng sức âm nhu. Hai kình lực âm dương gặp nhau đã hóa giải liền tức khắc.
Vừa qua ngọn đòn ấy, Văn Thiếu Côn lại bay người lên cao hai trượng, đầu chúc ngược, hai chân lên trời lao vút về phía Kim Trung Nhứ.
Văn Tử Ngọc không ngờ Văn Thiếu Côn lại lẹ làng như thế nên vội vàng hét lên một tiếng phóng theo cản chàng lại.
Niệp Sáp hòa thượng bảo Khúc Tự Thủy :
- Cô nương, bây giờ chả lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn. Xét ra Văn Tử Ngọc bây giờ không còn là cao thủ số một "Thiên hạ đệ nhất gia" của võ lâm, mà chỉ là một kẻ đã chết đi hoặc biến xác theo một kiếp sống khác rồi, việc gì còn nể nang nữa.
Nói xong hòa thượng đề khí vọt lên, vung quyền tống sang tấn công liền.
Chương trước | Chương sau