Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 46 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Hồi 34 - Quái nhân cụt giò là ai?

↓↓
Hang đá tuy không rộng lắm, nhưng tối om, đứng trên nhìn vào thấy thăm thẳm hình như sâu trên trăm trượng.


Nhưng khi Khúc Tự Thủy nhảy xuống tới đáy thì chỉ độ trên dưới vài mươi trượng thôi.


Dưới đáy hang có một lớp cát nhỏ rất êm, dù người thường ngã xuống cũng không thấy đau đớn.


Sờ xung quanh thấy bốn bề xây toàn đá tảng bằng phẳng kiên cố, có hai đường hầm xuyên đi nơi khác, nhưng cố tìm mãi chẳng thấy bóng dáng Văn Thiếu Côn nơi đâu. Nàng nóng ruột cất tiếng gọi lớn :

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Văn công tử! Văn công tử.


Kêu suốt cả hai đường hầm vẫn không nghe tiếng trả lời, nàng thất kinh nghĩ bụng :


- "Hay là chàng đã gặp tai nạn rồi chăng?"


Đang lúc lo lắng, bỗng từ đường hầm bên trái một bóng người lướt nhẹ đến, hỏi :


- Khúc cô nương cũng xuống đấy sao?


Khúc Tự Thủy mừng quá nói :


- Ơn trời phù hộ anh vẫn bình yên.


Rồi nàng hỏi tiếp :


- Công tử đã kiếm được dấu vết nào của lão quái nhân chưa?


Văn Thiếu Côn chỉ con đường hầm phía sau nói :


- Nơi đây đã cùng đường rồi. Hình như có một cửa ngách bằng đá. Tại hạ cố vận dụng công lực đẩy nhưng chưa kết quả.


Khúc Tự Thủy nói :


- Trong người công tử còn vết độc thương chưa lành. Chớ nên phí sức mà có hại đấy.


Văn Thiếu Côn xua tay cười :


- Chẳng hề gì đâu. Chỉ vì cái cửa ngách chắc chắn quá, chưa tìm ra chốt ngầm điều khiển cơ quan nên khó mà mở ra được.


Khúc Tự Thủy liền chỉ con đường ngầm thứ hai bảo :


- Chúng ta thử dò con đường này xem sao, may ra tìm được lối đi cũng nên.


Văn Thiếu Côn bằng lòng ngay.


Hai người cùng song song bước vào lối ấy.


Đường hầm này cao độ một trượng, rộng nửa trượng. Hai người sánh vai đi không chật mấy. Chớp cái đã đi hơn mười trượng.


Đường đi qua lát toàn đá lớn. Khúc Tự Thủy để ý quan sát thấy hai bên tường nhẵn bóng như gương, không một kẽ hở hay một then chốt của cơ quan nào hết.


Bỗng Văn Thiếu Côn dừng chân lại, buồn rầu nói :


- Con đường này sợ e cũng không có lối ra.


Thì ra trước mặt hai người hiện ra vô số đường ngang nẻo dọc, chằng chịt theo lối chữ "phi", bố trí như bản đồ hình, có trên ba chục nẻo.


Văn Thiếu Côn cau mày nói :


- Đường đi ngã ba ngã tư nhiều như thế này, biết theo lối nào cho đúng.


Khúc Tự Thủy suy xét một hồi, cau mày nói :


- Những đường lối này đều cố ý sắp đặt theo như loạn trận, chắc chắn không thể đi được và còn nguy hiểm nữa. Con đường chính có lẽ ở phía sau.


Vậy chúng mình thử quay lại xem sao.


Văn Thiếu Côn băn khoăn đáp :


- Lão quái nhân cặp giò đã hỏng, đi lại nhất định phải khó khăn. Huống chi đường đi chằn chịt, các tảng đá ngăn chận ít nhất cũng đến ngàn vạn cân, hắn làm sao di chuyển nổi để thoát thân.


Khúc Tự Thủy cười xòa nói :


- Chỗ này do hắn vẽ kiểu và đích thân coi sóc việc xây cất. Thế nào hắn cũng nghĩ đến nhược điểm của cặp giò, bố trí những cơ quan bí mật để dễ di chuyển và tẩu thoát được mau lẹ chứ.


Trong khi hai người đang muốn quay trở lai ạon đường trước, bỗng có một mùi tanh thối nồng nặc từ một đường nẻo xông ra thoáng qua mũi, muốn nôn mửa.


Văn Thiếu Côn khẽ liếc nhìn Khúc Tự Thủy như để dò ý, rồi phóng mình lao thẳng về nơi có mùi thúi. Khúc Tự Thủy đưa tay ngăn lại nhưng không kịp, đành lao theo sau.


Đi được một đoạn thì hết đường. Nơi đây tiếp với một căn nhà đá khác cửa đóng kín, hơi thối từ trong ấy xông ra.


Văn Thiếu Côn đẩy tới một chưởng ngay vào cánh cửa.


Chưởng chàng phát ra rất mạnh, đánh rầm một tiếng thật lớn, cánh cửa rung rinh mãnh liệt rồi từ từ mở ra.


Hai người đưa mắt nhìn vào, một cảnh bày ra vô cùng khủng khiếp.


Trong căn phòng đá rộng mênh mông hàng trăm bộ xương khô nằm la liệt khắp nơi. Trên nền ẩm ướt bầy nhầy, mùi tanh xông lên muốn ngạt thở.


Văn Thiếu Côn lắc đầu nói :


- Nhất định đây là một trăm thợ xây cất nơi này đã bị tên quái nhân hạ sát.


Thảm thay bao nhiêu người vô tội bị chết oan mà không được chôn cất.


Nhìn Khúc Tự Thủy, chàng nói thêm :


- Có lẽ tên này đã loạn não, chứ con người bình thường không bao giờ có hành động quá ư tàn ác như thế này. Hơn nữa, đem chôn sống một trăm người thợ có ích lợi gì cho hắn đâu.


Khúc Tự Thủy cười đáp :


- Việc này đã quá rõ lắm rồi. Cả trăm người kia đối với hắn đã có một tội lớn là hiểu rõ bí mật của chốn này. Muốn khỏi lộ tin ra ngoài, lẽ tự nhiên hắn không từ một thủ đoạn nào để tiêu diệt hết.


Văn Thiếu Côn nói :


- Nơi đây tanh hôi quá, nên tìm đi nơi khác thôi.


Hai người quay mình sắp đi trở lại bỗng có một bóng người vụt đến hỏi lớn :


- Cháu đó phải không?


Bóng đó là Niệp Sáp hòa thượng.


Văn Thiếu Côn mừng rỡ vội hỏi :


- Lão thiền sư, ngài cũng xuống đây ư?


Nói dứt lời, sau lưng Niệp Sáp hòa thượng có mười lão khất cái cùng lục đục kéo đến đủ mặt.


Văn Thiếu Côn phát họa lại những gì đã nhận xét trong các đường hầm rồi phân công mỗi người đi một nẻo.


Cứ theo nhận xét của Văn Thiếu Côn thì con đường phía sau có một cánh cửa đá khổng lồ đóng kín nhưng chưa tìm được cách mở ra.


Chàng đưa mọi người đến trước tấm cửa đá và nói :


- Cánh cửa này nặng ít nhất cũng mười ngàn cân. Tại hạ có thử qua một lần rồi nhưng vẫn không lay chuyển nổi, không biết quý vị có ai có thể tìm được then chốt ngầm của nó ở chỗ nào không?


Lão khất cái râu bạc đĩnh đạc nói :


- Lão phu tuy không biết rõ lối kiến trúc của đường hầm này, nhưng căn cứ theo các cơ quan bên trên cũng đoán được rằng then chốt điều khiển lúc đầu ở bên này. Nhưng sau khi cửa đã đóng rồi, tất nhiên bộ phận điều khiển phải che khuất hoặc tự động dời sang phía bên kia, để cho kẻ đến sau không thể nào sử dụng được. Bây giờ muốn xông qua bên kia, xét không còn cách nào hơn là dùng sức mạnh.


Niệp Sáp hòa thượng nói :


- Lão hòa thượng cũng có sức khỏe vài ngàn cân, nhưng đối với tấm đá khổng lồ trên vạn cân thì không sao lay chuyển nổi.


Trong lúc mọi người đang lâm vào ngõ bí, Khúc Tự Thủy tủm tỉm cười nói :


- Nơi đây tập trung rất nhiều cao thủ, muốn đẩy cánh cửa đá vạn cân tưởng cũng không có gì là khó.


Niệp Sáp hòa thượng nói :


- Khúc cô nương hẳn đã có ý kiến hay. Hòa thượng tôi bình sanh chưa hề phục ai bao giờ. Nếu cô nương có cách đẩy được cửa này thì hòa thượng đây xin phục cô nương là người thứ nhất.


Khúc Tự Thủy cười nói :


- Thật ra biện pháp này cũng không có gì là lạ, chỉ vì quý ngài chưa để ý đấy thôi. Tảng đá này tuy nặng đối với một người, nhưng nếu bao nhiêu người chúng ta cùng hợp lại một lức thì mở cánh cửa mười ngàn cân đâu có gì là khó.


Niệp Sáp hòa thượng vỗ tay nói :


- Cô nương bảo nên hợp sức lại nhưng đồng thời có thể phát ra một lúc được không?


Khúc Tự Thủy nói :


- Biện pháp ấy lại không làm được sao?


Niệp Sáp hòa thượng sực nhớ lại rồi ha hả nói :


- Phải rồi, được lắm, được lắm, thế mà lão hòa thượng này lầm lẫn đi mất!


Chúng ta chỉ cần tập trung dồn lực tựa vào nhau, theo lối dây chuyền cùng phát huy một lúc thì đừng nói mười ngàn mà đến hai chục ngàn cân cũng có thể phá tan được như chơi.


Nói xong, hòa thượng xông đến trước vận dụng nội công vào hai chưởng đặt vào tấm cửa đá.


Tất cả mười lão khất cái tiếp tục đứng nối liền theo sau, mỗi người tập trung chưởng lực rồi đặt tay lên vai người trước. Toàn bộ công lực của mười lão khất cái dồn cả vào người Niệp Sáp hòa thượng. Niệp Sáp hòa thượng phối hợp với công lực của bản thân mình phát huy ra ngoài, xô mạnh vào tấm cửa.


Cánh cửa khổng lồ rung rinh phát ra tiếng kêu lịch kịch, di chuyển được mấy tấc rồi nằm yên như cũ.


Văn Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy đứng ngoài xem thấy tình hình ấy cũng bước lại gần.


Khúc Tự Thủy nói :


- Văn công tử, hai chúng ta cùng góp sức thêm vào xem sao.


Văn Thiếu Côn gật đầu, lặng thinh bước lại đặt song chưởng vào lưng hai lão khất cái sau chót rồi vận dụng nội lực dồn lại chuyền vào đám người trước.


Ghê gớm thay các công lực vô song của Văn Thiếu Côn quả thật kinh người.


Khi Khúc Tự Thủy chưa chịp đặt tay vào để phát chưởng đã nghe ầm một tiếng thật lớn, cả tấm đá khổng lồ ngàn cân đã bị bật tung ra, ngã lăn qua một bên.


Niệp Sáp hòa thượng niệm Phật rồi phất tay áo bước vào trước, tiếp theo đó Văn Thiếu Côn và lão ăn mày râu bạc cũng lanh chân bước theo liền.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Unfriend

Unfriend

Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng

24-06-2016
White

White

(khotruyenhay.gq) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có

01-07-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Làm bạn thôi anh nhé

Làm bạn thôi anh nhé

Tôi nhắn cho anh 1 sms khi anh chưa kịp nói những câu tôi cần nghe...vì tôi biết rằng có

23-06-2016
Một cõi duyên trần

Một cõi duyên trần

Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại

24-06-2016

XtGem Forum catalog