- Phải lắm, Lạc giáo chủ rất đáng mặt chỉ huy trong vụ này không nên khiêm nhường từ chối. Xin trước hết hãy thí nghiệm xem trong hang còn độc tố gì tồn tại hay không. Chừng đó chúng ta hãy cùng nhau bàn định kế hay khử độc để vào hang sau.
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lời nói của Ngũ Bá Hoa có vẻ ngang tàng như muốn tự mình quyết định an bài mọi việc, lãnh đạo quần hùng. Nhưng không có một ai phản đối. Thái độ và lời nói phù hợp với tâm lý của mọi người, hơn nữa chẳng ai theo về môn độc dược, cho nên khi y nói xong ai nấy cùng nhìn chăm chăm vào Lạc Cảnh Thiên mặc nhiên ép buộc ông ta phải xung phong đi trước.
Ngũ Độc giáo chủ là Chưởng môn của một phái, danh cao địa vị lớn, chẳng lẽ tuân theo sự cắt đặt của Long môn hiệp Ngũ Bá Hoa. Nhưng ông ta cũng thừa biết hầu hết quần hùng ai ai cũng muốn mình đi trước, nên đưa ra lời từ chối sẽ gây sự chỉ trích không lợi.
Ông ta vốn là người tế nhị, tuy trong lòng căm thù Ngũ Bá Hoa đến tận xương tủy, chỉ muốn đem hắn ra băm vằm thành ngàn mảnh, tuy nhiên ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên bình tĩnh, ôn tồn nói :
- Ngũ lão hiệp đã nói thế, bổn Giáo chủ đâu dám chối từ.
Nói xong vội vàng vận nội công đầy đủ, y phục xăn lên gọng gàng, cất bước đi trước tiếnv ào trong. Sau lưng lão cả mười hai vị Đường chủ, thấy Giáo chủ mình đi trước không dám chậm trễ, lục đục kéo nhau nối bước theo liền.
Tấm thạch bia "Âm Dương giới" sừng sững chấn ngang giữa đường vào hang, chỉ chừa mỗi bên vừa đủ cho một người qua lọt.
Trong Âm Dương giới mây vẫn mù mịt, ngoài Âm Dương giới quang đảng sáng trưng, quả đôi bên chia thành hai thế giới rõ rệt.
Ngũ Độc giáo chủ thấp thỏm e ngại dò đại từng bước một đi trước. Việc làm đầu tiên của lão là tìm hiểu và giải thích nguyên nhân chia hai thế giới giữa một đường ranh như vậy.
Số là đàng trước tấm bia Âm Dương giới hai bên vách đá đều có những lằn nứt như nhau. Những vết kẽ ấy tuy không rộng quá hai thước, nhưng đã khiến cho vách núi bị xé làm đôi, bên trong có một luồng gió mạnh thôi thốc ra lướt qua trước tấm Âm Dương giới, sừng sững như một bình phong cản lại.
Trong hang mây mù lảng vảng quay cuồng mờ mịt nhưng vì bia che không thể nào vượt ra ngoài hang được.
Ngũ Độc giáo chủ Lạc Cảnh Thiên không do dự nhảy vèo một cái nhanh như tên bắn, đặt chân xuống một chỗ cách lằn ranh giới ba trượng.
Trong lúc lão sà mình bay vào trong, quần hùng có mặt tại đó đều tái mặt nín thở lặng tiếng, mắt không dám chớp, tay chân không dám cử động, hồi hộp theo dõi.
Cả đến Văn Thiếu Côn và Chu Diệp Thanh đang nấp trên núi cũng toát mồ hôi, tâm thần căng thẳng cực độ.
Lạc Cảnh Thiên nhảy vào hang như để chân vào cõi chết, ý nghĩ lão vô cùng kích động. Nhưng lạ lùng thay, hai chân lão đã chấm đất, thân mình đứng vững mà cũng không có sự gì bất thường xảy ra hết.
Mười hai vị Đường chủ cùng nhau kéo vào, chen chúc phía sau Lạc Cảnh Thiên, ai ai cùng lộ vẻ ngơ ngác hồi hộp khi thấy được bình yên, mọi người đều thở phào một hơi dài như vừa trút được gánh nặng.
Hồi năm mươi năm qua, kể lại câu chuyện Vưu Bá Đạt Giáo chủ phái Vô cực, đặt chân vào đây bị mất tích, hiển nhiên hồi ấy sự việc xảy ra khác hẳn với hiện tượng vừa rồi.
Cái thuyết thịt nát xương tan khiến mọi người lo sợ đề phòng, nay được chính mắt nhìn một cách thực tế.
Lạc Cảnh Thiên vững lòng rảo bước tiến tới trước.
Vượt qua "Âm Dương giới" cảm giác đầu tiên là khí hậu ấm áp dịu dàng, hoa thơm ngào ngạt, nghiễm nhiên là một thế giới thần tiên ngoài ra không có trạng chứng gì nguy hiểm hết.
Lạc Cảnh Thiên hướng dẫn mười hai vị Đường chủ lẹ làng quan sát bên trong phạm vi năm trượng. Nơi đây không khí vẫn ôn nhu mát mẻ, cây cối tốt sinh, hoa tỏa mùi thơm dịu, mặc dầu bóng mây mù mịt không tan. Không có một hơi độc nào như lời Ngũ Bá Hoa dự đoán.
Bao nhiêu quần hùng vẫn đứng ngoài nhìn vào, Lạc Cảnh Thiên và mười hai Đường chủ đang tiến sâu vào ba trượng. Tuy mây vẫn mù mịt nhưng bao nhiêu động tác của mười ba người đều trông thấy rõ.
Quan sát đâu đó xong rồi, Ngũ Độc giáo chủ nhìn ra ngoài kêu lớn :
- Các vị có thể vào đây được rồi.
Bọn quần hùng tuy còn ngần ngừ chưa dám vào ngay, nhưng ai nấy cùng buột miệng hoan hô Ngũ Độc giáo chủ đã an toàn vượt qua ranh giới làm kẻ tiên phong hướng dẫn mọi người hoàn thành một kỳ công mà suốt năm mươi năm qua võ lâm chưa thực hiện nổi.
Long môn hiệp Ngũ Bá Hoa không ngần ngại vung kiếm xông vào trước.
Trừ những chỗ đá nứt, giữa lằn ranh giáp ranh có luồn gió mạnh thổi lộng vào quần áo tung bay phất phới, tuyệt nhiên không có một điều gì kỳ lạ hết.
Kẻ đi tiếp theo đó là hai ông lão Lăng Trung song kỳ, anh em Thiên Vu Vũ, Thiên Vu Vân, rồi đến Thiễm Nam tú sĩ Văn Trung Hiệp thập quân tử, Động Đình bang và Phang Dương bang.
Tuy đường đi chật hẹp, chỉ vừa lọt hai người nhưng động tác mọi người hết sức lẹ làng, không đầy một khắc toàn bộ trên một trăm người đã qua "Âm Dương giới".
Văn Thiếu Côn để ý theo dõi từ nãy giờ, tuyệt nhiên không thấy một cao thủ nào trong ngũ đại phái và cũng không có một vị nào trong năm đại Chưởng môn hết. Quả là một sự việc lạ lùng, chàng rất thắc mắc nghĩ mãi không tìm ra nguyên cớ.
Chu Diệp Thanh theo sát bên chàng, không nói năng gì, mắt đăm đăm nhìn theo đám quần hùng tiến vào Vô Nhân cốc, lòng không khỏi e ngại.
Mọi người sau khi vượt qua "Âm Dương giới" chưa dám đi sâu vào trong, dè dặt từng bước đi để tra xét những hoa cỏ kỳ lạ mọc khắp trên mặt đất.
Bỗng dưng từ trong hang sâu lại nổi lên một tiếng rền vang chát óc, khiến quần hùng muốn điếc tai, vách đá xung quanh rung động, từ trên cao sỏi núi rơi xuống ào ào. Âm thanh dội vào hang nghe uông uông, truyền mãi không ngớt làm cho Văn Thiếu Côn và Chu Diệp Thanh trên đỉnh núi cũng giật mình cơ hồ muốn lăn xuống.
Bọn quần hùng ai nấy đều giật mình sợ hãi, rủ nhau tập trung lại một chỗ chờ đợi biến cố, chẳng ai dám hé môi nói một lời nào. Cũng may tiếng sấm rền chỉ phát ra có một lần thôi, nhưng tiếng vang vọng mãi, âm u như ma rên quỷ réo.
Khi mọi người hết sợ, Long môn hiệp Ngũ Bá Hoa cố làm ra vẻ bình tĩnh lớn tiếng nói :
- Việc này chẳng qua vì cảnh tượng ngũ hành đổi ngôi, trường hợp này thường xảy ra trong địa cực, thật ra không có gì đáng sợ hãi cho lắm.
Rồi ông ta lại thong thả cười nói :
- Lão phu này nhất định suy đoán vừa rồi đúng chẳng sai. Vô Nhân cốc đúng là một cái hang không người. Nhưng dẫu có người đi nữa, dù kẻ ấy có bản lãnh kinh thiên động địa chưa hẳn đã đủ sức kháng cự nổi trên một trăm người của chúng ta cùng hợp lại.
Nói xong rảo bước vào trong nữa.
Quân hùng yên tâm lũ lượt kéo đi theo. Nhưng bỗng nhiên có bốn người đi từ phía bên phải vừa thoái lui chạy lại, bốn người ấy chính là bốn tay tú sĩ Thiễm Nam, vừa chạy vừa chỉ lại phía sau, miệng thét lớn :
- Hãy xem kìa, cái gì thế kia?
Tiếng nói trong lúc đang sợ hãi thất thần đến cực độ làm cho quần hùng cũng khiếp vía sợ lây.
Nhìn về phía ấy thấy cát bay đá chạy lung tung, và cả một khoảng trống chừng mười trượng bị cắt ngang từ trên đất bằng, hình như có nổi lên một đợt sóng đang cuồn cuộn chảy.
Làn sóng ngầm cử động rất thong thả, nhưng đi đến chỗ nào thì mỗi vật đều bị xô ngã, những ...
Luồng Xích Ly chưởng từ hai người tung ra chạm vào đợt sóng ngầm đang cuốn đất ào đến.
Một tiếng nổ "ầm" như trời long đất lỡ, đồng thời một làn sáng rực chớp lòa rồi ngọn lửa bùng lên cháy rần rật.
Chương trước | Chương sau