Văn Thiếu Côn nổi nóng hét :
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Các ngươi luôn giữ thói cường đạo ỷ đông hiếp người thế cô. Hôm nay gặp ta đây đáng lẽ ta nên giết sạch, để cứu nhân độ thế. Nhưng vì lời dặn của ân sư, ta cũng vui lòng tha thứ một phen. Vậy bây giờ các ngươi hãy cút đi, nếu rủi gặp một lần nữa đừng trách ta tàn nhẫn đấy.
Ô Trúc thần quân tái mặt nhưng cố nén giận, lặng thinh không đáp.
Bọn Thiên Sơn tam sát nét mặt hầm hầm, ngó chàng như muốn banh gan xé thịt.
Lão đại Âu Dương Hoằng tức quá nghiến răng rít :
- Oắt con khi người thái quá.
Không thèm để ý đến thái độ của bọn này, Văn Thiếu Côn quay về phía thanh y nữ lang chắp tay vái chào :
- Kính chào cô nương.
Thanh y nữ lang vội chắp tay đáp lễ, nói :
- Không dám, xin cảm ơn thiếu hiệp đã có lòng cứu giúp tiện thiếp. Chẳng hay thiếu hiệp...
Chàng vội đáp ngay :
- Tại hạ họ Văn tên Thiếu Côn.
Nữ lang tái mặt nhìn sững chàng lẩm bẩm :
- Văn Thiếu Côn hậu duệ của Văn đại hiệp dòng dõi của thiên hạ đệ nhất gia phải chăng?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Phải, đó chính là tiên phụ.
Nữ lang ra bộ kinh ngạc vội hỏi :
- Ủa, Văn đại hiệp đã ra người thiên cổ rồi sao?
Văn Thiếu Côn không muốn nói về vấn đề ấy, hỏi tránh qua việc khác :
- Xin cô nương cho biết phương danh quý tánh.
Nàng nhoẻn miệng cười chúm chím, xinh như hoa anh đào mới nở, đáp :
- Thiếp tên gọi là Chu Diệp Thanh, là...
Không đợi nàng nói dứt câu, Văn Thiếu Côn nói :
- Cô nương có phải là người của phái Vô Vi thuộc núi Trường Bạch?
Chẳng hay cô nương đứng vào hàng thứ mấy?
Nàng mỉm cười :
- Thiếp đứng hàng thứ ba. Trong bốn chị em thiếp là người vô dụng kém cỏi nhất.
Ngừng một chốc, nàng tiếp :
- Nếu thiếp bằng tài bất cứ một người trong các chị em, thì những tên này, những tên côn đồ này sẽ...
Vừa nói nàng đưa mắt nhìn Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát. Bỗng nhiên nàng biến sắc la lớn :
- Văn công tử coi chừng đàng sau...
Thì ra thừa lúc Chu Diệp Thanh và Văn Thiếu Côn đang trò chuyện, Ô Trúc thần quân cùng Thiên Sơn tam sát dùng truyền âm nhập mật trù tính bất ngờ tấn công.
Khi vừa được biết thần công của Văn Thiếu Côn tiến triển quá xa trong quá xa trong một thời gian quá ngắn, Ô Trúc thần quân nghĩ rằng nếu chàng còn sống thật quả là một sự đe dọa lớn lao cho toàn thể phe hắc đạo.
Tuy trong lòng khiếp sợ nhưng hắn hy vọng với sự phối hợp của bốn người cùng tấn công bất ngờ một lúc thì Văn Thiếu Côn thế nào cũng chết liền tại chỗ.
Khi bốn người đã dùng lối truyền âm dặn nhau ăn ý rồi, nhân lúc Văn Thiếu Côn xem thường, xem như chẳng có ai tự nhiên trò chuyện nói cười cùng nữ lang Chu Diệp Thanh, ngấm ngầm ra dấu hiệu nhất tề phóng chưởng tấn công với sức mạnh tột đỉnh thập nhị thanh! Thiên Sơn tam sát dùng tử sát chưởng, một môn độc đáo đã giúp chúng vang danh trên võ lâm, phát ra một làn khói đen tỏa cồn cuộn tuôn ra như sông tràn núi sập.
Ô Trúc thần quân vận đủ mười hai thành công lực vào thanh trúc đen điểm mạnh ra, phát ra một tia sáng đen hãi hùng, xé gió xẹt ngay vào ót Văn Thiếu Côn.
Bề ngoài giả bộ vô hình nhưng Văn Thiếu Côn đã để tâm phòng bị, mắt xem bốn mặt, tai nghe tám phương. Mọi hành động của chúng không qua khỏi nhân lực của chàng.
Khi Chu Diệp Thanh gọi, Văn Thiếu Côn đề phòng từ trước. Chàng hét lớn :
- Quân khốn nạn, muốn tìm đường chết!
Thân hình xoay ngang như điện giật, đồng thời phóng ra hai chưởng, kình lực song song phát ra, người thường không trông thấy kịp.
Chu Diệp Thanh thấy tình thế quá khẩn trương, choáng váng mặt mày la lớn :
- Chưởng chúng nó có chất độc đấy! Hãy xem chừng, không thể đón mạnh được đâu.
Nàng kêu hơi muộn.
Lời nói cuối cùng của nàng vừa dứt, một biến cố kinh hồn đã xảy ra. Liên tiếp những tiếng bình, bình, ầm, ầm, chấn động cả rừng núi, chen vào đó những tiếng rú thảm thiết của những người bị chết bất đắc kỳ tử.
Trong chu vi ba trượng, cát bụi tung mịt mù chẳng xem thấy gì hết.
Khi gió lặng, bụi đá hết bay, Chu Diệp Thanh hoàn hồn ngẩn đầu nhìn xem.
Ô Trúc thần quân bị thương nặng nề té văng ra hơn hai trượng, mình mẩy máu me bê bết.
Lão đại của Thiên Sơn tam sát là Âu Dương Hoằng văng ra cách độ bảy tám thước, nằm sóng sượt trên sỏi, cánh tay mặt gãy lìa, mồm mũi tai mắt máu tuông như suối, thân hình co rúm, giật lên từng cơn rồi nằm yên, trút hơi thở cuối cùng.
Âu Dương Đồng và Âu Dương Thành bị thương nhẹ hơn anh, tuy chưa đến nỗi chết nhưng người nào cũng mặt mũi nám đen, máu miệng phun ồng ộc, rõ ràng nội phủ đã bị thương rất nặng.
Văn Thiếu Côn hiên ngang đứng sững tại chỗ, sắc diện thư thái, hình như không có việc gì xảy ra.
Trong chưởng phong của Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát đều có lẫn lộn vô số là chất độc, nhưng vì nội lực Văn Thiếu Côn quá hùng hậu, sức chưởng của chàng đẩy ra quá nhanh, độc công của bốn người bị dẹp tan trong nháy mắt đâu còn cơ hội nào thấm được vào người chàng. Do đó Văn Thiếu Côn hoàn toàn vô hại.
Chu Diệp Thanh rất vui mừng, nhìn chàng với cặp mắt kính phục và trìu mến.
Ô Trúc thần quân mặt mày xám xanh cố gượng nhìn Văn Thiếu Côn thều thào nói :
- Hôm nay lão phu gặp phải tay ngươi dù bỏ thây cũng không ân hận, nhưng lão phu còn một chuyện thắc mắc muốn nhà ngươi nói ra minh bạch.
Văn Thiếu Côn nói :
- Cứ nói đi.
Ô Trúc thần quân hỏi :
- Ta muốn biết nhà ngươi thuộc môn phái nào, sư phụ ngươi là ai.
Văn Thiếu Côn đáp :
- Sư phụ ta là một vị cao tăng trong nhà Phật tên gọi Nhất Liêu.
Vừa nghe tên, Ô Trúc thần quân a lên một tiếng, vì quá ngạc nhiên rồi nói tiếp :
- Nhất Liêu thượng tăng à?
Y lẩm bẩm nói thêm :
- Có phải Nhất Liêu ở ẩn tại Hàn Nguyệt Thiền Lâm trong núi Vô Lượng Sơn?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Đúng, kể ra kiến văn nhà ngươi cũng khá rộng đấy.
Ô Trúc thần quân hãi hùng rú lên :
- Trời, nếu quả đúng thì lão phu dù chết cũng không uổng mạng. Vậy nhà ngươi cứ ra tay giải thoát ta cho rồi.
Nói xong y nhắm mắt chờ chết.
Văn Thiếu Côn không nỡ xuống tay, nói :
- Ta không muốn sát sinh nên tạm tha cho nhà ngươi một lần. Hãy tìm đường trốn đi xa. Sau này nếu còn gặp mặt nữa đừng trách ta sao ác độc. Bây giờ hãy cút đi.
Ô Trúc thần quân mừng lắm, mắt nhìn láo liên nhưng vẫn nói cứng :
- Nếu không giết ta bây giờ, e ngày sau nhà ngươi hối hận đó.
Văn Thiếu Côn hỏi :
- Vì sao?
Lão đáp :
- Bất luận võ công nhà ngươi cao siêu đến đâu, lão phu sống được ngày nào nhà ngươi sẽ không yên thân ngày ấy.
Ngưng một chập lão nói tiếp :
- Lão phu sẽ đi chu du khắp thiên hạ tìm bạn đồng minh trong đám võ lâm.
Dù lão phu bị thua ngươi nhưng trong số bạn bè sẽ có người cao cường hơn người hơn ngươi, rửa thù báo hận.
Văn Thiếu Côn cười khanh khách nói :
- Như thế ta càng không muốn giết ngươi nữa. Hãy lo trau dồi bản lãnh, kết nạp bè phái phục thù. Dù một mình ngươi hay có những cao thủ võ lâm hàng trăm người theo ngươi không phân biệt trắng đen, không phân biệt tà chính, đối với những hạng như thế, ta cũng không xem ra chi hết. Bây giờ nhà ngươi cứ đi đi.
Ô Trúc thần quân đưa ngón tay cái lên trời nói lớn :
- Lão phu này cũng khâm phục nhà ngươi có khí khái khác thường. Xin hẹn ngày gặp lại.
Không đợi Văn Thiếu Côn trả lời, cũng không liếc mắt xem thử ba anh em Tam sát núi Thiên Sơn nặng nhẹ sống chết ra sao, Ô Trúc thần quân từ từ quay mình rảo bước thất thểu ra đi.
Văn Thiếu Côn nhìn lão đi khuất dạng rồi nhìn anh em Âu Dương Thành bảo :
- Thôi, chúng bây cũng cút đi cho rồi. Ta chẳng thèm giết đâu.
Hai người ngước mắt nhìn gườm gườm rồi chẳng nói gì, gắng gượng đứng dậy bồng thi hài Âu Dương Hoằng chạy luôn không ngó lại.
Chương trước | Chương sau