XtGem Forum catalog
Ác thủ tiểu tử - Tuyết Nhạn

Ác thủ tiểu tử - Tuyết Nhạn


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 1
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Ác thủ tiểu tử - Tuyết Nhạn - Chương 2 - Khai nguyên tự ba năm khổ luyện công

↓↓

Thằng bé nghe vậy liền tức tưởi nói:

bạn đang xem “Ác thủ tiểu tử - Tuyết Nhạn” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tỷ tỷ, có người ăn hiếp em.


Nói rồi nó càng khóc lớn hơn.


Chu Mộng Châu vốn có hảo tâm, chẳng ngờ lại xảy đến tình cảnh này. Hắn đã cảm thấy tưng tức, vừa cảm thảy khó xử.


Trong hẻm đã thấy bóng người đến gần, lúc này thì đã nhận ra một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu mười bảy, nhưng khuôn mặt xem già dặn hơn nhiều. Mặt mày tuy xinh đẹp, có điều tiều tụy như mang bệnh, nét ủ dột sầu muộn hiện rõ.


Thiếu nữ đến nơi, ôm thằng bé vào lòng, giọng diu dàng hỏi:


- Nói tỷ tỷ nghe, ai ăn hiếp Minh đệ?


Thằng bé tay chùi nước mắt, chỉ chỉ Vào Chu Mộng Châu, tấm tức nói:


- Hắn?


Chu Mộng Châu bị vu khống như vậy, thì tức lắm, nhưng không nói gì.


Thiếu nữ đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu thấy chỉ là một thiếu niên chưa đến mười lăm thì nhẹ giọng nói.


- Chị em ta ... mồ côi cha me, lưu lạc đất người mãi võ mưu sinh, lần này ... vì trong người có bệnh, nên không ra mặt kiếm ăn được, bất đắc dĩ mới bảo ấu đệ ... đi kiếm chút cơm thừa cháo hẩm, chẳng biết tội tình gì mà thiếu gia bức ép đến vậy?


Chu Mộng Châu thấy thiếu nữ nói nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ không phải dễ chịu, thực là một sức ép lớn. Khi ấy tức giận ném gói thức ăn xuống đất, hậm hực nói:


- Đừng làm chó cắn càng, không biết người tốt kẻ xấu!


Nói rồi quay đầu bỏ đi, được mấy bước, trong lòng như càng tức, hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt, nói:


- Xúi quẩy!


Đi chưa được xa, bỗng hắn nghe có tiếng bước chân khẽ theo phía sau lưng, hắn nghĩ thiếu nữ đuổi theo kiếm chuyện, nên liền sãi bước đi mau hơn. Nhưng bỗng nghe thiếu nữ nhẹ giọng gọi:


- Thiếu gia xin dừng bước!


Giọng thiếu nữ hoàn toàn không chút gay gắt hoặc thù địch, bất giác hắn yên tâm dừng chân lại.


Thiếu nữ mang tiểu đệ mình đến trước mặt Chu Mộng Châu, mặt lộ vẻ hối hận, nghiêng mình thi lễ nói:


- Vừa rồi tiểu nữ hiểu lầm thiếu gia, xin lượng thứ cho!


Chu Mộng Châu đứng ngớ người không biết thái độ thiếu nữ sao thay đổi nhanh thế.


Lúc ấy đã thấy thiếu nữ đẩy thằng bé tới trước, nói:


- Nhanh chịu tội với thiếu gia!


Chu Mộng Châu ở trong Hồ gia bảo chỉ biết người ta gọi thằng hoang, thằng đần. Giờ thấy thiếu nữ một tiếng thiếu gia, hai tiếng thiếu gia, nghe đến bùi tai, nên cơn giận tự nhiên cũng tiêu tan. Lúc ấy ôn hòa nói:


- Thôi thôi chỉ cần cô không nghĩ tôi có lòng xấu là được rồi.


Nói rồi hắn khẳng khái móc trong áo ra một nén bạc, nói:


- Cô nương có bệnh trong người ư? Cứ cầm tiền này mời thầy lang thăm mạch hốt thuốc.


Thiếu nữ nhìn Chu Mộng Châu thấy tuổi còn nhỏ như vậy mà khí cách hào phóng chững chạc thì lòng khâm phục. Lúc ấy khép người nói:


- Tiểu nữ chính lúc cùng đường mạt lộ, thiếu gia đôn hậu ban thưởng, tiểu nữ xin bái tạ.


Chu Mộng Châu thấy thiếu nữ vui vẻ nhận lấy, thì trong lòng vui hẳn lên.


Sau khi chia tay trở lại khách điếm Chu Mộng Châu nghĩ lại đây là lần đâu tiên mình làm việc thiện kể từ khi rời khỏi Hồ gia bảo.


Hắn sung sướng trong lòng, mãi đến khuya lắm mới ngủ được.


Chẳng biết đã qua bao lâu, bỗng có tiếng thét lớn vẻ đau đớn, rồi tiếng ngói vỡ rơi ầm ầm khiến hắn tỉnh lại. Hắn nhảy xuống giường, nhìn qua cửa sổ thì thấy ở sân có nhiều người đứng nhìn lên mái ngói.


Chu Mộng Châu thấy hiếu kỳ, chẳng biết chuyện gì, liền mở cửa chạy ra ngoài, theo đám đông nhìn lên mái nhà. Chỉ thấy một mảng ngói bị hất tung đâu mất, bên cạnh đó những vết đen loang đen xỉn, tợ hồ như vết máu.


Người trong điếm mang thang đến trèo lên mái ngói, phát giác ra một cây cưa ngắn và một chiếc búa. Ngói bị gỡ bỏ một mảng lớn, mà những cây đòn gỗ cũng bị cưa mất.


Chỉ nhìn tình hình cũng biết là có tay trộm định đột nhập, nhưng sự có lẽ chưa thành.


Tiếng la vừa rồi và vết máu thì không biết là của ai, nhưng mười phần hết chín là của tên trộm. Lại thấy chỗ mái ngói bị gỡ mất đúng ngay phòng của Chu Mộng Châu, hắn hốt hoảng chạy trở vào phòng kiểm tra lại những vật của mình, thấy còn đầy đủ.


Lão chủ khách điếm trấn an khách trọ rồi huy động đám làm công tu sữa lại mái ngói.


Sau chuyên này, Chu Mộng Châu lên giường nằm mà không sao ngủ được, mắt cứ trố tròn nhìn lên đỉnh nóc. Một lúc, hắn chợt phát hiện ra ở cột nóc có mảng trăng trắng khác thường.


Hắn ngồi dậy đốt đèn nhìn khắp thì phát hiện một mẩu giấy được ghim vào cột bởi một ngọn phi tiễn, hắn chau mày nghĩ ngợi, rồi bắc ghế lấy tờ giấy xuống, chỉ thấy trong giấy ghi rằng:


- Tặc đồ để mắt đến bảo vật trong người thiếu gia, tiểu nữ đã đánh đuổi hắn, nhưng đường còn dài, thiếu gia hết sức cẩn trọng.


Bên dưới mảnh giấy hoàn toàn không để lại tên tuổi người viết. Chu Mông Chầu ngẩn người ngẫm nghĩ, chợt miệng lẩm bẩm một mình:


- Chẳng lẽ là cô ta?


Thì ra trong đầu hắn nghĩ đến thiếu nữ mà lúc đầu hôm hắn đã tặng gói thức ăn và nén bạc, chính cô ta đã tự xưng là tiểu nữ.


Thế nhưng cô ta xem ra người tiều tụy bạc nhược, đâu là võ lâm cao thủ, bệnh nặng cũng khó nửa đêm ra tay trị cường đạo. Nhưng nếu không phải cô ta thì là ai? Mà trong thư bảo là kẻ trộm nhằm bảo vật trong người hắn là vật gì chứ? Vì sao cô ta lại biết có người đang theo dõi hắn?


Bao nhiêu câu hỏi cứ lờn vờn trong đầu hắn thực khó giải đáp tức thời.


Sáng sớm hôm sau, Chu Mộng Châu thanh toán hết tiền phòng rồi tất tả lên đường, qua chuyện hồi đêm hắn đâm ra cẩn thận hơn, dẫu sao như vậy vẫn tốt cho hắn.


Đi một hồi lâu, hắn hỏi thăm đường đến Mễ Thương sơn, nào hay từ sáng đến giờ hắn đi sai đường, trong lòng buồn bực nhưng đành phải quay lại đường cũ. Dọc đường hắn nhận ra có nhiều người đi cùng chiều hoặc ngược chiều đều để mắt đến hắn, có kẻ ngang qua người hắn lại còn quay đầu nhìn vẻ rất khả nghi, khiến hắn vừa sợ vừa lấy làm kỳ.


Chu Mộng Châu nhớ lại chữ ghi trong mảnh giấy, mười phần báu vật là ám chỉ pho tượng La Hán vàng, sư phụ căn dặn tuyệt đối không để thất lạc, giờ nhỡ bị bọn đại hán này cướp thì làm sao ăn nói với sư phụ?


Hắn vừa đi vừa nghi, lòng càng thêm lo lắng, bất tri bất giác đã lọt vào một cánh rừng.


Lúc này hắn giật mình đứng lại, khi phát hiện thoắt hiện thoắt ẩn trong rừng có bóng người. Hắn phát hoảng quay đầu định bỏ chạy ngược lại. Nhưng đúng lúc ấy trước mặt hắn đã xuất hiện một gã đại hán độc nhãn, đưa con mắt độc nhất nhìn hắn chằm chằm.


Chu Mộng Châu thừa hiểu ra chuyện gì, nhưng vẫn cố làm phớt lờ như không, cắm đầu sãi bước.


Gã đại hán độc nhãn cười "hắc hắc" mấy tiếng, nói:


- Thằng nhãi, ngoan ngoãn đưa bảo vật ra, ông thương hại ngươi còn nhỏ chưa biết chuyện mà tha cho cái mạng.


Chu Mộng Châu vờ không hiểu, hỏi:


- Bảo vật gì chứ?


Gã đại hán độc nhãn "hừ" một tiếng, lạnh lùng nói:


- Thằng ranh, chẳng hiểu điều gì kể như ngươi tự tìm cái khổ!


Chu Mộng Châu mắt lanh, chân lẹ, thụp người lòn nhanh qua người gã ta tránh cái với tay của gã, rồi co giò phóng chạy.


Gã đại hán thộp tay không trúng, lại bị Chu Mộng Châu bỏ chạy vừa giận vừa tức cười, thét lớn một tiếng rồi phóng người đuổi theo.


Chu Mộng Châu vốn trước khi đi, sư phụ cho uống một viên "đậu đen " hôm kia trên Di Đà tự lại được Ngộ Nhật phương trượng cho uống linh dược, và ăn Chu Quân, cho nên công lực tăng tiến nhiều.


Tuy vậy hắn hoàn toàn không hay biết gì, cứ vắt cổ mà chạy, chẳng ngờ càng chạy tốc độ càng nhanh, người thì càng nhẹ, mà lại không biết mệt.


Thế nhưng cho dù hắn chạy có nhanh thế nào, thì vẫn không thoát nổi người có luyện thân pháp như đại hán độc nhãn này, chốc lát đã thấy đuổi kề sau lưng.


Chu Mộng Châu lòng rất gấp, ở đây lại vắng tanh không bóng người qua lại, chẳng biết kêu cứu ai. Đang lúc hốt hoảng, thì trước mặt bỗng nhiên có tiếng người la lớn:


- Đại ca, chuyện gì phải động tay động chân với thằng bé này?


Tiếp đó là một bóng đen trong bụi rậm nhảy ra. Chu Mộng Châu nghe vậy biết là đồng bọn với gã đại hán độc nhãn, liền né người sang trái bỏ chạy. Nhưng hắn sang trái, thì bóng người kia cũng sang trái, hắn lại lách sang phải thì bóng người kìa cũng lướt sang phải, chung quy luôn chấn ngang trước mặt hắn.


Sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, lúc này đã thấy gã đại hán độc nhãn từ sau đuổi kịp tới nơi, gã gầm lên, đơn chưởng nhắm thẳng người Chu Mộng Châu bổ tới.


Nên biết, gã độc nhãn đại hán vốn là một nhân vật thành danh trong làng hắc đạo Long Thạch, vừa rồi xuất thủ bị Chu Mộng Châu né tránh được thì trong lòng đã căm tức, cảm thấy để lộ ra chuyện này thì oai danh tổn hại. Vừa rồi đuổi theo Chu Mộng Châu cũng phải khá phí sức, lại càng tức giận hơn, cho nên lúc này định ra một chưởng chính là Hàn Sa chưởng độc môn thành danh cha gã. Người trúng Hàn Sa chưởng, chẳng những bị chấn động bởi chưởng lực mà còn trúng phải Hàn Sa độc, không chết thì cũng khó sống nổi.


Tình thế đã nguy cấp lắm rồi, Chu Mộng Châu há mồm trợn mắt, hai tay đưa lên che đầu che ngực theo phản xạ tự nhiên.


Nhưng đúng lực ấy, bỗng nghe "vút vút vút" liền mấy tiếng, ánh hàn quang xé không gian nhằm vào ngực, vào mặt gã đại hán độc nhãn phi tới như tia điện chớp.


Gã đại hán độc nhãn không ngờ bị ám khí tập kích, hoảng hốt vội thâu chưởng tung người nhào ra ngoài kịp tránh những ngọn phi tiêu quái ác.


Gã tức giận thét lên:


- Lũ chuột lén lút phương nào mà dám ám toán đại gia?


Người vừa rồi nhảy ra chận ngang đường Chu Mộng Châu là một phụ nhân mặt mày thanh tú, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng tàn độc, lúc này đưa mắt nhìn vào một lùm cây rậm bên đường.


Gã độc nhãn thấy đối phương không chịu xuất đầu lộ diện, thì phát tức thét chửi:


- Mẹ kiếp lũ chuột, ngươi nếu còn chưa chịu thò mặt ra, thì chớ trách đại gia tàn độc!


Sau câu khích này, đã thấy lùm cây dao động rồi một thiếu nữ vọt ra. Chu Mộng Châu "á " lên một tiếng, nói:


- Là cô?


Bọn hai người kia nhìn thiếu nữ rồi lại nhìn nhau, phụ nhân tru tréo:


- Đại ca, thế nào chứ? Chúng ta không nhìn lầm đấy chứ? Hay là còn có kẻ nào khác bên trong?


Thiếu nữ đã đến trước bọn họ, giọng ôn hòa nói với phụ nhân:


- Quý cô phải chăng là Quảng Hàn Tiên Tử Trần Huệ Hoa, nhất thân khinh công độc bộ Thiên nam?


Trung niên phụ nhân giật mình thầm nghĩ:


- Cô ta là ai mà biết tính danh, bản lĩnh của ta?


Nhưng thiếu nữ lại nói với độc nhãn đại hán:


- Đã thế thì vị này nhất định phải là Thiết Bích Hùng Nhậm Đại Cương, bằng vào Hàn Sa chưởng xưng bá Thiên Nam, còn gọi Độc Nhãn Mãnh Long!


Độc nhãn đại hán "hừ" một tiếng lạnh lùng, nói:


- Chính là đại gia của ngươi đây, ngươi là ai? Mau nói thực ra!


Thiếu nữ nói ngay:

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Vai diễn nào cho em?

Vai diễn nào cho em?

(khotruyenhay.gq) - Em cho anh xin số điện thoại được không? - Anh là ai? - Là một người

29-06-2016
Thời để nhớ

Thời để nhớ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Người ta nói

24-06-2016
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương
Phiên chợ xưa

Phiên chợ xưa

Bây giờ chợ khác xưa lắm rồi. Những quán lá được xây dựng khang trang. Mặt bằng

23-06-2016