XtGem Forum catalog
Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 92
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao - Phiên ngoại 4 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Trung 2)

↓↓
Lê hoa khai rồi lại tận....


Cũng đã.... Mười năm trôi qua rồi đó.....


Mười năm này, có rất nhiều chuyện xảy ra


Như là, Lạc thủ phủ của Thanh Hoa thành năm xưa, giờ đã là thủ phủ của bảy thành phía bắc, gây chấn động trong giới thương gia

bạn đang xem “Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Như là, đại công tử của Lạc phủ nổi tiếng là một vị thành chủ yêu dân như con, nhị công tử Lạc phủ là một truyền kỳ trong thương giới. Lạc Mộ Tích cũng đã có phu quân, nghe nói hai người cũng rất ân ái, song đã thành thân tám năm vẫn chưa có hài tử, không khỏi khiến cho hai phu phụ rất là lo lắng


Như là, Huyền Vũ quốc xuất hiện một vị mặt lạnh thừa tướng, tuổi trẻ tài cao, quyền khuynh thiên hạ. Lúc nào cũng hồng y rực lửa nhưng dung nhan tuấn mỹ tà cuồng lại lạnh lùng khó nói hết, nhất là đôi băng mâu không chút gợn sóng kia khiến cho không biết bao nhiêu vị lão thần phải cúi đầu kính sợ


Như là,.....


Tể tướng phủ


Hai hắc y nhân kèm them một lão đạo sĩ, trông tuổi đã khá cao, mái tóc trắng bạc phơ, nhưng giờ khắc này trông lão thật tiêu điều, chỉ có điều nét mặt bình thản của lão che đi tất cả. Hai hắc y nhân mang lão vào một tiểu đình


Nếu hỏi bất cứ hạ nhân nào trong tể tưởng phủ, thì từ trẻ nít ba tuổi cũng biết, vị mặt lạnh tể tướng nổi tiếng đương thời, không có bất cứ hứng thú với cái gì duy độc Lê hoa. Đúng vậy, thừa tướng yêu hoa, yêu đến si cuồng


Cả hàng ngàn gốc cổ thụ Lê hoa bao bọc khắp trong tể tướng phủ, lãnh hương tràn ngập, sắc trắng thánh khiết dịu dàng


Trong đình, đứng một người


Hồng y rực lửa, xoay lưng lại ba người, tà áo nhè nhẹ bay trong gió, vóc dáng cao gầy, một đầu ô phát đen như mực và..... cả bóng lưng tịch mịch bất giác khiến cho người ta nhói lòng kia nữa....


Hai hắc y nhân thả ra lão đạo sĩ, lão đạo sĩ bình thản sửa sang lại quần áo, chắp tay cúi chào, thanh âm từ tốn : " không biết lão đạo đã đắc tội gì với thừa tướng lại cho nhiều người đến 'thỉnh' lão đạo này như vậy!" lão đạo sĩ âm thầm giận dữ, suốt ba năm trời, chưa có ngày nào là ngài không thôi chạy trốn khỏi ma trảo của vị lạ mặt thừa tướng này, như là mèo vờn chuột, sống không được, chết cũng không xong khiến cho ngài phát điên


Hồng y nhân bật cười, thanh âm khản đặc, trầm thấp từ tính, xoay đầu lại nhìn lão đạo sĩ, đôi con ngươi tĩnh mịch không chút gợn sóng như là nhiều năm về trước, cũng đã từng có người nhìn lão như vậy. Lão đạo sĩ giật thót mình, không hiểu sao một cổ sợ hãi lan tràn tứ chi bách hải, lão lắp bắp : " ngươi.... Ngươi....."


" Ta đã từng nói, ta sẽ trả thù.... Mười năm rồi, đã mười năm...." hồng y nhân cười nhạt, thanh âm khàn khàn không giống như của một người trẻ tuổi, giống như là... tang thương qua mấy đời rồi. Không sai, mười năm về trước, cái đêm hôm ấy, một mình dưới mưa rời khỏi Lạc Phủ, u uất trong lòng, bệnh nặng suốt ba tháng, từ đó về sau, cổ họng có vấn đề, thanh âm trong trẻo của tuổi thiếu niên cũng đã hóa thành tiếng khản đặc trầm thấp, khó nghe vô cùng


Mười năm này, sức cùng lực kiệt, mới đến vị trí ngày hôm nay, cũng chỉ vì thực hiện lời nói lúc trước


Những ai hại đến hắn, một kẻ nàng cũng tuyệt đối không tha!!


Vươn ra bàn tay, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn lão đạo trưởng, thanh âm lạnh lùng : " nguyên đan của hắn?!" lão đạo sĩ đến bây giờ mới sực tỉnh lại, mười năm về trước, thiếu niên đó, bạch y lãnh đạm, ký ức tưởng chừng đã phủ mờ nay chợt gặp lại đòi món nợ năm xưa, lão đạo sĩ nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm già nua, tràn đầy bất lực : " ta... ta...."


Nguyên đan đó, lão đã nuốt rồi, nếu muốn lấy ra trừ phi lão phải chết... càng nghĩ càng cảm thấy run sợ, cứ tưởng có được nguyên đan ngàn năm kia, lão sẽ đắc đạo thành tiên, không hiểu sao đã mười năm rồi, con đường tu luyện của lão không có bao nhiêu tiến triển, nay gặp phải thiếu niên năm xưa, giờ đã là quyền khuynh hoàng triều, lão có thể chạy thoát sao?! nghĩ đến đây, lão đạo sĩ bỗng nhiên tuyệt vọng hơn bao giờ hết


" Không có?!" Lạc Khanh Nhan gầm khẽ, đứng dậy lại gần lão đạo sĩ, năm ngón tay gầy lại chứa sức mạnh kinh người như muốn bóp nát xương vai của lão, lão đạo sĩ đau đớn rên khẽ. Mâu quang băng lãnh, ngàn năm phi tuyết nhìn lão, môi khẽ nhếch lên, tiếu dung thị huyết : " ngươi đã nuốt nó rồi?!"


" Ha hả.... lão đạo sĩ, lúc trước ngươi thiêu hắn, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác đó" Lạc Khanh Nhan bật cười sang sảng, vung tay ra lệnh, hai hắc y nhân mang gã đạo sĩ đến một góc khu vườn. Nơi nay đã được chuẩn bị kỹ lưỡng à nha, củi khô chất thành một đống, có lẽ như mớ củi khô nát này đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi


" Ngươi biết không, mỗi một năm, chính ta ta sẽ đi lấy từng đoạn cây khô này về, mỗi một lần nhặt nó, ta hận không thể giết ngươi trăm lần vạn lần, khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh, chỉ có thể là một lũ cô hồn quanh quẩn trong thế gian này. Mười năm oán hận a...." thật nhẹ nhàng, bình thản, như là kể chuyện thường tình, thanh âm khàn khàn từ tính, tựa như lời thủ thỉ, bàn tay chạm vào đống củi khô, Lạc Khanh Nhan từ tốn nói


" Lão... lão năm xưa cũng là bị người xúi dục, ngài... ngài... để cho lão một mạng a" đến giờ khắc này rồi thì lão đạo sĩ không còn bình thản được nữa mà khóc thét lên, lão nói : " lão đạo vốn cũng không rõ gốc thụ ngàn năm ấy, một ngày tam tiểu thư của Lạc phủ đến tìm tại hạ nói rằng sẽ giúp tại hạ lấy được nguyên đan của yêu thụ, nhất thời nảy lòng tham cho nên.... Tướng gia tha mạng a..."


" Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa...." Lạc Khanh Nhan nắm lấy cổ cáo của lão hòa thượng, quát khẽ


" Đúng vậy! mười năm trước, tam tiểu thư Lạc Mộ Tích vô duyên vô cớ đến gặp lão đạo, nói rằng trong phủ có yêu ma, lão đạo đã lén đến thử, vốn không có yêu ma chỉ có một gốc lê thụ tu ngàn năm, tích đầy linh khí của trời đất, tam tiểu thư nói yêu thụ đó cùng... cùng tướng gia, âm mưu dọa nạt tiểu thư, cho nên tiểu thư phải báo thù, chính vì thế... vì thế lão đạo cho tam tiểu thư một viên thuốc, ăn vào như kẻ bị bệnh sắp chết, sau đó lão đạo....." lão đạo sĩ kể lại, diễn biến sau đó mọi người đã rõ. Rất thành công! Lạc Mộ Tích hết bệnh, ai ai trong Lạc phủ cũng tin tưởng gốc lê thụ kia là yêu ma hại người mà lão đạo sĩ cũng được tiếng thơm, âm mưu của mười năm về trước, chẳng qua chỉ là vì phút giây bốc đồng của vị tam tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo Lạc Mộ Tích mà thôi.....


" Vậy a... thật là một màn kịch thú vị..." Lạc Khanh Nhan trầm thấp cười


Thật là màn kịch hay


Chỉ vì, một chút dọa nạt kia thôi, hắn mất đi mấy ngàn năm đạo hạnh, hồn siêu phách tán, vĩnh viễn chẳng thể luân hồi sao


Lạc Mộ Tích.... Lạc Mộ Tích....


Lạc gia, Lạc Phủ sao.....


Thật là thú vị, rất.... thú vị..........


Lạc Khanh Nhan tàn nhẫn cười, nhìn lão đạo sĩ bị điểm huyệt đạo, ném vào đống củi khô, một mồi lửa châm lên, một trời rực cháy, hỏa diễm tràn ngập khắp đôi con ngươi đen thăm thẳm ấy.....


Không chút cảm xúc, từ đầu đến cuối, nhìn lão đạo sĩ kêu la thảm thiết, và.... Còn lại chỉ là nắm tro tàn, thổi bay trong gió....


Một viên ngọc xanh lam, tỏa thứ ánh sáng huyễn hoặc, lơ lãng không trung, chính là nguyên đan của hắn


Vươn ra bàn tay, nguyên đan bay đến, sà vào lòng bàn tay


Như là.....


Cũng đã từng, hắn sà vào lòng nàng như thế


Ấm áp, chân thật....


Đầu ngón tay run run chạm vào viên nguyên đan kia, đôi con ngươi vốn tĩnh mịch bỗng dưng mông lung khó tả, mờ mịt cũng là khắc cốt đau thương


Dung Phượng Ca...


Ta, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi......


Xin lỗi, đã để cho ngươi đợi lâu như vậy..........


" Khụ!" Đưa tay che miệng, một ngụm máu phun ra, máu ướt cả lòng bàn tay, khóe miệng vẫn còn dòng huyết nóng hổi. Lạc Khanh Nhan bình thản cười....


" Tướng gia!" Trái lại, hai hắc y nhân tràn đầy lo lắng, chạy lại gần đỡ lấy Lạc Khanh Nhan. Tướng gia bị bệnh lâu năm, cứ luôn ho ra máu nhưng lại không chịu chữa trị, lại làm việc quá sức nữa chứ, cứ như thế này thì sẽ sống không lâu mất. Hai hắc y nhân nhìn vị lạnh lùng tướng gia của mình, tràn đầy mê mang lo lắng, rốt cuộc tướng gia đã gặp chuyện gì mà tuổi trẻ niên thiếu như thế, thần thái tràn đấy tịnh mịch cùng tang thương


" Không sao, các ngươi đi đi, ta muốn yên tỉnh một lát..." Lạc Khanh Nhan ra lệnh, hai hắc y nhân chần chừ một lát nhưng cũng không dám cãi lời, bèn cáo lui


Lấy viên nguyên đan, đặt vào một túi gấm nhỏ, đeo vào trên cổ, khẽ chạm vào túi gấm, Lạc Khanh Nhan thều thào : " từ rày về sau, ta cùng ngươi.... Sẽ không lìa xa nhau nữa rồi"


Ngươi, đã từng hứa, cùng ta suốt cuộc đời này....


Ta đã từng hứa, nhất định sẽ bảo vệ ngươi......


Lời hứa năm đó, chúng ta không ai có thể thực hiện


Bây giờ, đã hoàn thành rồi đó, ngươi.... Có vui không?!


Gió, thổi


Lê hoa bay lả lướt trong gió


Những cánh hoa trắng muốt, phủ đấy vạc áo hồng y.....


Văng vẳng đâu đây, thanh âm lanh lảnh tựa tiếng chuông gió : " Nhan Nhan...."


Bảy năm bên nhau, thanh mai trúc mã, còn lại cũng là khắc cốt tương tư


Mười năm trước, Lạc Khanh Nhan có yêu Dung Phượng Ca?!


Không có, chỉ là thích rất thích, là người duy nhất bước vào trái tim của nàng mà thôi


Nhưng là mười năm sau nữa, là nhung nhớ, là đau lòng, là muốn quên cũng không thể quên, là ôm hận trả thù, sống chỉ vì một mục đích duy nhất. Cuối cùng, tất cả qua đi, còn lại trong lòng nàng, cũng là cái tên Dung Phượng Ca ấy mà thôi


Lam bào, bạch phát, tử mâu....


Tiếu dung dịu dàng, ấm áp, xinh đẹp vô song


Thanh âm làm nũng và cả ánh mắt tràn ngập tin tưởng kia nữa


Điều là, đẹp nhất là trong lòng của Lạc Khanh Nhan


Thanh hoa thành của mười năm về trước và bây giờ, khoảng cách rất xa, trở thành một trong tam đại thành trì phồn hoa tấp nập nhất của quốc gia. Nhắc đến Thanh Hoa thành, là phải nhắc đến....


Lạc phủ


Lạc phủ của bây giờ và lạc phủ của mười năm trước, khác xa nhau nhiều lắm, đồ sộ hơn, hoa quý hơn và.... Giàu có hơn rất nhiều


Hôm nay, Lạc phủ có khách đến


Là, cố nhân năm xưa........


Khi Lạc gia chủ cùng phu nhân của mình vừa về phủ, được tin chạy đến, thì vị khách kia không có trong khách phòng, mà là ở trong biệt việt, một biệt viện hoang vắng. Đại công tử cùng nhị công tử cũng về đến, vì vị khách quý này không ai khác chính là quyền khuynh hoàng triều nhất đại tể tướng


Nơi gốc cổ thụ năm xưa, nay chỉ còn một bãi đất trống, hoang tàn, không tả xiết


Biệt viện, đã lâu không có người ở, phủ đầy bụi, nhện giăng....


Nghe nói tể tướng, từ trước đến nay, chỉ vận hồng y, không thích sắc màu khác, nhưng lại si cuồng với sắc trắng không nhiễm bụi trần của Lê hoa, không ít lần đế vương cũng thắc mắc, nhưng thừa tướng chỉ cười nhạt, không nói chuyện....


Giờ khắc này đây, đến Lạc phủ, lại là bạch y như ngọc, không khỏi khiến cho hai vị công tử Lạc phủ kinh ngạc cùng bất an. Đoàn người đến biệt viện, chỉ thấy bóng dáng bạch y đứng đó, dường như không khí quanh người, cũng tĩnh lặng như nước


Hơn năm mươi tuổi, lạc gia gia chủ Lạc Vũ Anh, bảo dưỡng tốt lắm, như là trung niên hán tử mà thôi, ngài nhìn bóng lưng bạch y kia, không hiểu sao cảm thấy quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức, khiến cho ngài phải hốt hoảng mà thốt ra : " Khanh Nhan!" tức thì Liễu Nhàn một thoáng sợ hãi run, mà nhị vị công tử cũng giật mình, Phụ thân của bọn họ! vẫn không thôi hi vọng tìm kiếm nữ hài tử kia ư....


Bóng dáng bạch y, vẫn bình thản. Bên cạnh là hai hắc y nhân, sắc mặt lạnh lùng, nhìn đoàn người, khẽ nhíu mày : " gặp tướng gia còn không quỳ hành lễ!" lúc này đoàn người Lạc phủ mới sực tỉnh, định hành lễ thì thanh âm trầm khàn vang lên : " thôi khỏi". Nghe thanh âm thế, Lạc Vũ Anh không khỏi thất vọng....


Bạch y nhân vẫn xoay lưng về phía đám người, ngồi xuổm ngay phần đất gốc Lê hoa năm nào, hai bàn tay ôn nhu vỗ nhẹ phần đất, như là chào hỏi, như là... gặp lại cố nhân. Bạch y nhân khe khẽ cười, lưu luyến nhìn nơi ấy thêm chút nữa, mới đứng dậy, phủi đi bụi đất nơi lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn đoàn người Lạc Phủ


Dung nhan tuấn mỹ, đuôi lông mày khóe mắt sắc bén, lãnh thanh....


Là chút gì đó, tĩnh mịch


Là chút gì đó, bi ai..........


" Đã lâu không gặp, Lạc gia chủ, Liễu phu nhân, nhị vị thiếu gia...." Lạc Khanh Nhan cười nói, như là bạn xưa gặp lại nhau


Lạc Vũ Anh thảng thốt, nhìn khuôn mặt non nớt ngày xưa giờ đã trưởng thành lên rất nhiều, mọi cảm xúc bao nhiêu năm chợt ùa về, người ngài có lỗi nhất.... chính là mẫu tử bọn họ!!


Là áy náy, là đau khổ, là.... Nhớ thương...


Thật là buồn cười!!


Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt nhìn Lạc Vũ Anh, thanh âm bình thản vô ba : " bổn tướng đến đây, muốn hỏi Lạc gia chủ, ngài có còn nhớ mười năm trước bổn tướng đã nói gì không?!"


Lạc Vũ Anh! Từ hôm nay về sau, ta với ngài tuyệt không liên quan, thù này ta nhất định sẽ trả, tuyệt đối không buông tha cho bất cứ ai....


" Khanh Nhan, ta biết lúc trước con hận ta, nhưng là... ta cũng bất đắc dĩ..." Lạc Vũ Anh than khẽ


" Ha hả, vậy thì sao?! Lạc gia chủ a, ngài lúc nào cũng vậy.... mà thôi, mà thôi...!! Bổn tướng đến đây là để đòi lại món nợ năm ấy, còn thứ khác bổn tướng không quan tâm"


" Ngươi... ngươi vì sao lại không nói lý như vậy chứ, dù lão gia có lỗi với ngươi nhưng là ít ra Lạc gia đã nuôi nấng ngươi bảy năm, chỉ là một gốc yêu thụ mà thôi, hà tất cố chấp như vậy?!" Liễu Nhàn giận dữ xen vào. Lạc Khanh Nhan mắt lạnh nhìn Liễu Nhàn : " cho nên bổn tướng mới không khiến cho các ngươi cửa nát nhà tan, một đem mất trắng, khiến cho các ngươi sống không bằng chết. Đúng vậy, một gốc yêu thụ thì đã sao, hắn cũng là một sinh mạng..."


Hắn là... sinh mạng của ta....


Hai vị công tử của Lạc phủ, Lạc Mộ Dung, Lạc Mộ Vân cũng không ngờ rằng, nổi tiếng xa gần tướng gia lại là nữ hài tử xưa kia mà phụ thân bọn họ tìm kiếm suốt mười năm, ân oán năm xưa bọn họ dù không chứng kiến như nghe kể lại, bây giờ nữ hài tử năm đó tay không tấc sắc đã thành một người dưới một người trên vạn người, bọn họ... lấy gì để mà chống lại?!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Tình yêu Giông Bão

Tình yêu Giông Bão

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")   Tôi đã

26-06-2016
Tìm lại cơn mưa

Tìm lại cơn mưa

Lãm quen nàng trong một đêm mưa, trong quán bar hát với nhau. Nàng hát bài Boulevar, giọng

29-06-2016
Tết xưa của mẹ

Tết xưa của mẹ

(khotruyenhay.gq) Mỗi lần Tết đến là mình lại nhớ mẹ, nhớ mẹ da diết. Vì mẹ là

30-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016