Snack's 1967
Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 92
5 sao 5 / 5 ( 39 đánh giá )

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao - Phiên ngoại 4 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Trung 2)

↓↓

Thủ phủ bảy thành...., một đêm dễ dàng lật đổ, nghe khẩu khí của tướng gia, thật khiến cho bọn họ, không lạnh cũng cảm thấy run rẫy khắp người, mấy năm nay Lạc gia trong thương giới lên như diều gặp gió bởi lẽ là có một thế lực thần bí giúp đỡ, nếu như... nếu như.... Nhị công tử Lạc Mộ Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, nữ nhi riêng của phụ thân, dung nhan lạnh lùng tuấn mỹ, năng lực.... có ai có thể ngờ, nữ hài tử lãnh đạm vô cầu lúc đó, nói được làm được, mười năm đã thề sẽ trả thù, bây giờ đòi lại, ân oán tình thù năm đó, có lẽ... sắp đi vào hồi kết rồi chăng....

bạn đang xem “Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


" Tướng gia, ngài... là thân nữ nhi, đế vương...." Đại công tử trầm giọng nói, có lẽ đây là lối thoát duy nhất cho bọn họ


" Ha hả, nữ nhân thì thế nào?!" Lạc Khanh Nhan bật cười sang sảng " các ngươi tưởng chỉ là một thân phận nữ nhân, địa vị của bổn tướng sẽ sụp đỗ sao?!" có lẽ hơi rắc rối một chút nhưng mà, cái nàng đã tạo dựng nên, há có thể dễ dàng sụp đỗ như vậy, quá ấu trĩ, quá buồn cười, người của Lạc gia.... Xưa nay vẫn vậy a, nhiều năm trôi quan như vậy, cũng chẳng có chút tiến bộ gì


" Lạc Khanh Nhan, ngươi cũng là một phần tử của nhà này..." Liễu Nhàn khẽ quát


" Câm miệng! Liễu phu nhân, bổn tướng không muốn ra tay với nữ nhân, cho nên ngài tốt nhất là im miệng cho bổn tướng".... Lạc Khanh Nhan cười lạnh


" Bổn tướng hôm nay vẫn chưa đòi nợ đâu, chỉ là đến thăm lại chốn xưa mà thôi, cũng để cho các người chuẩn bị chút tinh thần..." nói đoạn lại nhìn sang đại công tử Lạc Mộ Dung, khẽ rũ xuống mi mắt. Tính ra người này cũng là một vị thành chủ tốt, ân oán cá nhân nàng không muốn liên lụy đến người khác, lúc nhỏ hai nam nhân này đôi lúc lạnh lùng hờ hứng đối nàng nhưng tuyệt đối không hãm hại, tính ra hai người này a.... Lạc Khanh Nhan khe khẽ thở dài, ân sẽ trả, oán sẽ báo, nàng.... Tuyệt không vì oán hận bản thân mà trút giận lên người khác


Lạc Khanh Nhan đã đi....


Chỉ để lại bóng lưng kia cho đoàn người Lạc Phủ


" Lão gia, chúng ta... phải làm gì bây giờ?!..." Liễu Nhàn lo sợ hỏi. Lạc Vũ Anh lắc đầu thở dài, gia nghiệp này ngài vốn là muốn để lại cho hài tử ấy, nếu như hài tử ấy lấy đi, cũng là điều... tất nhiên mà thôi


Lạc Mộ Dung trầm ngâm, Lạc Mộ Vân chỉ biết lắc đầu than thở, binh đến tướng chặn, bọn họ có thể làm gì hơn. Nghe nói vị tướng gia này, tuổi trẻ tài cao, mưu kế thâm độc, nếu không có thể ngắn ngủi trong vòng ba năm giúp Đế thanh toán hết đám hồ ly trong triều, khiến cho bọn họ răm rắp nghe theo, nếu không sao có thể khiến Đế vương hết lòng trọng dụng không chút nghi ngờ, nếu không sao có thể khiến cho vị nổi tiếng cương trực chiến thần tướng quân, không tiếc hết lời khen ngợi, cùng tán thưởng?!


Mười năm, chỉ mười năm ngắn ngủi, mười bốn tuổi nữ hài tử đó, không có bất cứ một cái gì, có thể đi lên đến ngày hôm nay, nắm giữ hoàng quyền, thì thứ nữ hài tử ấy bỏ ra, không phải ít ỏi gì.....


Từ ngày hôm đó, Lạc phủ liên tục xảy ra chuyện


Đầu tiên, Lạc tam tiểu thư Lạc Mộ Tích phát hiện trượng phu của mình kim ốc tàng kiều, nổi điên đập phá, trượng phu tức giận nói rằng : " đã tám năm thành thân ngươi không sinh được cho Mộc gia một hài tử, nay lại vì ghen tuông làm mất mặt trượng phu, viết hưu thư này, từ nay ngươi không còn là người của Mộc gia". Lạc Mộ Tích không ngờ, nam nhân nàng yêu nhiều năm như vậy lại trở mặt nhanh như thế, mới ngày nào còn ân ái mà hôm nay đã như vậy. Đau khổ, thống hận khiến cho một Lạc Mộ Tích ung dung hoa quý trở nên điên loạn, chanh chua......


Địa vị của Lạc phủ trong thương giới, ngày một giảm, đầu tiên là hàng hóa kém chất lượng, sau đó có nhiều người dùng đồ của Lạc gia bị trúng độc, khiến cho dân chúng phẫn nộ cùng không còn tin tưởng vào Lạc gia nữa, mới đó trong vòng ba tháng ngắn ngủi, bảy thành thủ phủ dần dần tuột dốc, một cách chóng mặt....


Sự việc liên tiếp xảy ra, không cần nói cũng là biết ai làm rồi....


Lạc Khanh Nhan đang uống trà trong một biệt viện ở Thanh Hoa thành, trò hay vẫn còn chưa kết thúc, sao nàng lại có thể quay về đế đô được đâu?!


Lạc gia chủ cùng Liễu Nhàn tìm đến, Lạc Khanh Nhan bình thản nói hai tiếng không gặp


Nhị vị công tử Lạc Phủ đứng trước biệt viện một ngày một đêm, Lạc Khanh Nhan chỉ uống một ly rượu, tủm tỉm cười nói không gặp


Đến cuối cùng thì, Lạc gia chủ cho người mang đến túi gấm đưa cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan mới giận dữ để cho đoàn người Lạc phủ bước vào biệt viện. Lạc Vũ Anh, Liễu Nhàn cùng Lạc Mộ Dung, Lạc Mộ Vân vừa bước vào tiểu đình, Lạc Khanh Nhan đã ném túi gấm đỏ vào lòng Lạc Vũ Anh, gầm nhẹ : " được lắm, hay lắm... Lạc Vũ Anh... cuối cùng ta đã biết được, sự vô sỉ của ngài cũng đã đến mức nào rồi. Đặt tay vào tâm của mình, tự hỏi, ngài có từng bao giờ vì mẫu thân của ta làm chuyện gì chưa?! Bây giờ lại lợi dụng mẫu thân của ta để vào đây?!"


Lạc Vũ Anh xấu hổ đến mức không biết chui đi đâu, nét mặt già nua mất hết a...


Liễu Nhàn thì khóc lóc, nói : " Khanh Nhan... à không! Tướng gia... ta biết nhà chúng ta có lỗi với ngươi, ngươi hủy Lạc phủ cũng không sao, nhưng hà cớ gì lại hủy Tích Nhi của ta a...."


" Vì cái gì sao?! vì cái gì... ha hả..." Lạc Khanh Nhan bật cười : " là vì nữ nhân đó chết tiệt...."


Nếu như không phải nàng ta, nếu như không phải nàng ta... hắn... sẽ không như vậy


Nếu như không phải Lạc Mộ Tích, có chăng giờ khắc này nàng cùng y, sẽ vui vẻ biết mấy


" Nhưng là khi ấy bất đắc dĩ, Tích Nhi bị bệnh...." Liễu Nhàn nức nở nói


" Bị bệnh a!!" Lạc Khanh Nhan bình thản cười : " bị bệnh rất đúng lúc..... rất đúng lúc.."


" Ngài nói vậy, là ý gì?!" Nhận thấy điều bất thường, Lạc Mộ Dung lên tiếng hỏi


Lạc Khanh Nhan uống trà, nở nụ cười, vâm đạm phong khinh....


" Chuyện này thì, các ngươi nên hỏi rõ tam tiểu thư thì tốt hơn, người đâu tiễn khách"


Cuối cùng sự việc cũng đã rõ, Lạc Vũ Anh giận dữ nhìn nữ nhi của mình, tát cho nàng ta bạt tai, khó thở nói : " ngươi... ngươi sao có thể làm như vậy?!" khiến cho ngài day dứt cả một đời, cũng chỉ sự điêu ngoa tùy hứng của nữ nhi ngài sủng ái mưới mấy năm này sao?! Lạc Mộ Tích lúc này bị hưu, lại gắn thêm cái mác người đàn bà chanh chua, không được người thân an ủi, vừa về đến phủ đã bị mọi người ép hỏi chuyện mười năm trước không khỏi giận dữ hét ra, lại bị phụ thân sủng ái yêu thương đánh cho một bạt tai, không khỏi khiến cho Lạc Mộ Tích điên cuồng, nàng thét lên : " phụ thân, ngài.. ngài đánh con chỉ vì thứ yêu ma đó sao?!"


" Nó không phải là người, nó là quỷ quái, nó dám thông đồng cùng con tiện nhân kia hù dọa con thì sao con lại không trả thù chứ...."


" Ngươi,... ngươi cút ra khỏi nhà cho ta..." Lạc Vũ Anh phẫn nộ quát


" Ngài... ngài đuổi con chỉ vì con tiện nhân kia sao?! hừ! mười năm nay ngài luôn nhớ đến đứa con hoang kia, cũng luôn muốn cho mọi tài sản cho nó, phụ thân...." Lạc Mộ Tích chua ngoa nói, chưa nói hết câu đã bị đại ca Lạc Mộ Dung của mình bịt miệng lại, lôi đi, Lạc Mộ Vân khuyên bảo phụ thân của mình bớt giận mà Liễu Nhàn chỉ còn biết thơ thẩn ngồi đó


Nữ nhi... nữ nhi của nàng, sao lại... thâm độc như vậy.....


Chuyện năm đó, rốt cuộc lại vì chính nữ nhi của nàng mà ra sao.......


Bảy ngày sau, nơi ở của tam tiểu thư Lạc Mộ Tích đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, Lạc Mộ Tích không thể thoát ra, cuối cùng trở thành một cái xác đen thui >"<


Lạc gia, ngắn ngủi nửa năm, tan gia bại sản.......


Ân oán mười năm trước, rốt cuộc cũng đã kết thúc............


Nhưng là, người... cũng đã không còn.....


Nàng, sẽ không giết Lạc Vũ Anh. Dù người đó, muôn vạn không tốt cũng là.... Người mẫu thân nàng yêu nhất, nàng không thể ra tay cũng không muốn ra tay. Nàng sẽ để cho ông ta, sống trong day dứt ân hận một đời.... Còn người Lạc phủ, Lạc Khanh Nhan khẽ rũ xuống mi mắt, oan có đầu nợ có chủ......


Lạc Khanh Nhan nhìn Lạc phủ, xoay người bước đi, đế vương gởi thư đến giục, nửa năm nay nàng không có mặt tại triều đình, không ít quan viện lại bắt đầu rục rịch....


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Nắng lên rồi em đi nhé

Nắng lên rồi em đi nhé

Em có thói quen mỗi khi giận anh thì viết một status trên Facebook. Facebook của em vỏn vẹn

26-06-2016
Nhím xù tóc đỏ

Nhím xù tóc đỏ

Một nụ hôn... Một điều gì đó đã xuất hiện... *** "Dậy về kìa bạn ơi". Ai đó

24-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

23-06-2016
Tờ giấy tìm người

Tờ giấy tìm người

Hắn lục lại tờ giấy tìm người. Trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc bóng đèn dây

24-06-2016
Giọt mưa thôi rơi

Giọt mưa thôi rơi

Tôi nhắm mắt, nghe gió lùa qua tóc, nghe tiếng chim kêu từ những bụi cây, nghe tiếng dế

01-07-2016
Lòng ái quốc

Lòng ái quốc

Tại sao anh yêu xứ sở của anh? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong óc con biết bao

24-06-2016