Polaroid
Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 92
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao - Phiên ngoại 3 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Trung 1)

↓↓
Gặp nhau là duyên


Yêu nhau là nợ


Tình thâm duyên thiển


Còn lại cũng là day dứt không nguôi

bạn đang xem “Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vũ Anh, Thiếp rốt cuộc muốn hỏi chàng có còn nhớ hay không dưới tán Lê hoa năm ấy, tính vật định tình, kết nối tơ hồng, duy nguyện cùng quân sinh đồng sàng tử cùng huyệt, cuộc đời này bất ly bất khí.....


fg


Nhan Nhan, cuối cùng nguyên anh trong cơ thể của Phượng Ca cũng sắp hoàn thành rồi, chỉ cần hai tháng, hai tháng bế quan tu luyện nữa thôi, Phượng Ca sẽ trở thành người đó, sau đó sẽ cùng Nhan Nhan đi ngao du khắp chân trời góc bể được không...


Nhan Nhan, trong thời gian luyện, không thể ra ngoài gặp Nhan Nhan được, Nhan Nhan đừng buồn nha


Nhan Nhan, Phượng Ca rất nhanh sẽ trở lại, Nhan Nhan nhất định phải chờ Phượng Ca đó....


Nhan Nhan....


Nhan Nhan..........


Văng vẳng bên tai, là đồng âm của hắn, mềm mại thanh lãnh như là tiếng chuông gió, thật là dễ nghe biết mấy.....


Hai tháng, không còn bóng dáng Lam y nhân, đứng dưới gốc Lê Hoa để đợi một người


Hai tháng, không còn tiếng nói chuyện, thầm thì nho nhỏ, và cả tiếng cười hòa tan trong gió trong biệt viện hẻo lánh kia....


Nhưng là....


Hai tháng này, vẫn có một bạch y nhân, lẳng lặng đứng dưới gốc Lê hoa, vươn tay chạm vào thân cây, khẽ cười, nói nhỏ


Hai tháng này, Lạc Khanh Nhan vẫn điều điều đến nơi hai người gặp mặt, bình thản ngồi đó, tựa đầu vào gốc Lê Hoa, như đợi ai đó quay về....


Bức tranh ấy thật đẹp, quá đẹp đẽ....


Hà cớ gì, lại đốt cháy nó đâu......


Tam tiểu thư đột ngột bệnh nặng, hết thuốc chữa chỉ còn chờ chết, không khí Lạc phủ bỗng dưng u ám bao trùm, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Lạc Mộ Tích bỗng dưng sau một đêm tỉnh dậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn như là người không có linh hồn, ba hôm sau sốt cao rồi hôn mê, danh y nào đến cũng chỉ lắc đầu thở dài.....


Lạc Vũ Anh, ngắn ngủn chỉ mấy đêm thôi, tóc đã trắng nhiều hơn...


Liễu Nhàn, đã khóc sưng mắt cả rồi.....


Hai vị huynh trưởng của Lạc Mộ Tích, đi khắp nơi tìm kiếm danh y chữa trị cho em gái mình, nhưng tất cả dường như là vô ích


Cho đến khi, cho một vị đạo trưởng già nua, đi đến Lạc phủ, nói rằng trong phủ có yêu khí, quấn quanh tam tiểu thư, chính vì vậy mới bỗng dưng bệnh nặng không dứt, nếu như không nhanh chóng chữa trị nhất định mạng vong


Nửa tin nửa không, nhưng dù gì đã hết cách rồi, Lạc Vũ Anh mời vị đạo trưởng đó vào phủ, đạo trưởng dạo quanh khắp phủ, cuối cùng dừng lại biệt viện của Lạc Khanh Nhan...


Nhìn gốc Lê thụ ngàn năm tuổi, xum xuê cành lá, hoa lê trắng muốt nở rộ, lãnh hương quanh quẩn khắp nơi, vị đạo sĩ già nua nở nụ cười, đôi con ngươi tràn đầy quang mang tham lam, nhưng tất cả liễm đi, chỉ con lại ánh mắt hiền từ, như là phổ độ chúng sinh


Đạo trưởng nói : " gốc Lê thụ này, ngàn năm tuổi đã hóa thành yêu, chính là nguyên nhân gây ra bệnh của tam tiểu thư, muốn cứu người phải phong ấn cây này, và đốt đi, như thế bệnh tức khắc sẽ khỏi"


Ái nữ sốt ruột, phu thê Lạc Vũ Anh không nói hai lời gật đầu đồng ý, để cứu mạng nữ nhi dù là khuynh bại gia nghiệp bọn họ cũng sẵn sàng huống chi chỉ là đốt gốc lê hoa vô dụng này?! đạo trưởng vuốt râu, mỉm cười gật đầu, nói : " vậy thì, sau ba hôm nữa, đúng lúc trăng non, là khi linh lực của yêu thụ này yếu nhất, tại hạ sẽ phong ấn nó...."


" Làm phiền đạo...." Lạc Vũ Anh chưa nói hết lời, thì bỗng một giọng nói xen vào, tràn đầy lạnh lùng : " không được..!!"


" Khanh Nhan, sao con lại ra đây?!" Lạc Vũ Anh kinh ngạc nhìn Lạc Khanh Nhan, nữ hài tử này xưa nay đối với bọn họ vốn lãnh đạm như người dưng, đối y cũng chẳng khác nào người lạ, cũng ít khi mở miệng nói với y điều gì, đột ngột lại xuất hiện xen vào, không khỏi khiến cho Lạc Vũ Anh kinh ngạc


Lạc Khanh Nhan vừa đến nơi, chính là nghe cuộc trò chuyện này, không khỏi kinh hoảng cùng giận dữ, mới xen vào. Nhìn lão đạo trưởng, lại quay sang nhìn Lạc Vũ Anh, thanh âm gằn từng tiếng : " gốc Lê hoa này là của ta, không ai có thể động đến, nếu muốn hủy nó, trước hết bước qua xác của ta...."


Lạc Vũ Anh cùng Liễu Nhàn sững sốt, lắp bắp kinh hãi. Lạc Vũ Anh bèn khuyên giải : " Khanh Nhan, chuyện này có quan hệ đến tính mạng của tỷ tỷ, con đừng hồ nháo". Không hiểu sao, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của nữ hài tử, Lạc Vũ Anh không thể lớn tiếng được, có lẽ là... áy náy!!


" Đúng vậy, Khanh Nhan! mặc dù thường ngày hai đứa không hòa thuận nhưng nay Tích Nhi đang nguy hiểm đến tính mạng a..." Liễu Nhàn cũng xen vào


" Hừ, ta không có tỷ tỷ, từ xưa đến nay trong phủ vẫn yên ổn, hà cớ gì chuyện này xảy ra lại đổ tội cho gốc Lê hoa này chứ?!" Lạc Khanh Nhan trào phúng cười, đôi con ngươi sắc bén nhìn về phía lão đạo trưởng, rồi lãnh đạm nhìn sang Lạc Vũ Anh, bình tĩnh nói : " ngài đã từng nói với ta, trong biệt viện này, mọi thứ điều là của ta, không phải sao?! gốc Lê hoa này cũng vậy, ngài có thể hủy bất cứ cái gì tuyệt đối không được đụng đến nó, nếu không dù có chết ta cũng không bao giờ tha cho ngài, Lạc Vũ Anh!!"


Này.... Lạc Vũ Anh khó xử, vì bù đắp áy náy đối với đứa bé này, ngài đã hứa như thế, nhưng là.....


" Lão gia, chẳng lẽ ngài đành lòng nhìn nữ nhi của chúng ta chết thảm sao?!" Liễu Nhàn thấy Lạc Vũ Anh do dự, khóc thét lên, thanh âm tràn đầy phẫn nộ, oán hận nhìn Lạc Khanh Nhan, nàng nói : " ta ngày thường cũng không khó xử ngươi, dù Tích Nhi đôi lúc nghịch ngợm làm bị thương ngươi, ta điều răng dạy nó..... ngươi, ngươi sao lại nhẫn tâm nhìn Tích nhi của ta tử kia chứ, chỉ là gốc lê thụ thôi mà, nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi trăm ngàn gốc cây, đừng làm khó chúng ta...."


Lạc Khanh Nhan yên lặng nhìn Liễu Nhàn, đôi con ngươi tĩnh mịch không chút gợn sóng, mãi một lúc sau, nàng mới nở nụ cười : " hắn.... chỉ là một gốc lê thụ ngàn năm, đơn thuần vô hại xưa nay chưa từng làm hại đến ai, ngay cả một con kiến cũng không nở ra tay....."


" Như vậy, sao lại làm hại đến nữ nhi của ngài chứ, Liễu phu nhân?!...."


" Lão gia, phu nhân! Yêu thụ xưa nay có khả năng mê hoặc lòng người, nói không chừng vị tiểu công tử này cũng bị nó mê hoặc rồi, nếu như không hủy e rằng người trong phủ, lần lượt sẽ bị nó..." lão đạo trưởng thở dài, nhìn Lạc Khanh Nhan, rồi quay sang nói với Lạc Vũ Anh cùng Liễu Nhàn


" Câm miệng, lão đạo sĩ đáng chết, là ngươi ham nguyên đan ngàn năm của hắn, cho nên mới bày kế hãm hại đúng không?!" Lạc Khanh Nhan tức giận nói, đừng tưởng là nàng không rõ, với một kẻ tâm thuần xích tử như hắn, nguyên đan ngàn năm tu luyện thiên linh địa khí mà thành chính là báu vật vô giá, bất cứ kẻ tu đạo nào cũng muốn có. Vị đạo sĩ lúc trước đến đây đã từng nói với nàng như vậy, nếu như nguyên đan bị hủy nhất định hồn siêu phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi. Nghĩ đến đây, Lạc Khanh Nhan ánh mắt tràn đấy phẫn nộ nhìn lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ bị chọc trúng tâm sự, không giận phản cười, cười rất chi là hiền từ : " vị tiểu công tử này đã nhầm, lão đạo xưa nay giang hồ hành tẩu, giúp người vô số, tuyệt không có ý hại ai bao giờ"


" Khanh Nhan, đừng vô lễ....!!" Lạc Vũ Anh quát khẽ, sau đó cúi đầu hành lễ với lão đạo sĩ, nói : " đạo trưởng đừng giận, xin mời đạo trưởng về phòng nghỉ ngơi, ba ngày sau xin cứu lấy tính mạng của nữ nhi tại hạ". Liễu Nhàn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, mà lão đạo trưởng chỉ ôn hòa mỉm cười gật đầu. Liễu Nhàn đưa lão đạo trưởng đến biệt viện khách phòng khác.


" Lạc Vũ Anh..." Lạc Khanh Nhan gầm lên, thanh âm tràn đầy oán giận, phẫn nộ cùng..... hận...


" Khanh Nhan, đừng nói nữa, chỉ là một gốc yêu thụ mà thôi, nếu con muốn ta sẽ cho người tìm về nhiều hơn nữa..." Lạc Vũ Anh thở dài nói


" Ta không cần, ta chỉ cần hắn..." Lạc Khanh Nhan giận dữ nói : " ta xưa nay chưa từng quan tâm ngài thiên vị ai, nhưng lần này ngài chính là vì nữ nhi của ngài muốn ta chết có phải hay không?! Đừng quên lời hứa của ngài đối với mẫu thân của ta, Lạc Vũ Anh! Mẫu thân của ta chưa từng nợ ngài, là ngài nợ mẫu thân của ta, ngài có hiểu?!"


Lạc Khanh Nhan cảm thấy như có cái gì đó, tràn đầy trong lồng ngực khó thở đến phát điên, phát tiết mọi tức giận trong lòng


" Bảy năm, bảy năm ta ở trong phủ, ngài đến gặp ta được mấy lần?!"


" Bảy năm, ngài có mấy lần nói chuyện với ta?!"


" Bảy năm, ngài có từng nhớ đến ngài cũng có một nữ nhi khác là ta hay không?!"


Lạc Khanh Nhan bật cười, bật cười đến chua chát


" Ta đã nói, ta... sẽ không thừa nhận ngài là phụ thân của ta..."


" Ha hả..., nhưng là ta.... Cũng sẽ đau lòng đấy......."


Lấy trong lòng một túi gấm đỏ đưa ném cho Lạc Vũ Anh, Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, cười rất nhẹ, thanh âm từ giận dữ chuyển sang nhẹ hẫng, bình thản đến kì lạ


" Năm đó, mẫu thân của ta tuy không thể nói là võ công xuất chúng nhưng cũng thuộc hạng cao thủ, há có thể dễ dàng cùng ngài mà không thể phản kháng?! Là mẫu thân của ta cam tâm tình nguyện dùng thân mình giải độc cho ngài...."


" Yêu Mị! thiên hạ đệ tam kỳ độc, chỉ có thể hợp hoan mới có thể giải, nhưng độc lại chuyển sang người cùng mình ...."


" Độc của ngài chuyển sang mẫu thân ta, như vậy.... ngài yên ấm hạnh phúc bên hiền thê của mình tám năm, mẫu thân của ta lặng yên chịu độc dược hành hạ tám năm, không hối không oán...."


" Lạc Vũ Anh, đến cuối cùng.... Là ngài phụ mẫu thân của ta, là ngài... có lỗi với mẫu thân của ta, là ngài... nợ mẫu thân của ta, một đời...."


Lạc Vũ Anh, bàn tay run rẫy mở túi gấm đỏ, lấy ra trong đó một bức thư, một nửa mảnh ngọc bội


Gặp nhau là duyên


Yêu nhau là nợ


Tình thâm duyên thiển


Còn lại cũng là day dứt không nguôi


Vũ Anh, Thiếp rốt cuộc muốn hỏi chàng có còn nhớ hay không dưới tán Lê hoa năm ấy, tính vật định tình, kết nối tơ hồng, duy nguyện cùng quân sinh đồng sàng tử cùng huyệt, cuộc đời này bất ly bất khí.....


Chẳng biết khi nào, lệ nhòa nơi khóe mắt, những giọt nước mắt nóng hổi muộn màng vô thanh vô tức rơi, ướt đẩm lá thư người gởi.....


Bàn tay run rẫy nắm chặt lấy nửa mảnh ngọc bội kia, tay kia lấy mảnh miếng nửa ngọc còn lại kia từ trên cổ xuống, ghép lại thành một vòng ngọc chỉnh thể....


Năm tháng thoi đưa, cuốn trôi đi bao ký ức, nay chợt ùa về, tan thành từng mảnh nhỏ, tựa như từng mảnh dao sắc lẹm đâm vào trong đầu của y, khắc cốt minh tâm chính là đau đớn tột cùng....


Khi thiếu niên, kiệt ngạo bất tuân, coi mình là lớn nhất vô tình đắc tội mới người, bị người đuổi giết, tính mạng hiểm nguy là lúc, chợt xuất hiện bóng giáng y nhân. Hồng y rực lửa, kiêu ngạo như mẫu đơn, bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng võ công hơn người, cứu y khỏi họa sát thân


Từ đó kết bạn đồng hành, cùng vào giang hồ, như là bằng hữu như là.... yêu nhân


Mười bảy tuổi, tình đầu non nớt, cũng là đơn thuần nhất, đậm sâu nhất....


Y nhân mất tích, thiếu niên nổi điên tìm kết, kết cục cũng là bị thương mất trí nhớ..


Cho đến khi y nhân quay lại tìm người yêu, mới hay người xưa đã quên đi tất cả, hạnh phúc mới đã có...


Dung Tố Y khi đó, kiên cường không cúi đầu trước bất cứ ai, đã khóc...


Duy nhất một giọt nước mắt, lại thắt chặt tâm can....


Quay đầu bước đi, dù là yêu nhưng duyên đã tẫn, hà tất cưỡng cầu?!


Nhưng là, tạo hóa trêu người, gặp lại cũng là lúc y trúng Yêu Mị, đành lòng nhìn y chết sao?!


Dung Tố Y không đành lòng


Một đêm hoan lạc, có được một sinh mệnh mới chào đời....


Tám năm sau, sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng phải trao nữ nhi của mình cho người mình yêu nhất, muốn y chăm sóc cho nữ nhi của bọn họ nhưng là Dung Tố Y đã quên mất một Liễu Nhàn, đã quên mất những hài tử khác của Lạc Vũ Anh....


Để rồi, cho đến ngày hôm nay, bí mật mà Lạc Khanh Nhan định chôn vùi mãi mãi vì phẫn nộ mà thốt ra, khiến cho Lạc Vũ Anh day dứt một đời....


" Dung... Tố Y...." Lạc Vũ Anh thì thào...


Tình thâm duyên thiển, còn lại chỉ là... day dứt không nguôi....


Lạc Khanh Nhan nhìn Lạc Vũ Anh, nước mắt rơi như mưa, khẽ mím môi, cố nén đi đau xót u uất trong lòng. Xin lỗi mẫu thân, nếu không là bất đắc dĩ ta sẽ không đem chuyện này nói ra. Lúc trước mẫu thân giao túi gấm cho nàng, dặn dò cẩn thận chỉ được đưa nó khi mà Lạc Vũ Anh sắp mất mà thôi. Mẫu thân, ngài một đời vì người nam nhân này, yêu không hối không oán, sợ phá vỡ hạnh phúc hiện tại của ông ta, có.. đáng hay không....


" Lạc Vũ Anh...! Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, ta cầu xin ngài, nể tình mẫu thân của ta, đừng... hủy đi hắn!!" Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nói


" Ta..." Lạc Vũ Anh ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, không thốt thành tiếng


Một bên là người y yêu, là nữ nhân của bọn họ, người mà y đã bỏ quên mấy mươi năm...


Một bên là ái thê, là nữ nhi mà y sủng ái nhiều năm như vậy....


Nhìn đôi mắt của nữ hài tử, tĩnh mịch không chút giao động, Lạc Vũ Anh không dám nhìn thẳng....


Đầu ngón tay run rẫy, vươn đến muốn đụng vào Lạc Khanh Nhan, nghẹn ngào thốt lên hai tiếng xin lỗi. Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt tránh đi, trầm giọng nói : " ta không cần ngài xin lỗi, ta chỉ cần một lời khẳng định của ngài"


" Là ngài có lỗi với mẫu thân của ta, không phải là ta..."


Lạc Vũ Anh vẫn trầm mặc, Lạc Khanh Nhan nhẹ cười, đôi con ngươi nhìn Lạc Vũ Anh, cũng đã không còn hi vọng gì rồi.....


Bước đến bên gốc cây, nàng ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Anh, lạnh lùng nói : " vậy thì ngài thiêu luôn ta đi...."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ngôn ngữ tình yêu

Ngôn ngữ tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ

30-06-2016
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Tôi và nó

Tôi và nó

Tôi lặng im. Vì mọi thứ chưa tỏ rõ nên tôi không thể tranh cãi với nó. Cãi làm gì,

30-06-2016
Em yêu anh, les à!

Em yêu anh, les à!

Tình yêu vẫn vậy, luôn vậy, càng ngăn cản thì chỉ càng khiến mọi thứ biến thành

25-06-2016
Thu không anh

Thu không anh

"Chào em nhé, anh sắp bay rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc

01-07-2016
Hoàng tử của tôi

Hoàng tử của tôi

(khotruyenhay.gq) "Tôi đi nhé!". Hắn nói mà không nhìn nó. Đeo ba lô lên vai, mắt nhìn

28-06-2016
Hạnh phúc không muộn

Hạnh phúc không muộn

Từ ngày chia tay Long, Linh trở nên ít nói hẳn, cô thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ,

28-06-2016
Biết! Nhớ! Rồi quên!

Biết! Nhớ! Rồi quên!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Không ai, không một ai

28-06-2016