- Anh có cảm thấy những thứ này chưa đúng mùa hay không? Tôi ăn cứ cảm thấy đắng đắng- Linh Hương vừa nói vừa đưa một miếng xoài giầm cho Mặc lâm
bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mặc Lâm đón lấy đưa lên miệng rồi chậm rãi cắn một miếng. Sau khi ăn xong một miếng, Mặc Lâm nhún vai:
- Đâu có, tôi thấy ngon mà. Vị giác của chị có vấn đề à?
Linh Hương “Ê” một tiếng rõ dài. Cô đứng dậy nói:
- Tôi không ăn đâu. Đi chơi đi!
Mặc Lâm ngán ngẩm:
- Chị khó nuôi thật đấy. Bây giờ cũng muộn rồi, làm gì…
Mặc Lâm còn chưa nói hết câu, Linh Hương đã phản bác:
- Này, anh có định đưa tôi đi chơi như đã hứa không hả?
Mặc Lâm lắc đầu ngán ngẩm, rồi sau đó “à” lên một tiếng, trong đầu lóe lên một chỗ chơi lý tưởng, mong rằng Linh Hương cũng sẽ thích anh đến nơi ấy.
…
- Thế nào, khu này được chứ. Tôi thích nhất trò tàu siêu tốc ở đây đó- Mặc Lâm hạnh phúc nói
Anh quay sang nhìn Linh Hương, chờ cô đồng tình. Cô ấy lại đang thần người nhìn xa xăm, nhìn cái gì nữa đây, chẳng nhẽ cô ấy lại nghĩ đến Cao Thiên Hựu. Bản thân Mặc Lâm bây giờ cũng cảm thấy xót xa, anh cứ nghĩ rằng mình đang giống như đang an ủi một người bạn thất tình, thế nhưng không hiểu sao nhìn thấy gương mặt ấy, ánh mắt ấy, anh lại cảm thấy nhói trong tim. Anh lại nghĩ đến chị, phải chăng nỗi đau của chị ngày ấy chính là giống Linh Hương bây giờ. Chị lúc ấy vì tin tưởng hắn mà mất tất cả, bố vào tù, người thân xa lánh, không hiểu chị đã phải sống những ngày tháng đau khổ ấy như thế nào. Chị và Linh Hương, những người quan trọng của anh, vì sao đều bị Cao Thiên Hựu làm cho mê muội cơ chứ.
- Nếu không thích thì thôi, chúng ta về vậy- Mặc Lâm thở dài
Linh Hương bỗng quay sang nhìn Mặc Lâm, thấy ánh mắt buồn rầu của anh, liền cảm thấy rất có lỗi. Rõ ràng đây chỉ là việc của cô, tại sao khiến cho người bên cạnh buồn theo, cô đúng là ích kỉ quá rồi, Cao Thiên Hựu dù có làm tổn thương cô, cô cũng không thể khiến người khác lo lắng và tổn thương theo chứ. Cô hít một hơi thật sâu, cười vui vẻ:
- Này nhé, đừng có tưởng quỵt tôi được. Ai hứa với tôi cái gì là tôi nhớ lắm, không bùng được đâu- Linh Hương vừa nói vừa kéo tay Mặc Lâm
Hai người vui vẻ kéo nhau vào trong, ai cũng cười cười nói nói, vậy mà trong lòng thì chẳng ai vui vẻ. Cô và Mặc Lâm cùng không muốn người bên cạnh buồn rầu, thế nên cứ vờ không lo nghĩ, người nọ nghĩ xem phải nói như thế nào để người kia vui vẻ, người kia nghĩ xem nên nói như thế nào để người này không đụng đến nỗi buồn của người này. Mặc dù cảm giác chẳng mấy gì dễ chịu, thế nhưng vì cứ nghĩ đến người bên cạnh, họ chấp nhận như vậy.
Linh Hương và Mặc Lâm chen chân lên được toa đầu của tàu siêu tốc, cả hai bèn reo hò vui sướng vì trình độ bon chen của bản thân. Tàu chầm chậm lăn bánh, rồi sau đó tốc độ tăng dần và cuối cùng đạt tốc độ tối đa. Linh Hương kìm nén rất lâu cảm xúc của mình, giờ tàu lên đến độ cao này tim lại như nén lại, nén đến mức không còn nhịn được nữa, chỉ muốn hét lên. Âm thanh của mọi người đằng sau, ai nấy đều hét “AAA…” rất to, cô cũng muốn làm như vậy, nhưng lại để ý đến Mặc Lâm, bèn im lặng nhắm mắt lại.
-AAAA…..!
- LINH HƯƠNG, chị mở mắt ra đi
Tiếng hét của Mặc Lâm làm Linh Hương giật mình, không nghĩ anh ta hét to như vậy, mọi ngày ăn nói trầm trầm cứ tưởng là thanh âm thấp hơn người thường một bậc chứ.
- AAAA…- Mặc Lâm lại tiếp tục hét
Linh Hương thấy thế thì cũng không khách khí nữa, hét lên:
- Xem thử ai hét to hơn này….. AAAAA….
Linh Hương muốn đem hết buồn bực ra bên ngoài, thế nhưng càng hét lên thì hình ảnh Y Lâm, Thùy Vân, Huỳnh Thư lần lượt hiện lên, ba cô gái, ba minh chứng rõ ràng. Dù có không muốn đến đâu, cuối cùng thì cô cũng giống họ, cũng bị một tên đàn ông làm tổn thương trái tim. Nước mắt cứ như thế trào ra, Cao Thiên hựu từng nói cô không với bọn họ, cô đã tin. GIờ nghĩ lại tại sao mình ngu ngốc như vậy, tại sao có thể tin lời của một tên đàn ông trăng hoa như hắn chứ, những lời ấy của hắn, không biết đã từng nói đi nói lại bao nhiêu lần với người khác rồi, đối với hắn, đấy chỉ là một bài cũ, còn đối với cô, đó lại là một lời tỏ tình cảm động. Gió liên tục tạt vào mặt, lạnh buốt. Cô liên tục run rẩy, chẳng rõ vì gió thổi hay do sợ hãi con người kia. Cô lại cùng Mặc Lâm chơi tiếp, hai người đã mua ba cặp vé, vì vậy có thể ngồi thêm ba lượt. Thấy Linh Hương sắc mặt không được tốt, Mặc Lâm kêu Linh Hương đến ngồi ghế sau, thế nhưng Linh Hương một mực từ chôi, cô nói cảm giác ngồi ở đây mới đích thực cuốn hút. Đoàn tàu lại chạy, lại lao theo đường ray với tốc độ chóng mặt, gió liên tục tạt vào mặt Linh Hương, cô cười lạnh trong lòng, cảm giác này thật dễ chịu, mỗi đợt gió buốt lạnh ấy lại khiến cho cô cảm thấy đó giống một cái tát giáng thẳng vào mặt mình, tát cho cô tỉnh lại. Cái tát đánh thức sự dại khờ ngu ngốc của đứa con gái lần đầu biết thế nào là yêu. Linh Hương cứ ngồi thờ thẫn như thế, không hề biết mình đã ngồi được bao nhiêu vòng, khuôn mặt trắng bệch.
- Linh Hương, xuống đi!- Mặc Lâm vội vàng kéo cô ra ngoài
Linh Hương uể oải lắc đầu, nói nhỏ:
- Tôi đợi anh đi mua thêm vé. Tôi vẫn muốn chơi tiếp
- Chị điên rồi à, chị có biết mình đã ngồi đó bao nhiêu lượt rồi hay không?- Mặc Lâm quát
Linh Hương cười yếu ớt:
- Có gì đâu, tôi chịu được mà.
- CHỊU ĐƯỢC À! Chị có thể tưởng tượng được mặt mình bây giờ hay không. Ngồi đó 5 lượt rồi mà vẫn chưa chán à?
Linh Hương mệt mỏi không muốn đứng lên, thế nhưng nhìn thấy mọi người xung quanh ồn ào, cô mới biết mình với Mặc Lâm đã làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, cô bèn đứng dậy. Thế nhưng cô đứng không vững, người lảo đảo, bụng quặn lên. Mặc Lâm thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy Linh Hương rồi dìu cô ra ngoài. Vừa bước được vài bước, Linh Hương vội vàng nôn thốc nôn tháo. Mặc Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống vỗ vỗ lưng cho Linh Hương, nhẹ nhàng nói:
- Việc gì phải làm khổ mình như vậy chứ?
Linh Hương vẫn cố gắng nặn ra nụ cười:
- Ha ha… Chả có nhẽ tôi đã già!
Mặc Lâm quả thật không thể chịu được nữa, cô gái này cố chấp giống hệt chí trước đây, dù có chuyện gì cũng nhất quyết tự mình chịu đựng, nhất quyết im lặng không để anh chia sẻ cùng. Cứ cố gắng nặn ra nụ cười giả dối ấy để lừa anh, anh không vui được, cô cũng đau khổ, tại sao cứ phải như thế. Anh kéo cô đứng dậy, ôm chầm lấy cô, thì thầm:
- Không cần phải chịu đựng. Chị cứ khóc đi, khóc thật to vào. Tôi ở bên chị!
Cảm giác mệt mỏi bủa vây, nỗi uất hận lại một lần nữa trào dâng, ngay khi nghe thấy từ “tôi ở bên chị”, Linh Hương đã bắt đầu rơi nước mắt, lúc này cô thực sự cần có người ở bên. Cô khóc thật to, vừa khóc vừa nói:
- Mặc Lâm…huhuhu…tôi thua rồi…tôi thua rồi…tôi cược, cược nhầm tình cảm rồi…huhuhu…
Mặc Lâm không nói gì, anh biết, lúc này, cô chỉ cần có một bờ vai để khóc, như vậy là đủ rồi, anh không cần nói nhiều. Mãi cho đến khi cảm thấy đứng mỏi chân, anh mới nói:
- Ê bà cô, khóc đã chưa, bà khóc thế đủ nổi tiếng rồi đấy.
Linh Hương buông Mặc Lâm, vừa xoa xoa mặt vừa nấc:
- Tôi…anh…hợ…đồ đáng ghét…hợ…
Mặc Lâm nhìn chăm chú vào vai áo, mặt mày nhăn nhó:
- Khiếp, tởm quá, tưởng chị khóc không thôi hóa ra cả nước dãi lẫn nước mũi cũng thi nhau chảy ra…AAAA…
Linh Hương phì cười, nín dần. Mặc Lâm thấy thái độ của cô tốt hơn trước, bèn nói:
- Thôi được rồi, đi ăn thôi. Vào đó kể lại chuyện cho tôi, biết đâu tôi tư vấn được gì cho cô.
- Nhưng…nhưng…- Linh Hương ấp úng
Mặc Lâm mặc kệ cô, dứt khoát kéo cô đi vào một quán bún vịt gần đó. Linh Hương mặc dù đói nhưng chẳng còn hứng thú muốn ăn, bát bún vịt đứa ra trước mắt, cô chỉ gẩy gẩy vài cọng bún với ánh mắt chán chường.
- Ăn đi, sau đó tôi với cô đi tìm Cao Thiên Hựu, xem hắn giải thích thế nào. Cô cứ ngồi đây đoán già đoán non rồi tự hù mình như thế này thật khiến tôi thất vọng. Linh Hương mà tôi biêt không phải là đứa nhát gan sợ này sợ nọ như vậy đâu. Cô mà còn như vậy thì mấy cô bạn của cô quả thật sẽ mất mặt lắm- Mặc Lâm chợt lên tiếng
- Nhưng…nhưng- Linh Hương ấp úng
- Dù có thế nào cũng phải đối mặt với sự thật. Không dám đi một mình thì tôi đi cùng cô. Chết đâu mà sợ.
Cô cũng rất muốn biết đáp án, rất muốn nghe Cao Thiên Hựu giải thích, thế nhưng cô lại rất sợ, bởi cô không tin vào bản thân, không tin Cao Thiên Hựu có thể thay đổi bản tính vốn có, có thể thay đổi bản thân để yêu người con gái như cô. Cô sợ câu trả lời của Cao Thiên Hựu, sợ phải nghe chính miệng hắn khẳng định tất cả, lúc ấy, cô sẽ phải đối diện với hắn thế nào đây. Cô có thể chửi hắn một trận cho đã đời rồi bỏ đi hay không, hay là sẽ sụp đổ mà khóc lóc trước mặt hắn…cô do dự…
- Đừng bày cái vẻ mặt yếu đuối ấy nữa đi- Mặc Lâm ngẩng mặt lên nhìn Linh Hương- Cô đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, điều này có gì đáng sợ chứ. Cùng lắm là thất tình, trở lại FA hội với tôi và mấy cô bạn của cô. Bao nhiêu năm nay cô sống không có tình yêu cũng nào chết được.
Linh Hương nắm chặt tay, phải rồi, đám bạn ấy thường nói với Linh Hương, sau này dù có thế nào, cả bốn đứa đều không thể lụy tình cơ mà. Mặc Lâm nói có sai đâu, bao nhiêu năm nay cô sống mà không cần có bạn trai, nào đã chết được, trái lại, cô sống rất tốt cơ mà. Cô có thể quên, có thể quên, dù có bị hắn lừa gạt, cô cũng sẽ mạnh mẽ đứng dậy được. Linh Hương nhanh chóng giải quyết bát bún trước mặt. Vừa ăn vừa nhắc nhở mình: “Linh Hương, mạnh mẽ lên!”. Linh Hương cố gắng giải quyết bát bún, phải một tiếng sau mới ăn hết. Sau khi thanh toán, Mặc Lâm bỗng nhận được điện thoại và ra ngoài, đến khi vào thì sắc mặt không được tốt, anh ta vội nói với Linh Hương:
- Linh Hương, hôm nay không cần Cao Thiên Hựu đâu. Tôi có việc bận rồi, để hôm khác tôi và cô đi cũng được
- Không sao đâu, tôi nghĩ thông rồi, tự mình có thể tìm hắn.
Mặc Lâm hoảng hốt nói:
- Không cần đâu, giờ cô đang bị kích động, gặp hắn nói chuyện chắc sẽ chẳng nói được gì ấy. Về đi.
- Tôi không sao mà
- Tôi bảo cô về nhà cơ mà- Mặc Lâm quát.
Linh Hương giật mình nhìn thái độ của hắn, cô cảm thấy hắn đang có chuyện gì giấu cô. Mặc Lâm nhanh chóng nhận ra mình quá lời, bèn nói nhanh:
- Xin lỗi Linh Hương, tôi thật sự có việc gấp. Cô mau về đi- Mặc Lâm nói rồi nhanh chóng bước đi, không để Linh Hương nói thêm gì nữa.
Cô cảm thấy chuyện mà Mặc Lâm đang giấu cô có thể có liên quan đến Cao Thiên Hựu. Rõ ràng ban nãy Mặc Lâm còn muốn cô tìm gặp Thiên Hựu để hỏi cho rõ ràng, vậy mà thoắt cái chỉ mới ra ngoài nghe cuộc điện thoại đã thay đổi. Tim cô bỗng đập thình thịch, chẳng nhẽ Cao Thiên Hựu có chuyện, mà chuyện gì khiến cho Mặc Lâm phải giấu cô như vậy. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài bắt taxi đuổi theo Mặc Lâm. Chiếc xe taxi của Mặc Lâm nhanh chóng dừng lại tại một khách sạn, nhìn thấy Mặc Lâm xuống xe, tim Linh Hương như ngừng đập, tâm trí rối bời, cô phải suy nghĩ thế nào đây. Nếu Mặc Lâm đi tìm Cao Thiên Hựu, vậy thì tại sao lại phải vào khách sạn này, hay là, Cao Thiên Hựu đang ở trong đó. Nếu như vậy, Cao Thiên Hựu ở trong đó làm gì… Linh Hương càng nghĩ càng sợ. Vừa bước chân xuống xe vừa run, rất muốn dừng lại, nhưng lý trí bắt cô phải tiếp tục bước. Mặc Lâm xông vào trong nhưng bị đám nhân viên trong khách sạn chặn lại, anh tức quá quát:
- Bạn gái tôi đang ở trên đó. Các người nói xem tôi có được vào hay không?
Đám nhân viên thấy thái độ của Mặc Lâm thì hoảng sợ, tuy nhiên người quản lý thì vẫn bình tĩnh nói:
- Xin lỗi anh. Đây là khách sạn, dù thế nào anh cũng không được vào.
- Vậy các người định thế nào? Bạn gái tôi bị tên xấu xa bỏ thuốc đưa tới đây, nếu cô ấy có chuyện gì thì tất cả các người sẽ phải ra tòa vì tội bao che.
Sắc mặt người quản lý thoáng chuyển sang xanh, có thể cô ta cảm thấy thái độ của Mặc Lâm không có vẻ gì dối trá. Cô ta nhanh chóng vẫy tay một nhân viên và bảo người đó đưa Mặc Lâm đi. Lợi dụng lúc nhân viên không để ý, Linh Hương nhanh chóng chạy lên cầu thang và nấp ở đó. Chờ đến lúc Mặc Lâm cùng nhân viên kia đi vào thang máy, cô mới chú ý đến tầng mà họ lên, sau đó đi thang bộ. Linh Hương biết đi cầu thang sẽ rất chậm, thế nên sau khi leo lên được một cầu thang thì nhanh chóng chuyển sang đi thang máy. Lên đến tầng 4, đúng tầng mà Mặc Lâm cùng với nhân viên tới, Linh Hương thấy anh chàng nhân viên kia đang đứng ở ngoài, bèn nhanh chóng bước tới. Lúc này, toàn thân cô mềm nhũn, đi được vài bước thì người như sắp đổ, đành phải bám vào tường rồi lần tới phòng đó. Càng gần đến nơi, cô càng nghe rõ tiếng đánh nhau, rồi sau đó tiếng Mặc Lâm quát: “anh làm gì cô ấy”. Cô không nghe rõ tiếng trả lời, bèn cố gắng đi tới thật nhanh. Đến nơi, chỉ kịp nghe thấy tiếng rất nhỏ của Mặc Lâm: “Tinh”. “ẦM! ẦM!” cả người Linh Hương chấn động, cái tên Mặc Lâm nhắc tới, Linh Hương có phải là nghe nhầm hay không. Cô còn nhớ, mới cách đây không lâu, Tinh nói với cô và hai đứa bạn rằng nó đã bỏ việc ở công ty người mẫu kia rồi, lúc ấy ba đứa bọn cô lo lắng, thi nhau hỏi han xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có phải là do không chịu chiều theo ý giám đốc công ty nên bị đuổi hay không, lúc ấy nó chỉ cười rồi bảo ba đứa bọn cô suy nghĩ lung tung, nó nói chẳng qua cảm thấy tìm được công việc thích hợp mà thôi. Chẳng nhẽ, công việc thích hợp ấy cũng có sự nhúng tay của Cao Thiên Hựu. “anh phải khiến cô ấy vừa yêu vừa hận anh thấu xương”, câu nói của Thùy Vân lặp đi lặp lại trong đầu Linh Hương, Cao Thiên Hựu đã có được tình yêu của cô, nhưng vẫn chưa làm cô hận hắn… hay là hắn muốn dùng bạn bè cô để làm tổn thương cô, có phải không? Linh Hương ngay lập tức bước vào, liền nhìn thấy Mặc Lâm đang đứng ở trước giường, Cao Thiên Hựu mặc áo choàng tắm, miệng dính chút máu, có lẽ là do bị Mặc Lâm đánh. Linh Hương ngay lập tức chạy đến bên giường, nhìn thấy Tinh đang giãy giũa, không kìm được, nước mắt cứ thế trào ra, ôm bạn vào lòng, cũng may, chưa xảy ra chuyện gì, cũng may Mặc Lâm đến kịp, nếu không cô sợ rằng mình sẽ có lỗi với Tinh suốt đời… Cô ôm lấy Tinh mà khóc.
Mặc Lâm và Thiên Hựu nhất thời vì sự xuất hiện của Linh Hương mà giật mình. Thiên Hựu có lẽ là người bình tĩnh trở lại nhanh nhất, ngay sau đó kéo Linh Hương ra và hỏi:
- Linh Hương…
Chát! Cao Thiên Hựu nói chưa hết câu, bèn bị Linh Hương bạt một bạt tai khiến cho cả người bất động. Linh Hương túm lấy cổ áo hắn, gào lên trong nước mắt:
- Tại sao anh lại làm chuyện khốn nạn ấy với bạn của tôi, tại sao?
Thiên Hựu ngơ ngẩn hồi lâu, rồi nhanh chóng nắm lấy tay Linh Hương, nói:
- Linh Hương tôi…
Linh Hương giằng tay khỏi Cao Thiên Hựu, nhất thời mất đà ngã xuống đất.
- Anh là đồ mất nhân tính. Anh là loài cầm thú. Anh có coi tôi và bạn tôi là người hay không?
- Được rồi, làm loạn thế đủ rồi đấy- Cao Thiên Hựu vừa nói vừa ngồi xuống định đỡ Linh Hương dậy.
Linh Hương quát:
- Anh tránh xa tôi ra, tôi thật sự ghê tởm anh lắm rồi. Anh đừng tiếp tục lừa dối tôi nữa có được không. Tôi không phải là con ngốc, tôi không phải món đồ chơi của anh.
- Anh chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của ta mà đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa, như thế có công bằng với tôi hay không. Anh làm tổn thương Thùy Vân, chính là anh đã làm đau cô ấy, tại sao hết thảy lại đổ hết lên đầu tôi, tại sao lại đưa tôi vào cuộc giao dịch của các người. Các người là một lũ điên- Linh Hương hét lên
- Tôi…Tôi…
- Anh im đi. Anh muốn tôi yêu anh, phải, phải, tôi đã yêu anh mất rồi. ANh muốn làm tổn thương tôi, anh muốn giày vò tôi thế nào cũng được, tôi chấp nhận. Thế nhưng, Tinh là bạn thận của tôi, tại sao anh nỡ làm hại cô ấy, tại sao anh không chịu buông tha cho cô ấy. Đúng, anh biết điểm yếu của con người chính là chữ “tình”, vậy thì anh cứ chà đạp lên chữ “tình” của tôi với anh, tại sao lại còn làm chuyện ấy với bạn của tôi. TẠI SAO?….huhuhuhu
Thiên Hựu cứ đứng lặng im như vậy, cả căn phòng chỉ còn tiếng khóc của Linh Hương. Mặc Lâm nhanh chóng tới bên Linh Hương nói:
- Linh Hương, chuyện này nói sau đi. Cô xem, chúng ta phải đưa Tinh đi chứ.
Linh Hương lúc này sực nhớ ra Tinh, bèn nhanh chóng đứng dậy kéo cùng Mặc Lâm đỡ Tinh ra ngoài. Cô với Thiên Hựu, chấm dứt thật rồi.
Chương trước | Chương sau