The Soda Pop
Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 54 đánh giá )

Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em - Chương 31

↓↓
Linh Hương kết thúc ngày làm việc trong tâm trạng hồi hộp. Cô chẳng rõ vì sao lại muốn chạy ngay đi gặp Thùy Vân, nhưng công việc không cho phép cô làm thế, vì vậy cô phải cố gắng hoàn thành nốt công việc rồi sau đó xin Kiến Phong cho về sớm. Kiến Phong nhìn ra được tâm trạng của Linh Hương, bèn đồng ý cho cô về trước, dù sao có ở lại thêm thì công việc đang gọn gàng cũng bị cô ấy làm rối thêm thôi.

Linh Hương cũng đã nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện này. Cô vốn đoán được Thùy Vân và Thiên Hựu không phải mối quan hệ bình thường, cô lo lắng, bởi vì biết trong lòng Cao Thiên Hựu, Thùy Vân chiếm một vị trí rất quan trọng, Thùy Vân ấy vốn chẳng giống những mối tình thoáng chốc của Cao Thiên Hựu. Cô lại nghĩ, có phải Thùy Vân là người yêu cũ của Cao Thiên Hựu hay không. Cô đọc không ít tiểu thuyết, và nhận ra một mô típ quen thuộc, đó chính là nam chính A từng yêu sâu sắc một người con gái B, nhưng người con gái ấy làm tổn thương nam chính, lặng lẽ rời bỏ nam chính. Từ đó nhân vật nam trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng. Thế rồi sau đó nữ chính C xuất hiện, thay đổi nam chính, đem lại nụ cười hạnh phúc cho A. Rồi khi hai người bắt đầu nhận ra mình yêu nhau, thì cũng là lúc cô gái B trở về. Giật thót, từng đặc điểm này đúng là không khác hoàn cảnh của Cao Thiên Hựu. Linh Hương nhắc nhở mình phải bình tĩnh, Thùy Vân có thể sẽ quay lại đòi Thiên Hựu, rồi tìm mọi cách để phá hoại cuộc tình của cô. Cô nhất định phải bình tĩnh mới được.

Bước vào quán café, cô đảo mắt tìm Thùy Vân. Nhận ra Thùy Vân kì thực rất dễ dàng, mặc dù cô ấy ăn mặc rất đơn giản. Linh Hương còn nhớ, lần đầu tiên gặp Thùy Vân, cô ấy mặc chiếc váy bó sát cơ thể, để lộ từng đường cong hoàn hảo, ánh mắt thì lạnh lùng quyến rũ, vừa như một ác quỷ lại vừa như một thiên thần. Hôm nay cô ấy ăn mặc giản dị hơn, cũng không trang điểm gì cả. Thùy Vân mặc bộ váy màu hồng nhạt, khí chất cao quý. Linh Hương nhanh chóng tới chỗ cô ngồi, mỉm cười chào cô.

Thùy Vân mỉm cười:

bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Cô ngồi đi!

Linh Hương gật đầu nhìn Thùy Vân rồi ngồi xuống.

- Cô uống gì?- Thùy Vân quan tâm

Linh Hương hơi ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng Thùy Vân có thể thân thiện với cô như vậy. Cô cứ nghĩ cuộc gặp gỡ này phải căng thẳng lắm chứ, thái độ của Thùy Vân khiến Linh Hương bất động luôn.

- Vậy tôi gọi hai tách café nhé?- Thùy Vân tiếp tục nói khi không thấy Linh Hương đáp lời

Linh Hương nhất thời không nói được, đành gật đầu. Café đưa đến, cả hai chỉ chăm chú vào tách café, không ai nói một lời nào. Cho đến khi Linh Hương nôn nóng không nhịn được, cô mới hỏi Thùy Vân:

- Chị tìm tôi có phải chuyện liên quan đến Cao Thiên Hựu không?

Ánh mắt Thùy Vân bỗng trở nên bi thương. Cô cười buồn, nhìn vào tách café rồi nhìn ra ngoài. Điều đó càng khiến cho Linh Hương tò mò, cô cảm nhận được cô gái này không xấu, lại nhìn ánh mắt của cô ấy, Linh Hương tin rằng trước đây giữa hai người phải xảy ra chuyện gì rất đau lòng. Cô bất giác quên mất Thùy Vân là tình địch của mình, trong lòng chỉ cảm thấy Thùy Vân ấy rất đáng thương. Khí chất cao ngạo của cô ấy, đâu phải người bình thường nào cũng có được.

- Nhìn thấy cô, tôi chợt cảm thấy giữa hai chúng ta rất giống nhau- Thùy Vân bất chợt lên tiếng, nhìn vào Linh Hương.

- Tôi và chị?- Linh Hương thắc mắc.

Thùy Vân không đáp, khẽ nâng tách café lên, nhấp một ngụm. Hồi lâu sau, cô tiếp tục nhìn ra xa, tiếp tục nói:

- Lương duyên và nghiệt duyên, cô đã bao giờ thử phân biệt chưa?

Linh Hương chẳng biết nói thế nào cả, có lẽ, Thùy Vân đang tự hỏi chính mình. Cô ấy đã bắt đầu kể chuyện rồi, cô bây giờ chỉ cần chú tâm nghe mà thôi.

- Nghiệt duyên, thứ nghiệt duyên ấy đã từng khiến tôi một mực lầm tưởng đó chính là lương duyên. Tôi đã từng nghĩ gặp anh chính là định mệnh, thế nhưng nào ai có ngờ, chỉ thoáng chốc, định mệnh ấy nhấn chìm tất cả, tất cả của tôi- Thùy Vân cười chua xót- anh ta từng là cấp dưới của tôi khi tôi mới về công ty giúp đỡ bố. Bố tôi tin tưởng anh ta, và muốn anh ta bên cạnh giúp đỡ tôi. Cô biết không, ngay từ lần đầu gặp anh, tôi rất ghét anh ta. Tôi cảm thấy anh ta lúc nào cũng như một con rô bốt, chẳng bao giờ chịu nói chuyện… ha ha ha ha

Linh Hương để ý khuôn mặt Thùy Vân, đôi mắt như đang khinh thường, khinh thường chính mình.

- Tôi làm khó anh ta mọi chuyện, rồi sau đó dẫn anh ta đi bar. Tôi chẳng phải là loại tiểu thư ăn chơi như cô nghĩ đâu, bất quá tôi vào đó chỉ là muốn chọc anh ta thôi. Tôi ép anh ta uống rất nhiều rượu… tôi… tôi… nếu có thể ước, tôi mong ngày hôm đó mãi mãi không xảy ra… Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt đau khổ tuyệt vọng của anh ta. Tôi đã giật mình, không thể ngờ được một con rô bốt lại có thể biết buồn. Anh ta khóc, anh ta liên tục gọi mẹ, anh ta ôm chầm lấy tôi…

Thùy Vân bỗng ngắt đoạn, hít một hơi thật sâu để có thể điều hòa lại khí thở. Cô không thể kiểm soát tâm tình, mỗi một lời nói ra, kí ức lại hiện về khiến tim cô thắt lại, ánh mắt ấy, cái nụ cười nhạt ấy dường như hiện hữu ở ngay đây, cô như nhìn thấy tất cả…

- Anh ta nghẹn ngào nói với tôi: “mẹ…xin mẹ…,xin mẹ ở lại với Hựu Hựu. Con sẽ làm tất cả… mẹ… mẹ… chỉ cần… mẹ hạnh phúc….”- Thùy Vân nấc lên liên tục, cô nói lại từng câu, từng từ, vừa nói vừa nấc- Sau này tôi mới biết được rằng, ngày hôm ấy chính là ngày mẹ anh mất.

Linh Hương cảm thấy nghẹn ngào, cô có thể tưởng tượng, có thể nhìn thấy khuôn mặt cô độc vô hồn của Cao Thiên Hựu, cô có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của anh. Có lẽ, mẹ của anh chính là lý do khiến anh trở thành người như ngày hôm nay. Có phải anh cho rằng, khi anh có quyền lực thì không ai có thể làm hại người thân của anh, có phải không.

- Tôi biết, tôi rất rõ, anh ấy không phải nói với tôi, nhưng tôi thấy đau lắm Linh Hương à, tôi cũng mất mẹ, tôi rất hiểu nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựng… Tôi đã yêu anh ấy từ hôm đó. Lúc ấy tôi đương nhiên không nhận ra mình yêu anh ấy, tôi chỉ biết rằng tôi muốn anh cười thật nhiều, tôi muốn sưởi ấm trái tim của anh… Tôi trêu đùa anh, tôi ở bên anh mọi lúc mọi nơi… chẳng biết anh cảm thấy thế nào, nhưng dần dần tôi đã nhận ra, tôi thực sự thích anh…

Thùy Vân mỏi mệt dừng câu chuyện, cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nhấp một ngụm café để tỉnh táo trở lại, rồi lại tiếp tục:

- Ngày anh chấp nhận tôi, tôi đã reo lên vì vui sướng, tôi đã mừng đến phát khóc. Tôi cứ tưởng rằng cuộc đời mình đã được ông trời ưu ái, đã cho tôi một người cha tốt, đã cho tôi một cuộc sống vui vẻ, và quan trọng nhất chính là đã đưa anh đến bên tôi. Thế nhưng, ông trời chẳng cho không ai cái gì cả, nếu không có đau khổ thì đã chẳng thể là cuộc sống… Công ty của bố tôi phá sản, bố tôi phải vào tù… ha ha ha… lúc ấy tôi sụp đổ, tôi chỉ biết tìm đến anh để mong nhận được sự an ủi… Tôi đã sụp đổ hoàn toàn khi biết, anh ta chính là con trai đối thủ của công ty tôi, anh ta đến Vân Đồn với mục đích lật đổ công ty bố tôi, để được trở thành người thừa kế Tân Thụy.

Linh Hương giật mình, thì ra, thì ra Thùy Vân chính là con gái của chủ tịch Vân Đồn, thì ra câu chuyện mà Mặc Lâm nói có thật, thì ra…

- Anh ta vốn không hề yêu tôi, tất cả là lừa dối, lừa dối… Ngay cả cái ngày tôi dẫn anh ta vào bar, cũng do anh ta sắp đặt. Cao Thiên Hựu nào có thể say dễ dàng như vậy chứ, anh ta bày ra màn kịch ấy, ngay cả câu nói ấy cũng nằm trong kịch bản của anh ta…

Linh Hương bàng hoàng, cô không thể ngờ, không thể ngờ ngay cả lời nói ấy cũng là giả, ngay đến cô cũng cảm thấy căm phẫn, vậy thì Thùy Vân- người trong cuộc sẽ cảm giác thế nào đây. Cao Thiên Hựu rốt cuộc là loại người gì, Linh Hương bắt đầu nghi ngờ không rõ có phải Cao Thiên Hựu với cô cũng là giả dối hay không, lời nói của hắn, ai có thể phân biệt thật giả đây? Nếu Thùy Vân nói dối, vậy thì nỗi đau ấy từ đâu, nước mắt ấy là vì cái gì, cô có thể không tin chuyện này ư?

- Tôi xin lỗi, Linh Hương!- Thùy Vân nói

- Chị… chị có lỗi với tôi ư?- Linh Hương cảm thấy kì quái

- Tôi trở lại đây, vì muốn đòi lại những gì đã mất, vì vậy, tôi.. tôi thật sự có lỗi với cô…

- Chị, chị không phải muốn Cao Thiên Hựu

Thùy Vân lắc đầu:

- Tôi đã quá mù quáng mất rồi. Tôi đã cá cược cùng Cao Thiên Hựu, nếu anh ta có thể làm cho cô yêu anh ta, và có thể làm tổn thương cô, thì tôi sẽ tha thứ cho anh ta, ngược lại, nếu anh ta yêu cô thì anh ta, phải trả lại tất cả những gì đã nợ tôi.

Linh Hương kinh hãi, cô chợt cảm thấy ghê tởm ánh mắt của Cao Thiên Hựu. Cả người cô run rẩy. Thế nhưng, lý trí níu cô lại, cô không tin Cao Thiên Hựu sẽ chấp nhận trò đùa vớ vẩn này. Thùy Vân hình như nhận sự biến đổi của Linh Hương, bèn chậm rãi mở một đoạn ghi âm. Linh Hương nhận ra, đó là giọng của anh.



“Nếu anh thể khiến cô ấy vừa yêu anh vừa hận anh thấu xương, thì tôi chấp nhận tha thứ cho anh. Bằng không, anh phải trả lại Vân Đồn cho tôi”- Thùy Vân cất tiếng

“Tại sao là cô ấy”- Thiên Hựu

“Cao tổng chẳng lẽ yêu cô ta”- Thùy Vân mỉa mai

“Em có thể tha thứ cho anh sao?”

“Có thể”- Thùy Vân trả lời

Thoáng im lặng.

“Được”- Thiên hựu lên tiếng

“Cao tổng tại sao đồng ý nhanh như vậy. Nếu thật sự thua, anh có thực hiện đúng lời hứa hay không?”

“Anh nhất định khiến em tha thứ”

….

Linh Hương nhận ra sự tự tin trong giọng nói của Cao Thiên Hựu. Ngay từ đầu khi bắt đầu cô đã đem hạnh phúc ra cược một lần, bây giờ lại nhanh chóng nhận ra vụ cá cược này, cô thua, thua thật rồi. Tại sao không ai khác ngoài cô, tại sao người con gái xui xẻo đó lại là cô. Cô vẫn không muốn tin.

- Cô hẳn biết Cao Thiên Hựu khi đã làm chuyện gì thì chắc chắn đã nắm phần thắng trong tay. Anh ta chấp nhận lời đề nghị của tôi, chỉ có một lý do, anh ta tự tin rằng mình có thể thắng tôi. Điều này cũng cho thấy, trong lòng Cao Thiên Hựu vốn không có cô.- Thùy Vân nói

Linh Hương rất muốn hét lên, rất muốn mắng chửi cho đã đời, rất muốn khóc thật to. Thế nhưng lúc này cô kìm nén tất cả, cô hỏi:

- Tại sao các người lại chọn tôi, tại sao lại lôi tôi ra làm trò đùa. Tại sao?

Ánh mắt Thùy Vân lạnh lùng:

- Bởi lẽ, cô rất giống tôi!

Linh Hương đập bàn đứng dậy:

- Cô điên rồi, cô điên rồi. Tôi không tin những lời cô nói.

Thùy Vân cười lạnh:

- Tôi điên, hay cô yêu Cao Thiên Hựu đến điên rồi. Cô! Tỉnh lại đi.

- Các người cảm thấy lôi tôi ra làm trò đùa là chuyện vui lắm à. Cô nghĩ tôi không muốn bình thường lắm hay sao. Thế nhưng, tôi muốn thì có được gì, các người có cho tôi yên hay không?

Linh Hương nói rồi loạng choạng bước ra khỏi quán.

- Chị có cảm thấy vui vẻ hay không?- tiếng một người con trai cất lên sau khi Linh Hương rời khỏi quán café.

Thùy Vân quay lại nhìn Mặc Lâm, từ tốn nói:

- Khi hạ quyết tâm trả thù hắn, chị đã rõ mình không thể vui vẻ được nữa rồi?

- Chị đang làm tổn thương cô ấy, chị… chị…tại sao

Mặc Lâm cảm thấy tức ngực, có phải vì lo cho chị, vì sợ chị làm điều dại dội hay không? Thế thì tại sao khi nhìn thân ảnh lẻ loi của cô gái ấy, anh lại muốn trào nước mắt. Hay là, anh thương cô ấy, và cũng là đau cho quá khứ của chị. Anh rất muốn chạy thật nhanh tới bên cô gái kia, muốn an ủi cô, muốn chọc cho cô cười, thế nhưng anh lại lo, lo chị ở đây một mình. Anh biết, chị của anh không phải người xấu, anh biết, chị chỉ vì bất đắc dĩ mới làm tổn thương cô ấy.

- Có trách thì chỉ trách Cao Thiên Hựu mà thôi!- Thùy Vân lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên tia độc ác

Mặc Lâm như không tin vào mắt mình, anh không thể ngờ sau một năm, chị lại trở nên như vậy. Từ một cô gái hồn nhiên, chị biến thành một người phụ nữ thủ đoạn, chị bây giờ vô tình giống Cao Thiên Hựu vậy. Anh cảm thấy trước mặt anh là một người khác, là một người vô tình và máu lạnh, là một người mà trước nay anh chưa từng quen biết.

- Chị làm em quá thất vọng, chị đem hạnh phúc của người khác ra trêu đùa, rồi lại biện minh đó là hành động báo thù. Kì thật, đó chính là chị yêu Cao Thiên Hựu đến phát điên rồi, chị ích kỉ đến nỗi dù biết mình với hắn không thể đến với nhau cũng không cho phép hắn yêu ai. Chị làm em quá thất vọng.

Mặc Lâm nhanh chóng chạy đuổi theo Linh Hương. Anh không muốn có chuyện gì xảy ra với cô. Anh biết, lúc này, Linh Hương rất cần có một bờ vai, cần có một người để an ủi.

Thùy Vân tiếp tục đứng vững, nét mặt không thay đổi, ánh mắt thù hận nhìn về phía Linh Hương. Cho đến khi Mặc Lâm vừa đi, cô mới cười chua xót: “Mặc Lâm, xin lỗi em.”

Linh Hương cứ đi như người mất hồn, cô chẳng biết đi về đâu, đôi chân chỉ vô thức bước những bước xiên vẹo. Nụ cười của hắn là giả, sự dịu dàng ấy là giả, sự vui vẻ ấy là giả…toàn bộ đều là giả, toàn bộ đều chỉ để phục vụ trò chơi bệnh hoạn của những lũ người điên. Hắn điên, Thùy Vân cũng điên, Huỳnh Thư cũng điên, và cả Bình nữa. Thế giới của họ, là tính toán, là trả thù, là ghen tỵ, là độc ác, là tuyệt tình. Hắn nói hắn yêu cô, chẳng qua chỉ là muốn cô yêu hắn. Hắn thành công rồi đấy, bây giờ, cô vừa yêu vừa hận. Lúc này, cô còn đâu để nghe trái tim mách bảo, cô chỉ biết rằng, sự thật hiện ra trước mắt, hắn coi cô chẳng khác gì thứ đồ chơi, và đương nhiên, nhục nhã hơn là những ả người tình của hắn. Ít ra trong mối quan hệ của hắn với bọn họ còn có chữ “người”, còn cô thì sao, cô lại trở thành một đồ vật. Cô không vô chi vô giác như đồ vật, nhưng lại bị coi là một thứ đồ vật có cảm xúc ngu ngốc, thứ đồ có thể bị người khác đánh lừa dễ dàng. Nước mắt chực trào ra, cô rất muốn khóc, thế nhưng…

- Linh Hương! Đợi tôi với

Cô nhận ra tiếng của Mặc Lâm. Cô không thể để anh ta biết chuyện này. Rồi anh ta cũng sẽ cười cô, cười sự ngu ngốc của cô, cười cô dù đã biết trước kết quả là đau đớn mà vẫn lao đâu vào. Cô nén từng giọt nước mắt, ép nó chảy về nơi bắt đầu. Nhanh chóng nhắm mắt, cô lại lấy tay liên tục vuốt ngực để trấn tĩnh. Đợi đến khi Mặc Lâm đuổi kịp, cô quay sang cười:

- Lạc đường mà gặp người quen ai cũng có thái độ như anh hết đấy!

Anh nhìn cô chăm chú. Suýt nữa anh đã quên, Linh Hương là ai cơ chứ, cô là một cô gái suy nghĩ vô cùng lạc quan, có thể nào vì chuyện này mà buồn bực cơ chứ. Chị dù có nói với anh rằng Linh Hương và Cao Thiên Hựu đã trở thành người yêu của nhau thì anh cũng không tin, anh không nghĩ rằng Linh Hương có thể thích người như Cao Thiên Hựu. Có vẻ như anh đã lo lắng có thừa rồi, mà hoặc giả có yêu Cao Thiên HỰu thì anh tin tình yêu đó chưa đến mức khiến cô tổn thương, cô rồi sẽ quên được hắn.

- Cô đi đâu vậy?- Mặc Lâm vờ hỏi

Linh Hương vênh mắt nói:

- Tôi mới phải là người hỏi chứ. Anh lạc đường à?

Mặc Lâm cười cợt khoác vai Linh Hương:

- Tôi nhớ chị nên đi tới chỗ này. Nào ngờ gặp được chị thật. Linh Hương à, chị nói xem, hai chúng ta có phải có duyên tiền định hay không?

“Duyên tiền định”- ba chữ này lại chợt khiến Linh Hương nhớ đến “lương duyên” và “nghiệt duyên”, rồi sau đó lại lại nghĩ về Cao Thiên Hựu. Cô cười buồn:

- Duyên nợ gì chứ, toàn là bất hạnh do con người gây ra.

Mặt Mặc Lâm méo xệch:

- Này này bà cô, ý bà cô là gì thế. Quen biết với Mặc Lâm này không phải là may mắn hạnh phúc mà lại là bất hạnh sao?

Linh Hương trầm mặc hồi lâu, rồi sau cười cười với Mặc Lâm:

- Ấy chết, tôi nào dám nói thế. Cậu là thần may mắn của tôi thì có.

- Vậy thì được rồi, hôm nay trả thù lao dẫn thần may mắn đi chơi đi- Mặc Lâm bước trước vài bước, rồi sau đó quay lại nói- mà lần này cũng đừng bắt thần may mắn này trả tiền đấy, ha ha

Linh Hương rất muốn cười lớn, nhưng chỉ một câu trêu đùa của Mặc Lâm lại khiến cô nhớ đến hắn. Khuôn mặt Linh Hương lúc này thê lương khó tả, cảm giác vừa yêu vừa hận thật khiến cô cảm thấy bức bối khó chịu, rất muốn khóc một trận đã đời, thế nhưng lại cố gắng tỏ ra mình là người mạnh mẽ, kìm nén tất cả. Nếu là đám bạn của mình đang ở đây, cô sẽ khóc một trận thật to, chửi Thiên Lôi đó một trận đã đời, lũ bạn của cô cũng sẽ hùa vào sỉ vả hăn không tiếc lời cho mà xem. Đáng tiếc, bên cạnh cô là Mặc Lâm, thế nên dù có khó chịu đến đâu cô cũng chịu đựng.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Linh Hương, anh liền biết rằng mình đã nói cái gì đó khiến cô ấy gợi nhớ đến Cao Thiên Hựu. Anh khẽ thở dài, quay lại nắm tay Linh Hương:

- ĐƯợc rồi, tôi chỉ đùa chị thế thôi. Chị mà chịu khao tôi thì có mà trời sập. Đi nào!

Linh Hương cứ để cho Mặc Lâm kéo mình đi, cô không muốn nói chuyện vào lúc này. Mặc Lâm dẫn Linh Hương đi ăn đồ ăn vặt ven đường, thú vui mà Linh Hương và lũ bạn rất thích. Cô không hiểu sao hôm nay ăn món dứa, xoài hay mận lại không còn khiến cô cảm thấy vui thích nữa. Ăn thứ gì cũng cảm thấy đắng ngắt. Linh Hương than vãn:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai một truyện teen đầy hài hước mà KhoTruyenHay.Gq muốn giới thiệu

21-07-2016 69 chương
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Xóm trọ

Xóm trọ

Thụy và Tuấn yêu nhau được một năm. Mong manh và hờ hững, đôi khi Thụy tự hỏi

01-07-2016
Chụp ảnh gia đình

Chụp ảnh gia đình

"Cũng cần có thời gian cho mấy vết thương bớt sưng. Để còn chụp hình. Níu được

24-06-2016
Cảm ơn cậu nhé, Nobita

Cảm ơn cậu nhé, Nobita

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Chưa bao

27-06-2016
Chuyện kể cho 40 năm sau

Chuyện kể cho 40 năm sau

Hàng trăm câu hỏi cứ quấn lấy tôi cả đêm, chẳng thể nào mà nhắm mắt lại được,

23-06-2016
Tường vi nở hoa

Tường vi nở hoa

Tôi nhìn anh, lại quay sang nhìn vườn hoa tường vi đang nở rộ, tôi vô thức mỉm cười,

26-06-2016
Có còn hơn không

Có còn hơn không

Người đánh cá quăng chài, kéo lên được chú cá con. Cá van xin được thả ra vì nó

24-06-2016