Teya Salat
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Tà Áo Học Sinh - Chương 15

↓↓
Kết thúc không phải là điều tôi mong muốn

Y Lam bước xuống xe bus, lao nhanh trong màn đêm, khi đến được nhà Đơn Lập Vĩ thì cũng đã gần 9 giờ. Không biết Đinh Đinh đã ngủ chưa, Y Lam để tay lên chuông cửa, khi cô đang suy nghĩ xem có nên ấn chuông hay không thì cánh cửa bỗng mở ra.

Người mở cửa là Đơn Lập Vĩ, nhìn thấy Y Lam, anh ngạc nhiên hỏi: “Đến khi nào vậy?

Y Lam nhìn anh, hỏi: “Sao lại không nói với cháu một tiếng?”

bạn đang xem “Tà Áo Học Sinh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Ha… ha”. Anh cười, “Đúng lúc tôi đang định đi dạo, hay là ta cùng đi? Cảnh sắc ban đêm ở đây cũng được lắm, gần giống như ở nông thôn”.

“Vâng”. Y Lam nói.

Đi ra khỏi cửa, Đơn Lập Vĩ dừng lại dưới cây hoa quế trong sân, nói với Y Lam: “Cái cây này do chính tay mẹ tôi tròng, tháng 8 hoa quế nở thơm ngát, cháu hãy ngửi xem”.

“Cháu phải cảm ơn chú thế nào ạ?” Y Lam hỏi.

“Đừng nói như vậy, thấy vui là được rồi”. Đơn Lập Vĩ nói.

“Hay là để cháu viết giấy vay nợ cho chú!”Y Lam hạ ba lô đang khoác trên vai xuống, vội vàng lấy giấy bút ra.

“Cháu đang chế nhạo tôi đây à?” Anh ta quay người nhìn Y Lam mỉm cười. Ánh đèn trong sân không sáng lắm, nhưng nụ cười đó đã khiến cho Y Lam bỗng có cảm giác an toàn và ấm áp.

“Nhưng, số tiền lớn như vậy…”

“Đừng nói thêm gì nữa”. Đơn Lập Vĩ đi lên trước, nói: “Tôi muốn làm như vậy”

Y Lam lặng lẽ đi theo sau anh. Trong khu vườn có một con đường nhỏ, chắc để dành riêng cho người đi bộ. Con đường không rộng, xung quanh đều là hoa tươi, tỏa ra mùi hương thơm quyến rũ trong đêm. Đơn Lập Vĩ nói đúng, ở đây có hương vị thôn quê, có hương vị của Thanh Mộc Hà, có hương vị của tuổi thơ.

“Chú Đơn”. Y Lam đi đằng sau, cắn môi dưới, nói: “Trong lòng cháu vẫn không yên”.

“Tôi cũng là một cô nhi”. Đơn Lập vĩ đứng lại, quay đầu nhìn Y Lam, nói: “Năm tôi 7 tuổi, trong một vụ tai nạn giao thông, tôi đã đi cả cha lẫn mẹ”.

Y Lam kinh ngạc nhìn anh.

Đơn Lập Vĩ vẫy vẫy tay ra hiệu cho Y Lam đi lên cùng, Y Lam đi đến bên cạnh anh, nghe anh nói tiếp:

“Tôi đọc được bài báo viết về cháu, tôi rất khâm phục cháu và mẹ cháu. Tôi chỉ làm chút việc trong khả năng của mình mà thôi, cháu hoàn toàn không cần phải để tâm. Sau này cháu cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa nhé, được chứ?”

Y Lam biết bài báo anh nhắc đến là bài nào, đó là bài do một phóng viên viết sau khi Y Lam giành được giải nhất một vạn tệ. Chính Lân Điểm Nhi đã tìm người phóng viên đó đến. Chính Lâm Điểm Nhi đã tìm người phòng viên đó đến. Cũng chính nhờ bài báo đó đã giúp họ gom đủ tiền để nộp tiền tạm ứng cho cuộc phẫu thuật. Hôm nay, Y Lam được thông báo, tất cả số tiền còn thiếu đã được một người đàn ông giấu họ tên thanh toán hết, hơn nữa, tất cả viện phí sau này, anh ta sẽ thanh toán đúng thời hạn.

Y Lam biết, ngoài Đơn Lập Vĩ, sẽ không còn ai khác.

“Trên báo thì cái gì hay họ sẽ viết cái đó”. Y Lam nói, “Chú chớ có tin, trên tivi càng không thể tin được”.

“Ha.. ha” Đơn Lập Vĩ nói, “Đến độ tuổi này của tôi, tôi chỉ tin vào đôi mắt mình thôi”.

“Cháu sẽ cố gắng trả tiền lại cho chú sớm”. Y Lam nói, “Cháu sắp đi thi cuộc thi do tỉnh tổ chức, nếu cháu lại đoạt được giải nhất, sẽ nhận được ba vạn tệ tiền thưởng”.

“Nếu mẹ cháu không muốn cháuđi, tôi thấy cháu không nên đi thì hơn”. Đơn Lập Vĩ nói: “Tiền không phải là vấn đề”.

“Nhưng đối với cháu, trước khi trả được hết số tiền nợ, tiền sẽ luôn là một vấn đề”. Y Lam trả lời.

“Có phải tất cả các cô gái trẻ bây giờ đều ăn nói sắc sảo thế không?” Đơn Lập Vĩ vừa cười vừa hỏi.

Y Lam cũng cười, nói: “Cháu không biết”.

“Cứ thế nhé”. Đơn Lập Vĩ đứng dưới đèn đường, nói với Y Lam: “Mỉm cười. Cho dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều không được phép thua người khác, mỉm cười là một điều vô cùng quan trọng, cháu hãy nhớ cho kỹ”.

“Vâng”. Y Lam nói.

“Cháu đến đây lúc muốn thế này chỉ để nói với tôi việc này sao?” Đơn Lập Vĩ hỏi cô.

“Đúng thế ạ”. Y Lam nói, “Cháu cần phần đến cảm ơn chú, nói trên điện thoại sẽ không rõ ràng, nhất định phải gặp mặt mới được ạ”.

“Ha… ha”. Đơn Lập Vĩ cười, “Còn có một việc tôi cần bàn với cháu. Dù sao hiện nay vấn đề tiền đã được giải quyết xong rồi, về phần đoạn phim của đài truyền hình, tôi nghĩ, nếu cháu không muốn phát thì có thể đòi lại”.

“Liệu có được không ạ?” Y Lam nói, “Họ có chịu không?”

“Đây là quyền của cháu”. Đơn Lập Vĩ nói, “Tôi cũng quen một số bạn bè làm ở đài truyền hình, nếu cần ,tôi có thể làm giúp cháu”.

“Chú Đơn,” Y Lam nói đầy khẩn thiết”.Vậy cháu xin nhờ chú! Cháu thực sự rất sợ ẹm cháu xem được đoạn phim đó, bà sẽ rất bực”.

“Được”. Đơn Lập Vĩ nói, “Tôi sẽ làm giúp cháu”.

“Cảm ơn chú”.Y Lam cười vui vẻ.

Đơn Lập Vĩ cũng cười, nói: “Vậy thì đi dạo cùng tôi, mỗi tối ông già này đều đi bộ một mình, đơn độc lắm!”

“Chú Đơn, thực ra chú chẳng già chút nào”.

Y Lam nói.

“Thật sao?” Đơn Lập Vĩ cười.

“Thật đấy ạ”. Y Lam nói, “Cháu thấy chú cũng chỉ chừng 30 tuổi thôi”.

Đơn Lập Vĩ cười vang. Trong lòng Y Lam, Đơn Lập Vĩ luôn là một người nho nhã, tiếng cười của anh khiến Y Lam cảm thấy anh càng trẻ trung, thân thiết và tràn đầy sức sống.

Hai ngày sau, Lâm Điền Nhi gọi điện tới, giọng cô bé trong điện thoại gấp gáp như sắp bị lửa thiêu đến nơi rồi: “Chi Y Lam, có chuyện gì vậy, sao lại không cho phát đoạn phim nữa? Đã làm xong hết cả rồi mà, không thể đùa được đâu!”

“Chị xin lỗi”. Y Lam nói, “Thực sự rất xin lỗi. Vấn đề tiền thuốc và tiền viện phí tạm thời được giải quyết rồi, chị không muốn lại mắc nợ người khác nữa, cho nên…”

“Cứ cho là thế đi, vậy chị có còn muốn đoạt giải nhất của tỉnh nữa hay không, không có những hoạt động tuyên truyền là không được đâu!”

“Chị sẽ dựa vào thực lực của mình”. Y Lam nói “Sẽ không làm em thất vọng đâu”.

“Em đã quá thất vọng rồi”. Lâm Điền Nhi giận dỗi nói “Em bị bố em mắng cho một trận tơi bời”.

“Chị xin lỗi”. Y Lam vẫn nói câu nói đó.

Lâm Điền Nhi tức giận dập luôn máy điện thoại.

“Ai đấy?” Cô Chương hỏi.

Cô đã dần bình phục, bác sĩ nói, chỉ vài ngày nữa là có thể xuất viện. Khi trong lòng vui vẻ, cô bắt đầu đọc báo, mỗi tờ báo trước khi mua về, Y Lam đều xem kỹ một lượt, sợ rằng trong đó có tin tức gì liên quan đến mình. Đã nói cho cô ấy biết việc đi dự thi tỉnh, cô giáo Tần nói không nên giấu, nói thật vẫn hơn. Có lẽ cô giáo Tần đã làm công tác tư tưởng với cô Chương, nên cô không hề phản đối.

Trước cuộc thi ba ngày cần phải đến đài truyền hình tỉnh tập hợp. Trước khi đi , cô giáo Tần sắp xếp hành lý cho Y Lam, ân cần dặn dò Y Lam: “Cho dù có giành được giải gì hay không, từ sau không thể tham gia những hoạt động như thế này nữa, chỉ còn một năm quan trọng nhất, điều mẹ em hy vọng nhất là em đỗ vào một trường đại học tốt, em nhất định phải làm cho chị ấy được toại nguyện.

“Em biết rồi ạ”. Y Lam nói.

“Là một người phụ nữ, nhiều điều chị ấy đã không có được điều hạnh phúc”. Cô giáo Tần nói”.Cuộc phẫu thuật lần này là một cuộc đã kính rất lớn đối với chị ấy, nếu như tính cách của chị ấy có tệ hơn một chút, em cũng đừng giận hờn với mẹ, biết chưa?”

“Em biết rồi ạ” Y Lam nói.

“Tiểu Tam Nhi luôn là đứa trẻ ngoan”.Cô giáo Tần nói, “Cô đã nhiều lời rồi”.

“Cô giáo Tần”. Y Lam ôm cô Tần từ phía sau, nói: “Em không biết phải cảm ơn cô thế nào, cô giúp em nhiều như vậy, ngoài cô thì không còn người thứ hai nữa”.

“Anh Đơn chẳng phải cũng giúp một việc rất lớn sao? Thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt”.

“Cô nói đúng”. Y Lam nói, “Nhưng em nhất định sẽ trả lại cho chú ấy tiền, cho dù trả đến bao giờ cũng được”.

Cô giáo Tần quay người ấn vào đầu Y Lam một cái: “Em đúng là ương nganh!” Y Lam cười, đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Muộn thế, không biết ai gọi đến. Y Lam chạy đi nghe máy, ở đầu dây bên kia vang lên tên cô: “Y Lam”.

Trái tim Y Lam đập rộn ràng.

“Tôi đang ở dưới nhà em”. Anh ta nói, “Tôi muốn lên”.

“Đừng”. Y Lam vội hét lên.

“Có chuyện gì thế?” Cô giáo Tần hỏi.

“Không, việc gì đâu ạ”. Tim Y Lam vẫn đập thình thịch.

“Là bạn trai phải không?” Cô giáo Tần nhìn mặt Y Lam, hỏi: “Có phải ngại vì cô ở đây không?”

“Cô nói gì thế ạ!” Y Lam giậm chân.

Nhưng cô giáo Tần lại cười, nói: “Ẽminh thế này, cô không tin là không có bạn nam theo đuổi em. Nhưng cô rất yên tâm về Tiêu Tam Nhi, cô biết em sẽ không làm bừa đâu”.

“Chẳng có chuyện đó đâu ạ”. Y Lam nói cho qua chuyện, nói “Em phải vào phòng thu dọn một chút, nếu không, cô ấy về sẽ mắng em một trận ra trò”.

Căn phòng nhỏ quả thật đã lâu không thu dọn. Học kỳ mới sắp bắt đầu. do bệnh tình của cô Chương nên cả đợt nghỉ hè bỏ lỡ rất nhiều việc. Y Lam ép mình làm việc để quên đi hình ảnh ban nãy. Nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ lại. Anh ấy nói: Tôi nhớ em.

Nói xong, anh ôm cô vào lòng. Đó chính là sự dịu dàng ấm áp Y Lam đã mong đợi từ lâu, một vòng tay có thể dừa vào, những đau khổ sẽ cuốn bay theo gió. Nhưng đến khi nó thực sự đến, hương vị lại hoàn toàn thay đổi. Y Lam cúi đầu xuống chiếc bàn nhỏ, sự đau đớn nhắc cô cần quên đi tất cả.

Không thể!

Y Lam vứt cả đống bài thi xuống đất, một cuốn sách từ trong đó rơi ra. Đó là cuốn sách “Một thoáng ngày hè” Minh Minh đã cho cô mượn. Cả mùa hè đã gần trôi qua rồi, Y Lam vẫn chưa đọc xong cuốn sách.

Nghĩ đến Minh Minh, Y Lam đứng dậy, gọi điện đến nhà Minh Minh, Mẹ Minh Minh nghe điện thoại, nói nó vẫn chưa về nhà.

“Nếu bạn ấy về, cô bảo bạn ấy gọi lại cho cháu nhé”. Y Lam nói.

“Y Lam phải không?” Mẹ Minh Minh nói, “Hình như nó nói với cô nó sang nhà cháu cơ mà?”

“Dạ”.

Y Lam gác máy, ngẩn người ngồi xuống sàn nhà.

Y Lam không hề lo lắng về Minh Minh, phiền não của Minh Minh không phải là sự phiền não thật sự. Cô ấy sẽ quên mọi chuyện nhanh ngay thôi, sẽ nhanh chóng tìm ra những lý do để có thể cười vang. Con người khi vừa mới sinh ra đã không giống nhau.

Một thoáng ngày hè.

Mùa hè ngày thật sự sắp trôi qua rồi.

Khi xe ô tô đến được thủ phủ tỉnh đã là 10 giờ đêm. Ánh đèn sáng rực rỡ khắp cả thành phố, chưa có dấu hiệu gì là sắp sửa đi ngủ. Y Lam thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, bị chị Ngô kéo lại. nói: "Tối nay gió to lắm. cẩn thận kẻo ốm đấy!"

Chị Ngô là nhân viên của đài truyền hình chị phụ trách đưa Y Lam đi, đồng thời chăm lo cho việc ăn ở của cô suốt hành trình này. Còn có cả vài người nữa cùng đi. Đài quyền hình rất coi trọng chuyến đi này, có cảm giác như không giành được giải nhất quyết không quay đầu lại.

Y Lam và bọn họ cùng ở trong khách sạn nghe nói mười hai thí sinh tham gia cuộc thỉ cũng đều ở đây. Chị Ngô đã nhắc Y Lam tới hàng trăm lần rằng trước khi diễn ra cuộc thi thì không được nói linh tinh với phóng viên mà để chị thay cô phát biểu. Nhân viên tạo hình đang chuẩn bị quần áo cho Y Lam ở trong phòng. phát hiện ra thiếu thứ gì đó, nói ngày mai nhất định phải nhớ để đi mua, dáng vẻ căng thẳng như đang đối mặt với kẻ địch.

Chị Ngô nói với Y Lam, thành phố họ luôn là đội non kém trong những cuộc thể thể loại này, cứ bị thua luôn. Lần này đã có Y Lam. có cơ hội để mở mày mở mặt một phen. cho nên trong đài quyền hình từ trên xuống dưới đều rất coi trọng.

Y Lam ngồi trên giường ôm gối trong lòng, giọng hơi e ngại: "Chị nói như vậy làm em cảm thấy áp lực rất lớn, nếu như..”.

“Không có nếu như!" - Chị Ngô ngắt lời Y Lam, nói: "Chúng ta chắc chắn sẽ giành giải nhất!"

Ngày hôm sau. Y Lam gặp các thí sinh khác, tất cả cùng dự buổi họp bốc thăm. Y Lam không may mắn cho lắm. bốc phải số 4. thuộc về những số đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ là một truyện rất teen nhí nhảnh nhiều lúc gây cười phù hợp cho

22-07-2016 8 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Bức thư cuối cùng

Bức thư cuối cùng

Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết, nhưng anh rất may mắn có đủ

27-06-2016
Văn minh xí xổm

Văn minh xí xổm

"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". *** Chiều hè nắng chang chang,

28-06-2016
Me hài ola ngày 24-06-2016

Me hài ola ngày 24-06-2016

Những điều tưởng chừng như chỉ bạn mới có được, nhưng ai cũng có được niềm vui

24-06-2016
Hồn ma trong bệnh viện

Hồn ma trong bệnh viện

- Em tủi thân, vì em đã chết rồi. - Em đừng có nói bậy, mặt mũi đẹp đẽ như vầy

28-06-2016