Old school Swatch Watches
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình - Chương 14

↓↓
Tại nạn nhỏ ở trường đua

7h30 sáng, tại trường đua ngựa

Hôm nay Như Kỳ mặc một bộ váy xòe kiểu châu Âu, một đôi bốt cao và một chiếc mũ tương đối rộng vành vừa để che nắng vừa để che vết bầm trên trán, điểm nhấn chính là đôi mắt kiếng Thụy sĩ màu nhũ bạc. Cô đi theo Tịnh Dương vào trường đua ngựa nhưng thay vì ở bên khán đài như bao người khác thì cô lại được dẫn đến một khu cao cấp hơn.

Toàn bộ trường đua là một cấu trúc vòng tròn như thể sân vận động bóng đá, ở đây cũng bao gồm hai khán đài. Khán đài A là khán đài tự do dành cho những người khách đến xem và cá cược, trong khi khán đài B lại là khán đài dành cho khách VIP. Trong một không gian rộng rãi, người ta bố trí rãi rác một vài bàn nhỏ có ghế xung quanh, khách có thể ngồi bên trong nhìn vào màn hình tivi trực tiếp hoặc giả là có thể đứng ở cạnh cửa kính nhìn ra ngoài trường đua bằng hệ thống máy quan sát hiện đại. Cách thức người ở đây thưởng thức đua ngựa hoặc cá cược cũng chuyên nghiệp và hiện đại hơn, bởi chỉ cần ngoắc tay là sẽ có một phục vụ chạy đến ghi chép theo đúng yêu cầu rồi đi thi hành mệnh lệnh. Tất cả chỉ là nhàn nhã vậy thôi và giờ Như Kỳ cũng đang tận hưởng trọn sự nhàn nhã đó

bạn đang xem “Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Đây là danh sách các cuộc đua sẽ diễn ra trong ngày hôm nay, còn có cả tên các con ngựa và dự đoán của những chuyên gia. Cô hãy xem và đặt cược thử đi” Tịnh Dương tỉ mẫn giải thích cho Như Kỳ những tờ giấy trước mặt

Cầm tờ giấy dự đoán của các chuyên gia cô thấy con Nam Tây Thi có khả năng thắng trận đầu tiên lên đến 80%, sau đó là con Huệ Bích Vân là 65%, v.v..… tiếp sau đó là một chuỗi liệt kê khả năng của từng con ngựa trong bảng so sánh khả năng chiến thắng. Mọi thứ càng đọc cô càng cảm thấy mơ hồ và còn rất nhiều từ riêng dùng cho những người đua ngựa với nhau khiến cô không tài nào hiểu nỗi

“Như Kỳ ! cô nhìn kia, bây giờ người ta cho các con ngựa đi ra biểu diễn. Cô cứ từ từ xem hết đi, thấy thích con nào cô cứ bảo tôi, tôi sẽ đặt cược dùm cô” Tịnh Dương nhiệt tình giải thích với Như Kỳ

“Thế cậu cưỡi con nào?” Như Kỳ nhìn đến chóng mặt mà vẫn thấy con nào cũng như nhau

“Con D.Shart, đó là con ngựa màu đen, đang được một người mặc đồ đỏ điều khiển đó, cô thấy không ?” Tịnh Dương chỉ tay về phía con ngựa đang hung hăng phi nước đại qua vài chướng ngại vật nho nhỏ bằng gỗ

“Vậy được rồi, tôi đặt con đó” Như Kỳ dứt khoát nhìn Tịnh Dương trả lời

Tịnh Dương nhìn cô tỏ ý vui mỉm cười rồi tươi tỉnh nói

“Cô tin tưởng tôi sẽ thắng sao ?”

“Không tôi tin tưởng con ngựa” Như Kỳ vui vẻ đáp lại Tịnh Dương

Có lẽ Tịnh Dương thích thú vì điều đó nên cứ thế sang sảng cười bất tận, đầu vẫn liên tục gật gù tỏ ý “cô thật là biết nói đùa”

Tịnh Dương nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là thi đấu chính thức nhưng Khúc Thụy vẫn chưa đến, theo sắp xếp của anh là khi anh đi đua ngựa sẽ để Như Kỳ ở lại gặp Khúc Thụy. Khúc Thụy sẽ tiếp đón Như Kỳ cũng như tạo cơ hội để Khúc Thụy có thời gian đánh giá Như Kỳ. Nhưng Tịnh Dương không thể nán lại lâu hơn, nên quyết định nhắn tin cho Khúc Thụy biết số bàn của Như Kỳ đang ngồi, rồi nhanh chóng cáo từ Như Kỳ vào trong chuẩn bị. Anh vẫn là hy vọng Khúc Thụy sẽ đến sớm.

Cuộc đua diễn là theo hình thức loại trực tiếp, chỉ 1 con ngựa về nhất của mỗi bảng mới được tham gia vào vòng trong. Suốt từ sáng Như Kỳ đã được xem 8 cuộc đua vòng loại, trong đó Tịnh Dương về nhất bảng E, ngoài ra còn 4 cuộc đua vòng loại buổi chiều nữa sau đó là thi đấu bán kết và cuối cùng là chung kết. Như Kỳ có chút mệt mỏi, ngồi một mình đã đủ khiến cô chán ngán ấy vậy mà còn phải xem môn thể thao mà cô không hiểu thì chẳng mấy chốc sau khi xem xong Tịnh Dương thi đấu thì cô chỉ muốn được đi về chợp mắt nghỉ ngơi.

Vỗ vỗ hai má đôi chút, Như Kỳ đang muốn chống lại cơn buồn ngủ của mình, thì cô nghe một tiếng nói cất lên

“Cô là Như Kỳ, bạn của Tịnh Dương” một chàng trai trẻ trong trang phục cưỡi ngựa đến nói chuyện với Như Kỳ

“Đúng rồi, có chuyện gì không ?” Như Kỳ khẽ gật đầu chấp nhận

“Tôi là Diêu Hưng, cũng là bạn của Tịnh Dương, cậu ấy có chuyện bận nên nhờ tôi đến tiếp đón cô, cậu ấy sẽ trở lại sau khi xong việc và cùng chúng ta dùng bữa trưa” Diêu Hưng lịch sự giới thiệu mình, rồi từ tốn kéo ghế ngồi đối diện với Như Kỳ

Nhìn tổng thể thì Diêu Hưng là một người rất khôi ngô, khuôn mặt chữ điền, chân mày rất dày và đậm, tuy nhiên khi kết hợp với hai bát kéo dài xuống má lại tạo nên một tổ hợp nhẹ nhàng không nặng nề hoặc thô kệch. Chính điều đó lại càng khiến người đối diện cảm thấy Diêu Hưng thân thiện ngay cái nhìn đầu tiên. Cô không khỏi chậc lưỡi mà thầm khen rằng “đúng là tuấn tú à nha”

“…” Như Kỳ im lặng gật đầu, cô cảm thấy chỉ cần nghe Diêu Hưng nói là đủ rùi, quả thật giọng nói cũng không khác nhan sắc là mấy, cũng nhẹ nhàng thanh thoát dễ gây thiện cảm

“Vì bây giờ rảnh rỗi, nên cô có muốn đi một vòng xem vài chú ngựa của tôi không ? Nó khá đẹp, đảm bảo cô sẽ thích” Diêu Hưng vẫn niềm nở nói

Mặc dù Như Kỳ chỉ muốn tiếp tục gật đầu để nghe cậu ta nói, nhưng cuối cùng cô cũng mỉm cười và đáp lại

“Được vậy thì tốt quá, tôi cũng rất muốn đi xem chúng có đẹp như chủ của mình không ?” Như Kỳ chẳng hiểu sao lại trêu ghẹo Diêu Hưng. Có lẽ đó là bệnh nan y khi thấy trai đẹp cũng nên, chắc cũng là do Mi Mi làm hỏng cô rồi.

Mặt Diêu Hưng có chút biến chuyển vui vẻ mỉm cười, nhưng cũng không đến mức đỏ mặt hay ngại ngùng. Như Kỳ có chút liên tưởng đến Tịnh Dương, nếu Tịnh Dương nghe cô nói thế nhất định sẽ cười vui đến sáng lạng mặt mày, mà không cần biết là đùa hay thật

Diêu Hưng quả rất nhiệt tình giới thiệu, không những chỉ cho cô xem nhưng con ngựa quý của mình mà con hào sản dắt một con ngựa mời cô cưỡi thử. Mặc dù Như Kỳ vẫn luôn tâm niệm “ phóng đi bằng tốc độ, không bằng đi bộ cho an toàn” nhưng đứng trước một con ngựa trắng như tuyết với cái bờm rất dài và được chải mượt thế này thì cô cũng không thoát khỏi cám dỗ muốn ngồi lên mà phi nước đại như trong phim. Cô hình dung cảm giác giác được ngồi lên lưng con ngựa tuyết mà thong thả cảm nhận sự di chuyển mềm mại của cơ thể hoàn mỹ và bộ lông đan xen vào từng khẽ tay. Quả là mê hoặc lòng người, nhưng cô cũng phải chợt tỉnh lại vì thực tế trớ trêu – cô không biết cưỡi ngựa.

“Con ngựa này tên là Bạch Linh Châu, nó là loài ngựa thuần chủng được mang về từ vương quốc Anh và từng được công chúa Anh cưỡi một lần. Công chúa Anh đã từng ngỏ ý muốn mua nhưng chủ nhân con ngựa này nhất quyết không bán, sau đó do một tai nạn người chủ con ngựa này mất đi. Chính phủ Anh đã tổ chức đấu giá gây quỹ từ thiện, nhưng chỉ cho phép những người có đủ điều kiện chăm sóc mới được phép đấu giá để mua con ngựa này. Có lẽ do may mắn mà tôi đã đấu giá thành công” Diêu Hưng nhìn con vật tuyệt mỹ này mà nói tóm tắt lược sử của nó cho Như Kỳ nghe

Chỉ nghe sơ lược thôi mà Như Kỳ cũng không khỏi bất ngờ, đúng là hôm nay nhờ lộc của Tịnh Dương mà cô được nhìn và chạm vào một bảo vật sống rồi. Mân mê từng sợi lông mềm mại của con ngựa càng khiến Như Kỳ hứng thú, mắt lại càng sáng lên tia thèm thuồng được ngồi lên và cưỡi đi đôi chút

“Thế nào cô muốn lên cưỡi thử chứ ?” Diêu Hưng cầm dây cương nhìn Như Kỳ chờ đợi

Khỏi phải nói cô gật đầu chấp nhận nhanh đến mức nào, nhưng khi đã ngồi trên lưng ngựa rồi thì Như Kỳ mới lo lắng hỏi Diêu Hưng “Cậu đảm bảo tôi cưỡi được chứ ?”

“Cứ tin tôi đi, con ngựa này đã được thuần chủng, cô chỉ cần giữ chặt dây cương, thúc nhẹ vào bụng thì nó sẽ bước đi thôi, đi thong thả một đoạn đảm bảo an toàn” Diêu Hưng ngước mặt nhìn Như Kỳ trấn an

Nuốt khô lấy can đảm Như Kỳ cũng làm theo lời của Diêu Hưng. Con ngựa bước đi nhẹ nhàng, thong thả, gió thổi làm từng sợi lông trên bờm ngựa khẽ đung đưa cọ sát vào chân, một sự va chạm mềm mại khiến Như Kỳ thích thú vô cùng. Quả thật cảm giác được ngồi trên lưng của một “đại mỹ nhân” của làng ngựa dạo bước như thế này, thì đúng là hôm nay cô rất có phúc lớn rồi.

Đứng lại phía sau Diêu Hưng nhìn thấy Như Kỳ đang ngồi trên lưng con ngựa di chuyển nhẹ nhàng thướt tha trên bãi cỏ xanh rờn, một tổ hợp bắt mắt của một công chúa đang thong dong đi dạo. Diêu Hưng cảm thấy quả thật con ngựa này sinh ra là để cho những cô gái giống Như Kỳ cưỡi, những người như anh mua về chỉ để được hưởng thụ những cảnh đẹp mà chỉ trong tranh mới thấy. Thấp thoáng vài tiếng “tách tách” của máy chụp hình phía sau lưng đang chụp Như Kỳ, càng khiến Diêu Hưng như vui vẻ thêm vài phần. Anh đúng là có quyết định sáng suốt khi cho Như Kỳ cưỡi con vật quý của mình

“Hiếm thấy khi nào em cho người khác cưỡi con Bạch Linh Châu” Khúc Thụy ngồi trên ngựa trêu ghẹo Diêu Hưng

“Anh hai” Diêu Hưng ngẩn mặt mỉm cười chào Khúc Thụy

“Cô gái đó là bạn của Tịnh Dương sao ?’ Khúc Thụy chậm rãi nói

“Đúng là cô ấy đấy, cô ấy cưỡi con Bạch Linh Châu rất đẹp đúng không anh ?”

“Uhm, rất đẹp” Khúc Thụy cũng gật đầu chấp nhận, nhưng anh có chút liên tưởng nếu để Như Kỳ trong tòa soạn của anh cưỡi đảm bảo sẽ không thua kém mấy. Nhưng tại sao lại là Như Kỳ mà không phải là Mi Mi nhỉ, anh cũng chỉ biết mỉm cười trào thua, không lời giải thích như những lần trước. Có những thứ chỉ nghĩ vậy thôi chứ không phải lúc nào cũng có lời giải thích

“…” Diêu Hưng mỉm cười thoải mái hơn nhìn Khúc Thụy

Khúc Thụy cũng nhàn nhã mà nhìn theo. Cảnh như tranh nếu cứ thế diễn ra thì không có gì để nói, nhưng mọi chuyện cũng chỉ bắt đầu bằng chữ “nhưng” mà mọi thứ bỗng rắc rối hơn, cũng như rõ ràng hơn điều đó không ai biết.

Bỗng chốc con ngựa như mất đi sự kiểm soát mà liên tục hí vang. Con vật nhảy từng hồi gấp gáp trên 4 chân của mình, hai chân trước giơ cao giữa không trung, hai chân sau giậm xuống đất từng hồi. Sự vận động liên tục của con ngựa khiến cô gái trở nên hoảng loạn. Buông cả dây cương cô gái gì chặt mình ôm lấy chiếc cổ con ngựa mà thét lớn, chính hành động đó đã khiến con ngựa càng lồng lộn mà dựng đứng thân mình như vuông góc với mặt cỏ.

Thấy cảnh nguy hiểm trước mắt Khúc Thụy có phần suy đoán con ngựa vừa gặp phải thứ gì đó đáng sợ nên mới lồng lộn mà phản ứng như thế, nên sẵn ngồi trên lưng ngựa anh thúc ngựa chạy về phía trước hy vọng sẽ giúp cô gái giữ lại dây cương và trấn tĩnh lại con Bạch Linh Châu. Con ngựa vẫn liên tục hí vang giơ cả chân trước rồi đá chân sau, làm cô gái cũng ngã nghiêng mà đánh rơi cả mũ. Thấp thoáng sau vẻ hoảng hốt, Khúc Thụy thấy khuôn mặt Như Kỳ. Anh chẳng kịp nghĩ gì thêm cứ thế thúc con ngựa mình lao về phía trước, chỉ hận rằng cách một đoạn không xa nhưng sao con chiến mã của anh phi lâu như thế

“Cứu…cứu tôi với” Như Kỳ hét ầm ĩ mà hai tay vẫn ôm ghì lấy cỗ chú ngựa bỗng dưng trở chứng

“Như Kỳ, buông con ngựa ra” Khúc Thụy vừa chạy đến gần liền thét lên như ra lệnh

Như Kỳ sợ hãi nhìn sang nơi có tiếng nói vừa phát ra, là Khúc Thụy, chính xác anh vừa bảo cô buông con ngựa ra, nhưng nếu buông ra cô sẽ té mất, con ngựa cứ lồng lộn rồi dựng đứng cả cơ thể như sẽ không có gì có thể ngăn nó đứng im lại như lúc đầu. Cô thực không có can đảm buông ra, nên cứ thế mà hét lại

“Khúc…..Khúc Thụy…….Anh dừng nó lại đi” cô lắp bắp không thành tiếng

Khúc Thụy cố gắng ép sát con ngựa của mình vào con ngựa của Như Kỳ mà ghì chặt dây cương, miệng vẫn nói không ngừng

“Huơ huơ…bình tĩnh em đừng hét lên làm nó sợ ”

“……….Sao nó không dừng lại……. Anh bảo nó bình tĩnh đừng làm tôi sợ thì hơn” Như Kỳ nói trong cơn hoảng hốt mà không biết mình vừa nói những gì

“Huơ huơ….thôi nào thôi nào” Khúc Thụy dùng tay vuốt ve trấn tĩnh con ngựa của Như Kỳ

Như Kỳ khó nhọc mà thở không thành hơi, cô không còn biết gì ngoài hy vọng là Khúc Thụy sẽ trấn tĩnh được con vật hung hăng này

Vài phút trôi qua, con Bạch Linh Châu cuối cùng cũng được Khúc Thụy giữ chặt lại không lồng lộn hí vang mà đã đứng im lại, chỉ thỉnh thoảng thở hắt ra, rồi đạp đạp chân vài cái như thể nó cũng đang cố giải tỏa nỗi sợ của mình, Khúc Thụy vẫn còn luôn tay vỗ về con ngựa rồi nhẹ nhàng nói chuyện với nó

Nhìn sang Như Kỳ, anh thấy cô đang run rẩy, tay nắm chặt lấy yên ngựa, hít thở dồn dập, khuôn mặt trắng hồng của cô như thể càng lúc càng đỏ hơn vì hoảng hốt. Trong lòng có chút sót xa, anh lay lay vai Như Kỳ để cô bình tĩnh trở lại. Anh chỉ muốn truyền đi một thông điệp qua động tác của mình - “mọi chuyện đã được kiểm soát, em không sao rồi”

“Tôi….. tôi muốn xuống” Như Kỳ khó nhọc nhìn sang Khúc Thụy nước mắt như chực chào ra để nói cho anh biết mong muốn của mình

“Được rồi, anh đã giữ con ngựa, em bình tĩnh từ từ xuống” Khúc Thụy chắc chắn nhìn Như Kỳ khẳng định. Anh quả thật chẳng muốn để Như Kỳ ngồi lâu hơn trên con ngựa này nữa, điều đó chỉ làm cô thêm run rẩy hoảng loạn mà thôi, mà anh thì không đành lòng nhìn cô sợ hãi thêm nữa

“…” Như Kỳ im lặng gật đầu

Như Kỳ rút chân ra khỏi bàn đạp, rồi đưa qua lưng con ngựa định tuột xuống, nhưng chẳng hiểu con ngựa lại dở chứng thế nào lại bỗng dưng hí vang, hai chân sau bỗng chốc đá lên khiến Như Kỳ hoảng loạn mà hụt một chân xuống đất làm cơ thể cô thay vì chạm đất bằng chân thì cô đang có xu hướng đánh rơi cơ thể khỏi lưng con ngựa và tiếp đất bằng cả cơ thể.

Nhìn thấy Như Kỳ đang có xu hướng rơi tự do xuống đất, Khúc thụy hoảng loạn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm cứ thế mà phóng theo ôm lấy cô thể Như Kỳ, rồi cả hai cùng té rồi lăn vài vòng dưới đất. Mặc dù cảnh tượng thật chẳng khác trên phim lãng mạng là mấy, nhưng kết quả thì không giống như trên phim vẫn chiếu chút nào

Lúc này Như Kỳ đang phải ngồi ngoài phòng chờ bệnh viện của trường đua, chờ y tá băng bó vai bị thương của Khúc Thụy. Vì đỡ cho cô mà khi té xuống đất vai anh vô tình rơi vào cục đá làm trấn thương. Chờ một lúc lâu cuối cùng cô y tá cũng bước ra báo với Như Kỳ rằng vai của Khúc Thụy không bị chấn thương nặng, chỉ cần bôi thuốc, uống thuốc đầy đủ và tránh va chạm vào vết thương là mọi chuyện sẽ không sao. Chỉ điều đó thôi cũng khiến Như Kỳ mừng ra trông thấy, cô thầm thở phào nhẹ nhõm “may quá anh ta không bị gãy vai”

Cô cùng Diêu Hưng bước vào trong phòng bệnh thì thấy Khúc Thụy đang khó nhọc mặc lại chiếc áo sơmi lên mình. Thấy vậy Diêu Hưng cũng là nhanh chóng mà đến giúp đỡ một tay, còn Như Kỳ thì bước lại gần bàn nước rót một ly nước mang lại cho Khúc Thụy

“Anh có muốn uống một ít nước không ?” Như Kỳ nhìn Khúc Thụy chờ đợi

Khúc Thụy chưa vội trả lời câu hỏi của Như Kỳ, anh nhìn Như Kỳ từ lúc bước vào rồi đến khi rót nước khiến anh suy đoán cô không có chấn thương gì nặng. Chỉ là miếng băng dán trên đầu là rất đáng thắc mắc.

“Vết thương trên đầu là vừa té sao ?” Khúc Thụy thầm đoán nguyên nhân của vết thương

“À… không phải, cái này do tối hôm trước anh đập…..” nói đến đây Như Kỳ bỗng nhớ ra gì đó liền mỉm cười ra hiệu tỏ ý không sao. Cô cũng là rất biết cân nhắc độ nặng của vết thương, nếu so ra thì hôm nay vì cứu cô mà vai anh ta cũng suýt bị gãy rồi còn gì. “Thôi không so đo vết thương nữa, chúng ta huề” cô có chút suy nghĩ

“Lại đây” Khúc Thụy vỗ vỗ thành giường bên cạnh mình tỏ ý muốn Như Kỳ đến và ngồi cạnh anh

Lắc đầu, rồi mỉm cười hòa hoãn Như Kỳ bày tỏ ý “không có chuyện gì đáng quan trọng đối với vết bầm đó, chỉ là ngoài da”. Nhưng Khúc Thụy vẫn giữ ánh mắt kiên định của mình mà nhìn Như Kỳ, như thể đang ra lệnh bằng chính ánh mắt. Chống không lại ánh mắt chẳng mang nhiệt độ nào của anh, Như Kỳ cũng ngoan ngoãn bước đến ngồi vào vị trí mà Khúc Thụy yêu cầu

Dùng tay còn lại không bị trấn thương, Khúc Thụy mở miếng băng trên đầu Như Kỳ ra mà nghe sao trong lòng chua sót, vết bầm tím bây giờ bị trầy một mảng da, máu cũng rơm rớm mà thấm ướt chiếc băng y tế. Anh im lặng ngồi nhìn mà hận mình không thể tiến đến xử lý vết thương hộ cô, máu chảy thế kia mà cô nàng lại không cảm nhận thấy đau gì sao mà còn mỉm cười như thể vết thương đó không phải của mình. Có lẽ do lúc ôm cổ con ngựa mà đầu cô vô tình cọ sát với dây cương bị trầy da, rồi khi té xuống bị chấn động mạnh ở đầu nên làm máu ứa ra. Nhìn xuống khuôn mặt Như Kỳ, cô vẫn bình thản, tròn đôi mắt đen lánh của mình nhìn anh chờ đợi. Có lẽ nào cô ấy vì lo cho mình mà không cảm thấy đầu mình chảy máu, chỉ là suy đoán thôi nhưng sao anh nghe lòng ấm lạ. Chưa dứt ra được một chuỗi suy nghĩ lung tung trong đầu, anh nghe tiếng mở cửa gấp gáp rồi tiếng nói của Tịnh Dương vang lên

“Anh hai, có chuyện gì xảy ra vậy ?” Tịnh Dương lo lắng nhìn Khúc Thụy, Như Kỳ rồi nhìn sang Diêu Hưng chờ đợi một câu giải thích chuyện gì đã xảy ra khi cậu đang làm việc với ban tổ chức trường đua

“Vừa rồi lúc Như Kỳ cưỡi con Bạch Linh Châu, thì con ngựa bỗng không thể kiểm soát được. Sau đó anh hai ở gần đó nên cưỡi ngựa đến giúp đỡ, không ngờ rằng cả hai đều bị té. Anh hai chỉ bị chấn thương nhẹ ở vai, còn Như Kỳ chỉ bị xây sát” Diêu Hưng nói tóm tắt tình hình cho Tịnh Dương nắm bắt vấn đề

“Nguyên nhân gì khiến con Bạch Linh Châu hoảng hốt thế ? nó là con vật thuần chủng” Tịnh Dương có chút tò mò

“Ban quản lý quan sát máy quay trên sân tập nói rằng đó là do con Bạch Linh Châu thấy rắn hổ, nên có chút sợ hãi mà hung hăng lên” Diêu Hưng trình bày mạch lạc

“Đúng là một đám vô dụng, có cái sân tập mà cũng để rắn lọt vào. Bọn họ không biết loài ngựa rất kích thích khi gặp rắn sao ?” Tịnh Dương tức giận mà quên kìm chế cả chính mình

“Mọi chuyện ổn rồi. Anh hai đã cho người đi xử lý, cậu đừng gắt lên như thế” Diêu Hưng vừa nói với Tịnh Dương vừa đưa ánh mắt về phía Như Kỳ ra hiệu Tịnh Dương kìm chế,

Như bắt được ý của Diêu Hưng mà Tịnh Dương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bây giờ không còn căng thẳng nữa mà niềm nở trở lại, bước đến trước mặt Như Kỳ và Khúc Thụy quan tâm hỏi han

“Anh hai và Như Kỳ có cần đi bệnh viện không ? em sẽ cho xe đến đón ngay bây giờ” giọng nói Tịnh Dương trong trẻo trở lại mà hỏi han

Khúc Thụy nhìn Tịnh Dương rồi chậm rãi nói

“Không cần đi viện, em bảo bác sĩ vừa rồi khám cho anh vào đây băng bó lại vết thương của Như Kỳ là được rồi”

“ …” Tịnh Dương nhìn sơ qua vết thương trên đầu Như Kỳ rồi cũng nhanh chóng bước đi ra ngoài gọi bác sĩ

Nhìn sang Diêu Hưng, Khúc Thụy lãnh đạm nói tiếp

“Em ra ngoài bảo nhà hàng chuẩn bị một bàn ăn, mọi người cũng mệt rồi”

“…” Diêu Hưng gật đầu đồng ý rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài làm theo yêu cầu của Khúc Thụy

Trong phòng chỉ còn lại Như Kỳ và Khúc Thụy. Bây giờ thì Như Kỳ cũng ý thức được đầu mình thật sự là đang chảy máu, thế mà trước đây vài phút nếu Khúc Thụy không phát hiện ra thì cô cũng không biết đau là gì. Không nhìn thấy vết thương, cô bất giác muốn đưa tay lên đầu kiểm tra xem nó đã thảm hại như thế nào rồi. Tay chưa kịp đụng vào vết thương đã bị Khúc Thụy giữ lại rồi từ tốn nói

“Đừng đụng vào, em chờ một chút bác sĩ sẽ đến băng bó ngay”

“…” mặc dù vẫn còn rất tò mò nhưng Như Kỳ cũng ngoan ngoãn mà gật đầu chấp nhận. Ngồi cạnh Khúc Thụy mà ánh mắt anh cứ nhìn cô đầy suy tư khiến cô cũng ái ngại đến cả mất tự nhiên, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí sượng sạo, nhưng cô cũng chẳng tìm được đề tài nào để mở lời trước, vì thế cô đành phải im lặng ngồi cùng anh mà chờ đợi bác sĩ. Im lặng một lúc sau thì Khúc thụy cũng lên tiếng nói trước

“Em thích cưỡi ngựa sao ?”

Trước câu hỏi của Khúc Thụy mà Như Kỳ cũng như mơ hồ chẳng hiểu ý của anh ta là gì, chỉ là ý muốn biết cô thích cưỡi ngựa hay là muốn biết chuyện gì khác. Nhìn sắc thái khuôn mặt và câu nói hình như chẳng liên quan gì đến nhau, cô quả thật không thể đoán được suy nghĩ của anh ngay cả câu anh vừa nói cô cũng không hiểu nghĩa nốt.

“Sao em không trả lời, vết thương trên đầu đau lắm sao ?” Khúc Thụy ân cần hỏi lại

“…” Như Kỳ gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không biết mình vừa làm gì nữa, ý của cô là cô thích cưỡi con ngựa đó, còn vết thương trên đầu thì không đau lắm. Cô thực càng lúc càng không thể thích ứng nhanh với cách quan tâm đột ngột này của Khúc Thụy. Cô còn nhớ rằng mới tối hôm qua thôi, anh ta còn đập đầu cô đến sưng u, tím tái vậy mà bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm với vết sây xát nhỏ trên đầu. Cô không hình dung nỗi Khúc Thụy rốt cuộc là loại người gì lạnh lùng tàn ác, hào hoa lãng tử hay là tốt bụng ân cần. Cô không hiểu.

Nhìn thấy Như Kỳ gật lắc liên tục khiến anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vết thương vẫn cứ âm ỉ chảy máu, suốt từ lúc thấy vết thương anh đã không rời mắt khỏi vết thương đó một lúc nào, nhưng tại sao lâu đến vậy mà máu vẫn chưa ngưng chảy. Anh có chút suy nghĩ đến chứng bệnh máu khó đông của một vài người, đó là do trong máu của một vài người tỷ lệ huyết tương khá thấp nên không đủ kết dính các tế bào hồng cầu ngăn chặn máu tiếp tục chảy. Đối với vết thương nhỏ thì có thể xử lý nhẹ nhàng, nhưng đối với những vết thương lớn thì căn bệnh này chính là giấy báo tử gởi đến sớm. Không kìm được lòng mình, anh dùng tay kéo đầu Như Kỳ về phía mình mà dùng miệng thổi nhẹ nhẹ vào vết thương, có lẽ hành động đó không giúp máu kết tủa được ngay nhưng lại giúp anh bớt đi sự sót xa càng lúc càng lớn lên trong lòng. Không thể chỉ ngồi nhìn mà không làm gì, anh đang cố giải thích để thuyết phục chính mình tiếp tục công việc tưởng chừng như vô tác dụng đó

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Màu nước mắt

Màu nước mắt

"Vì đời vui được mấy đâu, con người ta thò đầu ra đã khóc rồi, những đứa không

24-06-2016
Ít ra còn có anh

Ít ra còn có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Minh

25-06-2016
Bí mật của tình yêu

Bí mật của tình yêu

Trước khi Angelina Jolie phải phẫu thuật ngực trong bí mật, gia đình Brad Pitt hẳn đã

29-06-2016
Ám

Ám

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1" Màn đêm bao trùm

28-06-2016
Kí ức một dòng sông

Kí ức một dòng sông

Những người bạn nhỏ thuở hôm nào đã cùng tôi ngày đêm với tháng năm, vẫn gần gũi

24-06-2016