Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 31 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 31

↓↓
Mục đích

Chiếc xe sang trọng chở Cảnh Phong vào một nhà hàng Pháp cao cấp. Anh bước xuống xe với dáng vẻ điềm tĩnh rồi đi thẳng đến cánh cửa đã được mở sẵn.

Thế nhưng khi nhìn thấy Kiều Chinh cũng có mặt ở đó, ánh mắt Cảnh Phong bỗng tối sầm lại, anh đứng im nhìn cô chằm chằm. Cô bình thản dùng ánh mắt đáp lại ánh mắt của anh trong im lặng. Người đàn ông còn lại trong phòng liền đứng bắt tay Cảnh Phong:

- Cậu Phong, thật là vinh hạnh cho tôi.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Ông chủ Hoàng nói quá rồi, được ông chủ Hoàng mời cơm là vinh dự của tôi mới đúng – Cảnh Phong rời ánh mắt khỏi Kiều Chinh, niềm nở bắt tay ông chủ Hoàng.

Không biết là trùng hợp hay cố tình mà chiếc ghế ông chủ Hoàng kéo ra mời Cảnh Phong ngồi lại là vị trí bên cạnh Kiều Chinh. Cảnh Phong liếc nhìn Kiều Chinh, nhếch môi cười một cái rồi ngồi xuống. Dù ông chủ Hoàng không mời, anh cũng sẽ chọn vị trí đó, bây giờ xem như hợp thức hóa mà thôi.

- Ông chủ Hoàng thật đúng là phong lưu không uổng kiếp người – Cảnh Phong vừa nói vừa liếc sang Kiều Chinh.

Ông Sĩ Thanh phá lên cười:

- Cậu thiệt là biết nói đùa.

Nói xong, đích thân ông tự tay rót rượu mời Cảnh Phong thủng thẳng nói:

– Tôi già rồi, nên chú trọng vào việc kinh doanh thì hơn.

Kiều Chinh ngồi im lặng một bên nghe hai người đàn ông tâng bốc nhau. Cuối cùng, ông Sĩ Thanh mới lên tiếng giải thích với Cảnh Phong vì sự có mặt của cô ở đây.

- Cậu cũng biết, lần này tôi trở về nước là muốn phát triển sự nghiệp tại quê hương mình. Người già đều hoài cổ thế. Lần này tôi đem hết vốn liếng về nên rất muốn tạo dựng các mối quan hệ. Biết cậu Phong giao thiệp rộng nên muốn nhờ cậu giúp đỡ.

- Tất nhiên tôi sẽ hết lòng rồi.

Ông Sĩ Thanh cười thầm trong bụng, ông biết rõ Cảnh Phong sốt ruột muốn biết sự hiện diện của Kiều Chinh ở đây nhằm mục đích gì nên cố ý nói dông dài một chút. Thấy sự nôn nóng của Cảnh Phong, ông biết đây là lúc nên nói ra rồi:

- Tôi đang muốn mời cô Kiều Chinh đây làm thư ký cho tôi.

Sắc mặt Cảnh Phong xấu đi rõ rệt, anh nhìn Kiều Chinh rồi lại quay sang ông chủ Hoàng. Cô đang nhìn ông chủ Hoàng đầy tình tứ, ông ta cũng cười đáp lại nụ cười của cô. Bàn tay của anh siết chặt, hít sâu, anh lên tiếng:

- Ông chủ Hoàng cảm thấy ở đây thiếu nhân tài đến mức tuyển cả một cô gái quán bar, chưa tốt nghiệp đại học để làm thư kí cho mình ư?

Lời nói châm biếm rõ rệt của anh làm nụ cười trên gương mặt Kiều Chinh khựng lại. Nhưng cô chỉ đưa tay cầm lấy li ruợu trên bàn, cười nhạt chờ ông Sĩ Thanh đáp lời thay cô.

- Cậu cũng biết, một nhà lãnh đạo tài giỏi là người biết nhìn người và biết dùng người. Tôi không chú trọng vấn đề bằng cấp và địa vị. Người vừa có tài, vừa có sắc như cô Kiều Chinh đúng là không thể bỏ qua.

Ngụ ý của ông chủ Hoàng quá rõ ràng, Cảnh Phong không phải không hiểu. Ông ta không cần những người thông minh mà chỉ cần người xinh đẹp dễ dàng bán rẻ thân xác của mình. Ông ta hoàn toàn không cần nhìn đến năng lực kinh doanh của cô.

- Hi vọng ông chủ Hoàng không chọn sai – Cảnh Phong gật gù châm biếm.

- Thật ra, một người chưa có bằng cấp như tôi đã được ông chủ Phong đây mời vào làm ở công ty của ông ấy – Kiều Chinh bất ngờ lên tiếng.

Cảnh Phong nghẹn lời, anh vừa mở miệng chế giễu cô nhưng lời cô nói lại chẳng khác nào biến anh thành kẻ bê đá tự đập chân mình. Nhưng Kiều Chinh không để Cảnh Phong kịp mở miệng phản bác:

- Giờ ông chủ Hoàng có lời mời như thế này thì tôi cũng muốn cân nhắc.

Ánh mắt của Cảnh Phong và ông Sĩ Thanh nhìn nhau thăm dò, chẳng ai mở miệng trước. Mãi cho đến khi ông Sĩ Thanh cười phá lên nói:

- Không ngờ, chúng ta lại có cùng suy nghĩ như thế. Đều là người trọng dụng nhân tài.

- Ông chủ Hoàng nói sai rồi. Đúng là tôi cũng giống ông chủ Hoàng muốn mời cô Kiều Chinh đến công ty làm việc, chỉ có điều mục đích chúng ta khác nhau.

- Vậy sao? Vậy thì đành chờ đợi sự lựa chọn của cô Kiều Chinh mà thôi.

Nói rồi, cả hai ánh mắt đều hướng về cô. Kiều Chinh ngồi im một lúc rồi đứng bật dậy nói:

- Tôi xin phép đi toilet.

Nói xong, cô dứt khoát bỏ đi mặc hai người đàn ông với những toan tính sau lưng.

Cô ở trong toilet thật lâu, nhìn mặt mình trong gương. Đã lâu rồi, cô chưa nhìn kĩ mình như vậy. Cô cảm thấy mình thay đổi đến mức bản thân cũng không nhận ra chính mình nữa. Gương mặt vốn tròn giờ có cảm giác nhọn hơn, đôi mắt vốn tinh khiết giờ đã vẩn đục. Chẳng những thay đổi bên ngoài, mà nội tâm bên trong cô hình như cũng đã thay đổi rất nhiều.

Vốc nước lên mặt, chậm rãi dùng khăn lau rồi cô mới mở cửa trở lại phòng ăn đối mặt với hai người đàn ông. Chẳng ngờ, khi vừa bước ra khỏi toilet, cô đã nhanh chóng chạm mặt Cảnh Phong. Anh đứng bất động, người dựa hẳn vào tường, điếu thuốc trong tay anh đang cháy dở, một hình ảnh khá quen thuộc của anh mỗi khi anh suy tư một điều gì đó.

Kiều Chinh biết anh đang đợi cô.

Cô chẳng màu mè giả vờ bước qua anh rồi chờ anh giữ tay lại làm gì mà ngang nhiên hỏi:

- Chờ tôi sao?

Cảnh Phong im lặng, đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi dài. Kiều Chinh nhún vai, quay người bỏ đi thì bị anh giữ tay lại. Cô nhếch miệng cười nhạt:

- Nói nhanh đi.

- Mục đích của em là gì?

- Mục đích? – Kiều Chinh tròn mắt hỏi lại.

Cảnh Phong thấy cô giả vờ như thế, mất kiên nhẫn bèn nói ra:

- Em đưa ra yêu cầu cho tôi, bắt tôi chấp nhận cho em vào làm ở công ty. Giờ lại ngỏ ý với ông chủ Hoàng, thế là sao?

- Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao – Kiều Chinh cười nhạt – Người nào cũng phải vì lợi ích của mình cả. Tôi cũng vậy, nếu anh cho tôi một chức vụ tốt, tôi nhất định sẽ theo anh. Nhưng nếu chức vụ anh cho tôi chẳng khác nào đồ vứt đi, vậy thì tôi chỉ có thể chấp nhận bán rẻ bản thân mà đi cầu cạnh ông chủ Hoàng thôi.

- Em…

Cảnh Phong tức giận đến mức không nói được thành lời. Cái từ bán rẻ thân xác cứ như một lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim anh. Cô rõ ràng biết mục đích của ông chủ Hoàng là muốn cô lên giường với những đối tác của ông ta, vậy mà cô vẫn nhận lời. Anh biết chẳng qua là cô muốn ép anh phải cho cô một chức vụ tốt nhất. Đây mới là mục đích thật sự của cô khi bày ra trò này. Nhưng nếu như anh không chấp nhận, vậy thì cô vẫn chấp nhận bán rẻ mình cho ông chủ Hoàng kia hay sao? Thật sự phải đưa bản thân vào con đường nguy hiểm như thế sao? Bàn tay anh bất giác siết chặt tay cô hơn. Cô bực tức hất tay anh ra, xoa xoa cái tay đã đỏ ửng của mình, trừng mắt nói:

- Tuy anh đã chiếm đoạt tất cả tài sản của gia đình tôi, công ty của ba tôi. Những thứ đó không còn thuộc về tôi không có nghĩ là tôi không quan tâm. Tiền tài, tôi có thể không quan tâm, dù sao, tiền của ba tôi cũng là tiền bất nghĩa, ai lấy cũng được. Nhưng công ty đó, nó vốn dĩ là của ông ngoại tôi để lại, dù không thể làm chủ, ít ra tôi cũng muốn góp sức mình để phát triển nó, nhìn nó lớn mạnh hơn. Cho nên bất luận là thế nào, tôi cũng muốn bước chân vào nó. Anh không cho tôi con đường thẳng, thì tôi chỉ có cách chọn đường vòng. Anh chọn lựa cho kĩ đi, cho tôi một vị trí mà tôi muốn, hay là…

- Em chấp nhận bán rẻ thân xác của mình để đạt được mục đích sao?

- Tôi đã bán rẻ nó từ lúc gặp anh rồi. Giờ thì chẳng còn gì đáng giá để mất cả – Cô bật cười lớn.

- Được, vậy thì tôi sẽ cho em vị trí mà em mong muốn.

Kiều Chinh khẽ cười đắc ý khi mục đích của mình đã đạt được. Cảnh Phong nhìn cô với ánh mắt khác lạ:

- Nhưng với một điều kiện.

Kiều Chinh nhướn mày.

- Bán thân xác của em cho tôi.

Kiều Chinh trợn mắt nhìn anh đáp:

- Được. Dù sao bị một mình anh chà đạp còn hơn bị nhiều người chà đạp, cũng đỡ mất mặt hơn.

Dù chấp nhận, cô cũng phải chấp nhận ở tư thế ngẩng cao đầu.

Cô vừa nói dứt lời, tay anh đã ôm ngang eo cô, kéo cô sát vào lòng mình, nhanh chóng phủ lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Kiều Chinh muốn từ chối cũng không được. Cô bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cuối cùng đành chịu khuất phục mà chìm sâu hơn nữa.

Trong đêm tối, tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng khắp căn phòng.

Kiều Chinh mở mắt nhìn trần nhà, cô thở hắt một hơi, cố gắng lấy lại hơi thở trầm ổn sau một đêm cuồng loạn. Bên tai cô là hơi thở nóng ấm đều đặn anh, vòng tay ôm chặt lấy cô không rời.

Kiều Chinh quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, đôi chân mày rậm, sóng mũi cao, đầu mũi chạm vào bờ vai trần của cô.

Cô nhìn gương mặt anh thật lâu.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn gương mặt anh lúc ngủ ở khoảng cách gần như thế. Trong lòng thấy kích động vô cùng, cảm xúc dạt dào không nói thành lời. Cô run rẩy bờ môi, kiềm chế cảm xúc khi nhớ lại quá khứ.

Lần đầu tiên, cô trao cho anh đời con gái trinh trắng của mình. Anh hôn cô rất sâu giống như hôn thế nào cũng không đủ. Trong phòng ngủ, chăn màu vàng nhạt cổ điển, quần áo lần lượt rơi xuống sàn nhà, trên chiếc giường rộng hai thân thể mềm mại ấm nóng quấn lấy nhau như không bao giờ muốn rời xa.

- Cảnh Phong! Cảnh Phong – Cô có chút sợ hãi mà gọi tên anh, giọng cô lạc đi.

- Đừng sợ – Giọng anh khàn khàn – Cắn vào vai anh đi.

Kiều Chinh đưa mắt trầm lặng lung linh nhìn anh khẽ lắc đầu.

- Anh muốn cùng em cảm nhận nỗi đau này.

Anh nhìn cô đầy âu yếm, đầy yêu thương. Một tình yêu tưởng chừng không thể xa rời.

Giây phút đó, cô đã rất hạnh phúc. Anh muốn cùng cô cảm nhận nỗi đau, muốn chia sẻ cảm xúc với cô. Cô đã hạnh phúc chìm vào giấc ngủ, đến khi cô thức dậy anh đã rời đi, sau đó để lại cho cô một vết thương không thể lành.

Giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy cay đắng. Hóa ra, cái anh muốn chia sẻ cùng cô là nỗi hận thù, là những vết thương chằng chịt đầy sẹo trong trái tim anh.

Nước mắt cô không kìm chế được lăn dài xuống gối. Môi cô cắn chặt để không bật ra tiếng nấc nghẹn ngào đánh thức anh dậy.

Khi họ lần đầu tiên gặp lại, anh kích động không ngừng dày vò cô, cô cũng chịu đựng sự dày vò thân xác của anh rồi mau chóng rời đi, chứ không hề ở lại nhìn gương mặt anh lúc ngủ. Hóa ra gương mặt anh lúc ngủ bình yên và ấm áp như thế. Không còn sự lạnh lùng và cô độc nữa.

Cô muốn đưa tay chạm vào gương mặt anh nhưng lại sợ hãi không dám. Con người làm cô vừa yêu vừa hận này, cô tuyệt đối không thể đặt trái tim mình vào tay anh lần nữa.

Kiều Chinh kéo tay anh ra khỏi người mình thật nhẹ để không làm anh tỉnh giấc. Thế nhưng Cảnh Phong ôm cô rất chặt, cô loay hoay mãi mà vòng tay ấy cũng không nhúc nhích. Lúc cô từ bỏ thì anh đột nhiên rút tay lại, khẽ xoay người sang bên kia. Thở phào, cô nhẹ nhàng nhổm người ngồi dậy, túm lấy cái áo sơ mi của anh khoác đỡ, rồi thật sự rời đi.

Cánh cửa khép nhẹ lại, Cảnh Phong mở mắt nhìn ra cửa. Anh đưa tay chạm nhẹ vào vệt nước mắt vẫn còn ấm nóng trên gối. Anh đã từng thấy những giọt nước mắt của cô rơi trên gối. Đó là lần đầu tiên họ đến bên nhau. Lúc đó cô nằm trên giường, áo nửa cởi nửa không, mái tóc xộc xệch. Đôi mắt lung linh trong suốt gợi tình. Lần đó là giọt nước mắt hạnh phúc. Còn lần này…

Cánh cửa lại bật mở, Cảnh Phong giả vờ nhắm mắt lại, anh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kiều Chinh đang đến gần. Ngập ngừng thật lâu bên cạnh giường cô mới ngồi xuống.

Dù không mở mắt, Cảnh Phong cũng biết là Kiều Chinh đang nhìn mình. Chỉ có điều, anh không biết gương mặt cô đang biểu hiện sự đau đớn cùng cực. Cô vừa ra ngoài, chỉ muốn tìm một chút bình yên. Thế nhưng, cô đã sai. Những thứ bên ngoài căn phòng đều gợi lên ký ức của cô về ba. Ánh mắt nụ cười yêu thương của ông nhìn cô, sự nuông chiều của ông mỗi khi cô vòi vĩnh. Đây là căn nhà chứa đựng toàn bộ hồi ức hạnh phúc của gia đình cô. Giờ đây hạnh phúc đó đã không còn, căn nhà cũng thuộc về người khác.

Ba cô đã mất.

Càng nhớ, càng đau. Càng đau, càng hận.

Kiều Chinh đưa hai tay lên nhằm vào cổ Cảnh Phong, cô muốn giết chết anh để trả thù. Hơi thở của Cảnh Phong vẫn đều đặn phả vào hai bàn tay đang xòe rộng của cô khiến đôi tay run lẩy bẩy. Cô ngồi phịch xuống giường, nét mặt thẫn thờ, đau khổ.

Cảnh Phong mở mắt nhìn cô khẽ nói:

- Vì sao không làm, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng đâu.

Kiều Chinh giật mình nhìn anh. Ánh mắt anh ráo hoảnh không hề có một chút gì mơ màng nào. Anh đã tỉnh giấc lâu rồi. Nét mặt chẳng có gì khác lạ, bình thản tình nguyện chịu chết dưới tay cô.

Anh giơ tay chạm khẽ lên gương mặt cô, lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau rớt xuống:

- Nếu như anh chết để em không bao giờ phải khóc nữa thì anh cam tâm tình nguyện.

Lời Cảnh Phong nhẹ nhàng, ấm áp nhưng Kiều Chinh lại gạt tay anh ra, lạnh lùng nói:

- Dù anh có chết bao nhiêu lần, ba tôi cũng không sống lại được. Mạng của anh, tôi không cần.

Nói xong, cô ngồi dậy bước xuống giường, thay đồ định ra về nhưng Cảnh Phong đã nhanh hơn cô, anh nắm lấy tay cô kéo bật lại, Kiều Chinh mất đà ngã phịch xuống giường. Cô trừng mắt nhìn anh:

- Anh muốn gì đây?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Cha ghẻ

Cha ghẻ

Tôi cảm thấy ông ta cướp đi trên đôi tay tôi tất cả những gì tôi đang có. Đã vậy.

29-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s