Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 28

↓↓
Bước một bước

Cả đêm mất ngủ, khi Kiều Chinh trở mình thức dậy, toàn thân rã rời mệt mỏi. Muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng trong phòng đã tràn ngập ánh sáng khiến cô không tài nào ngủ được, đành nhấc mình ra khỏi giường.

Sau đó, cô nghĩ rất nhiều đến lời Cảnh Phong tối qua. Từng lời nói văng vẳng bên tai cô, nhất là câu nói cuối cùng của anh trước khi rời đi: “Nếu anh nói, anh không giết ba em, em có tin không?”. Cô siết chặt tay lại, vẫn cảm nhận được nỗi đau dày xéo tim mình. Trước mặt cô là hình ảnh ba cô đầy máu nằm bất động dưới đất, tay ông vẫn nắm chặt áo Cảnh Phong, bàn tay vấy máu như cầu xin anh.

Kiều Chinh đưa tay chặn ngực mình ngăn cơn kích động, hơi thở hổn hển, đứt đoạn. Cô cố gắng lê thân mình về phía bàn, kéo hộc tủ ra, lấy một hộp thuốc rồi dốc vào miệng, cố gắng nuốt trôi. Cô ngồi xuống ghế thở dốc, mồ hôi lạnh đổ trên trán chảy dài xuống gương mặt cô.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Phải thật lâu sau, Kiều Chinh mới mở mắt, cô lục điện thoại trong túi, bấm số gọi:

- Em hơi mệt, đến đưa em đi được không?

Một chiếc xe màu xám nhanh chóng chạy đến, cánh cửa bật mở, Kiều Chinh lập tức ngồi vào bên trong. Cánh cửa vừa đóng lại, chiếc xe lăn bánh ngay lập tức.

- Không khỏe sao? – Tố Quyên quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Chinh lo lắng hỏi.

- Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi – Kiều Chinh lắc đầu xua tay đáp.

- Bệnh cũ mà không chữa thì khó lành lắm – Tố Quyên cười nói.

- Cứ mặc kệ đi.

- Nhưng em định mặc kệ đến khi nào, người ta đợi cả đêm rồi còn gì – Tố Quyên vừa nói vừa hất đầu ra hiệu cho Kiều Chinh nhìn kính chiếu hậu. Cô đưa mắt nhìn, Cảnh Phong vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua, nét mặt bơ phờ, ánh mắt dõi theo xe của cô.

Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại, cô không muốn bị bộ dạng đó của anh làm rối loạn tâm trí. Cô tựa đầu vào thành ghế thở dài. Tố Quyên để cô nghỉ ngơi một lát rồi mới lên tiếng chất vấn:

- Đêm qua cậu ta đến tìm em?

Kiều Chinh vẫn nhắm mắt khẽ ừ trong miệng.

- Có qua đêm không?

- Em không còn là một con ngốc nữa – Kiều Chinh cuối cùng cũng đáp.

- Chả có gì mà tình yêu không đánh bại được cả – Tố Quyên liền nói.

- Chị quên rồi sao. Thù hận có thể đánh bại tình yêu – Kiều Chinh khẽ cười chán nản đáp.

- Thù hận không đánh bại được tình yêu, nó chỉ làm tình yêu bị lạc hướng thôi.

Kiều Chinh nhìn Tố Quyên bằng ánh mắt nghi ngại, lát sau cô mới khẽ khàng nói:

- Anh ấy nói, anh ấy đã yêu em trước khi em yêu anh ấy.

- Còn nói gì nữa…? – Tố Quyên lạnh lùng hỏi.

- Anh ấy còn nói… - Cậu ta nói sao nữa? – Tố Quyên tò mò.

- Anh ấy nói anh ấy không giết ba em.

- Em tin không?

Kiều Chinh lắc đầu, cô không biết mọi chuyện là như thế nào, rồi sẽ ra sao?! Tố Quyên nhìn cái lắc đầu của Kiều Chinh, thở dài:

- Để chị khuyên em một câu. Đừng bao giờ tin vào lời đàn ông nói, đặc biệt không nên tin hay nghe lời tỏ tình hứa hẹn trọn đời trọn kiếp của họ.

- Chị còn hận người đàn ông đó không? – Kiều Chinh thấy ánh mắt mơ màng như đang hồi tưởng về quá khứ của Tố Quyên thì bất ngờ hỏi.

Tố Quyên lắc đầu, giọng khàn khàn:

- Con người chỉ khi yêu mới có hận, một khi hết yêu thì sẽ hết hận. Em với cậu ta, chính vì yêu nên mới hận, yêu càng nhiều, hận càng sâu. Em hận cậu ta bao nhiêu chỉ càng chứng tỏ vị trí của cậu ta trong lòng em rất lớn. Ngày mà em có thể bỏ được tình yêu với cậu ta, thì em mới rũ bỏ được nỗi hận trong lòng mình. Cho nên những lời ngọt ngào của cậu ta dễ dàng làm lung lạc được tâm tư của em. Cách tốt nhất là đừng nghe đàn ông nói yêu mình, càng không nên mong chờ vào lời hẹn thề của họ.

- Còn chú em, chị đối với ông ấy như thế nào? Vì sao lại một lòng một dạ như thế?

- Bởi vì chú em không cho chị bất cứ hứa hẹn nào hết – Tố Quyên cười đáp.

Kiều Chinh kinh ngạc chớp chớp nhìn sắc mặt nhẹ nhàng mỉm cười của Tố Quyên, trong lòng không khỏi thắc mắc. Vì sao một cô gái có bản lĩnh và xinh đẹp như Tố Quyên lại cam tâm tình nguyện đi theo chú cô, người đàn ông có vợ có con rồi như thế. Hơn nữa, chú của cô lại không hề cho chị bất cứ lời hứa hẹn yêu thương nào cả. Vì sao lại có cô gái cam tâm tình nguyện yêu một người đến như thế? Đúng là quá ngốc nghếch mà.

Nhưng sau đó, Kiều Chinh bật cười, cười cho chính bản thân mình, chẳng phải chính cô cũng yêu Cảnh Phong như thế hay sao? Cô cũng quá ngốc nghếch và cô đã hận chính bản thân mình vì sao lại ngốc nghếch như thế?! Vì sao lại đem trái tim giao hết cho một người để rồi nhận lấy kết quả thê thảm nhất như thế?!

Tố Quyên đưa ánh mắt trầm buồn của mình nhìn ra phía bên ngoài xe rồi mới nói tiếp:

- Phụ nữ chúng ta là như vậy đấy. Nhất là những người phụ nữ từng bị tổn thương, họ vừa hi vọng người đàn ông họ yêu có thể cho họ một lời hứa hẹn suốt đời, lại vừa không tin vào vào những lời hứa đó. Vì vậy dù yêu, họ vẫn sợ bị tổn thương lần nữa nên không đặt hết niềm tin vào mối tình đó. Rút cuộc, con người chúng ta liệu có thể chịu đựng được mấy lần tổn thương cơ chứ?!

Kiều Chinh vẫn im lặng, lần đầu tiên cô nghe Tố Quyên nói nhiều như thế, từ trước đến giờ Tố Quyên thường rất ít nói. Kiều Chinh chỉ biết Tố Quyên từng bị tổn thương tình cảm rất sâu sắc, cũng giống như cô nên Tố Quyên mới ở bên cạnh cô động viên an ủi cô nhiều như vậy.

- Chú em không cho chị bất cứ lời hứa hẹn nào nhưng những hành động của ông ấy đáng giá gấp ngàn lần những lời hứa hão. Cho nên mới nói đối với đàn ông, đừng quá tin lời hứa của họ, hãy nhìn hành động của họ trước đã.

- Vậy sao? – Kiều Chinh kêu lên hai tiếng, cô mệt mỏi ngã đầu vào vai Tố Quyên, mắt nhắm lại. Cô nhớ, khi cô và Cảnh Phong gặp nhau, những hành động ân cần của anh đã cuốn hút cô, chứ không phải những lời nói mật ngọt. Trước những lời nói của Tố Quyên, cô không biết phán đoán thế nào cho đúng nữa.

Tố Quyên không hề biết những suy nghĩ của Kiều Chinh, cô choàng tay ôm lấy Kiều Chinh, trao cho Kiều Chinh một chút hơi ấm để cô không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.

- Có câu: “Càng cố quên đi thì sẽ càng nhớ nhiều hơn”. Chỉ khi em tự nhiên đối mặt với cậu ta, thì trái tim em mới bớt đau thương.

- Thật sao? Chỉ cần không để ý đến nữa, thì trái tim sẽ bớt đau sao? - Kiều Chinh bèn hỏi lại.

- Thật. Chị chính vì không còn yêu nên không còn hận. Không còn cố gắng quên nên đã quên đi triệt để – Tố Quyên nhẹ giọng đáp.

- Nếu được như vậy, em hi vọng sẽ được như vậy... – Cô lẩm bẩm.

- Kiều Chinh. Em hãy nhớ rằng, đàn ông không bao giờ biết trân trọng những thứ mình có trong tay cho đến khi mất nó thì mới hối hận. Chị không biết tình cảm của Cảnh Phong với em là thật hay là giả nhưng em và cậu ta vốn đã được định sẵn đứng giữa cây cầu tình yêu có hai đầu yêu và hận rồi. Một là em chọn yêu, hai là em chọn hận. Không thể vừa yêu vừa hận, bởi vì khi em tiến tới ranh giới giữa yêu và hận, cầu sẽ gãy và em sẽ rơi xuống. Vậy nên, con đường hận này em đã chọn tuyệt đối không được quay đầu lại, nếu không, người tiếp tục bị tổn thương đến chết nhất định là em. Đừng vì những lời nói của cậu ta mà lay động.

- Em biết, em sẽ không quay đầu – Kiều Chinh đau khổ đáp.

- Đối với đàn ông, em đừng để họ có được mình quá sớm, phải biết từ chối và giữ khoảng cách với họ. Nhưng cũng đừng từ chối quá thẳng thừng. Phải vừa buông vừa bắt, tiến một bước nhưng lùi hai bước. Em phải khiến họ đảo điên vì em, bằng mọi giá phải có được em. Em phải ngã vào lòng họ một cách tự nguyện, nhưng không nên để họ muốn làm gì thì làm. Tuyệt đối không được để họ có được thân xác em quá sớm, họ sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Phải vờn họ như mèo vờn chuột và em phải là một con mèo khôn ngoan.

- Mèo sao? - Kiều Chinh nhếch miệng cười.

- Đúng vậy. Chỉ khi là mèo, em mới có thể ẩn mình trong bóng tối mà vẫn có thể bắt được chuột. Mèo thường chẳng ăn con mồi ngay mà nó sẽ vờn con chuột đến khi đuối sức. Em phải làm những gã đàn ông kia say đắm em, trân trọng em, và chấp nhận quỳ dưới chân em. Chỉ cần em hiểu rõ bản thân cần làm gì, chị bảo đảm không có gã đàn ông nào mà em không thể chinh phục.

Kiều Chinh mở mắt rồi lần nữa nhắm mắt lại như để ghi nhớ những lời Tố Quyên đã dạy. Con đường này cô đã chọn, cô phải chấp nhận nó.

Chiếc xe dừng lại ở một cửa hàng quần áo cao cấp. Tố Quyên khoát tay yêu cầu người bán để họ tự nhiên chọn lựa.

- Xem ra đã bắt đầu rồi – Tố Quyên vừa đưa tay chạm nhẹ vào những bộ quần áo đầy màu sắc và nhiều kiểu dáng hấp dẫn được treo cẩn thận trên giá áo, vừa mỉm cười lên tiếng nói với Kiều Chinh đang nhàm chán đi phía sau – Chị còn tưởng cậu ta sẽ đích thân theo dõi chứ.

Kiều Chinh không đáp lời nhưng ánh mắt khẽ liếc ra bên ngoài. Một chiếc Kawasaki Ninja màu đỏ đen, gã lái xe đeo kính đen, ăn bận giống dân chơi thứ thiệt theo sau xe của họ ngay từ lúc xuất phát. Hắn giả vờ ngồi nhâm nhi nước ở một quán lề đường, ánh mắt không ngừng quan sát họ.

- Nếu có dịp, chị nhất định phải dạy cậu ta cách sử dụng người mới được. Nhìn gã đó, chị nghi ngờ khả năng của Cảnh Phong. Cậu ta có thật là giỏi và có bản lĩnh như lời đồn hay không?

Tố Quyên lên giọng chế giễu rồi chọn một bộ váy đưa ra nhìn ngắm, miệng nói tiếp:

- Theo chị, chọn một người theo dõi phải là một người ít bị chú ý nhất, chạy một chiếc xe bình thường nhất. Nhìn hắn ta xem, từ đầu tới cuối nổi bật như thế, muốn người ta không chú ý đến cũng thật là khó. Hơn nữa, những người chạy chiếc xe đó điều là những gã ưa chuộng tốc độ, xe chúng ta chạy chậm như vậy mà hắn ta vẫn lọt tọt phía sau, có ngốc đến đâu cũng nhận ra.

Sau khi nói xong, Tố Quyên ướm bộ đồ lên người Kiều Chinh:

- Vào bên trong thử xem.

Kiều Chinh miễn cưỡng đi vào phòng thử đồ.

Một lát sau, cô mở cửa đi ra cùng bộ váy mới trên người ôm sát những đường cong hoàn mỹ. Nhìn cô đẹp mê hồn. Hai mắt Tố Quyên sáng rực, mấy cô nhân viên cũng trầm trồ khen ngợi:

- Chị thật là có mắt thẩm mỹ mà, bộ váy đó mặc trên người cô ấy thật là đẹp.

- Sai rồi – Tố Quyên bật cười lắc đầu phủ nhận lời của cô nhân viên – Là bộ váy nhờ cô ấy mà đẹp hơn.

Sau buổi mua sắm, cuối cùng Tố Quyên cũng chịu để Kiều Chinh quay về nhà.

- Em hãy vào nhà ngủ một giấc thật thoải mái đi, chiều chị sẽ cho xe đến đón em – Tố Quyên căn dặn cô trước khi ra về.

Kiều Chinh quay lại nhìn Tố Quyên khẽ gật đầu lên tiếng đáp:

- Em biết rồi. Em vào nhà trước đây, chiều gặp.

- Kiều Chinh – Tố Quyên gọi khi Kiều Chinh quay người định bước vào trong – Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhớ lời chị, đừng cố gạt bỏ những lời nói của cậu ta ra khỏi đầu, nhưng tuyệt đối đừng tin.

Kiều Chinh trầm mặt, cô hiểu những lời Tố Quyên nói.

Chiếc xe lăn bánh rời đi một lúc mà Kiều Chinh vẫn đứng thẫn thờ. Một lúc sau cô mới mở cửa bước vào nhà.

Vốn trong nhà chẳng có gì cả nên khi ra ngoài cô không dùng ổ khóa ngoài mà khóa từ bên trong. Thế nhưng khi tra chìa khóa mở cửa, cô phát hiện ra nó chưa từng bị khóa trái. Cảm thấy thật lạ, cô nhíu mày nhìn khóa cửa chẳng hề có dấu vết cạy mở nào sau đó thở dài nghĩ: “Nhất định là trong lúc tâm trạng bất ổn ra ngoài mà quên khóa cửa rồi”.

Kiều Chinh đẩy cửa, chân vừa bước vào đã chạm ngay một tấm thảm. Nhà cô không hề có thảm. Kiều Chinh giật mình ngẩng đầu nhìn toàn bộ căn nhà nhỏ bé.

Nó hoàn toàn khác với căn nhà của cô.

- Em về rồi à? – Một giọng nam mạnh mẽ cất lên.

Nhận ra người trước mặt mình là Cảnh Phong, anh đang ung dung ngồi trên giường cô, mà không, chính xác là một chiếc giường hoàn toàn mới. Trên giường là một tấm đệm cùng bộ ga màu vàng nhạt, màu cô thích nhất. Trên tay anh là quyển Thời gian không trở lại của cô.

Cô chỉ đi vài tiếng mà căn nhà được Cảnh Phong sắp xếp lại gần như mới hoàn toàn. Mọi đồ dùng đều là hàng cao cấp. Phút chốc cô không còn nhận ra căn phòng tồi tàn của mình nữa. Thế nhưng, những thứ này chẳng khiến Kiều Chinh vui tí nào. Cô lạnh lùng hỏi:

- Chưa có sự cho phép của tôi, ai cho anh vào đây? Còn nữa, ai cho anh tự ý thay đổi đồ đạc trong nhà tôi?!

Trước sự giận dữ của cô, anh làm như không có gì, tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc sách. Từng ngón tay thon dài lật trang sách một cách cẩn thận. Thấy anh phớt lờ lời nói của mình, Kiều Chinh cảm thấy đau đầu vô cùng, cô đưa tay day day hai bên thái dương.

- Tôi nói lại lần nữa, đây là nhà tôi, mời anh ra khỏi đây, nếu không tôi gọi cảnh sát.

Cảnh Phong lúc này mới chịu gập quyển sách lại, đặt cẩn thận lên đầu giường, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, căn nhà này thuộc quyền sở hữu của anh. Anh ở trong nhà mình thì có gì lạ đâu?!

- Anh… - Kiều Chinh tức giận nhìn Cảnh Phong nói không nên lời, cô không ngờ anh nhanh như vậy đã tìm ra người chủ và mua lại căn nhà như thế. Cô cố dằn cơn giận xuống, bình tĩnh nhìn anh nói – Nhưng tôi đã thuê căn nhà này rồi, hợp đồng cũng đã làm xong hết, thời hạn là một năm, tôi cũng đã đóng tiền đầy đủ.

- Bà chủ có nhờ anh nhắn với em, bà ấy sẽ trả lại tiền và đền bù hợp đồng cho em ngay nếu em muốn – Cảnh Phong bèn lên tiếng, ánh mắt anh nhìn cô thích thú.

Kiều Chinh không còn gì để nói, cô nhìn Cảnh Phong với ánh mắt bất lực hỏi:

- Anh nhất định phải làm như thế sao?

- Anh chỉ muốn em có cuộc sống tốt hơn thôi. Anh biết em sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ nào của anh, cũng sẽ không dọn khỏi nơi tệ hại này nên anh chỉ làm nó trở nên thoải mái hơn một chút – Cảnh Phong dùng ánh mắt thành khẩn nhìn cô.

- Anh nói đúng, tôi chẳng muốn chịu cái ơn huệ này của anh chút nào cả. Đem chúng đi hết đi, có những thứ này ở đây, tôi không thoải mái – Kiều Chinh mệt mỏi nói.

- Cứ xem như bây giờ căn nhà này thuộc về anh và anh cho em thuê lại nó, chỉ với yêu cầu không được thay đổi bất cứ thứ gì trong nhà. Được không?

Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong, anh cũng nhìn cô với ánh mắt kiên định, dứt khoát không cho cô đường nào từ chối. Kiều Chinh cảm thấy mệt mỏi, cô khẽ nhắm mắt, hít thật sâu rồi nói:

- Cảnh Phong, ngày xưa em bước chín mươi chín bước về phía anh, em luôn chờ đợi anh bước một bước còn lại về phía em. Nhưng đáng tiếc khi em tưởng anh đã bước bước cuối cùng về phía em thì em mới phát hiện hóa ra giữa chúng ta có một bức tường kính ngăn cách. Bây giờ, dù anh có bước chín mươi chín hay một trăm bước về phía em đi chăng nữa, chúng ta cũng mãi mãi không thể ở bên nhau. Bởi vì… khi anh bước bước thứ một trăm thì em đã lùi một bước rồi. Mọi chuyện giữa chúng ta đã chấm hết kể từ giây phút máu của ba em loang đỏ trên tay áo anh. Em đã từng nghĩ, tình yêu em dành cho anh là mãi mãi. Thế nhưng giờ tình yêu ấy đã chết rồi – Nước mắt trên gương mặt cô rơi xuống nóng hổi, giọng cô nức nở nói – Anh hãy về đi, từ bây giờ em chẳng muốn gặp anh nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Em là gì của tôi?

Em là gì của tôi?

Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình

23-06-2016
Hành lang tầng hai

Hành lang tầng hai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Gió thổi lau

27-06-2016
Me hài ola ngày 24-06-2016

Me hài ola ngày 24-06-2016

Những điều tưởng chừng như chỉ bạn mới có được, nhưng ai cũng có được niềm vui

24-06-2016
Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý

29-06-2016

The Soda Pop