XtGem Forum catalog
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Món Nợ Ngọt Ngào - Chương 07

↓↓
Buổi trưa tại căng tin của trường.

Sụt...chop chép...chùn chụt...

- Ê con kia, mày bị bỏ đói ba năm hả ? - Hà nhìn tôi, ngớ ngác.

Hiện tại, tôi đang ăn ngon lành cành đào với vô vố đồ ăn đang nằm la liệt trên bàn, mặc kệ những tiếng kêu vô duyên phát ra khiến mọi người xung quanh khó chịu, tôi không them quan tâm, vẫn đánh chén nhiệt tình.

bạn đang xem “Món Nợ Ngọt Ngào ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bây giờ, điều duy nhất tôi có thể làm được chỉ có thể là ăn.

- Ê Quỳnh, mày có sao không ? - Hà lo lắng hỏi tôi.

- Sao là sao? - Tôi đáp thật ngắn gọn, tốc độ ăn nhanh nhất có thể.

- Mày không sao hả ? - Hà khẩn thiết hỏi, ánh mắt lo lắng. Nhỏ Hà, là một người bạn tốt.

- Có sao đấy.

- Sao ?

- Mày tự nghe đi.- Tôi hất mặt về đằng sau, miệng không ngừng nhai đồ ăn.

...xì xào...xì xào...

- Ê, kia có phải là Lâm Vũ Quỳnh, con nhỏ siêu quậy trường mình không, nghe nói nó có thai với anh Minh đấy.

- Đúng nó chứ ai, là con gái của gia đình nổi tiếng vậy mà dám làm cái chuyện đó, thật trơ trẽn.

- Mà nó còn được kết hôn với anh Minh nữa chứ, chẳng xứng đáng tẹo nào.

- Anh Minh của trường mình đâu thèm loại như con nhỏ đó, chắc nó bày mưu để bám riết lấy anh ấy.

...

Đó là những lời bàn tán chẳng hề có chút thiện cảm của mấy cô bạn gái xung quanh. Tôi chẳng thèm quan tâm lấy một chút, tập trung hết sức vào chuyên môn, nếu tôi để ý nghe những lời nói đó thì tôi cam đoan mấy cô bạn đó vào nhà xác từ lâu rồi.

- Ê, mấy bạn đừng quá đáng nhé.- Hà bất giác đứng lên, đập bàn một cái thật mạnh khiến bọn buôn dưa lê kia giật mình.

- Mắc mớ gì tới cô mà cô xen vào, đúng là mặt dày, đã không biết xấu hổ lại còn dám vác mặt tới trường. Làm ngôi trường này mất đi thanh danh, đúng là trơ trẽn mà.

...Rầm...

Tôi đẩy chiếc ghế ngã xuống nền kêu ra tiếng kêu to khiến tất cả học sinh có mặt trong căng tin giật mình quay lại. Tôi đứng phắt dậy...trừng mắt lên nhìn cô gái vừa phát ngôn ra những lời nói xúc phạm đến tôi.

Tôi giận rồi đấy.

- Ê, cô nói xong chưa đấy. - Tôi liếc cô ta một cái thật sắc, hàng ánh nhìn như chứa dao găm.

- Tôi nói cô hãy cút khỏi trường này đi, vì cô mà ngôi trường này bị hạ cấp nghiêm trọng.- Cái cô gái này đang run sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra bản lĩnh thỏ đế, vênh mặt nói.

Bây giờ, tôi chỉ muốn tát một cái thật mạnh vào cái má đó cho vênh lại càng vênh hơn.

Thanh danh, ô uế, hạ cấp,...hừ, thật vớ vẩn. Lí do chỉ có một thôi, chính là hoàng tử trong lòng họ sắp thuộc về tay kẻ khác, và người cướp mất hoàng tử của họ chính là tôi. Con gái mà, ghen tức luôn đặt lên hàng đầu cuả mọi vấn đề.

Đã thế...

- Tôi cút đi làm sao được, tôi phải ở đây để giữ gìn chồng tương lai của mình chứ. - Tôi cố nhấn mạnh từ chồng tương lai khiến mấy cô nàng đó nổ đom đóm mắt.

Bạn ơi, bạn đã gọi cái tính thích chọc phá của Lâm Vũ Quỳnh này thức dậy rồi đấy.

- Hừ, cô chỉ bày thủ đoạn với Minh thôi, người như anh ấy không bao giờ them để ý đến người như cô đâu.

- Ồ thế hả, nghe tin này thật buồn quá, nhưng mà không sao, khi nào cưới về nhà anh ấy, sinh đứa con này ra chắc anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ của mình nhỉ?

Tôi tự thấy buồn nôn với suy nghĩ của mình, cưới, sinh con...thật điên rồ...

Đương nhiên, câu nói của tôi đang chọc trúng vào cục tức của cô nàng khiến mặt cô nàng tím tái vì giận.

Đáng chết, dám lăng mạ Lâm Vũ Quỳnh này...

- Cô, hạng người trơ trẽn nhiều thủ đoạn như cô không xứng đáng với Minh...

...Bốp...

Chưa kịp để cô ta nói hết câu, tôi đã giơ tay lên và giáng xuống bên má phải của cô ta cái bạt tai nảy lửa...mọi người chứng kiến hoảng hốt thay cho cô gái xui xẻo này...

Cô ta ôm má nhìn tôi, sợ hãi...

- Thứ nhất, nhóc thua chị một tuổi, em liệu mà xưng hô cho đàng hoàng nhé. Thứ hai, chị khuyên em đừng có xúc phạm chị thêm một lời nào nữa nếu không chị cũng không lường trước hậu quả của nó đâu. Thứ ba, chị không xứng với Minh thì em xứng đáng à ?- Tôi gằm mặt đe dọa, tôi đã cảnh cáo trước rồi, đừng có động chạm đến Lâm Vũ Quỳnh. Lời nói của tôi chứa dao găm đấy nhé, nếu không tin đã có bằng chứng, nhìn những gương mặt xung quanh xem, ai nấy tái mét trông tội nghiệp. Yên tâm đi, Lâm Vũ Quỳnh này chỉ đụng những người đụng đến mình mà thôi.

- Chào cô bé, hẹn gặp lại.- Tôi nháy mắt tinh nghịch. Quay đi định bước ra khỏi cái nơi bực mình này.

Tôi giật mình khi nhìn thấy cái tên Vũ Nhật Minh đang đứng trong đám người, hai tay khoanh trước ngực, hắn đang nhìn tôi, cười nửa miệng đểu cáng. Thái độ đùa cợt đó là cái ý gì, hắn tính làm gì đây.

Còn nữa, trời ơi, mấy lời tôi vừa nói, chắc chắn hắn nghe rành rọt không sót một từ rồi. Phen này hắn lại có kế hoạch gì đây.

Nhưng tôi kịp nhận ra, tôi đang diễn kịch phải không nhỉ ? Diễn kịch phải diễn cho trót chứ...Đã vậy, liều một phen cho những đứa dám coi Vũ Quỳnh đây không ra gì.

Hừ, trừng mắt lên mà xem...

- A, anh Minh, anh tới đây đón em ạ, em đang mong anh lắm nè, con cũng mong anh nữa đó, mình đi thôi anh.

Nghĩ là làm, tôi nở nụ cười ngọt xớt đến phát ớn cùng cái giọng điệu không kém phần ngọt sớt là mấy. Cái này giống như cô vợ trẻ nũng nụi chồng vậy, ghê quá.

Tôi sắp nôn ra rồi đấy, nhưng mà nhìn vào hàng tá khuôn mặt đỏ lừ vì ghen tức thì may mắn tôi không nôn ra.

Và một hành động thân mật không có gì thân mật hơn giữa chốn công cộng chính là tôi đã nhanh nhẹn chạy đến ôm chặt vào hắn, lần này hắn ngỡ ngàng, nhưng tôi vẫn cười tươi rói, hồn nhiên vô tư nũng nịu :

- Yêu anh quá à.

" Liệu hồn thì im lặng cho tôi" chỉ có hắn mới hiểu được câu đó cái nháy mắt của tôi.

- Mình đi thôi anh, hôm nay mẹ chồng hẹn em đến học nấu ăn với mẹ, anh chở em về nha.

Tôi lôi hắn ra ngoài trong hàng tá con mắt đỏ hơn máu vì ghen tức khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

- Hừ, bỏ ra.- Hắn giận dữ giật mạnh cánh tay của tôi ra khi tôi vừa lôi hắn từ căng tin ra ngoài.

- Sặc, đồ kiêu ngạo. – Tôi thở hắt một cái thật mạnh, lườm hắn.

Ta chỉ là đang diễn kịch thôi, còn nếu không cánh tay cuả ngươi nát như tương cà với ta rồi.

-Cô dám đem tôi ra làm trò đùa. - Khuôn mặt đẹp trai cau có tức giận.

-Thì sao.

Đúng như bản năng đanh đá hiếu thắng, tôi vênh mặt trả lời, chẳng có lí do nào khiến tôi sợ hắn cả.

-Xem ra hậu quả của trò chơi vừa rồi không là gì đối với cô.

Không là gì á ? Rất là gì là đằng khác. Tên khùng này đâu biết rằng, cuộc đời của tôi đang rơi vào thảm họa phải khăn gói quả mướp bỏ nhà ra đi, ăn cơm ở nhờ nha người ta, chẹp, khổ thân tôi.

- Hơ, anh thì biết cái gì mà nói, bây giờ tôi đây đang là một đứa ăn xin đấy nhé. Bực mình, bị bố mẹ đem ra làm vật so sánh với thứ danh tiếng vớ vẩn, ôi chết mất.- Tôi khoanh tay bực dọc, mặt khổ sở.

-Nhưng đó là lỗi của cô.- Hắn ta nhìn tôi, mặt tỉnh bơ.

-Lỗi lỗi cái con khỉ, tôi biết rồi, không cần phải nhắc, đang khổ sở kiếm kế lui đây.- Tôi trợn mắt.

-Tôi có cách đấy, cần tôi giúp không?

-Đương nhiên, sao hỏi ngu vậy?

- Cô lấy tôi đi. Đám cưới vẫn được diễn ra bình thường.

- Ẹc, tai tôi hình như dạo này không thính lắm, nói lại coi.- Khi nghe câu tuyên phán hùng hồn của hắn, tôi giả bộ ngơ ngác hỏi lại, tay đưa ngoái ngoái lỗ tai ra chiều ngây thơ không biết gì.

Tôi đang tránh hắn như trasnhh tà mà còn dám phát ngôn bừa bãi.

- Cô đừng đùa kiểu đó. Tôi nói là hãy lấy tôi, nhưng trong một thời gian ngắn thôi. Cô được lòng bố mẹ còn tôi cũng không mất đi cái ghế chủ tịch trong tương lai. Đương nhiên, không phải không công, tôi sẽ trả tiền xứng đáng cho cô.

…Bốp… Chưa để hắn nói xong, tôi lập tức giơ tay nhanh như cắt thụi vào bụng hắn một cú đau điếng khiến hắn chới với suýt ngã lăn ra đất.

- Ơ…Cô dám.- Bị một cú đánh bắt ngờ của tôi, hắn ta ngơ ngác.

-Ơ ơ quả mơ không hột, cái tên chết tiệt, anh dám phun ra những lời lẽ hạ cấp đó, chán sống rồi hả?

- Cô…

- Hừ, anh coi tôi là cái gì hả ? Loại con gái chỉ cần vung tiền ra là có cả đống hả? Dám lấy tôi ra để làm cái thứ hợp đồng chết tiệt gì đó của anh, một cú đấm là nhẹ cho anh rồi đấy. Tôi cảnh cáo anh, từ nay mà còn dám nhắc tới cái gì là tiền nong ở đây thì tôi giết anh đấy. Nên nhớ kĩ, đám cưới không bao giờ xảy ra đâu, đừng có làm tôi ghét anh thêm nữa.

Tôi gằn ra từng chữ một cách khó khăn, khuôn mặt tức giận nhìn hắn, bỏ đi thẳng, nếu còn ở đó, tôi cam đoan là tôi sẽ giết chết hắn mất. Đồ chết tiệt, hắn dám nói những lời lẽ khinh thường tôi như vậy, thật không thể tha thứ nổi. Chẳng lẽ trong mắt tên đó, tôi là đứa con gái thấp kém vậy sao…

Tôi vừa cắm đầu cắm cổ đi một mạch như bị ai ám sát vừa lầm bầm lôi lết những từ xấu xa nhất trong não bộ để chửi rủa cái tên dám coi tôi đây là loại người tầm thường. Hừ…Vũ Nhật Minh tên chết tiệt, xấu xa, đáng ghét, điên khùng, chập mạch, đáng chết…không lẽ trong con mắt của hắn tôi chỉ xứng đáng để hắn dám lôi ra đặt cọc cho cái chức chủ tịch điên rồ gì của hắn hay sao, lại còn tiền công xứng đáng nữa chứ? Ôi trời ơi, tức ộc máu mồm mà chết mất thôi.

Tôi thề, khi hắn chưa kịp đặt mông lên cái ghế chủ tịch một cách êm ả thì tôi đã giết sống hắn chôn xuống dưới tận cùng của địa ngục rồi. Mặc dù là nghĩ lại, tôi chính là nguyên nhân gây ra cái vụ việc rắc rồi này, nhưng dù sao vẫn không thể tha thứ cho cái tên nào dám hạ thấp Lâm Vũ Quỳnh này, biết thế lúc đấy tôi đã nghĩ ra cái kế nào trả thù hắn cho hắn biết thế nào là nhà xác rồi, giờ hối hận không kịp.

…Bốp…

-Á...Chết tiệt, không có mắt hả? Hành lang rộng chứ có chật hẹp gì đầu mà đẩy, muốn chết hả?- Đầu tôi đụng trúng phải một người, đau điếng xen lẫn cơn tức khiến tôi bực dọc chưa kịp nhận thức người mình đâm phải là ai đã sửng cồ lên quát.

Đến lúc này rồi còn có tâm trạng đâu mà để với chả ý chứ? Bây giờ chỉ cần tìm được cái lí do nào mà khiến cho tôi xả hơi giận dù vô lí cũng chẳng sao, kể cả ông thầy hiệu trưởng…

-Á…em chào thầy.- Vừa lầm bầm nghĩ vừa ngẩng mặt lên xem ai xui xẻo đụng trúng tôi để tôi chửi rủa tơi bời thì đập ngay vào con ngươi tôi chính là khuôn mặt xinh đẹp dễ mến tựa “thiên lôi giáng trần”, à không… “thiên lôi thăng trần” cua thầy hiệu trưởng mới đúng chứ.

Ôi mẹ ơi, tôi vừa mới nghĩ xong…cái mồm xúi quẩy, chết luôn đi.

Trong tình thế éo le, tôi chỉ biết bặm chặt môi, cái đầu như chuẩn bị rớt xuống đất, dùng chiêu mĩ nhân kế…lại nhầm nữa rồi, chiêu nữ sinh kế, khuôn mặt ngây thơ vô tội, lí nhí nói:

-Em xin lỗi thầy…

- Hành lang rộng mà vẫn đụng nhau, xem ra tôi phải bàn bạc lại ý kiến sửa lại hành lang mới được.- Khuôn mặt thiên lôi mỉm cười hiền lành nhưng nó khiến tôi run lên bần bật như sắp bị vứt vào lò dầu sôi ùng ục ở 1000 độC.

-Em, em, em…- Tôi nói liền bảy tám từ, khuôn mặt méo xệch.

- Cứ yên tâm là lúc đó em sẽ được lao động không lương nhé, nặng nề đấy học trò cưng.- Ôi mẹ ơi, thầy hiệu trưởng gì mà 60 tuổi rồi mà đùa có duyên dễ sợ.

Đương nhiên nặng nề rồi, hiệu trưởng gì mà dốt còn hơn học sinh nữa…lao động công ích, rồi lại còn vác xi đổ vữa nữa…không nặng nề mới lạ.

- Em, em không để ý ạ, em xin lỗi thầy.- Hừ, chưa có ai mà Lâm Vũ Quỳnh này nói lời xin lỗi tới hai lần một lúc vậy đâu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016
Tuyệt chiêu giữ chồng

Tuyệt chiêu giữ chồng

Hình như dạo này chồng không còn yêu tôi như hồi mới cưới nữa. Anh ấy hay về muộn,

24-06-2016
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Khoảng cách mong manh

Khoảng cách mong manh

(khotruyenhay.gq) ...Thừa cả chiếc Ipad mới cứng, chiếc laptop hiệu Apple, chiếc xe tay ga

30-06-2016
Nước mắt của cá

Nước mắt của cá

Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó

01-07-2016
Đôi bạn nhiều chuyện

Đôi bạn nhiều chuyện

Audio - Huy nè? Dì ghẻ có ghẻ thật không ? - Thảo ngu quá! Môi đỏ, mắt xanh, da trắng,

28-06-2016
Bạn sẽ ôm khi nào?

Bạn sẽ ôm khi nào?

Một cô gái nhắn tin cho một người bạn rằng: "Khi bị stress, người ta thường làm

28-06-2016