XtGem Forum catalog
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Học Viện Glamour - Chương 08

↓↓
Tôi chạy ra ngoài ban công hít thở không khí trời đêm. Tuy bữa tiệc này không giống như cái vũ trường mà Thái Ny và Vân Du dẫn tôi đến. Khác hẳn với tiếng nhạc xập xình, chói tai, những ánh đèn mờ ảo là những âm thanh nhẹ nhàng từ cây piano và vĩ cầm, ánh sáng vàng nhạt lung linh, những mùi nước hoa thơm nhẹ, thoang thoảng, tiếng nói chuyện dường như không nghe thấy nếu không đứng gần. Nhưng, có một thứ không hề khác, đó là bầu trời đêm, hơi lạnh của gió và ánh sáng mờ ảo của vầng trăng đêm đang cố bùng sáng khi bị lớp mây đen che đậy.

-Sao thế cô gái? - Liam đứng cạnh tôi từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. -Đừng nói với tôi là...........món quà sinh nhật nhé! - Cậu ấy nói một cách rất tự tin, tự tin đến nỗi, như thể cậu ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

-Sao cậu biết? - Tôi giương cặp mắt ngạc nhiên nhìn Liam.

Không nói gì, cậu ấy huơ huơ ngón trỏ, mỗi lần quay, xuất hiện những hạt lấp lánh như kim xuyến, rồi nó phát ra một thứ ánh sáng nhẹ khiến tôi tò mò. Chưa kịp nhìn thấy nó là gì thì Liam đã nắm trọn nó vào lòng bàn tay, tôi tỏ ra tiếc nuối xen lẫn ngạc nhiên vì............cậu ấy sử dụng thuật chú tay.

bạn đang xem “Học Viện Glamour ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

-Cậu.........phù thủy sao? - Sau câu nói của tôi là cái nháy mắt đầy mê hoặc.

-Tôi có thể đọc được suy nghĩ nữa đó! Cho nên.......đừng có ngốc đến nỗi suy nghĩ bậy bạ trước mặt tôi nhé!

-Anh nói thế là ý gì? Ai nghĩ bậy chứ! - Anh ta nghĩ tôi là gì mà nói vậy chứ, nghĩ bậy bạ gì? Xí.

-Hi! Sao, có muốn tôi giúp một tay không?

-Giúp gì?

-Quà sinh nhật! Cô mau quên nhỉ! - Cậu ấy lại nhấp một ít rượu trong ly. Màu rượu lấp lánh dưới ánh trăng. Vẻ đẹp của Liam cũng vậy, lãng tử và quyến rũ như ly rượu, nhìn là muốn đặt môi lên và nhấp thử mùi vị rượu như thế nào.

-Nếu anh không phiền....... -Tôi ấp úng.

-Tôi sẵn lòng giúp cô! Tiểu Thư! - Cái cuối chào thật quý tộc khiến tôi ngượng ngùng. Nhưng cái từ "Tiểu thư" thì tôi không dám nhận. Liam, xuất thân "trâm anh thế phiệt" lại mở miệng gọi một đứa mồ côi như tôi là tiểu thư thì thật mâu thuẫn.

Liam dẫn tôi vào nhà bếp, mọi đầu bếp đều cuối đầu chào và cả ông quản gia Trương nữa.

Cậu ấy chọn nguyên liệu và chỉ tôi làm. Từ rửa trái cây đến thái lát rồi nêm nếm. Cái cung cách của cậu ấy cứ như một đầu bếp thật thụ vậy. Các thao tác nấu nướng cực kỳ chuyên nghiệp.

Sau một hồi vật lộn với đống nguyên liệu để làm ra những món ăn phức tạp, tôi ngồi bệt xuống đất thở dài mệt mỏi. Liam thì đang ngấm nghía thành quả, vừa cười mạn nguyện.

-Cô đã hoàn thành món quà rất xuất sắc, giờ chỉ chờ đến lúc khách về hết thôi!

Cả hai chúng tôi ngồi phịch xuống sàn.

-Mọi người đi nghỉ một lát đi! - Liam quay sang các đầu bếp, nghe lời nói của Liam, họ khá lúng túng.

-Nhưng....thiếu gia.... -Một đầu bếp già lên tiếng.

-Bác cứ yên tâm, cậu ta mà dám nói gì là cháu cá, tối nay có tiết canh ăn đó! - Tôi nói một cách tự tin và thuyết phục và họ đã đi vào trong phòng nghỉ.

-Cô ghê nhỉ! Định gây ra án mạng à? - Liam nhìn tôi với đôi mắt giểu cợt,

-Cám ơn anh nhé! Không nhờ anh tôi cũng không biết phải làm gì đâu! - Liam chỉ cười một cái, tôi rút cái điện thoại ra, nhắn tin cho Henry.

Chưa kịp nhắn thì tôi đã nhận được tin từ cậu ta.

"Đi đâu nãy giờ hả? Biết tớ đang tìm cậu không?"

Tôi nhắn lại:

"Lo cho tớ à, hjhj! Lát nữa khi khách đã về hết thì đến nhà bếp một lát nhá!"

Một lúc sau...

"Sao tớ lại phải đến, lỡ cậu âm mưu gì thì sao?"

"Không đến thì đừng trách tôi dùng thuật chú tay mà cắt tiết canh của cậu nha!"

"Ok, đến thì đến, làm gì mà dữ vậy!"

Tôi hiền mà phải không, sao mà lúc đó, Liam nhìn tôi với vẻ mặt rất sợ sệt như thể cậu ấy đang đối diện với thần chết vậy, thật không tin nổi!

-Này mọi người! Lát nữa thay đồ cho đẹp vào nhé! - Liam mở cửa phòng nghỉ của các đầu bếp, nói vang vọng vào rồi khép cửa lại nhẹ nhàng.

-Liam này! Cậu là đầu bếp à? - Liam ngồi bệt xuống cạnh tôi.

-Không! Ông tôi là đầu bếp, tôi chỉ là người nếm đồ ăn cho ông thôi! Chắc tại tôi hay ở cạnh ông nhiều quá nên cái cung cách của người đầu bếp và khả năng nấu nướng của tôi đã tăng đáng kể đó! - Liam nhìn tôi, bất chợt nở một nụ cười trên khóe môi. Đôi môi quyến rũ cong lên khiến tôi muốn đặt một nụ hôn lên nó., một nụ hôn thật nhẹ nhàng và ấm áp.

-Vậy à! - Tôi cố lấy lại tinh thần và thốt ra hai từ đó.

Sau đó, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay biết...

..........................

Hình ảnh một cô gái xinh đẹp tựa thiên sứ dựa đầu vào chàng trai đẹp tựa hoa khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ, họ đẹp như một đôi uyên ương trong một quyển ngôn tình đầy lãng mạn nhưng..............cô gái và chàng trai không hề có chút tình cảm đặc biệt nào dành cho nhau cả, đúng thật, đời không như là mơ, tình cũng không như là thơ nữa. Vậy thì, ngay thời khắc này, chúng ta hãy ngắm nghía vẻ đẹp của họ đi, ngắm cho đến khi nào không thể nhìn thấy hình ảnh lãng mạn này nữa thì mới thôi!

Trong giấc ngủ yên bình, tôi thấy hình ảnh của một người choàng áo khoác đen đang đi đến cạnh tôi, cái áo choàng đáng ghét đã che đi gương mặt người đó, tôi nhanh tay vứt áo choàng sang một bên. Đó là một chàng trai, anh ấy vội che mặt trái, khiến tôi tò mò về nó.

-Anh là ai?

-Cô quên tôi rồi à! Đêm hôm đó, cỗ đã từng gặp tôi, ở vườn hoa của trường...... - Chàng trai quay mặt sang một bên, giọng nói khá ngượng ngùng.

-Là anh! Gặp tôi làm gì? Muốn giết tôi à? - Tôi chóng nạnh lên tiếng.

-Nếu muốn giết, tôi đã giết cô lúc đó rồi!

-Vậy sao giờ anh lại đến đây?

Không nói gì, chàng trai đó thả tay xuống. Trời ơi!!! Trên mắt trái anh ấy có một vết sẹo dài kéo từ mí mắt xuống gò má, chàng trai cúi mặt. Tuy có vết sẹo dài nhưng tôi vẫn nhận thấy, chàng trai rất xinh đẹp, đẹp tựa như cẩm thạch lấp lánh vậy, xinh đẹp mà lạnh lùng khó hiểu.

-Giữ bí mật cho tôi nhé! Chỉ tôi và cô......- Chàng trai cúi mặt hơn, quay người đi.

-Tên của anh.....là gì?

Vẫn không đáp gì, người đó bỏ đi mất hút, chỉ để lại phía sau là chiếc bóng mờ mờ ảo ảo của tấm áo choàng đen đang bay lất phất theo từng nhịp bước chân.

__________________________

-Dậy đi!........Dậy đi!!!!!!!!!!! - Tôi bất giác giật nảy mình, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh. Tôi thấy Liam đang lay tôi dữ dội, miệng luôn nói "Dậy đi".

-Làm gì mà gọi dữ vậy? Oáp!!! - Tôi ngáp dài một cái, giơ tay vặn mình cho khỏe người.

-Muốn ngủ đến khi nào hả? Khách khứa về hết rồi, Henry sắp vào rồi đó cô nương! - Nghe Liam nói thế, tôi bật người đứng dậy, sửa lại quần áo và đầu tóc để kịp đón sinh nhật.

Giờ là 11 h 30' và henry vẫn chưa tới, tôi đứng trước cửa nhà bếp, nhìn qua cái lỗ kính, cậu ấy vẫn đang tiễn một vị khách nữa ra về. Đó là một người đàn ông trạc 40, tướng tá mập mạp nhưng khuôn mặt rất hiền từ. Tôi ghé tai vào cửa để nghe họ đang nói gì.

-Lén la lén lút làm gì thế? - Tôi nhảy cẫng lên một cái vì hết hồn. Liam lúc nào cũng như thế, muốn dọa chết người ta không à.

-Anh điên à? Tôi mà bị gì là anh chịu trách nhiệm nhá! - Tôi ôm lồng ngực không ngừng đập lên từng hồi của mình.

-Thế cô làm gì mà trông có vẻ như đang nghe lén thế? - Tôi không nói gì mà cứ thế áp tai nghe, cơ mà chả nghe được gì cả. Tôi định quay ra xem họ như thế nào thì......Ôi chúa ơi!!!! Henry đang đứng trước cửa và nhìn tôi chằm chằm. Tôi sợ, bật người ra phía sau, may mà có Liam đỡ chứ không...............tôi đã có một cú tiếp đất nhớ đời rồi.

Tôi đứng như một bức tượng sáp khi Henry và người đàn ông kia mở cửa bước vào.

-Đây là bạn của con thưa bố! Lâm vi và Liam! - Tôi điếng người khi nghe cậu ấy nói người đàn ông đó là BỐ ( Oh My Chuối ).

-Chào bác! - Liam cười chào bố Henry.

-Chào cháu, lâu quá không gặp cháu. Dạo này lớn nhỉ! - Bố Henry vỗ vai Liam, tôi cố lấy lại tinh thần, cúi chào một cái.

-Cháu....Cháu chào....chào...bác! Cháu...là..Lâm...Lâm.. Vi! - Tôi ngượng đỏ cả mặt, miệng cứ lấp bấp như một đứa trẻ đang tập nói.

-Chào cháu! Lâm Vi! Cái tên nghe hay quá! - Tôi ngước mặt lên cười, lần đầu tiên tôi nghe một người khen tên tôi đẹp một cách lịch sự như vậy.

-Cháu cám ơn! - Tôi cúi đầu cám ơn.

-Để tớ tiễn bố cái rồi quay lại ngay!

-Đi đâu? - Bố Henry nhìn cậu ấy một cái rồi quay lại nhìn tôi. -Lâm Vi! Ta nghe thấy mùi thức ăn! mùi này quen lắm đấy! - nói rồi, ông bất giác cười một cái rồi quay sang Liam, vỗ vai cậu bạn. -Tài nấu nướng tuyệt đó! Đến rồi thì xem luôn tiết mục đi con trai! - Ông kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống. Cái thân hình mập mạp, giọng nói lịch sự khiến tôi thấy mến ông ấy quá.

-Bắt đầu thôi! - Liam giục tôi.

Sau một hồi chuẩn bị kĩ lưỡng phía bên trong phòng nghỉ. Những đầu bếp bắt đầu bước ra, miệng mỉm cười, tay cầm pháo nhỏ huơ huơ.

Happy Birthday to you, Happy Birthday to you

Happy Birthday, Happy Birthday

Happy Birthday to youuuuuuuu...

Và tôi là người cuối cùng bước ra, ta bê cái bánh kem hai tầng đứng ra phía trước.

-Đây là món quà mà mọi người đã cùng nhau làm tặng cậu, Henry. Chúc cậu sẽ luôn hạnh phúc và đạt được mọi thứ mình thích nhé! - Một tràn vỗ tay của mọi người vang lên, tiếng cười lớn của bố Henry và mọi người hòa huyện với nhau.

-Cám ơn tất cả mọi người! - Henry hớn hở mỉm cười, nụ cười thật trẻ con.

Buổi tối hôm đó, chúng tôi đã cùng ngồi ăn với nhau, nói chuyện với nhau. Những câu chuyện mà các đầu bếp mang đến khiến ai cũng cười muốn đau hết cả bụng. Đó là một buổi tối không thể quên của Henry, của tôi và của tất cả mọi người.

Dưới bầu trời đêm, những cơn gió lạnh cứ xô vào, ánh trăng đêm như tan dần trông lớp mây đen tĩnh mịch. Những ngọn nến lung linh, những câu chuyện buồn vui sưởi ấm lòng người, những ly rượu thơm nồng, những món ăn hấp dẫn mọi người và những điều ước xinh đẹp đã được bay đi, bay đi đến những ngôi sao kia, những ngôi sao đẹp nhất của bầu trời đêm nay.

Vậy là tôi đã làm được món quà cho Henry rồi đó. À, không chỉ mình tôi đâu mà còn các đầu bếp, Liam và cả sự nhiệt tình của các bạn nữa đấy. Chúc các bạn sẽ có được những điều mình thích nhé!

Trong giấc mơ đêm hôm đó, tôi lại gặp chàng trai bước đi trong bóng đêm đầy cánh hoa rơi, chiếc áo choàng bay phất phới trong gió, những vầng sáng mờ tỏa ra xung quah như ánh hào quang của vầng trăng mờ ảo. Tôi đứng đó nhìn cái hình ảnh đó đang tiến đến gần. Vẫn không nói gì, người đó ôm chầm lấy tôi, cái ôm mạnh mẽ, siết chặt nhưng tôi không đau đớn, không vùng vẫy vì cái ôm này, có chút gì đó giống với cái ôm chào tạm biệt của Khải Minh. Cái hơi lạnh tỏa ra từ chiếc áo choàng khiến tôi rung lên từng đợt, cái lạnh đến buốt xương. Bỗng dưng, có một cái gì đó đang lan trên vai tôi, nó ấm và ướt. Là nước mắt sao? Anh chàng đang đứng trước mặt tôi đang khóc sao? Vì sao vậy? Tôi từ từ đặt bàn tay lên lưng người đó. Nhưng............nó như một cơn ác mộng, chàng trai đó biến thành bụi và hòa tan vào gió, biến đi mất. Những cánh hoa hồng cũng biến mất tăm, chỉ còn lại bóng đêm tĩnh mịch. Nước mắt lăn dài trên khóe mắt. Vì sao tôi lại khóc chứ? Người đó là ai mà tại sao khi người đi tôi lại khóc chứ? Ngay lúc này, tôi cảm nhận có một bàn tay đang lau đi hàng nước mắt trên khóe mi tôi. _____________

-Lâm Vi à! Sao lại khóc?

- Tôi dần mở mắt, giọng nói ấm áp đó, nhẹ nhàng đó, không phải là...............

-Khải Minh!

- Tôi bật người dậy, nhìn sang người đang ngồi cạnh chiêc giường của tôi. Một sự thất vọng đè nặng lên tôi, như một tảng đá đang đè lên một con kiến vậy.

-Thất vọng à? Thất vọng vì tớ không phải Khải Minh ư?

- Henry cúi mặt xuống, đôi mắt chất chứa một nỗi buồn man mác. Bàn tay siết chặt lấy tấm chăn trên giường.

-Đây là đâu? Sao tớ lại ở đây?

- Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Nơi này rộng quá, còn rộng hơn cái phòng mà tôi mới thuê, hơn gấp 3

-4 lần luôn. Cách bày trí ở đây thật xa hoa. Mọi thứ đều được trạm khắc bằng vàng hay nạm kim cương, xa hoa đến khó tưởng.

-Phòng tớ!

- Cậu ta vừa mới nói đây là phòng cậu ta. Cái gì?

-Cậu đưa tôi vào đây làm gì hả?

- Tôi lấy hai tay che người lại, mặt tái mét.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Tên sách: Bánh Mì Thơm Cà Phê ĐắngTác giả: Ngô Thị Giáng UyênNXB: TrẻTình trạng: Hoàn

23-07-2016 7 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Với Điệu Slow trong thang máy đã thoát ly khỏi các tiểu thuyết ngôn tình hàng loạt

26-07-2016 1 chương
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Em thích làm vợ anh!

Em thích làm vợ anh!

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn

29-06-2016
Viết cho bố của con

Viết cho bố của con

Cuộc sống xa bố từ nhỏ khiến cho con tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đương

24-06-2016
Chợ biển

Chợ biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Hà Nội chờ

Hà Nội chờ

"Phương ạ, có những điều đã mất rồi thì không bao giờ trở lại được, nhưng có

28-06-2016
Có khi nào mẹ quên con?

Có khi nào mẹ quên con?

"Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian,

01-07-2016