Insane
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 82
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! - Chương 61

↓↓
Tuần này Gấu kiểm tra hơi nhiều mọi người thông cảm nha :)

Chói mắt vì bị ánh sáng mặt trời hắt vào qua cửa sổ, Hắn lấy tay che mắt mãi một lúc mới kịp thích ứng, nhìn quanh thì nhận ra đây là phòng mình. Hắn vỗ nhẹ vào đầu vì vẫn chưa tỉnh táo, đến khi nhìn xuống thì giật mình, nó đang rúc đầu vào người hắn ngủ ngon lành hình như là trốn ánh mắt chói lóa kia thì phải? Nỗi ngạc nhiên vây quanh lấy Hắn, sao nó lại ở đây? Sao nó lại nằm đây? Nó về từ khi nào, hắn chẳng nhớ gì cả...

Ngắm gương mặt mà bao ngày qua Hắn vô cùng nhớ nhung, nhịp thở đều đều của nó cho hắn biết đây không phải mơ nó đã trở về bên cạnh hắn rồi. Chưa bao giờ hắn thấy bản thân mình mất bình tĩnh như thế, hắn đã lật tung cả thành phố nhưng chẳng thấy nó đâu cả, bản thân hắn đã lo sợ hoảng loạn biết nhường nào, bước đi vô định chẳng biết mình đi đâu và phải đi đâu giống như con thuyền bị mất phương hướng giữa đại dương mênh mông rộng lớn. Ngay lúc đó hắn mới biết nó quan trọng với hắn biết nhường nào không có nó hắn như mất đi hơi thở duy trì sự sống của chính mình, đúng là khi sắp mất đi con người ta mới thấy thấm thía, mới thấy lo sợ..... hắn đã sợ mất nó biết nhường nào. Người con gái này đã đi vào trái tim hắn từ lúc nào hắn không nhớ hắn chỉ biết nó đã đi rất sâu rất sâu và chẳng muốn ra nữa, ừ càng tốt hắn sẽ nhốt nó ở đó mãi không cho ra đâu, nó chỉ có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi....

Nhìn nó thật lâu thật lâu như để khỏa lấp niềm nhớ nhung bao ngày qua, cái mũi này, cái miệng này nhớ chết đi được, không được nghe nó líu lo trong suốt 1 tuần hắn sắp bị bệnh rồi. Tay hắn chạm nhẹ vào má nó da nó mịn lắm chạm vào thật thích, chẳng hiểu sao gò má càng ngày càng hồng lên , rồi hắn lại vuốt ve mái tóc, tóc nó mượt lắm sợi tóc lại nhỏ xíu như tơ í vuốt mãi không chán.

bạn đang xem “Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Xàm sỡ đủ chưa?

Chợt nó mở mắt nhìn hắn trừng trừng cất tiếng tay hắn cứng đờ luôn, thật ra nó đã thức lâu rồi chỉ là ngắm hắn một lúc thì thấy hắn có dấu hiệu tỉnh dậy nên giả bộ ngủ xem hắn phản ứng thế nào ai ngờ hắn cứ hết sờ má rồi lại vuốt tóc nhột chết được hai má nó đỏ cả lên mà hắn vẫn không biết, chịu hết nổi nó mới đành mở mắt.

- Chưa. - hắn thẳng thừng trả lời rồi lại vuốt tóc.

Nó ức chế giữ tay hắn lại.

- Không phải đồ chùa đâu.

- Vậy cô ôm tôi ngủ thì tính sao đây?

Câu hỏi làm nó nghẹn họng không để ý đến cách xưng hô hơi khác của hắn, nhìn xuống thấy chân mình đang vòng qua người hắn người cũng nằm sát lại thì xấu hổ nhảy xuống giường ấp a ấp úng.

- Hơ đâu.... đâu phải tại tôi .... tại anh cả đấy!

Hắn đã ngồi dậy tựa đầu vào thành giường khoanh tay lại nhìn nó bằng cái vẻ nghiêm túc ghê gớm.

- Đây là phòng ai? Là giường của ai?

Bây giờ nó muốn khóc không được mà chửi cũng không xong tự mắng mình ngu hôm qua bị hắn ôm sao không tránh để sáng ra lại bị thân chủ dùng làm bằng chứng phạm tội thế này, liếc hắn một cái nó nói thầm " biết vậy tôi để anh chết ở đó luôn rồi đưa anh về làm gì còn bị nói hừ...."

Mấy lời nó nói thì thầm thôi nhưng hắn nghe thấy hết đủ hiểu nó thì thầm kiểu gì rồi đấy, thấy gương mặt nhăn nhó của nó hắn cười khẽ thì ra người đưa hắn về nhà là nó... vậy chẳng lẽ nó đã tha thứ cho hắn rồi?

- cô hết giận rồi à?

Không biết hắn đã đứng trước mặt nó từ khi nào, cái con người này như ma vậy đó đau tim chết được.

- Vẫn chưa.

Hắn nhăn mặt lại hỏi.

- Vậy cô tha thứ cho tôi chưa?

- Chưa.

Nó khoanh tay xoay mặt sang hướng khác, Hắn không hiểu gì cả.

- Nếu chưa sao cô lại về?

- Đi liền đây!

Chưa kịp bước đi tay đã bị hắn giữ lại, nó cười khẽ rồi lại làm mặt nghiêm túc xoay người nhìn hắn.

- Buông tay ra.

Nó càng nói hắn càng xiết chặt hơn kéo nó lại gần, hắn nhìn thẳng vào mắt nó từ từ nói.

- Xin lỗi! Tôi biết mình không nên giấu cô.... nhưng tôi sợ cô sẽ không chịu nổi.

Mắt nó khẽ giật giật, nó từ tốn trả lời.

- Anh biết tôi hi vọng thế nào mà, dù sẽ rất khó chấp nhận nhưng đó là sự thật, anh làm như vậy là gieo thêm hi vọng rồi lại dập tắt đó anh biết không?

- Xin lỗi....

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ đó của hắn nó lại chẳng thể trách được nữa, đúng là hắn làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó và hình như chuyện mong cha mẹ nó còn sống quá đỗi xa vời chỉ là nó tự lừa dối mình, tự cho mình hi vọng thôi mà.... bây giờ nó mới nhận ra hình như từ trước đến nay những việc hắn làm đều là vì nó? Nếu không nhờ Vy quát vào mặt mấy lời ấy chắc nó vẫn còn ngốc nghếch trách nhầm hắn, nếu không phải nghe được 6 từ ấy nó vẫn chẳng biết hắn yêu nó, đúng là nó ngây thơ quá không phải cứ nhìn thấy là đúng, cứ nghe thấy là chắc chắn mà phải như Quân nói dùng đầu để suy nghĩ.....

- Thôi bỏ qua đi, muốn tôi tha thứ dễ thôi!

Nó ngồi xuống ghế nhịp chân từ tốn, hắn hồi hộp hết sức mắt không rời nó.

- Anh nhắc lại 6 chữ đêm qua đã nói đi.

Sắc mặt hắn co lại, những chuyện của đêm hôm qua hắn làm sao nhớ đây, hôm qua hắn đã nói gì căn bản hắn chẳng có một chút ấn tượng nào, 6 chữ đó là 6 chữ gì? Cố vắt óc nhớ lại nhưng chẳng nhớ nổi, nó làm khó hắn rồi.

- Tôi không nhớ!

Hắn đã cố lắm rồi nhưng không nhớ vẫn là không nhớ, nó nhăn nhó nhìn hắn.

- Không nhớ..... không nhớ thì thôi vậy....

Nó đi thẳng ra ngoài không thèm để ý tới hắn nữa, trở về phòng nó úp đầu xuống gối hét lên bực bội thật nó chỉ muốn nghe lời tỏ tình lúc hắn tỉnh thôi ấy vậy mà hắn chẳng hiểu mô tê gì là sao? Một lát sau lại nghe tiếng hắn gõ cửa, nó bịt chặt tai lại nhưng người bên ngoài vẫn rất lì lợm cứ đứng gõ hoài cuối cùng nó đành phải ra mở cửa, vừa mở chưa kịp thấy hắn nó đã quát.

- Khi nào anh nhớ ra hẳn đến tìm tôi.

Rồi lại đóng xầm cửa lại.

Cốc... cốc... cốc....

Yaaaa nó phát điên lên với hắn mất.

- GÌ?

Nó mở cửa mặt chầm dầm, tức vì mình đã mặt dày nhắc cho hắn nhớ chuyện đó ấy vậy mà hắn vẫn đần mặt ra, hỏi thử xem có bực có tức không?

- Đổi sang chuyện khác đi?

Lần này hắn chống tay ở cửa phòng trường hợp nó lại nổi điên đóng lại thì chết, hắn vẫn chưa hỏi rõ ràng mà. Mặc dù đầu đang bốc hỏa nhưng nghe hắn nói vậy cũng đỡ hơn một phần, nó khoanh tay suy nghĩ lát sau thì nói.

- Ok.. hôm nay đổi lại anh làm ô sin tôi làm bà chủ.

- Được.

Hắn gật đầu chắc nịt, nó bèn nói thêm.

- Khoan đã, đó chỉ là điều kiện đính kèm thôi điều kiện chính vẫn là 6 chữ ấy, không nhớ thì miễn.

Đẩy thẳng hắn ra ngoài nó gác lại chuyện bực bội ấy sang một bên bây giờ tranh thủ hưởng một ngày làm bà chủ đi đã, yêu đương gì đấy dời sang hôm khác vậy, hắn không nhớ thì ngày nào cũng làm ô sin cho nó tới nhớ thì thôi hứ... ai bảo quên gì không quên đi quên cái câu tỏ tình mà nó muốn nghe nhất làm gì đáng đời lắm chẳng tiếc thương gì đâu.

Hơi ngạc nhiên vì nó lại nói ra câu này, hắn không nghĩ là nó lại nghĩ tới cái chuyện này, từ khi sinh ra Phạm Khắc Huy đã làm chủ người ta cũng có ngày phải làm ô sin cho nó- một đứa con gái nhí nha nhí nhố, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, thế nên công việc đầu tiên của hắn là......

- Đói rồi! anh xuống làm bữa sáng đi.

Nói xong nó đóng cửa phòng tung tăng vào phòng VSCN.... tắm, vừa tắm vừa hát hò suốt 30 phút. Hắn tất bật ở dưới bếp làm bữa sáng, nhìn thấy nó đầu tóc gọn gàng, ăn mặc nữ tính hơn thường ngày rất nhiều làm hắn có hơi bị choáng. Nó có nhiều hành động, biểu hiện rất khó đỡ và đến vào những lúc không ngờ tới giống như lúc này đây nó đang ngồi bắt chéo chân hát hò và chụp ảnh, quá sốc, quá ngạc nhiên đến nổi hắn làm rơi luôn cả con dao thái thịt đang cầm trên tay có bao giờ hắn thấy nó chụp ảnh tự sướng đâu? nó giật mình ngẩng lên nhìn hắn.

- Anh bị gì vậy? tôi đói.......

Hắn thôi không nhìn nó nữa kẻo càng nhìn lại càng chẳng cầm nổi con dao, một lúc sau bữa sáng cũng hoàn thành, nó nhìn quanh một lượt cười híp mắt gắp cho nó miếng gà chiên nước mắm.

- Thưởng cho anh!

Rồi bắt đầu ngồi ăn ngon lành, lâu lắm rồi nó mới được ngồi ăn thoải mái thế này, lâu lắm rồi nó mới thấy lòng vui vẻ trở lại, kể từ hôm nay nó sẽ sống thật tốt thật vui vẻ chuyện đau lòng đã qua có lẽ nên quên đi, cha mẹ nó ở trên trời chắc cũng không muốn nó suốt ngày đau buồn như thế đâu. Nó lại gắp thức ăn cho hắn, nghe nói hắn bị xuất huyết dạ dày nhìn hắn gầy đi nó cũng thấy mình có lỗi sao nó cứ làm người khác lo lắng thôi vậy? tự nhiên nước mắt nó chảy ra........ Hắn nhìn thấy hoảng hốt rút khăn giấy lau vội, lo lắng nói.

- Đang ăn sao lại khóc?

Nó lắc đầu cười nhẹ.

- Không sao, tại thức ăn ngon quá!

Nghe thấy thế hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nó lúc khóc lúc cười làm hắn chẳng tài nào nắm bắt được nó rốt cuộc là đang vui hay đang buồn, người ta nói con gái rất khó hiểu hình như đúng là như vậy.

..................................................................................................

- Huy ơi lấy ly nước cam!

Hắn lại xuống bếp làm ly nước cam cho nó, từ sáng đến giờ không là " Huy ơi tôi muốn ăn kem" thì là " Huy ơi tôi thèm trà sữa", một lúc thì lại " Huy ơi bật điều hòa" "huy ơi mở tivi"...... nghe cái cụm từ" Huy ơi.." đầu hắn lại ong cả lên nó là đang chỉnh hắn chứ chuộc lỗi lầm cái gì? nhưng mà khổ nổi không làm thì không được. Quay trở lại phòng khách đã thấy nó ngồi cười nắc nẻ.

- Hahahahahahahahaha.......

Trên tivi đang phát chương trình thế giới động vật ấy thế mà chẳng hiểu vì sao nó lại cười như điên vậy nữa hắn nhăn mặt khó hiểu, nó hôm nay bị gì ấy toàn làm cái điệu bộ khó đỡ thôi.

- Có gì mà cô cười?

Hắn đưa ly nước cam ngồi xuống cạnh nó hỏi, nó nhận lấy vừa cười vừa uống hậu quả là vừa được hai hớp đã phun ra sạch ho sặc sụa.... chính xác là nó bị sặc ho đến đỏ cả mặt, hắn vỗ lưng mãi mới hết ho thế nhưng nó vẫn cứ cười chẳng thể hiểu nổi.

- Rốt cuộc cô bị cái gì mà cười hoài vậy?

Chịu hết nổi hắn hỏi nhưng khi nghe xong mặt hắn đen thui cái tivi cũng bị hắn tắt phụp.

- Mặt anh... haha.... mặt anh giống... haha..... con căng- gu- ru.........hahaha....

Tắt tivi rồi mà nó vẫn cười lăn cười bò khuôn mặt hắn bây giờ rất khó coi nó ý thức được đã chọc giận ai đó bèn tìm cớ lấp liếm.

- Khụ.... tôi làm đổ nước cam ra sàn rồi, anh lau dùm tôi nha sẵn tiện lau luôn căn nhà....

Ho một cái nó nói rồi chuồn mất dép để hắn đầu bốc hỏa phía sau.... mặt hắn như vậy mà nó nói giống con căng- gu- ru chịu nổi không?

Năm phút sau, hắn đang lau nhà nó từ bếp đi ra đem theo mấy bịt bánh quy, ngồi xuống ghế sofa nó thư thả bóc từng bịt ra ăn, ăn xong bịt nào nó đều đứng lên phủi hết vụn bánh xuống sàn miệng lại réo lên với hắn.

- Ở đây dơ

- Vụn bánh này!

- Bẩn quá!

Hắn cứ như vậy lau đi lau lại có một chỗ đến mấy lần, ăn năm sáu bịt cái bụng nó no căng khiến nó khó chịu vô cùng, cảm giác ở bụng nó cứ muốn dội lên ngăn lắm nó mới không chạy vào nhà vệ sinh ọe ra hết mấy thứ trong bụng. Nhìn thấy gương mặt miễn cưỡng của nó hắn đã đoán chắc là có vấn đề rồi, nó lúc sáng đã ăn 2 cái bánh bao, 1 cái đùi gà, 2 bát cơm chiên, rồi nào là uống trà sữa nào ăn kem bây giờ thêm 5 6 cái bánh quy có thánh mới chịu nổi. Hắn cười cười đi vào bếp lát sau mang ra 1 ly nước ép táo bảo.

- Uống đi một lát sẽ đỡ hơn.

Nó hết nhìn Ly nước ép táo rồi lại nhìn hắn, một lát cất tiếng thắc mắc.

- Hết thật không?

Nhận được cái gật đầu nó cầm ly nước ép uống 1 hơi một hết sạch để cái ly xuống bàn, ngẫm lại hắn nói hết là hết cái gì? Chết rồi chẳng lẽ hắn nhìn ra nó ham ăn quá nên bị chướng bụng khó tiêu sao... xấu hổ quá đi, nó vỗ vào đầu một cái đứng lên chạy nhanh về phòng tốt nhất là nên trốn đi đứng đây thấy hắn cứ nhìn nó tủm tỉm cười nó sợ mình sẽ giết chết hắn mất.

- Á..........

Một tiếng động rất lớn cùng tiếng hét không hề nhỏ của nó.... tại phòng khách vừa xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn, nạn nhân là nó vì cấm đầu chạy không đề ý rằng sàn nhà mới lau còn ướt và rất trơn nên đã trượt chân té mông đạp xuống sàn đau đến chảy nước mắt. Sau cú té ngã ngoạn mục vừa rồi một người đi đường đã rủ lòng thương xót mà chìa tay ra đỡ nạn nhân lên nhưng đã bị nạn nhân gạt phắt đi và tự mình đứng dậy.

Nó lết từng bước về sofa, cái mông đau e ẩm khiến nó vừa ngồi xuống đã nhảy dựng lên.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Bức ảnh gia đình

Bức ảnh gia đình

Bạn có ở trong bức ảnh của gia đình không? *** Trong nhiều năm qua, gia đình chúng tôi

01-07-2016
Chỉ mới bắt đầu

Chỉ mới bắt đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi đồng ý

27-06-2016
Hẹn gặp lại em

Hẹn gặp lại em

Tùng vừa hoàn tất thủ tục mua vé tàu đi Huế. Những hành khách xếp hàng phía sau tiếp

27-06-2016
Tuổi thơ trong tôi

Tuổi thơ trong tôi

Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì

30-06-2016
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Điều ước cuối đông

Điều ước cuối đông

(khotruyenhay.gq) Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà

28-06-2016
Tình khúc mùa hè

Tình khúc mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Bạn là

27-06-2016
Lừa và hổ

Lừa và hổ

Thời xưa, ở vùng Quý Châu không có Lừa. Có một người hay làm việc tốt đã chở

24-06-2016