- Đau lắm không? - hắn nhìn nó hỏi.
bạn đang xem “Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nó gật đầu.
- Đau lắm!
- Yên tâm tôi sẽ từ chỗ hắn đòi lại tất cả cho cô, ngồi yên ở đây.
Nói xong hắn quay đầu đối diện với bọn chúng, gương mặt không chút mùa xuân mà chỉ có sự lạnh lẽo đến băng lạnh.
- Lên hết đi.
Trước lời hắn nói 15 người đồng loạt xông lên, hắn vung từng cú đá, đấm nhanh đến nỗi bọn chúng không nhìn ra, từng người một gục xuống, trận đấu tiếp tục diễn ra, nhìn thấy sự bất lợi dành cho mình tên đại ca rút 1 con dao bấm ra, ánh sáng lóe lên chiếu vào mắt nó làm đầu óc mơ hồ chợt bừng tỉnh, tên kia đang tiến về phía nó, nó vô thức đứng dậy chân bước lùi ra phía sau, hắn ta tiến lên một bước nó lùi một bước, biết nó đã nhìn ra ý đồ hắn ta không ngần ngại lao về phía nó con dao cũng đang lao về phía nó, sự sợ hãi bao trùm lấy nó ngay lúc này.....
- CẨN THẬN....
Tiếng hét vội vã truyền đến kéo nó về thực tại nhưng chỉ kịp thấy một bóng hình chắn ngang trước mặt mình, con dao đâm thẳng vào người hắn nhưng chưa kịp vào sâu, hắn đã đá mạnh vào người tên kia khiến hắn ta bay ra xa cùng với con dao. Nắm vội tay nó, kéo nó cùng chạy..... mặc dù bụng đang rất đau nhưng nó cũng dốc hết sức để chạy. Tên đại sau khi đứng dậy cũng hét lớn với bọn đàn em.
- Còn chờ gì nữa, ĐUỔI THEO MAU!!!
Thế là 16 tên côn đồ tưca tốc đuổi theo nó và hắn.
Chạy ra khỏi con hẻm hắn kéo nó rẽ vào 1 con hẻm khác, chợt hắn dừng lại bên thùng rác cởi phăng cái áo khoát đen ra rồi quay sang nó nói.
- Cởi áo len bên ngoài ra mau! - giọng hắn giục giã
Nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng của hắn bị nhuốm một mảng màu đỏ thẩm ở bụng... là máu.. nó hoảng loạn...
- Anh có sao không? - Nó bỏ qua câu nói của hắn hỏi.
- Tôi nói cô cởi áo len ra!
- Nhưng anh......
- MAU...
Hắn gắt lên nó đành cởi bỏ áo len bên ngoài, hắn thẳng tay vứt chiếc áo khoát đen của mình và áo len của nó vào thùng rác rồi kéo tay nó chạy thẳng vào hẻm, con hẻm này thường ngày không vắng vẻ nên có thể an tâm đến một cua quẹo bên cạnh có một cây cột, ánh sáng đèn đường cũng yếu bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn rõ. Hân mới dừng lại ép sát người nó vào cây cột, mắt hướng về phía sau nơi có 1 đám người đang tiến đến, cất giọng nói.
- Cô tin tôi chứ? - hắn nhìn chằm chằm nó hỏi.
Nó không hiểu hắn sao lại hỏi nó như vậy nhưng nó cũng gật đầu.
- Tin.
Hắn vì nó mà bị thương như vậy đủ để nó tin hắn rồi mà.
Nhận được câu trả lời của nó hắn lại nói tiếp.
- Vậy dù có như thế nào cũng không được lên tiếng , cử động hay phán ứng....
Nó gật đầu, cũng là lúc tiếng đám người kia truyền đến, bước chân dồn dập. Ngay sau cái gật đầu của nó, hắn áp sát người mình vào người nó, môi hắn phủ xuống môi nó, bắt đầu hôn.... người nó cứng đờ, mắt mở to nhìn gương mặt đang phóng to trước mắt mình, cảm giác ấm nóng, ngọt ngào truyền đến như luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, nó như bị thôi miên, sau khi lấy lại cảm giác nó giơ tay lên định đẩy người hắn ra thì chợt dừng lại vì đám người kia đang ở phía sau nó và hắn, bọn chúng chửi rùa ầm ĩ, chợt ngừng lại nhìn về phía nó và hắn, nó không nhìn rõ chỉ nghe chúng nói lớn.
- Đại ca không nhìn thấy bọn nó, chỉ thấy một đôi đang hôn nhau thâm thiết thôi!
- thằng ngu, tao kêu mày đi kiếm người chứ không phải đi nhìn người ta hôn nhau, mau đi tìm người đi chắc bọn nó không vào đây đâu, rút tìm hướng khác.
Tiếng nói... tiếng bước chân nhỏ dần rồi mất hút sau con hẻm.
Hắn mới rời khỏi môi nó, cả người gục xuống vào lòng nó.
- Huy... Huy... anh làm sao vậy?
Nó hoảng hốt nhìn vào chỗ máu đã loang ra thêm một mảng.
- Tỉnh dậy đi Huy... đừng dọa tôi mà!
Nó khóc lớn, nhìn hắn ở trong lòng mình.
- Đừng...... khóc......
Tiếng nói khó nhọc của hắn truyền đến.
- Yên tâm tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.
Mọi cơn đau, choáng váng lúc nãy chợt biến mất bây giờ nó tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nó quàng tay hắn qua người dìu hắn từng bước ra khỏi con hẻm... chỉ cần ra đến đường lớn là được cứu rồi!
- Cố gắng lên, anh không được chết!......
Nó vừa thờ dốc vừa khóc..
- Ngốc!...... Tôi..... không .....chết..... được đâu.......
- Đừng nói nữa anh đừng nói nữa... sắp đến rồi.
Ra khỏi con hẻm nó vẫy vội một người đi đường rồi nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện.
Ở vòng xoay, Quân đi qua đi lại , các cửa hàng đã từ từ đóng cửa hết... tay Quân lạnh buốt... cậu đã đứng đây chờ nó suốt 2 tiếng đồng hồ, sự thất vọng bao quanh tâm trí cậu.
- Em cuối cùng vẫn không đến!
Bàn tay lạnh buốt đó buông thỏng xuống...
Người ta chỉ thấy người con trai đó quay lưng bước đi bóng dáng cô độc dưới ánh đèn đầy màu sắc, trong không khí Noel.....
Chương trước | Chương sau