Tuổi thơ xa là quá khứ thật gần

Tuổi thơ xa là quá khứ thật gần


Tác giả:
Đăng ngày: 23-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Tuổi thơ xa là quá khứ thật gần

↓↓
Chúng ta đã có những năm tháng hạnh phúc như thế?


Mùa hạ cùng bạn men theo bờ ruộng bắt ốc, chạy khắp bãi đất trống thả diều, bắt chuồn chuồn. Cái tuổi ấy đều chấp nhất với loại chuồn chuồn đỏ cánh to, bay chầm chậm tầm trung nhưng cũng đủ cao để thời đó có thể với tới. Nhiều buổi tối, cả bọn rủ nhau đi bắt dế, vừa đi vừa nói linh tinh trên trời dưới đất, có khi còn cãi nhau rồi khóc ầm lên. Cứ thế, luyên thuyên đi mà chẳng để ý đã đi xa nhà đến bao nhiêu.


Tuổi thơ vậy là chẳng phải đủ đẹp rồi sao?


***

bạn đang xem “Tuổi thơ xa là quá khứ thật gần” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!





Khi ta lớn lên, tôi và bạn không còn học chung lớp, có những người bạn mới, sống trong môi trường khác nhau. Đôi lúc, ở độ tuổi ấy, ta đã quên đi lẫn nhau, bỏ lỡ nhau rất lâu.


Cho đến khi gặp lại, chúng ta nhìn nhau và dè dặt thắc mắc: "Liệu ta còn có thể như ngày trước?". Những kỉ niệm xưa, ai còn nhớ? Ai dám hỏi đối phương còn nhớ hay không?


Cũng giống như con đường đất được thay bằng đường nhựa, đường bê tông, mọi người đều cảm thấy thuận tiện nhưng lũ trẻ hãy còn luyến tiếc trò chơi cướp cờ của chúng. Chúng tôi có lẽ cũng luyến tiếc tuổi thơ có nhau nhưng cứ ngây thơ cho rằng thời gian không cho ta níu giữ và hẳn chỉ còn mình bản thân ta muốn níu giữ.


Cho đến khi lũ trẻ dựng đứng viên gạch đỏ, cắm cờ vào đấy, cuối cùng chúng đã có thể chơi tiếp trò chơi yêu thích. Hôm sau gặp nhau, bạn hỏi tôi: "Mùa này chỗ mình hết chuồn chuồn mất rồi. Hôm nào đi bắt ốc đi"


Lúc ấy, tôi mới nhận ra, nếu ta không tình nguyện mở lòng một lần nghĩa là ta đã mất đi cơ hội gần nhau hơn. Cảnh vật thay đổi, thời gian thay đổi, mỗi chúng ta đều thay đổi nhưng không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.


Ngày ấy, dưới ánh chiều tà trải dài trên đồng lúa, mềm mại chảy trên người chúng tôi, xa xa còn tiếng hô đếm số cướp cờ non nớt, cao vút. Chúng tôi như vậy đã lớn thế này rồi. Cuộc sống ngoài kia làm chúng tôi gói gọn trong học hành và thi cử cùng nỗi sợ về sự tàn nhẫn tương lai. Nhưng trong giờ phút kéo quần mò từng con ốc, chúng tôi thấy nhẹ hẳn. Trong đầu không còn công thức khó nhằn, không còn lời dặn dò hằng ngày cố gắng thi cử của cha mẹ.


Tình bạn ngày xưa đến rất dễ dàng, tình bạn ấy bây giờ lại nhẹ nhàng mà sâu lắng.


Đôi khi, tôi nghĩ không cần một bờ vai để tựa vào, chỉ cần một bóng hình an tâm bên cạnh. Không cần ai chống đỡ hộ, chỉ cần ai đó vỗ vai một cái là đủ rồi. Mà chẳng phải bạn tôi rất phù hợp sao?


Càng lớn, càng phải tách nhau ra vì những lí tưởng của riêng mình. Và khi trưởng thành thực sự, sẽ có cuộc sống của riêng mỗi người mà đối phương chẳng thể là một trong số những người thương yêu nhất.


Trong lễ cưới của bạn, chúng ta trao cho nhau cái ôm đặc biệt nhất. Tạm biệt ngày tháng tự do có nhau. Bạn nhìn tôi như hồi tưởng, ánh mắt mang màu nắng chiều mùa hạ.


Tình yêu đầu là tình yêu đẹp nhất. Tình bạn đầu đời là tình bạn trong trắng nhất.


Thời gian quả thực đáng sợ mà. Tôi còn muốn làm diều giấy được dán bằng cơm nguội, muốn nằm trên nóc nhà nói tầm phào rồi ngủ quên lúc nào không hay đến khi sương xuống nhiễm vào người lạnh ngắt thì mới giật mình tỉnh dậy. Nhưng nhìn đi, người bạn cùng tôi cắt từng mảnh giấy, gác tay cùng rủ rỉ, người tôi đập dậy gọi đi xuống nhà, đã tay trong tay với nửa kia quyết định chấm dứt ngày tháng tuổi thơ.


Và biết đâu nữa không lâu, chính tôi sẽ tiếp bước như thế.


Nhưng, cho dù thế nào, chẳng phải thời thơ ấu của ta là của nhau hay sao? Chúng tôi đã có những kỉ niệm đẹp nhất, đã trao nhau thứ tình cảm thanh thuần nhất mà chẳng ai có thể xen chân vào. Chúng tôi không ganh tị với người uống rượu giao bôi cùng đối phương, chỉ có cái thổn thức về một thời đáng nhớ đã qua.


Đến khi trải qua, chúng ta mới biết tất cả kì diệu, xúc động đến mức nào...


Đã có thể không còn là một trong những người yêu thương nhất, nhưng ai bảo không còn là một trong những người quan trọng nhất...?


Cuộc đời luôn có những khái niệm chấp nhất như vậy đấy.


Phải biết trân trọng và tận hưởng. Như tôi và bạn phải không...


↑↑
Nhỏ Bọ Cạp

Nhỏ Bọ Cạp

Cậu ấy nói thích em, vậy mà mấy ngày sau em phát hiện ra là cậu ấy cũng

23-06-2016
Nhỏ của ngày xưa

Nhỏ của ngày xưa

Nhà Nhỏ ở dưới chân núi, xa tít sau bạt ngàn rừng cà phê. Mỗi khi đến mùa, hoa

27-06-2016
Mùa World Cup

Mùa World Cup

Thú thực là tôi không mê xem bóng đá như bọn con trai, dù thi thoảng cũng vẫn cùng hội

25-06-2016
Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Và tớ

25-06-2016
Cao thủ

Cao thủ

- Mày có thấy ai... khả nghi trên xe không? Trà chun mũi lại: "Khả nghi ư? Làm gì có!"

28-06-2016
Thằng Hiếu

Thằng Hiếu

Trong ngõ nhà tôi có một xưởng giày. Họ đóng những đôi giày da cho người lớn, trẻ

27-06-2016
Tháng ngày đã mất

Tháng ngày đã mất

Tôi khác Viễn, tôi thích đắm mình trong những điều đã vụn vỡ, còn Viễn thì vứt

23-06-2016
Cà phê sữa

Cà phê sữa

Cà phê sữa dễ thưởng thức, uống một lần như đã quen, sau đó dần cảm nhận, mới

25-06-2016
Đơn Phương !!!

Đơn Phương !!!

Lời tựaKhi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình

20-07-2016 3 chương
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016
Nhiều năm về sau

Nhiều năm về sau

Phần hai của "Bình thường à, chúc cậu may mắn!" Thời gian cuốn nhanh như nước chảy

24-06-2016
Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Tên truyện: Chị Ơi... Anh Yêu Em !Tác giả: CusiuThể loại: Truyện Teen, Tình cảmTình

18-07-2016 20 chương
Ta đi qua đời nhau

Ta đi qua đời nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Sáng nay

25-06-2016

Ring ring