XtGem Forum catalog
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 22 đánh giá )

Hai Phía Chân Trời - Chương 03

↓↓
Cứ Yêu



“Có sao không?”

Tôi nghe thấp thoáng giọng điệu sốt sắng của Duy Minh vang lên bên tai, nhưng cơn đau buốt kia lại khiến tôi không thể lên tiếng đáp lại lời cậu được. Giá như lúc này tôi không đau đớn, không lo sợ, ắt hẳn tôi đã có thể cảm nhận được một chút ấm áp từ vòng tay đang đỡ lấy mình.

bạn đang xem “Hai Phía Chân Trời ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Thảo, hơi quá rồi!”

Đám con gái đã rời khỏi tôi và Kiều Trang, nhanh chóng chạy tới kéo tay Thu Thảo, giọng điệu có chút sợ sệt. Thu Thảo lúc nào cũng vậy, luôn thể hiện mình mà chẳng chịu suy tính đến hậu quả. Người cô ta muốn đánh ngay từ đầu là Kiều Trang, nhưng chẳng rõ từ bao giờ mà mọi thù oán lại được trút hết lên người tôi rồi.

“Mày sao không?”

Kiều Trang nén đau, hớt hải chạy lại phía tôi. Tôi thấy mặt nó có những vết bầm tím nổi lên rất rõ ràng, trong khi đó chiếc áo đồng phục trắng thì dính bẩn và gần như bị ai đó cố tình xé rách. Tôi thoáng thở phào, tự nhủ thật may mình đã không bỏ đi. Bằng không, Kiều Trang sẽ là người phải nhận lấy chiếc ghế ấy.

“Cậu đưa bạn ấy lên phòng y tế đi!”

Duy Minh quay sang nói với Kiều Trang. Có lẽ, phận sự của cậu đến đây là hết. Dù sao thì tôi cũng không lấy điều đó làm buồn. Duy Minh là người duy nhất tỏ ý có hành động ngăn cản khi Thu Thảo cầm ghế đánh tôi, quan trọng hơn, cậu lại là người tôi thích. Có lẽ chỉ vậy thôi cũng đã là quá đủ với tôi rồi.

Duy Minh đỡ tôi đứng dậy, nhưng tôi chẳng còn sức mà đứng vững. Tay tôi hoàn toàn mất cảm giác, trong khi đó hai chân cũng nhũn ra. Năm phút bị ăn đòn với cả chục những cú đánh không nhân nhượng, tôi có nên viện vào lý do đó để tham lam dựa vào người Duy Minh chỉ một lần? Câu trả lời là không. Đan Quỳnh đang ở đây, tôi không muốn làm sai lệch mọi chuyện. Hơn nữa, dù yêu đơn phương, tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình.

Tôi để cho Kiều Trang đỡ mình. Dựa vào nó, chẳng bao giờ tôi phải suy tính quá nhiều.

“Lần này bọn tao chỉ cảnh cáo mày thôi! Liệu hồn!”

Thu Thảo cao giọng nói rồi ra hiệu cho đám bạn của mình quay lưng bỏ về. Tôi bật cười, đánh người ta ra nông nỗi này còn kêu là cảnh cáo thôi sao? Tôi quay sang nhìn Kiều Trang, cố nén đau mà lên tiếng hỏi nó:

“Đau không?”

“Mày có sao không?”

“Tao hỏi mày có đau không?”

“Tất nhiên là đau rồi. Tao có phải trâu bò đâu!”

“Ừ, tao cũng đau!”

“Thế để tao đưa mày lên phòng y tế!”

“Giờ lên y tế cũng không hết đau được! Đi với tao!”

“Đi đâu cơ?”

“Lên phòng hội đồng viết bản tường trình.”

Lời đáp ngắn gọn của tôi khiến cả canteen rơi vào trạng thái câm lặng. Bọn họ nhìn về phía chúng tôi dò xét như thể xem hai chúng tôi là quái vật. Ngược lại, trong mắt tôi, bọn họ mới là những kẻ vô tâm bởi tất cả đều đứng ngoài cuộc khi tôi và Kiều Trang bị ăn đòn. Tôi phớt lờ những gương mặt tò mò ấy, ra hiệu cho Kiều Trang đưa mình ra khỏi đây. Trước khi đi, tôi chợt bắt gặp một nụ cười thật khẽ từ phía Duy Minh.

Ba ngày sau vụ xô xát tại canteen, tôi bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng. Học sinh trong trường bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác, chỉ bởi một câu chuyện rất hoành tráng được truyền từ miệng người nọ qua người kia: tôi – Yên Nhi, vì bảo vệ bạn thân nên bị đánh hội đồng. Nhận cả cái ghế sắt vào tay, vậy mà tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lẳng lặng đi tìm thầy hiệu trưởng viết tường trình báo cáo lại mọi việc. Thu Thảo và đám con gái có tham gia vào vụ đánh người ngày hôm ấy đã bị ghi học bạ và chuyển trường, trong khi đó tôi lại được tuyên dương vì biết báo cáo lại mọi chuyện cho thầy cô thay vì gọi hội hè lên giải quyết như những vụ khác. Học sinh trong trường gọi tôi bằng cái tên nghe cực kì châm biếm: Frozen, ý bảo tôi là lạnh lùng. Tôi thì mặc xác! Danh tiếng và cả tai tiếng vừa vô tình có được cũng chẳng thể nào khiến tôi vừa lòng khi mà cánh tay trái giờ đây đang phải bó bột, và quan trọng hơn là phải đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ yêu dấu.

Đúng ra, Thu Thảo và những người kia chỉ bị ghi học bạ và đình chỉ học có hai tuần mà thôi. Nhưng gia đình tôi và cả gia đình Kiều Trang đều không chấp nhận hình thức xử phạt như vậy khi đây không phải lần đầu tiên Thu Thảo có cách hành xử tương tự với bạn học và ngay cả hiện tại, nó cũng không có thái độ hối lỗi chút nào trước hành vi của mình. Vì gia đình hai chúng tôi nhiều lần kiến nghị, nhà trường đã tăng số ngày đình chỉ học của Thu Thảo và đám con gái kia lên thành một tháng. Nhưng do nghỉ học nhiều từ trước, giờ bị đình chỉ học thêm thì số ngày nghỉ của bọn họ vượt quá bốn mươi lăm buổi, như vậy sẽ không có đủ điều kiện dự thi tốt nghiệp nên gia đình Thu Thảo quyết định chuyển trường cho nó luôn.

Vậy là sau tai tiếng ồn ào mà bản thân tự mình gây ra, Thu Thảo đã hoàn toàn biến mất, để lại nạn nhân là tôi và Kiều Trang ở lại, hoàn toàn hứng chịu sự chú ý của đám đông.

“Đắc nhân tâm, xuống đây nào!”

Tôi kiễng chân, dùng hết sức bình sinh với hi vọng lấy được quyển sách đang nằm ở ngăn trên cùng của giá sách trong thư viện. Với chiều cao khiêm tốn, dù cho tay trái có không bị làm sao thì có lẽ tôi cũng không thể lấy được những cuốn sách trên cao một cách dễ dàng. Mẹ bảo, tôi lùn do bị trời phạt vì tội bướng.

“Để tớ lấy cho!”

Tôi né người sang một bên khi cảm nhận có người đứng ngay sát mình. Vừa quay đầu lại một chút, tôi đã bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Duy Minh rồi. Duy Minh với một tay là có thể lấy được cuốn sách, cử động của cậu khiến cho mùi nước xả vải dịu nhẹ phảng phất nơi cánh mũi tôi, mùi hương của nắng mới thấm đều qua từng nếp vải.

“Cảm ơn!”

Tôi nhận lấy cuốn sách Duy Minh vừa đưa mình, cố giữ nhịp thở sao cho thật ổn định. Sự xuất hiện bất ngờ của cậu ấy khiến tôi có chút ngỡ ngàng, kế sau đó là cảm giác vui mừng xuyên suốt qua từng suy nghĩ. Tôi nhìn theo Duy Minh, thấy cậu ấy cũng vừa đưa tay chọn lấy một cuốn sách, là “Thi nhân Việt Nam” của tác giả Hoài Thanh và Hoài Chân. Tôi thầm đặt câu hỏi về hành động đó, chắc đây không phải là sự lựa chọn của Duy Minh.

“Tay cậu sao rồi?”

Duy Minh hỏi khi hai chúng tôi cùng ngồi xuống ghế. Dù cho ngày thường Duy Minh luôn nhanh nhẹn, nhưng tôi có cảm giác cậu ấy đang chậm lại để đợi mình ngồi xuống trước.

“Tớ không sao.”

Tôi trả lời, ánh mắt nhìn ra phía những kệ sách đằng xa thay vì ngắm nhìn gương mặt của Duy Minh. Tầm giữa trưa, thư viện khá vắng người, chỉ có một cô thủ thư cùng lác đác vài học sinh vào đây mượn sách. Nếu không vì muốn tránh ánh mắt soi xét một cách tọc mạch của học sinh lớp khác, tôi đã không phải trốn vào đây nghỉ trưa như vậy.

“Xin lỗi nhé! Nếu hôm ấy tớ nhanh hơn một chút…”

Tôi bị kéo về hiện tại bởi giọng điệu có chút ân hận của Duy Minh. Bộ dạng lạ lẫm của cậu ấy khiến tôi phải vội xua tay.

“Không sao! Tớ phải cảm ơn cậu mới đúng!”

“Cảm ơn tớ? Tại sao?”

“Ngoài cậu ra, đâu có ai có ý muốn giúp bọn tớ đâu.”

Lời giải thích của tôi khiến Duy Minh bật cười. Cậu ấy nghĩ ngợi thêm một chút rồi mới lên tiếng đáp lại.

“Thật ra cũng không phải mọi người không muốn giúp các cậu đâu. Nhưng cậu cũng biết đấy, việc thưa lại chuyện của bạn bè với chủ nhiệm thường mọi người rất ghét, tớ nghĩ vì vậy…”

Duy Minh không nói hết câu, có lẽ một phần cũng là vì gương mặt không thoải mái của tôi. Hóa ra, cậu ấy cũng cho rằng Kiều Trang đã bán đứng bạn bè. Tôi không thể trách Duy Minh khi cậu là người ngoài, chỉ có thể đứng ngoài cuộc và phán xét mọi chuyện, nhất là khi Kiều Trang im lặng, một mực không lên tiếng phủ nhận như thế. Chỉ là khi nghe người khác nói vậy về Kiều Trang, tôi vẫn thấy ấm ức mà thôi.

“Vậy tại sao cậu lại can thiệp?” Phải, tại sao Duy Minh không giống những người khác, cổ vũ, hoặc đứng yên xem chúng tôi bị trừng phạt?

“Vì hành động của Thảo rất quá đáng!” Duy Minh nói với giọng bất bình. “Nếu không phải bọn bạn tớ cứ ngăn cản thì tớ đã nhảy ra từ lâu rồi, nếu như vậy thì tay cậu sẽ không sao!”

“Hì, giờ tớ cũng có sao đâu?!”

“À phải, cậu là nữ anh hùng!”

Duy Minh nửa đùa nửa thật giơ ngón tay cái về phía tôi như khen ngợi. Dù không thích bị người ta trêu chọc về vấn đề này, nhưng khi điều ấy phát ra từ miệng của Duy Minh, tôi lại bất giác nhoẻn miệng cười. Tôi làm việc đó chỉ vì lo lắng cho Kiều Trang, chỉ vì chúng tôi là bạn thân, thật không ngờ lại có thể khiến Duy Minh để tâm và nói chuyện nhiều hơn với mình.

“Đừng gọi tớ như thế! Nghe buồn cười lắm!”

“Gì mà buồn cười?! Cậu đã chiến đấu bảo vệ bạn mình bất kể đúng sai!”

“Không phải!” Tôi hơi nghiêm mặt lại, không mảy may suy nghĩ chỉnh lại lời Duy Minh. “Tớ chỉ đánh nhau bảo vệ Trang vì nó vô tội thôi, không có chuyện bất chấp đúng sai gì ở đây cả!”

Lời khẳng định chắc nịch của tôi khiến Duy Minh ngạc nhiên. Cậu ấy im lặng, có lẽ đã phần nào hiểu được điều tôi đang nói, rằng Kiều Trang không làm gì sai cả, tất cả chỉ là một sự hiểu nhầm không đáng có. Được một lúc, Duy Minh lại lên tiếng hỏi.

“Vậy nếu thật sự là do bạn ấy làm, cậu sẽ bỏ mặc?”

“Bậy nào! Dù nó làm đúng hay sai, tớ cũng không thể bỏ mặc nó được. Nhưng nếu nó sai, tớ cũng chẳng còn lý do gì để đánh nhau vì nó nữa, chỉ có thể ôm lấy nó mà cùng chịu đòn thôi. Nó là bạn mình mà, bỏ không được!”

Lần này, Duy Minh tròn mắt nhìn tôi. Tôi không biết mình có nói gì sai hay không, nhưng hình như càng nói, trong mắt Duy Minh tôi càng biến thành sinh vật lạ. Tôi chưa từng thấy Duy Minh nhìn ai bằng ánh mắt như vậy cả, như kiểu cậu đang gặp phải khó khăn khi phải tiếp chuyện với một đứa tư duy không bình thường. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng thắc mắc thì Duy Minh đã cười phá lên.

“Cậu thú vị thật!”

“Suỵt!”

Tôi ra hiệu cho Duy Minh trật tự. Đây là thư viện, tôi không muốn làm ầm ĩ ở nơi đây một chút nào! Hiểu ý, Duy Minh cũng nhanh chóng gật đầu, đoạn ngồi thụp xuống như muốn lảng tránh ánh mắt sắc hơn dao của cô thủ thư. Giả bộ bận bịu với quyển sách, Duy Minh lật lật vài trang giấy rồi nói.

“Nhưng mà tớ nói thật đấy!”

“Thật gì cơ?”

“Cậu thú vị dã man!”

“Có thú vị bằng bạn gái Yên Nhi trước đây của cậu không?”

Tôi buông lời khiêu khích, khiến cho nụ cười trên môi Duy Minh hơi thu lại, nhưng chớp cái đã lại trở về trạng thái cũ, thậm chí còn tươi tỉnh hơn trước. Duy Minh vỗ đùi cái đét, rồi lại luống cuống ra hiệu cho tôi nhỏ tiếng như thể chính tôi mới là kẻ gây mất trật tự. Cậu giấu mặt sau quyển sách cầm ngược, thì thầm to nhỏ.

“Không phải đâu! Cô ấy chỉ là mối tình đầu của tớ thôi, không phải bạn gái cũ đâu!”

“Vậy cậu yêu đơn phương hả?”

Tôi toan chỉ tay về phía Duy Minh, nhưng rồi những ngón tay bỗng trở nên cứng đờ, từ từ thu dần lại. Đơn phương sao? Tôi đang nói về Duy Minh hay chính bản thân mình?

“Yêu đương gì? Hồi đấy tớ học mẫu giáo ấy mà!”

“Ha ha!”

Tôi cũng bật cười trước lời đáp ấy. Phạm Duy Minh quả là kẻ biết cách gây bất ngờ cho người khác, vậy mà nãy giờ cậu ấy cứ một mực cho rằng tôi là người thú vị. Hóa ra, nói chuyện với Duy Minh không hề khó khăn như tôi tưởng tượng! Tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu, vui vẻ thay vì lo sợ bản thân sẽ bối rối và mất kiểm soát.

“Này!”

Duy Minh đột nhiên tiến lại gần tôi làm tôi luống cuống buông tay ra khỏi cuốn sách đang cầm, khiến cho gáy sách rơi bụp xuống bàn và tạo ra một tiếng động nho nhỏ, nhưng tôi chẳng mảy may để tâm đến nó cũng như phản ứng của những người trong thư viện lúc này. Quan trọng gì nữa chứ? Điều duy nhất tôi có thể để tâm là hiện tại, gương mặt của Duy Minh đang ở sát tôi, chỉ cách nhau tầm vài phân mà thôi. Duy Minh ở gần tới độ tôi có cảm giác mình cảm nhận được hơi thở của cậu đang lướt nhẹ trên da mình.

“Gì thế?”

Tôi nuốt nước bọt, cố nói một cách hoàn chỉnh và che giấu đi sự bối rối của bản thân. Tôi đang ở gần Duy Minh với một khoảng cách mà ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng dám nghĩ đến. Đôi mắt của cậu ấy sáng lấp lánh, thu trọn cả thế giới nhỏ bé của tôi vào trong đáy nhìn sâu thăm thẳm ấy.

“Liệu cậu có phải… Yên Nhi học cùng mẫu giáo với tớ không nhỉ?”

“Sao cơ?”

“Trường mẫu giáo Cánh Cụt ấy!”

“… Làm gì có trường nào tên như thế? Ý cậu là Sơn Ca, hay Họa Mi?”

“Ôi, tớ không nhớ nữa! Tớ chỉ nhớ Yên Nhi hồi đó hay buộc tóc hai bên và mặc váy hồng thôi.”

“À, trường gì cũng được, nhưng tớ không học mẫu giáo!”

“Ôi dào, vậy thì cậu không phải mối tình đầu của tớ rồi!”

Duy Minh nhún vai rồi quay ngoắt lại với quyển sách đang nghịch dở, bỏ mặc tôi vẫn ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì bên cạnh. Đến khi Duy Minh quay đi, tôi mới cảm nhận gương mặt mình trở nên nóng ran, thậm chí cả người cũng ngột ngạt và khó thở dù cho tôi đang ngồi trong phòng điều hòa mát rượi. Sự tỉnh táo của tôi, thật mừng khi nó vẫn còn nguyên đây, dù đã ít nhiều bị lung lay.

“Cậu có vẻ thích cô bạn cùng tên với tớ nhỉ?”

“À, vì trong ấn tượng của tớ, Yên Nhi khi cười nhìn rất đáng yêu.”

“Vậy à?”

“Nhưng mà cậu cười còn xinh hơn bạn ấy nữa!”

Tôi im lặng, Duy Minh cũng chợt im lặng theo. Cậu vội đưa mắt nhìn ra tán bàng xanh mướt đang đung đưa nhẹ nhàng trước gió. Lần đầu tiên, Duy Minh lảng tránh ánh mắt của tôi.

Tôi cũng không nói không rằng, lẳng lặng quay trở về với quyển sách của mình, mặc cho hai bên gò má ngày càng nóng hơn bao giờ hết. Tôi nghe rất rõ tiếng nhịp tim của mình vẫn đang đập mạnh trong lồng ngực, thật khó để có thể bắt nó an phận nằm im! Lời nói bâng quơ vừa rồi của Duy Minh chẳng khác gì một cơn gió mát lành thổi qua giữa buổi trưa mùa hè oi ả và ngột ngạt, khiến cho chiếc chuông gió khe khẽ đung đưa, gieo lại trong lòng mỗi người một sự bình yên nho nhỏ và thanh thản.

Vậy nhưng, những cơn gió mùa hạ thường chợt đến, chợt đi, nhanh lắm…

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi

Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện

26-07-2016 26 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Nếu tôi là cha mẹ

Nếu tôi là cha mẹ

Tờ 1: Nếu tôi là cha mẹ, tôi sẽ mua cho con cái áo siêu nhân như của thằng Tèo nhà

29-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Vu Lan và hồi ức mẹ

Vu Lan và hồi ức mẹ

Mỗi lần họp lớp, tôi lại cười trừ mỗi khi tụi bạn học cấp III khoe về việc mua

28-06-2016
Xin lỗi anh là Gay

Xin lỗi anh là Gay

Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: "Anh là gay. Ngân ạ, anh là

01-07-2016