Disneyland 1972 Love the old s
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Chương 07

↓↓
Những Biểu Hiện Bất Thường

Khi biết tin Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật, Lệ Dương suýt chút nữa ngất đi vì sung sướng. Cố gắng bấy lâu của cô cuối cùng cũng có được một kết quả xứng đáng.

Nhìn Hoàng Quân mặc bộ quần áo bệnh nhân ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh cao cấp của Passion, cô thật muốn chạy tới véo lấy hai má anh ta mà tấm tắc: “Sao anh đáng yêu quá vậy?”

Nhưng Lệ Dương không làm thế, cô chỉ đặt hộp thuốc vừa đi lấy lên phía đầu giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, lặng lẽ quan sát Hoàng Quân.

bạn đang xem “Em Là Cô Ấy Thứ Hai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lần đầu tiên Lệ Dương phát hiện, Hoàng Quân thì ra lại đẹp trai như vậy.

Thực tế trước đây, cô vẫn thấy anh ta khá dễ nhìn, chiều cao khoảng mét tám, ngũ quan cân đối. Nhưng vì mặt anh lúc nào cũng cau có khiến Lệ Dương dù muốn ngắm cũng không còn hứng thú.

Bây giờ để ý kỹ, mới thấy da anh rất mịn, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt thon gọn đúng tiêu chuẩn của một diễn viên điện ảnh.

Thật ra không cần phải trở thành nhà thiết kế, gương mặt này của Hoàng Quân mang đi đóng quảng cáo cũng có thể hái ra bộn tiền rồi.

Lệ Dương sờ sờ lên má mình, không hiểu sao lại nảy sinh chút cảm giác ghen tị.

Hoàng Quân dường như cảm thấy được có người đang nhìn, anh dời tầm mắt sang phía Lệ Dương, đôi hàng lông mày khẽ nhíu lại.

“Lệ Dương, là cô sao?”

Lệ Dương giật mình suýt té ngửa người ra sau. Cô trước nay vẫn rất khâm phục khả năng đoán mò của Hoàng Quân, nhưng cũng không nén được ngạc nhiên mà khẽ hỏi:

“Sao anh biết là tôi vậy?”

Hoàng Quân cười nhẹ, tỏ ra là người hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc:

“Phong cách của cô lúc nào chẳng thế. Tự động vào phòng không bao giờ gõ cửa, tự giác ngồi xuống bên cạnh không cần biết tôi thích hay không?”

Lệ Dương gãi gãi tai, hóa ra lâu nay cô lại bất lịch sự như vậy.

“Khi nào thì tôi mới phẫu thuật?” Hoàng Quân nhân tiện hỏi một câu, cũng chằng có vẻ gì là trông đợi sẽ sớm được nhìn thấy.

Lệ Dương chợt nhớ ra lí do chính cô đến đây là để thông báo cho Hoàng Quân.

“Thứ bảy tuần này... Anh yên tâm đi, bác sỹ của Passion đều là những người rất xuất sắc, nhất định anh sẽ sớm được xuất viện thôi.” Lệ Dương tưởng Hoàng Quân ghét nằm viện nên cố tình xoa dịu anh.

Hoàng Quân im lặng một lúc, sau đó nói một câu khiến Lệ Dương nghe xong muốn thổ huyết.

“Cô làm phẫu thuật cho tôi đi, mai tiến hành luôn.”

“Anh điên sao?” Lệ Dương giãy lên, phẫu thuật trị bệnh mà cứ làm như mua rau ngoài chợ.

“Có gì không được sao?” Hoàng Quân không hề nhận thấy sự bất thường nào trong yêu cầu của mình, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản.

“Đương nhiên không được.” Lệ Dương nhọc nhằn giải thích. “Kết quả xét nghiệm máu và chụp CT của anh chưa có, nếu phẫu thuật bừa sẽ rất nguy hiểm.”

Hoàng Quân không thèm quan tâm đến những thủ tục lằng nhằng kia, vẫn nhất quyết cứng đầu.

“Hàng năm tôi đều đi khám sức khỏe, các chỉ số đều rất tốt.”

“Đây là bắt buộc.” Lệ Dương thật không biết nên làm gì để tẩy não cho anh ta. “Anh không biết chỉ số sinh học có thể thay đổi bất thường chỉ trong một ngày sao.”

Có người cố tình liếc mắt qua chỗ khác, không thèm để tâm đến những lời cô nói.

“Kệ anh đấy!” Lệ Dương tỏ ra giận dỗi. “Mà dù sao người phụ trách và ngày phẫu thuật cho anh cũng không phải do tôi quyết định. Tôi thấy anh cứ nên ngoan ngoãn nằm đó đợi đi.”

Hoàng Quân không trả lời, nhưng ánh mắt anh ta như muốn nói với Lệ Dương: Cô nghĩ tôi sẽ chịu ngoan ngoãn nằm đây sao?

Lệ Dương trong một thoáng cảm thấy bất an, cô sợ Hoàng Quân tự nhiên giở chứng không chịu làm phẫu thuật nữa mới hạ giọng nhẹ nhàng:

“Thực ra bệnh viện cũng chỉ vì sự an toàn của bệnh nhân thôi. Anh đừng nên nóng vội như vậy, tôi sẽ ngày nào cũng đến đây nói chuyện với anh, được không?”

Hoàng Quân không buồn chớp mắt, có vẻ chiêu dụ dỗ này không ăn thua rồi.

“Tôi cũng muốn anh sớm làm phẫu thuật. Nhưng anh cũng biết đấy, tôi...” Lệ Dương ngập ngừng một lúc, quyết định nói sự thật. “Tôi thật ra chưa phải là bác sỹ chính thức của Passion, vì thế không thể phụ trách ca mổ của anh được.”

Hoàng Quân nhìn lên, ánh mắt đầy hoài nghi:

“Không phải bác sỹ chính thức? Cô đang trong thời gian thử việc sao?”

Lệ Dương vuốt vuốt tóc:

“Có thể xem là như vậy.”

Lệ Dương cứ tưởng Hoàng Quân biết rồi sẽ không làm khó cô nữa, nhưng tự nhiên anh ta hỏi một câu khiến cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Điều kiện để cô được nhận vào làm chính thức... có phải là tôi đồng ý phẫu thuật không?”

Lệ Dương chợt cảm thấy bối rối. Không thấy cô lên tiếng phủ nhận, Hoàng Quân có thể ngầm hiểu rằng anh đã suy đoán đúng.

Trên môi Hoàng Quân thoáng một nụ cười lạnh lùng:

“Vì thế mà cô mới tốn nhiều tâm sức đến vậy?”

Những lời Hoàng Quân nói đều không sai, nhưng không hiểu sao trong lòng Lệ Dương bỗng có cảm giác xót xa. Người khác nghĩ về cô thế nào cũng được, tại sao riêng suy nghĩ của Hoàng Quân lại khiến cô bận tâm nhiều như vậy.

Hoàng Quân cũng không vặn vẹo Lệ Dương thêm nữa, anh lặng lẽ quay đầu nhìn sang hướng khác. Lệ Dương muốn giải thích cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết phải nói thế nào nên đành im lặng.

Buổi tối, khi Lệ Dương đang ngồi xem tivi và ăn vặt thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô nhìn vào màn hình hiển thị thấy người gọi là Viện phó Phùng liền giật mình ngồi thẳng dậy, quệt tay vào mép cho sạch vụn thức ăn rồi mới ấn nút trả lời.

“Alo ạ.” Lệ Dương tỏ ra vô cùng cẩn trọng, cô dùng hai tay đỡ chiếc di động đặt bên tai.

Đầu dây bên kia một giọng nói trầm khàn vang lên, không quanh co mà vào thẳng vấn đề:

“Hoàng Quân yêu cầu cô trực tiếp làm phẫu thuật cho cậu ấy.”

Sấm chớp nổ đùng đùng xung quanh. Lệ Dương biết với tính cách của Hoàng Quân nhất định không chịu nhượng bộ, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.

“Sao cơ ạ?” Lệ Dương chớp mắt hỏi lại, như vẫn chưa tin vào những gì vừa nghe được.

“Cậu ta là một bệnh nhân rất khó chiều, tôi cũng không biết phải làm thế nào.” Viện phó Phùng thở dài qua điện thoại, dường như ông đã thực sự bế tắc.

Lệ Dương khẽ nuốt nước bọt. Anh ta khó chiều thế nào, cô đương nhiên hiểu rõ. Chỉ có điều, viện phó Phùng gọi điện cho cô không phải là muốn cô trực tiếp phẫu thuật cho Hoàng Quân thật đấy chứ?

“Cô có thể làm được không?” Viện phó Phùng vừa như thăm dò, cũng vừa như nhờ cậy.

Một người có thâm niên như viện phó Phùng, sao có thể không lường trước được hậu quả của câu nói vừa rồi chứ?

Lệ Dương mặc dù học đa khoa, nhưng cô không học chuyên về Nhãn khoa. Hơn nữa, cũng chưa bao giờ tiến hành phẫu thuật trên cơ thể người sống. Tình trạng của Hoàng Quân không thể nói là nghiêm trọng, nhưng vì đã để một thời gian khá lâu, khả năng có biến chứng sau mổ là rất lớn. Lệ Dương không có đủ tự tin cô có thể phòng ngừa được hết những tai biến này.

Dường như đọc được nỗi dè dặt trong sự im lặng của cô, Viện phó Phùng lên tiếng cổ vũ:

“Thật ra đây cũng chỉ là một ca tiểu phẫu, tôi nghĩ khả năng của cô hoàn toàn có thể thực hiện được. Hơn nữa bệnh viện sẽ sắp xếp một bác sỹ có kinh nghiệm hỗ trợ, cô đừng lo lắng gì cả.”

Viện phó Phùng nói vậy lại khiến Lệ Dương càng cảm thấy có nhiều áp lực hơn. Cô có thể không lo lắng sao?

“Thế nào?”

Câu hỏi của Viện phó Phùng nhanh chóng kéo Lệ Dương ra khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh, cô cảm thấu được cả sự chờ đợi và hy vọng trong hai chữ đơn giản của ông. Ông không chỉ là một bác sỹ, còn là người thân của Hoàng Quân. Nhưng dường như tình cảm viện phó Phùng dành cho Hoàng Quân sâu sắc hơn rất nhiều so với tình cảm một người “ông cậu” bình thường dành cho cháu của mình. Ông không chỉ cố gắng tìm đủ mọi cách để Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật, còn sẵn sàng chấp thuận những yêu cầu vô lý của anh. Chỉ có một điều Lệ Dương vẫn luôn thắc mắc, trong thời gian Hoàng Quân còn ở nhà, cô chưa một lần thấy viện phó Phùng tới thăm.

Nhưng bây giờ Lệ Dương cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều tới việc đó nữa. Cô biết mình cần phải đưa ra câu trả lời. Viện phó Phùng là người rất ghét dây dưa, cũng không thích chờ đợi.

Cô đã cố gắng được tới ngày hôm nay, cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn, không thể lại vì một khó khăn mới mà bỏ cuộc.

Nếu cô không đồng ý, Hoàng Quân tự nhiên giở chứng đòi xuất viện. Vậy chẳng phải những nỗ lực bấy lâu của cô đổ hết xuống sông xuống biển rồi sao?

Cái gì đến sẽ đến, cái gì phải đối diện thì dù có trốn cũng không trốn được.

“Cháu hiểu rồi ạ.” Lệ Dương chậm rãi trả lời qua điện thoại. Người ở đầu dây bên kia trong hơi thở phả ra một làn khói nhẹ, có vẻ khá hài lòng.

“Cảm ơn cháu.” Giọng nói của viện phó Phùng vẫn trầm ổn như thế, xa xôi như thế.

Lệ Dương lặng lẽ đặt điện thoại xuống, thở dài.

oOo

Ánh điện sáng nóng trong phòng phẫu thuật làm Lệ Dương toát hết mồ hôi.

Cô đã phải thức trắng ba đêm để nghiên cứu về những biến chứng có thể gặp phải khi tiến hành phẫu thuật giải áp thần kinh thị, những cách khắc phục và hướng xử lý khi có tình huống bất ngờ xảy ra.

Cô dành trọn ba ngày ở Passion đi theo một bác sỹ chuyên khoa Mắt làm thử các thao tác trên bàn mổ, những mẫu vật bị cô tháo ra lắp vào, cọ lên cọ xuống đến mức trầy xước.

Nhìn bàn tay đang bị kẹp cứng giữa đống thiết bị y học của Hoàng Quân, Lệ Dương không kiềm lòng được mà lên tiếng hỏi:

“Tại sao lại muốn tôi mổ cho anh?”

“Cô dùng nhiều tâm sức thuyết phục tôi như thế, chắc chắn sẽ không làm tôi mù suốt đời.” Hoàng Quân từ tốn đáp lại, Lệ Dương cảm thấy anh chỉ trả lời cho có mà thôi.

Chẳng lẽ anh ta không biết, nếu để bác sỹ do bệnh viện chỉ định cầm dao phẫu thuật, khả năng bị mù suốt đời của anh ta còn thấp hơn nhiều.

Lệ Dương còn chưa kịp hỏi thêm gì nữa, Hoàng Quân đã chìm vào một cơn mê rất sâu...

Ca phẫu thuật không gặp bất kỳ trục trặc nào, chỉ có điều muốn biết kết quả chính xác phải chờ tới lúc Hoàng Quân tháo băng. Khi Lệ Dương chậm rãi gỡ từng lớp vải quấn quanh đôi mắt của Hoàng Quân, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều chăm chú nhìn theo sự dịch chuyển nhẹ nhàng của bàn tay cô. Lệ Dương trong lòng đầy căng thẳng, cô như người trồng cây đợi mãi đến ngày hái quả, quả nhìn rất ngon nhưng lại sợ khi bổ ra sẽ bị sâu.

Lớp băng cuối cùng trượt xuống, Hoàng Quân từ từ mở mắt, xung quanh anh là một vùng không gian mờ đục, sau đó mới dần dần rõ nét. Anh nhìn vào lần lượt những gương mặt thân quen nhất với mình: Bà Châu - mẹ anh, bà ngoại anh, Xuân Vy – em gái anh, Vũ Hải - bạn thân của anh, còn có ông cậu của anh nữa – chính là viện phó Phùng.

Anh gọi lên những cái tên quen thuộc, giọng chan chứa yêu thương.

Bà Châu sung sướng đến trào nước mắt, bà ôm chầm lấy Hoàng Quân vào lòng, đôi mắt hấp háy, từng đường gân trên khuôn mặt khẽ giật giật.

“Cảm ơn trời phật! Cuối cùng con cũng nhìn lại được rồi.”

Lệ Dương không giấu nổi tiếng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng đã có thể bỏ đi được.

Hoàng Quân dường như cảm thấy vẫn còn một người đang đứng bên trái mình, anh khẽ ngẩng đầu lên.

Phản xạ đầu tiên của anh... đôi mắt mở to nhìn cô đầy ngỡ ngàng.

Từ trong đáy mắt đó, Lệ Dương dường như cảm thấy có vài phần đau đớn.

Cô cũng nhìn Hoàng Quân chăm chăm, nhưng là với một ánh mắt ngập tràn thắc mắc: Cô không xấu đến vậy chứ? Sao biểu hiện của anh ta cứ như vừa mới gặp ma vậy?

Lệ Dương khẽ chớp chớp mắt, viện phó Phùng chỉ tay qua giới thiệu một chút:

“Đây là Lệ Dương, người đã phẫu thuật cho cháu.”

Người khác nhìn vào không thể đoán được rốt cuộc trong lòng Hoàng Quân đang nghĩ gì, tại sao anh lại nhìn một cô gái xa lạ bằng ánh mắt đau thương như vậy? Ngoại trừ Trần Vũ Hải, còn lại chẳng ai biết được, cô gái đứng trước mặt anh vô cùng, vô cùng giống Ngọc Linh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tên truyện: Nụ Hôn Đầu TiênTác giả: Baby Hip - HopThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 10 chương
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Tên truyện: Vợ Lên Bảng Cho ThầyTác giả: suzyzaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

23-07-2016 12 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương
Ta đi qua đời nhau

Ta đi qua đời nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Sáng nay

25-06-2016
Tin nhắn một chiều

Tin nhắn một chiều

Đôi khi người ta vô tâm đến nỗi quên mất những cảm xúc của người khác. Đôi khi

30-06-2016
Vipboy của chồng

Vipboy của chồng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Chạm vào thế giới

Chạm vào thế giới

(khotruyenhay.gq) "Trong vũ trụ bao la này, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới, nơi

28-06-2016
Bán trinh

Bán trinh

Tôi thoát ra khỏi bàn tay dơ nhếch của Long, thoát ra cái mùi ghê tởm trên con người

30-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương