Không xong rồi, gặp quỷ rồi! Thanh Y thầm hét lên trong đầu.
Sao anh ta có thể biết trong đầu cô nghĩ gì chứ?
Lúc đó cô đã cố gắng cụp chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp nhất rồi thế mà vẫn bị phát hiện qua giọng nói. Hôm đó, từ khi cô bước vào phòng, anh ta không hề nói một câu nào nên cô không nhận ra giọng anh ta ngay từ đầu.
Phải trách ông trời sắp đặt quá khéo hay rủa bản thân cô đã nhiều chuyện, không lên tiếng thì đã không có chuyện rồi. Im lặng thì ông trời còn thương xót giúp che mắt anh ta, thấy cô đáng thương mà cho con đường sống. Còn bây giờ thì hết rồi, hết thật rồi...
bạn đang xem “Đôi Cánh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Lúc đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của cô...
Câu nói lấp lửng của anh như lấp lửng đẩy cô vào cửa địa ngục. Đã đoán biết sẽ bị truy tìm và trốn sang đây rồi mà vẫn bị tóm là sao? Toàn thân cô bất giác run nhẹ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nghĩ cách trốn thoát.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện chiếc Caddillac đen chạy song song. Thanh Y đạp ga, tăng tốc vượt lên. Nhưng tay nghề lái xe của cô không cao, cũng là kĩ thuật của chiếc xe đó đạt đỉnh, luôn luôn giữ được tốc độ và khoảng cách với cô. Ắt hẳn là đồng bọn của tên đằng sau rồi! Cô thầm than.
Trong giây lát, mắt cô sáng lên.
Phía trước là đường giao nhau, đèn giao thông đã chuyển màu, báo chuẩn bị dừng lại.
Thanh Y cho xe đi chậm, chiếc xe bên cạnh cũng giảm tốc.
Khi đèn chuyển sang màu đỏ, cô đột ngột đạp mạnh ga. Chiếc xe vừa lao lên đã bị một chiếc taxi chạy ngang đâm vào. Thanh Y nhân lúc đó, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, lộn một vòng trên mặt đường , nhảy qua nấp sau chiếc xe con bên phải đi cùng chiều vừa dừng lại, tránh cho tên sau lưng cô nổi điên nổ súng. Sau đó, cô nhanh chóng chạy lẫn vào dòng người đi bộ.
Đằng sau, bốn tên trên chiếc Caddillac vội vã chạy đến xe của cô. Tên trong xe bước ra, cất khẩu súng vào áo. Anh vốn định nhắm vào chân Thanh Y, không ngờ thân thủ cô lại nhanh nhẹn đến thế.
- Anh Quân, anh không sao chứ?- Người lên tiếng là Phong.
- Đuổi theo!
Anh ra lệnh.
- Vâng!- Ba tên còn lại đuổi theo hướng Thanh Y vừa thoát.
Phong gọi người đến xử lí vụ lộn xộn trên đường rồi lên xe phóng đi.
Trên xe...
- Anh Quân, cô ta là ai?
Phong nhìn người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
- Là con bé đó.
Phong quay sang, trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Là đứa mang bom hôm đó sao? Cô ta thật không tầm thường, thoát khỏi sự truy lùng của chúng ta một cách dễ dàng!- Anh quay lại, tập trung lái xe- À, Hàn vừa gọi báo rằng tên Billy mời anh đến dự buổi tiệc mừng ông ta giành được công ty bất động sản A, công ty mà ông ta đã bỏ không biết bao công sức, cũng là công ty chúng ta đang có dự định thâu tóm. Anh có đi không?
Anh hạ cửa kính để gió lạnh ùa vào.
- Tôi sẽ đi.
Muốn đọc truyện hay vào ngay ThichTruyen http://KhoTruyenHay.Gq
Sau khi cắt đuôi được mấy tên đuổi theo, Thanh Y bắt taxi về nhà đã là nửa đêm, trời càng rét hơn.
Cô nhìn cánh cổng đã khóa, thầm than khẽ.
Bỗng cô nắm lấy một thanh cửa, đạp tường nhảy vào trong sân. Động tác thực hiện nhanh và thuần thục như những cảnh đột kích trên phim truyền hình. Thanh Y đáp đất nhẹ nhàng, lại chạy nhanh lấy đà, bám vào những dây leo trên tường, tung mình với đến cửa sổ phòng tầng hai. Cô vào phòng, đóng chặt cửa sổ.
Bây giờ cô mới thở phào, thả người trên chiếc giường mềm mại.
- Tên đó sao cứ như quỷ vậy! Ông trời à, rốt cuộc con đã làm việc gì nên tội chứ?
Nói xong cô vùi mặt vào chăn.
Đã bị bọn chúng phát hiện, chắc chắn sẽ lại bị chúng truy tìm. Lần trước cô đã bỏ trốn nhanh chóng, lần này hẳn chúng nghĩ rằng cô nhất định rời khỏi đây mà chực sẵn ở sân bay. Tốt nhất là cô cứ nên án binh bất động mà ở lại, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Không tìm thấy cô ở sân bay, có thể chúng sẽ tìm cô ở các thành phố khác trên Anh quốc này.
Cứ mặc cho chúng tìm, chỉ cần cô ẩn thân cẩn thận, cô không tin bọn chúng có thể tìm được.
Hài lòng với phương án đưa ra, Thanh Y xoay người chỉnh lại tư thế, kéo lại chăn rồi ngủ.
Sáng hôm sau vừa xuống cầu thang, Thanh Y ngạc nhiên khi thấy Fiona, chủ nhân ngôi nhà đang ngồi ở bàn ăn.
- Chào buổi sáng Fiona! Đến hôm nay tôi mới may mắn gặp được người đẹp!
Thanh Y cười chào, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch. Cô bạn Fiona cũng cười đáp:
- Cậu quá lời rồi!
Bà giúp việc mang đến một ly sữa cho Fiona rồi quay sang Thanh Y:
- Cô đã muốn dùng bữa sáng chưa?
- Cảm ơn, cháu cũng đói rồi!
Thanh Y đáp lời rồi quay sang Fiona:
- Hôm nay cậu không đi làm ư?
Fiona uống một ngụm sữa, nói:
- Ứ! Hôm nay tôi phải tham dự một buổi tiệc lớn nên cần thời gian chuẩn bị.
Nói đến đây, mắt cô sáng lên, nhìn Thanh Y vẻ suy nghĩ:
- À, cậu còn giữ sở thích đếm tiền không?
Thanh Y mắt sáng rỡ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống, cười tươi:
- Cậu có việc đấy à? Nói đi!
- Có người cần hai người mẫu ở công ty chúng tôi làm bạn dự tiệc tối nay. Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp để tối nay cậu đi cùng tôi.
Fiona dừng lại, quan sát Thanh Y lần nữa, nở nụ cười quyến rũ:
- Cậu cũng đạt chuẩn đấy! Sao, cậu muốn đi không?
- Bạn cùng dự tiệc? Được lắm, tôi sẽ đi, vừa được ăn lại vừa có tiền!
Thanh Y trả lời dứt khoát.
- Vậy để tôi báo với quản lí!
Fiona đứng dậy, cầm điện thoại gọi đi. Đại ý là cô đã tìm được một người thích hợp, bảo rằng hơn hẳn những người khác...
Kết thúc cuộc gọi, Thanh Y bị Fiona kéo tuột ra khỏi nhà, nói rằng chuẩn bị cho buổi tiệc. Suốt buổi sáng, cô bị Fiona đưa hết từ cửa hàng áo quần này sang cửa hàng trang sức khác không ngừng nghỉ.
Tốc độ đốt tiền của những người nổi tiếng thật đáng nể!
Buổi trưa, hai người ăn tạm trong một nhà hàng cao cấp rồi đến Spa chăm sóc toàn thân. Việc cuối cùng là làm tóc và trang điểm. Một ngày bị quay như chong chóng, Thanh Y không khỏi than thầm. Thật đúng là không có công việc nào dễ dàng mà kiếm ra riền.
- Ôi, Thanh Y à! Cậu làm tôi phát ghen lên mất thôi!
Giọng nói lanh lảnh mà nhẹ nhàng của Fiona vang lên khiến Thanh Y chú ý vào gương. Trong đó hiện lên hình ảnh của một cô công chúa với chiếc váy trắng thuần khiết. Màu trắng của chiếc váy càng tôn thêm vẻ đẹp của làn da mịn màng. Chiếc váy dài đến gối không thể che đi đôi chân thon dài khiến bao cô gái ghen tị, cái cổ cao như sự kiêu kì của một nàng công chúa chính hiệu. Đặc biệt đôi mắt của cô trong veo như hạt pha lê nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn.
Không chỉ riêng Fiona mà những nhân viên trang điểm cùng người quản lí của cô cũng trợn to mắt, cố thu giữ hình ảnh đẹp đẽ này.
Bị nhìn đến ngại, Thanh Y bèn lên tiếng:
- Fiona à, nếu còn không đi thì sẽ muộn đấy!
Fiona cười khoác tay Thanh Y, cùng bước ra khỏi cửa:
- Ừ, đi thôi!
---------
Tại đại sảnh, trung tâm của buổi tiệc, ánh đèn vàng dịu tỏa khắp nơi, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và dễ chịu. Trong không gian tràn ngập ánh sáng là âm thanh của những giai điệu du dương, trầm bỗng của các nhạc công. Người phục vụ với gương mặt vui vẻ, đi đi lại lại khắp nơi. Không khí phảng phất một hương thơm nhẹ dịu.
- Chào cậu, Âu Dương Quân! Rất vui khi cậu đến tham dự!
Vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên. Tuy trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng uy thế của một con người có quyền, có tiền không hề mờ nhạt. Ông vừa cười nói vừa tiến đến cửa đại sảnh.
- Tôi mới phải là người nói câu vinh dự khi được mời đến chứ, ông Billy!
Anh đưa tay ra, bắt lấy bàn tay của Billy đang chìa ra.
- Cậu khiêm tốn rồi! Tuổi trẻ tài cao như cậu thật khiến tôi phải khâm phục.
- Ông đã quá lời.
Billy cười, nghiêng người nhìn Âu Dương Quân:
- Được rồi, được rồi, mời vào trong, chúng ta cùng tiếp tục!
Khi Billy vừa quay đi tiếp khách, Vũ tiến đến nói nhỏ với anh:
- Anh Quân, đã có thông tin của con bé đó!
Âu Dương Quân ừ khẽ một tiếng, Vũ hiểu ý liền nói:
- Cô ta là Lý Thanh Y. Bố cô ta là một điệp viên người ngoại quốc, mẹ cô ta là hacker nổi tiếng trong giới này. Có vẻ như hai người họ quen trong khi bố cô ta làm nhiệm vụ. Tuy nhiên mọi thông tin về hai người này hoàn toàn không có, như thể họ chưa hề tồn tại, có khả năng đã được cơ quan, tổ chức của họ bảo mật. Tôi vất vả một thời gian dài mới có chút tư liệu này. Tài sản mà bố mẹ cô ta để lại đủ để sống nhàn nhã cả đời, nhưng cô ta lại thường xuyên làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền. Điều tra từ những nhân viên bưu chính từng tiếp xúc với cô ta thì biết rằng, chỉ cần là việc có tiền, cô ta đều nhận.
Âu Dương Quân xoay xoay ly rượu trong tay, quan sát chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh, miệng khẽ nâng thành một nụ cười tỏ vẻ thú vị. Mắt anh hướng đến một góc nào đó của căn sảnh...
-----
- Chào anh, tôi là Fiona, còn đây là Thanh Y bạn dự tiệc tối nay cùng anh.
Fiona khoác tay của một thanh niên nào đó, trông hai người có vẻ quen biết, lại cười duyên dáng nói với thanh niên mặc bộ comple trắng đứng đối diện. Thanh Y bị nhìn chằm chằm như vật thể lạ, lại thấy người đối diện đứng bất động, cô đành phải lên tiếng trước.
- Tôi là Thanh Y. Rất vui được gặp anh!
Nghe cô nói, anh ta mới như bừng tỉnh, nâng bàn tay cô rồi đặt một nụ hôn lên đó.
- Tôi là Jack. Thật vui khi có thể làm quen với cô. Cô là cô gái phương đông đẹp nhất mà tôi từng gặp!
Thanh Y cười, thu lại tay.
- Cám ơn lời khen của anh!
Chương trước | Chương sau