Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 131 đánh giá )

Ánh Hồng Hạnh Phúc - Chương 02

↓↓
Thanh Trà chạy xe ẩu thấy mà ghệ Ngồi đằng sau, tay ôm hộp quà, tay giữ chặt eo bạn, vậy mà Hoa Phượng không ngớt kêu trời. Khi Thanh Trà thắng xe lại trước cửa nhà ông Thịnh, cô lật đật nhảy phóc xuống, miệng vẫn còn la bai bái:

-Phen này về, tao phải cúng ông Địa nãi chuối. Từ nãy giờ ngồi trên xe cho mày chở, tao có vái ổng rồi. Tao còn nguyên vẹn đến đây mà không bị trầy xước thì cũng là nhờ ổng phò hộ.

Thanh Trà cười tỉnh bơ:

-Tại mày lề mề quá, trể giờ rồi, tao phải chạy nước rút chứ.

bạn đang xem “Ánh Hồng Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Rồi hất mặt vào trong, Thanh Trà nói tiếp:

-Mày nhìn coi, mọi người có mặt đủ hết rồi chứ bộ.

Đợi Thanh Trà tìm chỗ dựng chiếc xe xong, cả hai hối hả bước nhanh băng qua khoảng sân rộng để vào bên trong. Phòng khách nhà ông Thịnh hôm nay đèn sáng rực, khách mời đông thật đông. Cả hai cô đang dáo dác tìm ngưới quen thì bỗng nghe tiếng la:

Đữ hông, quà tặng bây giờ mới tới.

Hoa Phượng cười cười, ôm hộp quà đặt lên bàn, nói vài lời chúc mừng rồi rút êm ra sau lưng các bạn đồng nghiệp.

Hôm nay ông Thịnh trông thật vui vẻ, cởi mở hơn mọi ngày. Bà vợ luôn theo sát kế bên. Bà cũng đã ngoài năm mươi rồi mà vẫn còn đẹp và sang trọng ghệ Hai ông bà cứ luôn miệng cười, bắt tay khách khứa:

-Mời quý vị cứ tự nhiên, đừng khách sáo nhé.

Hoa Phượng nghiêng đầu nói vào tai Thanh Trà:

- Đông quá mày ơi. Tao thấy người quên thì ít, còn toàn là lạ không hà.

-Ừa - Thanh Trà giải thích - Những người đó ở những công ty khác, họ cũng có giao dịch làm ăn với mình.

Hoa Phượng để ý thấy Quốc ngồi kế bên Thanh Trà và cứ gắp thức ăn vào chén cho nó mãi.

-Món này ngon lắm nè. Thanh Trà ăn nhiều nhiều đi. Hình như anh thấy em dạo này hơi ốm đấy.

Không bỏ lỡ dịp trêu bạn, Hoa Phượng chộp ngay cơ hội:

-A! Em thấy anh Quốc quan tâm săn sóc nó hơi nhiều đó nhạ – Cô nheo mắt – Hai người có gì không đây?

Thanh Trà giẩy nẩy, quay qua phát mấy cái vào vai Hoa Phượng làm cô phải nhăn mặt.

-Con quỷ! Ăn không lo, ngồi đó kiếm chuyện phá tao hả?

-Thôi, no rồi. Không ngồi đây cản mũi hai người nữa. tui đi một vòng tham quan nhà của sếp chút.

Nói xong, Hoa Phượng đứng lên, không quên nháy mắt với Quốc, rồi cô cười cười đi ra khỏi bàn, mặc cho Thanh Trà trợn mắt ngó theo.

Hoa Phượng đi vòng qua bên hông nhà, men theo hành lang dài ra phía sau. Căn nhà rộng lớn và tuyệt đẹp, nhưng cái mà cô chú ý là khu vườn đằng kia, nó trái ngược với nơi mà đang diễn ra buổi tiệc.

Cô nhìn quanh, mọi người đang tập trung ăn uống trong nhà, ồn ào, vui vẻ. Còn khu vườn thì tĩnh lặng, Hoa Phượng hơi ngần ngừ một chút, rồi quyết định đi dạo trong vườn xem sao.

Cô lững thững bước đi, mắt nhìn hai bên, thấy toàn là cây cỏ um tùm. Thỉnh thoảng mới có một khoảng rộng trồng hoa, chăm sóc khu vườn to lớn như vầy thật là mệt.

Đến trước một bụi cúc vàng, cô ngó quanh không thấy ai nên mạnh dạn với tay ngắt một đóa hoa. Cô tiếp tục bước tới, tay vung vẩy đóa hoa, miệng lẩm nhẩm hát một bài tình ca mà cô chẳng nhớ tên tác giả. Rồi không hiểu vì khung cảnh thiên nhiên vắng người, hứng chí tình tang hay sao mà cô chẳng thèm hát nho nhỏ trong miệng nữa, cứ câu cuối của bài tình ca ấy mà hát toáng lên:

“Dẫu muôn trùng xa cách người hỗi,

Suốt đời yêu chỉ người…. thôi,,,”

Đang say sưa, bỗng có tiếng chặc lưỡi và tiếng “suỵt” nhỏ làm Hoa Phượng giật bắn người. Cô im bặt, đứng phắt lại nhìn quanh, không thấy người nào cả. Cô nghe ngóng một hồi cũng chỉ toàn là tiếng lá cây xào xạc. Hoa Phượng hơi run vì thấy trời đã tối từ lâu rồi mã nãy giờ cô không để ý, phải quay vào nhà thôi.

Vừa dợm chân, bỗng có tiếng động nhẹ trong bụi cây gần đó. Hoa Phượng đứng lại đưa mắt tìm kiếm một hồi, cô không thấy được gì ngoài một cặp mắt đang chăm chăm nhìn cô.

Hoa Phượng run giọng hỏi:

-Ai đó?

KHông có tiếng trả lời, nhưng đôi mắt cứ giương ra nhìn chòng chọc không chớp.

Hoa Phượng lạnh người, nhưng cô giữ bình tĩnh, cô hắng giọng:

-Làm gì mà núp trong đó vậy? Tui không có sợ đâu, đừng nhát cho mất công.

“Nó” vẫn yên vị không nhúc nhích, cứ trừng trừng nhìn cộ Càng nhìn vào đôi mắt đò, Hoa Phượng càng thấy sợ. Cô tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện kinh dị. Trời thì sắp tối rồi mà không ai biết cô ở đây, chỉ một mình cô đối diện với nó.

Người hay mả Sao nó cứ nhìn cô chòng chọc? Gương mặt nó trông thế nào? Chắc phải kinh khủng lắm?

CÀng nghĩ, đầu óc cô càng lùng bùng rối tung lên. Đến khi nó chớp mắt một cái thì nổi sợ hãi đã lên đến cực điểm. Hoa Phượng hét lên một tiếng khủng khiếp rồi quay đầu chạy.

Hình như có tiếng chân đuổi theo, Hoa Phượng hồn viá lên mây. Cô lýnh quýnh trên đôi giày cao gót. Và điều phải đến đã đến, Hoa Phượng trẹo cẳng té sóng soài trên đất. Qúa sợ hãi và đau điếng, Hoa Phượng oà lên khóc.

Bỗng có một bàn tay chụp lấy vai cô, lắc nhẹ:

-Cô cò sao không?

Hoa Phượng cứ nhắm tít mắt lại khóc ngon lành, không muốn trả lời:

-Cô không sao chứ? Tôi đỡ cô dậy nhé.

Giọng trầm trầm của một người đàn ông vẫn cứ nhỏ nhẹ bên tai làm Hoa Phượng vụt im bặt. Cô ngóc đầu lên nhìn cái bóng dáng cao lớn đang cúi xuống bên cộ Hoa Phượng lồm cồm bò dậy, nhưng vừa dợm đứng lên, cô đã phải nhăn mặt lảo đảo. Hắn vội vàng đưa tay ra đỡ:

-Ôi trời ơi! – Hoa Phượng kêu lên – Cái chân tôi đau quá.

-Cô ngồi tạm xuống đây nhé. Để tôi xem.

Hắn dìu cô ngồi xuống một góc cây gần đó, rồi cắm cúi tháo đôi giày ra khỏi chân cộ Lúc này, Hoa Phượng mới chăm chú nhìn người đàn ông, cô thấy hắn có vẻ quen quen.

Quan sát đôi chân cô một hồi, hắn ngẩng lên hỏi:

-Cô đau chân nào?

-Á! – Hoa Phượng kêu lên.

Hắn hoảng hốt:

-Cô sao vậy?

-Thì ra là ông hả? – Cô nhận ra đây là người mà mình đã gặp ở trong phòng ông Giám đốc.

-Ừ, là tôi - Hắn thở ra – Cô làm tôi hết hồn.

Hoa Phượng trợn mắt:

-Ông làm tôi hết hồn thì có. Sao tự nhiên nhát ma tôi?

-Ai nhát ma cô hồi nào?

-Ông chứ ai. Nếu không phải thì tại sao lại ngồi trong chổ tối thui mà “suỵt” tôi.

Hắn lắc đầu, giải thích:

-Cô nương ơi! Tôi có mặt ở chỗ đó lâu rồi, vì tôi muốn yên tĩnh một chút nên tới đó ngồi, tự nhiên cô xống xộc đi tới hát hò om sòm quá nên tôi mới suỵt chứ.

-Vậy tại sao lúc tôi hỏi, ông im ru không lên tiếng? Rõ ràng là cố tình muốn nhát tôi mà.

Hắn nhăn mặt:

-Ai mà rảnh đi nhát cô làm chị Bộ cô hết đau rồi hả?

-Hết sao được? - Sực nhớ ra, cô rên rỉ - Trời ơi! Chắc là tôi bị chặc chân rồi.

-Chân nào? - hắn hỏi.

-Chân trái.

Hắn cúi xuống quan sát thật kỹ:

-Chết rồi! Hình như nó sưng rồi đó. Để tôi đưa cô vào nhà nhé.

Hắn xốc cô dậy, nhưng vì chỉ đứng được có một chân nên cả người Hoa Phượng không vững, phải tựa hẳn vào người hắn.

-Ui da! Đau quá – cô mếu máo – Làm sao mà đi bây giờ?

Hắn nhíu mày nhìn cô mà suy nghĩ một lúc, rồi chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống bế gọn cô trên tay, bước nhanh về phía ngôi nhà.

-Ơ….- Hoa Phượng bị bất ngờ nên lắp bắp - Người ta….trông thấy thì sao?

Hắn đứng lại:

-Thế cô muốn đi vào nhà bằng cách nào? Nhảy lò cò hả?

-Ơ…không – cô sụt sịt.

Hắn lắc đầu không nói gì, tiếp tục bước. Hoa Phượng nằm im trên tay hắn, cô thấy xấu hổ quá, tự nhiên nước mắt lại ứa ra.

-TRời đất ơi! Nó kià –Giọng Thanh Trà nghe chói tai.

Sau tiếng hét báo động đó, mọi người ùa đến vây quanh Hoa Phượng, làm cô muốn độn thổ.

-Sao vậy Hoa Phượng?

-Cô ấy bị gì vậy?

-Nãy giờ cô ở đâu làm tụi này kiếm quá trời? Ủa? Mà sao vậy nè?

Mỗi người một câu nghe muốn điếc cả tai. Bỗng có giọng của ông Thịnh át cả tiếng mọi người ồn ào:

Đinh! Hoa Phượng sao vậy?

Lúc bấy giờ, ai nấy mới chú ý đến người đang bồng Hoa Phượng, nãy giờ hắn vẫn đứng yên.

-Cô ấy bị té trặc chân, đi không được.

-Tại sao vậy? Sao lại té? – Ông Thịnh thắc mắc.

-Thì ba cứ hỏi cổ. Còn bây giờ có ai làm ơn lấy cho tôi cái ghế để cô ấy xuống chứ chẳng lẽ bồng hoài.

Nghe thế, mọi người bổng dạt ra, và một chiếc ghế từ đâu đẩy tới. Hắn đặt Hoa Phượng ngồi xuống ghế xong , lững thững đi lại bàn rót ly nước đem đến đưa cho cô, Hoa Phượng lắc đầu. Hắn không nói gì, tỉnh bơ đứng dựa vào tường uống cạn ly nước trên tay.

Thanh Trà ghé tai cô hỏi, giọng lo lắng:

-Mày thấy sao? Có đau nhiều không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Chưa bao giờ kết thúc!

Chưa bao giờ kết thúc!

Em cũng bình thản đi bên tôi suốt khoảng thời gian hai năm ấy như một người bạn,

30-06-2016
Người con

Người con

(truyengan.com.vn) Mấy tháng nay, mẹ An bệnh ngày càng nặng, không thể đi làm nữa. Ngoài

28-06-2016
Lạc lòng

Lạc lòng

Lâu lắm rồi Tâm mới lại bắt gặp cảm giác lạ lẫm ấy nơi mình. Nàng hồi hộp, nôn

30-06-2016
Hạnh phúc

Hạnh phúc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hạnh

25-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s