80s toys - Atari. I still have
Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !

Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !


Tác giả:
Đăng ngày: 29-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !

↓↓

Lúc ra về, con mèo Bi của tôi vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Quân, ngay cả khi chúng tôi đã rời khỏi bàn và đang đi tới cửa. Tôi hậm hực liếc nhìn, nhưng Bi cố ý ý phớt lờ ánh mắt của tôi, nó chỉ đáp lại vài tiếng meo meo rồi lại ung dung cuộn người trong tay người lạ.

bạn đang xem “Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quân lắc lư con mèo trong tay, quay sang nhìn tôi, hỏi.


-        Em ít nói nhỉ?


Tôi còn chưa biết trả lời như thế nào, Trâm Anh đã đỡ lời giúp tôi.


-        Du là thế anh ạ. Bạn ấy hơi trầm tính.


Quân mỉm cười, anh ta vuốt ve con mèo trên tay lần cuối, rồi nhìn chăm chăm vào mắt con Bi, cười với nó.


-        Thú vị đấy.


Con mèo mập mạp của tôi chẳng hiểu gì, cũng kêu meo meo hai tiếng đáp lại. Trâm Anh cười tươi, đôi má ửng hồng, nói lời tạm biệt.


-        Bây giờ cũng khá muộn rồi. Bọn em xin phép về trước. Hẹn gặp anh sau nhé.


Quân trao trả con mèo cho Trâm Anh, tôi nghĩ cũng ổn vì con mèo Bi của tôi khi ăn no thì nó cũng khá biết nghe lời. Tôi đưa mắt nhìn con mèo to sụ, nó ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Trâm Anh. Tôi thở phào.


Mọi chuyện có vẻ diễn ra khá suôn sẻ nếu như…


Gần cửa hàng KFC có quán đồ chơi trẻ em, một cậu bé khi chọn mấy món đồ chơi gần đó lên dây cót một con chuột bằng nhựa làm cho con chuột chạy không chủ đích tới chân của Trâm Anh. Trâm Anh buông tay hét toáng lên, con mèo Bi của tôi bị rơi đột ngột xuống đất, nó vốn sợ chuột, khi nhìn thấy con chuột nhựa trước mặt, nó kêu hai tiếng meo meo thất thanh rồi trong chớp nhoáng, nó vụt chạy.


Như có một dòng điện chạy dọc xuống sống lưng, tôi hốt hoảng đuổi theo con mèo. Nó vẫn lao vun vút về phía trước, tôi vẫn theo sau nó, gọi thất thanh “ Bi, Bi, quay lại mau.”


Con mèo Bi của tôi đột ngột rẽ vào khu ngõ nhỏ, nhập nhoè ánh đèn. Tôi cũng thấm mệt, cũng chỉ vài bước chân nữa là tôi có thể tóm được nó. Nhưng, tại khúc cua vào ngõ, chân tôi vấp phải một viên gạch, tôi ngã sõng soài trên mặt đất, kính văng ra phía trước.


Cảm giác đau buốt ở chân, còn tay hình như bị trầy, tôi lóng ngóng quờ tay trên mặt đất tìm chiếc kính cận.


Rồi, một bàn tay to lớn đỡ lấy tôi và xốc dậy, đẩy chiếc kính cận vào tay tôi. Hơi thở gấp gáp như vừa chạy của người lạ dồn dập bên tai tôi, nhưng giọng nói trầm trầm đầy quen thuộc.


-        Du, Du. Em không sao chứ?


Tôi đeo lại chiếc kính và cố chắp hình ảnh nhoè nhoẹt trước mặt làm một. Là Quân.


Tôi lạ lẫm, nhưng rồi cũng gượng cười, khẽ tách mình ra khỏi bàn tay của anh ta.


-        Em không sao. Con mèo Bi…..


Tôi đưa mắt tìm kiếm con mèo, thấy tôi bị ngã, nó chạy lại phía tôi, dụi cái đầu to sụ vào chân tôi, nũng nịu hối lỗi.


Tôi xốc nó lên, gằn giọng.


-        Lần sau mày còn thế nữa thì đừng trách tao đấy.


Con mèo như hiểu ý, nó cụp mắt nhìn tôi, thè chiếc lưỡi hồng nhạt liếm vào cái tay đang trầy xước của tôi. Tôi nhíu mày lườm nó.





Quân vẫn nhìn chăm chú vào con mèo của tôi, hỏi nhỏ.


     -     Em có cần anh bế giúp Bi cho không?


Tôi lắc đầu, mái tóc ngang vai lắc lư theo.


-        Em đi được. Vậy còn Trâm Anh…


-        À, Trâm Anh vẫn đợi em ở chỗ vừa rồi.


-        Vậy còn anh…? - Tôi đẩy gọng kính lên nhìn Quân.


-        Anh chạy ngay sau em. - Quân cười, rồi bất ngờ hạ giọng - Nhưng mà trông em nhỏ bé thế này mà công nhận chạy nhanh thật.


Tôi chun mũi sau lời nói của anh ta. Thẳng thừng.


-        Có thể coi đó là lời khen hay chê bây giờ nhỉ?


Quân nhìn vẻ mặt của tôi, anh ta cười híp cả mí.


-        50- 50 đi.


Tôi xốc con mèo béo ú trên tay, chậm rãi nhấc từng bước chân một. Cảm giác bàn chân rời rạc, đau buốt. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, Quân dè chừng.


-        Hay em vịn vào tay anh mà đi.


-        Em vẫn đi được mà. - Tôi ngoan cố.


Nhưng cũng chỉ độ vài bước chân, tôi đành miễn cưỡng nhường con mèo to sụ của tôi vào tay Quân. Quân một tay ôm con mèo, một tay chìa ra phía trước để tôi bám. Tôi tập tễnh rời khỏi cái ngõ mờ ánh đèn ấy.


Quân quay sang nhìn tôi, cất giọng trầm trầm.


-        Em rất thích con mèo?


-        Vâng. - Tôi đáp.


-        Uhm. Nhìn em liều mình xông lên đuổi theo nó là anh biết.


-        Liều mình xông lên? Đâu đến mức ấy đâu. - Tôi vẫn nhấc từng bước chân, bám chặt vào cánh tay vững chắc bên cạnh, chậm rãi trả lời.


Rồi bỗng, giọng nói của Quân thay đổi, anh ta gần như reo lên.


-        Có lẽ anh đã tìm ra được đề tài cho bài vẽ cuối học phần của anh rồi.


-        Đề tài? - Tôi quay sang nhìn Quân, thắc mắc.


Anh ta bước chầm chậm, đưa đôi mắt đen láy xuống nhìn con mèo Bi to sụ trong tay, rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.


-        Em và con mèo Bi của em.


-        Em và con mèo? - Tôi trợn mắt nhìn anh ta.


-        Đúng. Chủ đề lần này của bọn anh là “ tương phản”.


-        Vậy thì có liên quan gì đến em và Bi chứ. - Tôi cau có vì cái chân đang đau buốt.


-        Ồ. Có đấy. Em nhìn xem. Chỉ cần một chút quan sát thôi. Em thì nhỏ người và nhẹ bẫng. Còn con mèo Bi mà em nuôi thì sao? Em nhìn xem. Béo ú và to sụ. Ầy. Thế có phải là “ tương phản” không?


Tôi thề, nếu như tôi là một cô nàng Kim Ngưu chính gốc và cái chân của tôi không trong tình trạng đau buốt thế này thì tôi đã thuận đà sút cho anh ta vài cái.


Con mèo Bi của tôi khi nghe thấy tên mình, cũng nhổm đầu lên, kêu meo meo. Quân cười giòn giã, đắc thắng.


-        Đấy. Em thấy chưa. Ngay cả con Bi cũng đồng tình với anh.


Tôi giận đến tím mặt. Nhưng cũng phải bình tĩnh trở lại bởi phía trước là 5 bậc cầu thang to đùng. Tôi rùng mình, nhìn xuống chân, hít một hơi thật sâu chuẩn bị lê bước.


-        Du, em thích bay không?


Câu hỏi đột ngột của Quân khiến tôi do dự. Tôi hạ chân xuống bậc cầu thang thứ nhất, đáp lại.


-        Nếu em nói thích thì anh cho em bay chắc.


-        Vậy là em thích?


-        Vâng. - Tôi nhăn nhó trả lời cho qua chuyện.


-        Vậy khi anh đếm, em đứng im được không?


Tôi đẩy gọng kính cận, nhún vai, chẳng hiểu cái mô tê gì. Khi tôi định nhấc cái chân đau buốt lên cầu thang thì nghe thấy giọng của Quân.


-        1…2…3….Fly.


Khi anh ta đếm đến số 1. Tôi cảm giác một cánh tay chạm vào eo mình, Khi đến số 2, người tôi áp sát vào người anh ta. Số 3, tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Và khi cái chữ


“ Fly”  kéo dài, toàn bộ người tôi theo cánh tay của anh ta vùn vụt theo tiếng gió. Chính xác là tôi bay qua 5 bậc thang kia nhờ cánh tay của anh ta.


Khi chân đã tiếp đất, tôi đứng im lìm như một pho tượng.


-        Trông em vậy mà cũng nặng thật đấy.


Quân duỗi bàn tay vừa nhấc tôi, ra vẻ nặng nhọc. Nói đoạn, anh ta cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sau kính cận của tôi.


-        Bộ em bị hoá đá à?


Tôi ngây người, rồi cũng cố giữ cho giọng mình không được lệch lạc.


-        Chuyến bay thú vị thật đấy.


-        Thật hả? - Anh ta hỏi tôi.


Tôi gật đầu cái rụp.


-        Vậy em có thích Fly nữa không?


Tôi lắc đầu nguây nguẩy.


Quân thích thú cười lớn, đưa bàn tay lên xoa đầu tôi, khiến những mớ tóc ngắn của tôi rối reng.


-        Em thú vị thật đấy. Đâu có phải là người ít nói đâu.


Tôi định cao giọng cãi lại lời của anh ta, nhưng phía trước, tiếng bước chân của Trâm Anh và giọng nói hốt hoảng của cô bạn khiến tôi im bặt.


-        Du, có sao không? Sao cậu chạy xa vậy?


Tôi mỉm cười, chậm rãi thanh minh.


-        Tớ chạy đến khúc cua….


-        Tất cả là tại con mèo Bi béo ú này này.


Giọng Quân vang lên, anh ta nhìn chằm chằm vào con mèo béo của tôi, lườm lườm.


Trâm Anh nhìn xuống chân của tôi, lo lắng.


-        Cậu đi được không Du?


Tôi gật đầu.


Vậy là Quân giao con mèo lại cho tôi. Dè chừng nhìn tôi nhưng cũng chỉ biết lắc đầu. Tôi không biết anh ta lắc đầu với ý nghĩ gì, nhưng điều cuối cùng hôm đó tôi nhớ về Quân là đôi mắt đen láy dưới ánh đèn đường, lung linh, ấm áp và như tan ra.

↑↑
Tạm biệt ngày hôm qua

Tạm biệt ngày hôm qua

Người ta đi tìm hạnh phúc chứ không phải dậm chân tại chỗ để hạnh phúc

27-06-2016
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Quả táo của Jules

Quả táo của Jules

"Trong tình yêu, duyên số luôn có cách giúp ta tìm lại nhau. Đôi khi, chỉ cần đến một

30-06-2016
Xuân

Xuân

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Ô-sin

Ô-sin

Chỉ cần tác động để vợ chồng ông chủ thêm sứt mẻ, chắc chắn họ sẽ chia tay và

30-06-2016
Trò đùa ngu ngốc

Trò đùa ngu ngốc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Anh nói tôi

27-06-2016
Vác balo lên vai và đi

Vác balo lên vai và đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Vàng mai

Vàng mai

Người ta đang bán mùa xuân. Người ta đang mua mùa xuân. Người ta trao nhau mùa xuân. Tôi

29-06-2016
Miền ký ức

Miền ký ức

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?') - Nun,

25-06-2016
Ba đồng xu

Ba đồng xu

Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý

26-06-2016
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương