I.
Một cái mụn bọc mọc sát khóe miệng nhưng ở vị trí không éo le cho lắm bởi nó nằm dưới miệng chứ không chình ình ở mép trên như mọi bận. Tuy vậy, cái mụn bọc ấy, dù đã duyên dáng nép trong bóng che của đôi môi, té ra lại khá to. Sáng qua, nó mới nhú lên nhòn nhọn, sang hôm nay đã thành một bọc trắng xêm xêm hạt đỗ xanh, bùng nhùng, chạm vào là đau từ thể xác đến tinh thần, đau tâm lý vật nhau với đau vật lý, chẳng rõ cái nào thắng cái nào thua mà đều xuất hiện trọn vẹn đủ đầy cả đôi. Chắc phải dăm bữa nữa, nó mới rắn lại rồi tuột đi, để lại một miệng núi lửa thâm sì. Mặt nàng nhiều núi lửa đã tắt như thế lắm, có ngọn còn rộng ngoác đến mức nuốt trôi được đầu ngón cái ấy chứ.
Nàng miên man ngắm mụn đã hơn một giờ đồng hồ, từ mười giờ mười lăm phút sáng đến mười một giờ bốn mươi bảy phút trưa. Thế là gần hết buổi sáng thứ bảy mộng mơ.
***
bạn đang xem “Cái mụn” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nàng tự nhủ thế cũng tốt, ít ra là có lý do chính đáng biện hộ cho việc ngồi nhà cuối tuần. Nàng sẽ không đỏ mặt khi kể qua yahoo – không webcam – với bạn trên mạng rằng tao không muốn cả thế giới đổ xô vào nhìn tao chỉ vì tao có cái mụn bọc to khiếp. Với lý do này, chúng nó không thể bỉ bai nàng như tuần trước hay cả tuần trước nữa.
Đến mười hai giờ ba mươi hai phút bốn mươi bảy giây, cái mụn vỡ - nàng chắc thế vì một cơn đau đột ngột thọc vào óc nàng, vạch một đường dài từ cái mụn xuyên qua đỉnh đầu làm nửa mặt trái hoàn toàn tê dại. Của đáng tội, nàng sờ mụn từ lúc đặt mông ngồi trước gương đến giờ đã được mấy tiếng đồng hồ mà lị, mụn có bọc thép cũng phải vỡ chứ chả chơi.
Không hay rồi – Nàng nhìn xuống mẩu trắng thối hoang thối hủy trên đầu ngón trỏ to bè của mình.
Mấy hôm nữa, thể nào cũng có cái khác trồi lên, có khi liên tục cả tuần. Vấn đề là làm sao căn ngày hết thức ăn rơi đúng vào khoảng giữa hai cái mụn để còn thò mặt ra đường."
- hi em
- Chào anh ạ
- em đang làm rì đấy?
- Tập viết tiểu thuyết ạ, hi hi
- à ha. Sợi xích phiên bản mới?
- ...
- anh đùa mà
-...
- so rì em
Khóe miệng nàng hơi trễ xuống, cặp môi hơi cong lên, không trả lời
- ...
- shocked thật mà em.
À tối em dỗi không?
- Chuyện gì vậy anh?
- tối cà phê không? Có quán jazz mới mở hay lắm.
- Thế hả anh?
- ừ, toàn sinh viên nhạc viện, học trò Quyền Văn Minh.
- Ôi, thích thế
- nghe jazz Việt cho lạ, nghe da đen mãi cũng nhức đầu, lại không quen tai
- Vâng, còn Trần Mạnh Tuấn nữa - Diệu chờ đợi một câu nhận xét "búa bổ" thường thấy từ người bạn chat lúc nào tự tin ngời ngời vào vốn kiến thức của bản thân.
- ông ý thì ở SG, cải lương hơn.
Nàng rúc rích cười, thong thả gõ bàn phím như thể ngập ngừng lắm
- Em không biết
- tối đi thì biết
- Vâng, mà có những ai hả anh?
- hội phượt và mấy đứa mê ảnh. Có cả thằng Thành chụp em tuần trước.
Mà em và nó có gì không?
- Không ạ. Có chuyện gì hả anh?
- thành nó khen em, có thần thái, tóc dài rất duyên. Nó nói nhiều lắm.
"Mệt lão Hiếu vượn quá. Chị Lan nói lão ốc bò đằng miệng quả không sai." Diệu thở hắt nhưng tay vẫn gõ không ngừng.
- ối ui. Anh nói với anh Thành là vào beauty salon là tóc óng mượt ngay ạ.
- anh chịu chuyện hai đứa.
- J
- Thế 7h30 nhé, anh nói Thành đến đón nhé.
- Thôi anh ạ, để em tự đi
- em làm nó buồn đấy. Hotboy của nhóm.
- Hì, hotboy thì càng phải dè chừng chứ anh. Nhóm mình cũng nhiều hotboy nữa.
- thôi, anh phải làm việc tiếp đây.
- bibi anh
- Không hun anh à
=;
- :* :-h
x-( x-( x-(
Diệu khép hờ mắt cho đỡ mỏi.
"Ông Hiếu già nhố quá, chắc rỗi việc đi phá mình?"
Lần nào chat với người trong nhóm chơi cùng, Diệu đều muốn cười, cười nhếch mép, nhưng chỉ nhếch một tý thôi.
Ngày trước thi thoảng Diệu còn mạnh dạn thử nhếch mép cười giữa đám gọi là nhóm bạn hoặc hội chơi Diệu quen trên net. Mỗi lần thử cười nhếch mép thế, Diệu toàn chuyển thành cười thật vì kinh ngạc thấy chẳng ma nào nhận ra Diệu cười thế nào. Diệu đâu chỉ thử một lần? Diệu đã để tâm quan sát kĩ từ ánh mắt đến khóe miệng của những nhân vật tự tin tinh tế nhất trong nhóm, nhưng hoàn toàn không thấy bất kì biểu hiện lạ nào. Mọi người còn bận nghe nhạc Trịnh, hát nhạc Trịnh, phát biểu cảm xúc về nhạc Trịnh, vỗ tay tán thưởng người hát sao cho rền vang mà vẫn ý nhị. Phải rất Trịnh và phải rất Thiền. Tất cả đều do người đẹp google khuyên bảo, nghĩa là kiểu nghe nhạc được bảo đảm ấy. Giờ tiện lợi chẳng phải hỏi ai, cứ search cái là ra cả đống báo chí rồi chuyên gia ngợi ca nhạc Trịnh. Cũng mất công mất sức lắm, phải quan tâm từng từ một ấy, phải tra cả hoàn cảnh sáng tác nữa. Xong xuôi thì tha hồ réo rắt nỉ non đủ dạng tâm tình ngợi ca, càng đượm mùi nhang đèn thì càng có vẻ đúng, càng có vẻ sang, càng có vẻ sâu sắc, ưu tư nhân tình thế thái với lại thân phận con người. Mà không nói được (do tự dưng quên chẳng hạn), rút mùi xoa ra mà sụt sịt khụt khịt, một giọt nước mắt bằng vạn lời khấn khứa ý chứ. Tệ nữa, không nói cũng không khóc nổi thì cười bí hiểm, tập mất độ năm phút chứ bao lâu.
Dĩ nhiên, nhóm chơi của Diệu cũng không ngu dại đi chê nhạc của các nước phát triển. Có xòe hai bàn tay, thêm vào hai bàn chân cũng không đủ để kể các thể loại nhạc nhá. Một lần ông Hiếu và ông Minh tý nữa lao vào nhau thua đủ về vụ new age với chẳng world music cái nào hay hơn cái nào. Diệu lần đầu gặp phải thấy kinh sợ, giờ Diệu quen rồi.
Ngoài âm nhạc, nhóm còn mấy thứ làm sang khác như nhiếp ảnh, viết truyện, làm thơ, bình tán chính trị kinh tế xã hội, nghĩa là chẳng bỏ qua xó xỉnh nào, chỗ nào cũng có người nhúng mũi vào. Tỷ như chị Liên trưởng chi nhánh một công ty du lịch có tài xuất khẩu thành thơ. Chị chơi từ thơ thất ngôn bát cú, thơ song thất lục bát, thơ haiku ba câu mười bảy chữ tới thơ tự do, thơ vắt dòng, thơ hậu hại điện. Ngày nào chị Liên họp hành tiếp khách bận quá không kịp tuôn thơ thì tiên thơ giận dỗi chị, tiên hành chị sống dở chết dở, tiên ám cho đầu óc người ngợm chị Liên bứt rứt hoảng hốt đứng ngồi không yên. Hay như lão Hiếu vượn ngọng líu ngọng lô nhưng thích bàn về kinh tế và chính trị thế giới, bàn bằng giọng rất oách hẳn hoi, mặt lão Hiếu lúc đó rất vểnh, cứ như lột xác thành người khác. Hãi nhất em Tâm, trai Tự Nhiên thích đồ cổ, mặt mũi huyền bí như Đạo Đức Kinh, mở miệng là giá trị Á Đông sẽ lên ngôi, nay mai thay thế hệ tư tưởng thực dụng Âu Mỹ; nhưng lúc thằng Bill chuột túi - bạn trai em "Huệ hổ vồ", sinh viên năm cuối Viện Đại học Mở - chìa tay ra thì mặt em Tâm đỏ lên, quai hàm em Tâm trễ xuống, run rẩy toát mồ hôi bắt tay thằng Bill bằng cả hai tay. Sau vụ bắt tay đó, em Tâm bạt mất gần hai tháng mới quay về với nhóm.
Diệu ngả hẳn người ra sau, ngẩng lên nhìn bầu trời bị phân thành những khoảng song song bởi rèm cuốn.
"À, phim nữa. Mà phải gọi là điện ảnh mới chuẩn! Cứ thấy IMDb chấm cao là xúm vào khen lấy khen để như sợ mất phần oai."
Diệu lại cười, kèm thêm cái khịt mũi ngầm. Chuyện cười về điện ảnh của người trong nhóm phải bằng chuyện cười mảng âm nhạc và mảng thơ ca cộng lại rồi nhân đôi. Diệu điểm lại thì phát hiện ra nhóm không có ai tý toáy gì về hội họa. "Có vẻ thứ này hơi xa vời với tầng lớp trí thức nửa mùa". Diệu rùng mình vì ý nghĩ vừa nháng lên trong não bộ của Diệu. "Mình cũng nửa mùa đấy thôi", Diệu cười nửa miệng và lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn sáng lắm. Cây hoàng lan mẹ trồng vẫn ủ rũ như mọi khi. Cây hoàng lan dĩ nhiên chịu chung số phận với bầu trời, nghĩa là nó cũng bị rèm cửa cắt thành những mảnh song song. Diệu đôi khi tự nhủ thế giới mà Diệu thấy chắc không thực, toàn bị cắt lìa thành những mảnh rời nhau. Diệu phải kì cạnh ghép chúng lại và thỉnh thoảng hứng lên đầu óc Diệu chơi trò ghép lộn đầu đuôi cho vui. Diệu cười thầm, nghĩ vẩn vơ thế này giết được vô khối thời gian.
Đã bao nhiêu năm mọi thứ Diệu làm chỉ để cho vui, dù là cái vui qua ngày đi nữa. Chẳng hay ho gì nhưng chẳng chết ai.
"Giá mà quên được Dương." Diệu chầm chậm hít một hơi dài qua đường miệng làm căng lồng ngực, căng hết cỡ. Diệu không vội thở ra, tập trung chú ý đến vùng ngực trái càng lúc càng nhói. Cảm giác nhói ngực trái ấy thì Diệu quen lắm, quen đến độ nghiện, đôi khi Diệu còn mơ hồ thấy tim như lọt hẳn ra ngoài, đập thình thịch. Chỉ là phần ngực trái thỉnh thoảng chơi ác thắt buốt bất thình lình, làm Diệu đau đến dại người.
Diệu ngắm phần cao nhất của cây hoàng lan mà Diệu có thể nhìn được từ cửa sổ. Cây quá im lìm và trơ trọi.
Diệu chịu gia nhập đủ thể loại nhóm hội cũng bởi nghe lời Dương. Dương viết trong email thứ bốn mươi ba rằng Diệu nên hòa nhập hơn, nên ra ngoài nhiều hơn. Email thứ bốn mưa ba của Dương chỉ có năm dòng, bao gồm cả phần chào hỏi và kí tên. Ban đầu Diệu thấy tổn thương, sau thấy Dương đúng - Dương bao giờ cũng đúng. Nếu không có Dương chắc Diệu chẳng bao giờ đi làm mẫu chụp ảnh, uốn éo chống tay ngoẹo đầu xõa tóc lặp lại các tư thế của người khác. Nhưng thật quả cũng vui, để dành được khối chuyện cười ra nước mắt. Diệu không dám làm phiền Dương với những chuyện vặt vãnh này, không đáng để kể.
Diệu thở dài, quay lại màn hình laptop đang chạy tới chạy lui logo Windows XP.
"Chắc phải thêm thắt thêm nhiều" – Diệu thầm nhủ.
Nhân vật mà Diệu định dựng là cô nàng đạt điểm thấp về ngoại hình, tính tình cáu bẳn, tài lẻ không có, chỉ được tiếng rẽ tính, sạch sẽ và chịu khó. Chịu khó và rẽ tính thì dễ hiểu. Còn mục đích cao cả nhất của ăn ở sạch sẽ là để ngừa mụn thì thất bại thảm hại.
Diệu tưởng tượng ra những hố sâu toang hoác chen chúc trên mặt một người con gái, nuốt chửng mọi đường nét của nạn nhân. Người đời dù vô tình hay cố ý, dù nhìn nguyên một phút hay chỉ một phần nghìn của một giây, đều xoáy vào những miệng núi lửa thâm đen ấy, đều làm rát bỏng những miệng núi lửa thâm đen ấy. Mỗi lần như thế, cô gái nhận ra ngay lập tức như thể được gắn ra-đa loại tối tân nhất. Nhưng cô gái cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng một mình. Kể với ai? Ích gì? Những người chung cảnh lắm mụn như cô chắc đều ru rú một xó nên không gặp được nhau mà an ủi mà than thở mà chia sẻ cho nhau cho vơi nỗi lòng.
Bản thân cô gái từ lâu đã mệt lả, đã thấy mình chìm dần vào những hố đen ác nghiệt. "Tại ai cũng bận cả, chứ người tốt còn nhiều, chỉ là họ không ở gần thôi, họ chưa biết thôi. Nhưng biết đâu chẳng có một ngày..." Cô gái tự an ủi thế, coi như có một hy vọng, một chỗ bám để không bị các hố sâu tối đen nuốt chửng hoàn toàn. Kết quả tranh đấu giữa lực hút của các hố đen với thứ hy vọng tự tạo kia là cơ thể cô, đầu óc cô bị vặn vẹo, bị kéo dài mãi như ngày xưa người ta kéo kẹo kéo, không rõ lúc nào thì đứt phựt một cái cho xong đời.
Nhưng tới đoạn tâm lý chi tiết đó thì còn lâu. Diệu gượng quay về với vụ phác thảo nhân vật chính.
Cô ta có hai người gọi bạn. Hai người này vừa xấu vừa vô duyên lại có thói dựa dẫm lợi dụng cô gái tội nghiệp. Nói thẳng ra là không hợp nhau nhưng dù gì cũng là bạn học phổ thông. Hơn nữa, ba người chẳng chơi với nhau thì cũng không biết chơi với ai giữa thành phố xa lạ này. Chơi mãi thì thấy cũng thân được, cứ nghĩ như thế cho đời nhẹ.
Diệu bỗng thấy mệt nên với tay mở tủ lạnh, lấy ra chai Lavie mới, rót lưng lưng chiếc cốc thủy tinh lùn. Nước mát làm Diệu thấy tỉnh ra đôi chút. Trời không nóng, phòng có máy lạnh nhưng Diệu vẫn thường xuyên uể oải như người ốm dở, cơ thể cứ như chực vỡ ra, tan thành chất lỏng, rồi đổ xuống sàn, bẹp dí luôn ở đó. Diệu từ chối nghĩ tiếp đoạn vũng chất lỏng kia bị hút vào nền phòng và biến mất vĩnh viễn trong khoảng tối đen thăm thẳm không rõ nào đó.
Diệu bất giác ngẩng nhìn bầu trời còn sáng ở-bên-ngoài-phòng. Cây hoàng lan chẳng hiểu sao giờ lại thêm cái vẻ sầu muộn cô đơn.
"Dương ngày xưa gọi là cây ilang. Lúc Dương nói, lưỡi cong lên rất nghịch."
Diệu thở dài nhìn những mẩu song song của cây hoàng lan. Diệu đã google để biết sao Dương lại gọi nó là ilang. "Nó thành cây si lâu rồi." Diệu vừa rót thêm ít nước vào chiếc cốc trong suốt vừa nhớ đến một truyện ngắn nổi tiếng có cây hoàng lan.
Uống nước và viết truyện là một cách đối phó với những nghĩ ngợi vẩn vơ. Diệu lại hơi nhiều vơ vẩn. Thành ra da Diệu đẹp, chẳng cần như chị Lan chị Lý nhắm mắt nhắm mũi uống cho đủ ngày mấy lít nước. Còn viết truyện ư? Để quên! Quên nhiều thứ, Diệu nhiều lúc còn có cảm giác đã quên cả chính Diệu. Nếu không đúng thế, Diệu sao dám gọi thứ mình viết ra là truyện?
"Dương chắc trợn tròn mắt với thứ truyện của mình mất!"
Màn hình máy vi tính hiện lên một nụ cười méo xệch.
Thằng Tú em Diệu hôm trước khoe tìm được lớp dạy yoga hay lắm. Diệu miệt thẳng vào mặt nó là đã già đâu mà học thứ ấy, nhưng thằng ranh vẫn đặt mẩu giấy ghi địa chỉ lên bàn làm việc của Diệu. Mặt thằng Tú trông ... Diệu chẳng biết phải tả ra làm sao. Ngăn trên cùng của bàn làm việc của Diệu lúc nào cũng có một tấm ảnh cũ, dù Diệu thay bàn làm việc dễ đến sáu lần.
"Mười một năm chứ ít gì!"
Diệu bần thần nhìn màn hình laptop và nhớ về Dương, khuôn mặt của Dương, nụ cười của Dương. Nhiều chuyện đã xảy ra quá, lại đẹp đẽ quá, nên chẳng thể nào quên được. Những chuyện cũ làm Diệu nhận ra mình khác xa mọi người, đẹp và thơ hơn hẳn mọi người. Mười một năm sống như thế, Diệu mang một vẻ khác, ít nhất là kiêu hãnh và bất cần. Những người ở hiện tại và những chuyện ở hiện tại "có vị gì đâu" nên Diệu cần gì phải quan tâm.
Quãng năm hay sáu năm trước Diệu còn băn khoăn về những ảnh hưởng của Dương, về những chuyện cũ, rằng sao mấy thứ không cầm nắm được ấy sao lại tác động mạnh thế đến Diệu. Liệu có quái đản quá không, có ai như Diệu không. Nhưng giờ Diệu thấy không cần nghĩ thêm nữa vì Diệu thấy có gì đáng phàn nàn về cuộc sống của mình. Mà phàn nàn thì được gì kia chứ? Diệu vuốt lại sợi tóc vừa vương ngang mặt.
"Mười một năm chỉ có đúng năm mươi bảy emails. Không chat lần nào. Mỗi lần nhận được email thì lại ..."
Diệu thở dài, nhìn đồng hồ treo tường ngay trên cửa sổ, rồi cố gắng nghĩ đến nhân vật định viết.
Nhân vật chính cần lấy chồng, dĩ nhiên thế, vì cô ta chuẩn bị băm nhát thứ ba đau khổ trong đời, đã thành hình một quả bom khổng lồ trong mắt bố mẹ và cậu em trai thèm cưới. Con bé người yêu suốt ngày cằn nhằn dằn dỗi thằng bé. Lệ làng là phải tuần tự có trên có dưới nên cậu em trai ức lắm. Tháng tháng cậu em sức dài vai rộng thúc bố mẹ gọi điện cho bà chị giục gửi tiền về nhà nhân thể nhắc luôn chuyện bà chị phải lấy chồng ngay; tháng sau thì điện thoại nhiều hơn tháng trước; lời nhắn gửi của cậu em càng ngày càng chêm nhiều từ thô; giọng cậu em ngày càng chua – chua hơn cả bà chủ cho thuê nhà. Nhân vật chính vì thế học được cách tảng lờ những từ đại loại như "gái già", "xấu điên còn ra vẻ cành cao lá dài" hay "voi đú, chuột đú, lợn sề cũng hộc" của cậu em quí hóa.
"Những từ nặng đô hơn chắc phải nhờ chị Lan gợi ý!" – Diệu tủm tỉm khi nhớ đến chị Lan, nhân viên ngân hàng, gần bốn mươi và rất mê văn học. "Thần tượng Mac Levy". May là còn thích Nguyễn Huy Thiệp và từng đọc cả "Đốt". "Nhưng chị Lan kêu Bảo Ninh là khó hiểu." Diệu không nén được, cười lên hinh híc.
Diệu quay lại với tiểu thuyết chưa thành hình của mình.
"Chắc chỉ có về quê mới lấy được chồng? Phải nghĩ ra lý do nào đó cho thuyết phục. Nhưng lý do nào nhỉ? Thành phố cũng đâu thiếu người không có điều kiện để mà kén chọn?" – Diệu lại vặn nút chai Lavie.
Diệu băn khoăn không rõ chuyện một cô nàng bằng cấp, thu nhập tàm tạm, lấy vội một chàng dưới quê chưa tốt nghiệp cấp ba thì gia đình lục đục kiểu gì, những chuyện gì xảy ra tiếp theo để đôi bên có cơ hội hiểu nhau, rồi yêu nhau thật. Mà thế có Hàn có sến quá không? Ai đi đọc cái thứ chảy nước này? Mà hạnh phúc của đôi này là hạnh phúc kiểu gì?