Polly po-cket
Chàng Guitar

Chàng Guitar


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Chàng Guitar

↓↓
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Tôi đã luôn tự hỏi nhiều lần rằng sẽ thế nào nếu tôi gặp lại Nam? Tôi sẽ vui cười hay lại buồn đau, sẽ nhìn thẳng vào cậu hay lại im lặng trốn tránh. Sẽ như thế nào...


***


Tôi không biết, cho tới lúc này, lúc Nam đang ngồi đối diện tôi trong Lisa Café, nơi từng là góc quán quen của hai đứa. Chúng tôi chỉ lặng im nhìn nhau, rồi bâng quơ nhìn quanh, dường như bận mải miết với những dòng kí ức ở nơi xưa cũ này. Lisa không mấy thay đổi, vẫn những bộ bàn ghế gỗ, những chậu xương rồng bé tí, những bức tranh tường rực rỡ sắc màu và nơi đó, sân khấu mini luôn ồn ào vào mỗi tỗi, nơi tôi được nhìn ngắm cậu như một nghệ sĩ với cây guitar và mơ màng hát, vẫn nằm im đầy hồi ức.

bạn đang xem “Chàng Guitar” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đã lâu không gặp. Cậu khỏe chứ? – Nam lên tiếng, phá tan dòng suy nghĩ lừng khừng. Cậu mỉm cười, hướng ánh nhìn về phía tôi.


- Ừm... Lisa không thay đổi gì cả nhỉ?


Tôi cười. Thật lạ khi tôi vẫn có thể cười với cậu, dù nó không hoàn toàn tự nhiên nhưng nó khác những điều gượng gạo. Gặp lại Nam, ở nơi này không phải là điều tôi mong. Cũng đã hơn hai năm rồi tôi và Nam mới gặp lại và cũng ngần ấy thời gian tôi không đến Lisa nữa. Ừm, là tôi chạy trốn. Chạy trốn những thứ mình không quên đi được.





 


***


Nam và tôi là bạn chung lớp cấp 3. Cậu ấy học hành không đến mức giỏi giang nhưng là một chàng trai nổi bật. Đơn giản vì cậu chàng có gương mặt rất dễ thương với đôi mắt ti hí và tài đánh guitar cực đỉnh, cộng với tính cách hòa đồng và cái miệng hay cười, cậu luôn được chú ý và thu hút ánh nhìn của các bạn gái trong trường, như một thỏi nam châm. Việc nhận được thư tỏ tình, thư làm quen, quà tặng đối với Nam như cơm bữa. Đôi khi nhiều cô bạn còn dũng cảm chạy thẳng vào lớp tôi, chạy thẳng tới trước mặt Nam và tỏ tình. Rơi vào những tình huống như thế, ban đầu Nam lúng túng thấy rõ, cứ gãi đầu gãi tai, nhưng riết rồi quen, Nam từ chối một cách lịch sự, đôi khi chạy biến. Hot quá cũng khổ. Mà nói gi thì nói "người cùng khổ" là tôi đây. Ai bảo tôi là cô bạn cùng bàn với cậu ấy chứ.


"Chị ơi, chị giúp em chuyển cái này cho anh Nam lớp chị được không?


Hở? Ờ... Mà sao em không đưa trực tiếp Nam? Cậu ấy đang ngồi trong lớp đấy!


Dạ, em... em...


Thôi, đưa chị"


"Bạn ơi, bạn học chung lớp với Hải Nam hả? Ngồi cùng bàn nữa phải không?


Ờ... Sao thế bạn?


Bạn đưa cho Nam với nhé!


...


Chỉ đưa giùm thôi mà, sao trông bạn khó chịu thế! Hay bạn cũng mê Nam?!


... "


Trời ơi! Đến khổ vì cậu mất thôi, Nam à. Mà tôi có thực sự "mê" Nam như lời cô bạn kia nói hay không. Ây dà, tất nhiên, có. Con gái đứa nào chẳng mê trai, trai đẹp nữa thì càng mê tơi ^^. Và với tôi dù đẹp hay không mà ôm guitar lãng đãng thì tôi xin chết ngay haha. Nhưng đã nói rồi đấy, tôi ngồi cùng bàn với Nam, tức là một tuần hết sáu ngày, một ngày mất hết phân nữa tôi gặp Nam, nói chuyện, tiếp xúc với Nam, quá dư dả thời gian để hiểu và phát hiện những điều không hay ho khiến sự mê mẩn cũng giảm đi đáng kể. Trong lớp, trừ tiết Toán và tiết Văn ra, các tiết học của các môn khác cậu ta chẳng bao giờ tập trung, lười thấy sợ. Tôi không thấy Nam chép bài và cũng không chú ý nghe giảng, chỉ luôn viết viết, xóa xóa, vẽ vẽ cái gì đó rất say mê. Tôi có nhắc vài lần nhưng cậu ta chỉ cười rồi đáp: "Không nhìn lên bảng đâu có nghĩa là không nghe, còn bài vở thì tớ mượn tập về chép là được rồi. " Hết nói. Một bữa trong tiết Hóa, bài thì vừa dài vừa khó trong khi Nam cứ lơ đễnh và lười biếng, tôi thúc cùi chỏ một cái và thì thầm: "Sao cậu không chép bài? Bài hôm nay khó lắm đó!" Cậu ta không trả lời câu hỏi của tôi mà chìa ra tờ giấy rồi cũng thì thầm: "Cậu thấy lời lẽ cái này thế nào?" Tôi cầm tờ giấy, một đoạn thơ ngắn, chữ của Nam. Tôi lại thì thầm: " Cũng được. Cậu hý hoáy nãy giờ đó hả?". "Ừ, tớ đang tập tành viết nhạc. Mà khó kinh!". "Viết lách thì phải có cảm hứng với cảm xúc chứ. Trên lớp ồn như thế sao mà nghĩ"


"Hai đứa kia, làm cái gì dưới đó thế hả?"


Tiếng thầy giáo vang vọng làm tôi và Nam giật nảy, cùng lúc đó đám lớp tôi đang chăm chú chép bài cũng buông bút và ngơ ngác nhìn. Tôi và Nam lủi thủi đứng dậy sau tiếng quát thứ hai. "Ra ngoài cửa đứng cho tôi, hai đứa!". Đám trong lớp giờ mới nhốn nháo. Đứa thì ngạc nhiên tròn mắt, đứa thì bụm miệng cười hi hí. Ây da, tôi vẫn chưa kể tôi là lớp phó học tập nhỉ?! Thật vinh dự cho một lớp phó gương mẫu, vừa được lên ngồi sổ đầu bài, vừa được ra đứng canh cửa. Chừng đó chưa hết. Nam còn là một đứa rất hay ngủ ngày. Những lúc không vẽ không viết thì lại lăn ra ngủ. Mặc giáo viên nhắc nhở, mặc tần suất xuất hiện trong sổ đầu bài tăng lên, mặc những cái bản kiểm điểm, buồn ngủ là vẫn ngủ à. Và đâu chỉ đơn giản có thế. Đến cuối tuần lại: "Sao tuần nào cũng có tên em trong sổ đầu bài thế hả Nam? Liệu hồn với cô đấy. Còn lớp phó Lan Chi, xếp em với Nam chung bàn cũng có ý của cô. Thấy bạn phạm lỗi thì em phải có trách nhiệm nhắc nhở chứ. Bàn tán gì mà để phạt canh cửa thế này hả?Thấy nó ngủ thì đập dậy cho cô. Đừng để cô phải nhắc nhở nữa nhé. " Cô giáo tức giận nhìn sổ đầu bài ngao ngán, tôi nhìn Nam căm hận, còn Nam thì tiu nghỉu. Vậy đấy, ai hiểu cho nổi khổ của tôi. Sau bữa đó tôi ít nói chuyện với Nam hơn, Nam trông có vẻ cũng ngoan ngoãn hơn. Cậu ấy thấy tôi im im, biết tôi giận nên thỉnh thoảng lại mua trà sữa, mua kem cho tôi. Tôi mở miệng, vẻ hoài nghi: "Định hối lộ tớ hả?" Nam cười cầu hòa: "Đâu có hì, cậu ăn đi. Cậu làm mặt ngầu chẳng xinh tí nào. " , "Kệ tớ! Nghiêm túc học hành đi cho tớ nhờ. "


***


- Chi! Chép bài với!


Nam khều khều tay tôi khi chuông báo vào tiết vang lên. Vẻ mặt nài nỉ của cậu ta dễ thương cực kì. Tôi trừng mắt, bặm môi:


- Không!


- Đi mà, tớ năn nỉ.


- Tớ chép bài còn cậu nằm ngủ hả?


- Không ngủ. Tớ chỉnh sửa sáng tác của tớ để đem đi dự thi. Ở nhà tớ làm hoài không xong.


- Kệ cậu


Tôi lạnh lùng đáp, trong lòng cứ thấy áy náy. Nam từng kể với tôi về việc mình sáng tác bài hát để dự thi một chương trình tìm kiếm những ca khúc mới, vì mọi thứ mới mẻ nên cậu gặp không ít khó khăn. Biết vậy nhưng tôi vẫn nói cứng. Một thoáng thất vọng trên gương mặt Nam, cậu tiu nghỉu.


- Cậu thật khó tính!


- Kệ tớ.


Không hiểu sao trong lòng tôi đã muốn giúp nhưng miệng vẫn lạnh lùng. Nam và tôi chẳng nói gì với nhau suốt tiết học đó. Tôi lén nhìn. Cậu ấy đang chép bài và chăm chú nghe giảng, chốc chốc lại gãi đầu suy nghĩ. Cuối tiết năm, đứa nào cũng nhanh tay thu dọn sách bút, tay ôm cặp, chân nhịp nhịp, mắt đăm đăm nhìn ra cửa như chỉ chờ chuông reo là phóng ầm ra ngay. Đầu óc mệt mỏi sau năm tiết học, bụng ruột réo ỏm tỏi, đứa nào đứa nấy đều hóng từng giây đồng hồ. Tôi cũng thế. Sáng ăn có mẩu sôi bé tí giờ bụng sôi ùng ục, mắt chỉ nhìn thấy bàn ăn ở nhà. Đang nuốt nước bọt cái ực thì... Nam khều tôi, chìa ra mảnh giấy. Chưa kịp hỏi cái gì thì cậu đã đứng lên đi ra khỏi lớp, để tập sách vẫn còn ngổn ngang trên bàn. Tôi mở tờ giấy gấp tư ra, hơi căng thẳng. "Ở lại tớ nói cái này tí". Hú hồn. Tưởng đâu thư tuyên chiến chứ ^^. Chuông reo. Bắt đầu một chuỗi náo loạn. Tiếng nói cười, tiếng bước chân bịch bịch, tiếng đóng cửa ầm ầm, tiếng gọi nhau í ới hòa vào nhau, huyên náo. Khi những tiếng ồn thưa thớt dần, tôi mới thấy Nam lững thững bước vào từ cửa, trên tay cầm bịch gì đó.


- Cậu đi đâu mà không nói một lời thế! Tớ thu dọn sách vở cho cậu rồi đấy!


Tôi vừa nói vừa chỉ vào đống sách vở đã được xếp gọn gàng, không giấu ánh nhìn vào cái bịch Nam đang cầm.


- Trà sữa với mì kẹp tớ vừa mua này. Ăn đi. – Nam đưa chúng cho tôi.


- Hơ sướng thế! Hôm nay tớ đâu có giận cậu. – Tôi đón lấy cười tít mắt.


- Cho dễ bắt đầu câu chuyện í mà. – Nam cười gian gian, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tôi.


- Hối lộ hả? Chừng này không đủ đâu. – Tôi nhìn Nam nghi ngờ, cầm chiếc bánh mì kẹp và cắn một miếng khá to. Haha được ăn là hạnh phúc.


- Trông cậu như mấy ngày không ăn gì á!


Nam xoa xoa đầu tôi và cười vang. Tôi hơi bối rối với hành động của Nam, mém tí là nghẹn. Nuốt cái ực, tôi làm một hơi trà sữa rồi nói:


- Cậu nói gì nói đi. Trưa trờ trưa trật rồi đó bạn.


- Cậu rất muốn học guitar phải không?


- Sao cậu biết?


- Chẳng phải cậu ghi điều đó trong "Sổ đỏ" sao?


Tôi quên béng việc này. Thực ra lớp tôi có một cuốn sổ để các thành viên trong lớp ghi vào đó cái lí lịch trích chéo của mình đại loại như tên tuổi, sở thích, ước mơ... được thống nhất gọi tên là Sổ đỏ (vì nó có bìa màu đỏ ^^) Cuốn sổ được đặt ở hộc bàn giáo viên để mọi người nếu muốn đều có thể lấy đọc và để "hiểu và yêu quý nhau hơn" theo đúng như lời của chủ nhân cuốn Sổ đỏ - lớp trưởng Khoa bầu bĩnh. Mọi ước mơ, mong muốn đều được ghi ở trong đó. "Chơi được guitar thành thạo", tôi đã ghi như thế vào dòng "những điều muốn làm" của cuốn sổ. Thích thì thích, muốn thì muốn nhưng tôi vẫn chưa thực hiện được. Việc học hành bận rộn khiến tôi cứ chần chừ mãi. Mỗi lần nhìn ai đó chơi guitar, tôi ganh tị hết sức. Cứ ước giá như... Tôi nheo mắt nhìn Nam. Trông mặt cậu ta lúc này hết sức gian:


- Ừ, tớ có ghi như thế. Mà sao?– Tôi buột miệng hỏi tiếp, ai ngờ... trúng phóc – Cậu dạy guitar cho tớ à?


- Uầy, cậu làm mất đi cả bất ngờ à. Thôi, được rồi, không vong vo nữa. Ừ, đúng, tớ sẽ dạy guitar free cho cậu đổi lại cậu phải chép bài cho tớ và phụ đạo cho tớ mấy môn tớ yếu. Đồng ý không?


- Tớ nghĩ đã.


- Một khóa học guitar bây giờ có giá cũng không rẻ đâu, với lại vào đó cậu sẽ học nhạc lý rất nhiều, sẽ rất mau chán. Tớ sẽ dạy đệm đàn cho cậu để lúc nào muốn hát bài gì cậu cũng có thể chơi được, không cần phải biết tường tận về nhạc lý. À, tớ cho cậu mượn đàn của tớ để luyện tập luôn. Sao? Hấp dẫn chứ?! – Mắt Nam hấp háy.


- Ừm... nhưng tớ chỉ chép bài cho cậu khi cậu không-thể-chép-bài thôi, còn cậu ngủ mà kêu tớ chép bài thì... chết với tớ! - Tôi di di nắm đấm trước mặt Nam – Còn nữa, vì tớ phụ đạo cho cậu tức là trong chuyện học hành cậu phải nghe tớ, ngoan ngoãn.


- Giờ tớ mới thấy, cậu cũng dữ thiệt – Nam giả bộ sợ hãi – Được rồi, tớ đồng ý. Quyết định vậy nhé.


- Ờ, quyết định vậy đi. Còn thời gian học thì mai bàn nhé. Giờ về thôi, tớ đó rồi.


- Cậu vừa ăn bánh mì mà?


- Hơ hơ Chừng đó sao đủ. Tớ ăn nhiều lắm.


- Ây da, người yêu cậu sẽ vất vả lắm đây.


Tôi nhéo một cú hết sức vào tay Nam khiến cậu ta la oai oái. Tôi cười vang. Tiếng hai đứa vang vọng giữa không gian yên ắng. Giao dịch thành công. Một niềm vui len lỏi trong tôi.





 


***


- Ban đầu tay của cậu sẽ rất là đau, mấy đầu ngón tay sẽ sưng phồng lên y như được bơm silicon vậy đó. Sau một thời gian thì nó sẽ chai cứng lại và sẽ ít đâu rát hơn. Cậu sờ thử tay tớ đi!


- Ờ...


- Cậu phải thường xuyên luyện bài tập luyện ngón mà tớ đã dạy đó, luyên nhiều thì tay cậu mới tách ngón, dễ dàng bấm hợp âm được. Tay con gái thường rất yếu nên sẽ rất khó khăn khi bấm phím đàn, phải luyện tập nhiều mới được.


- Ờ...


- Điều quan trọng là câu phải kiên trì, không bỏ cuộc. Người ta làm được thì mình làm được. Vậy thôi, hì.


- Ờ...


- Có hiểu không mà cứ ờ miết vậy hả?


- Sao không. Tớ đâu phải là đứa chậm hiểu.


- Ha ha Ai biết được. Mặt cậu cứ ngơ ra.


- Kệ tớ.


- Á... Cậu thật là dã man. Bầm tím da thịt tớ luôn rồi, híc.


- Cho cậu chừa.


- Tớ đang là thầy giáo của cậu đấy. Cậu mà còn hành hạ tớ nữa là tớ sẽ...


- Cậu làm sao?


- Tớ sẽ... mách mẹ cậu đấy!


...


- Nam à, cậu có biết cân bằng phương trình không đó?


- Tớ ghét môn Hóa.


- Kệ cậu. Ghét đâu có nghĩa là bỏ. Chú ý một chút đi. Mấy cái cơ bản này không khó lắm đâu.


- Tớ không biết đâu.


- Để ý nghe tớ giảng nè. Lần này mà cân bằng không ra là chết với tớ.


- Cậu tính mần thịt tớ nữa à!


- Ừ... Ai biểu làm biếng.


...


Những buổi học của chúng tôi đã bắt đầu như thế. Không ồn ào, chí chóe thì không phải là học. Nam và tôi thống nhất học ở nhà tôi vào các buổi thứ hai, tư, sáu và luân phiên nhau hết làm thầy cô giáo đến làm học trò. Lý do chọn địa điểm này là vì sân nhà tôi rất rộng, cây cối nhiều nên dim mát và có một bộ bàn ghế đá được đặt ở dưới giàn hoa giấy, siêu mát, siêu thích hợp. Nam thì khỏi nói, cực kì thích. Ngày nào cũng ca tụng khu vườn nhà tôi và lại tiếc rẻ vì sân nhà mình bé tí, chẳng trồng được nhiều cây.


- Ngồi ở đây sáng tác thì tuyệt nhất quả đất. Tớ phải thường xuyên qua đây mới được. – Nam ngửa người ra sau ghế, mắt lim dim.


- Ai cho mà cậu thường xuyên. – Tôi nói, tay vẫn chăm chỉ bấm hợp âm.

↑↑
Ngốc này, anh yêu em

Ngốc này, anh yêu em

Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi

24-06-2016
Ba đồng xu

Ba đồng xu

Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý

26-06-2016
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016
Hạnh nhân đắng

Hạnh nhân đắng

Gia Anh chăm sóc tôi vô tư và trìu mến. Đến nỗi có đôi lần tôi tự hỏi liệu tình

24-06-2016
Tôi và bạn

Tôi và bạn

Nhà bạn quá giàu, bạn quá hoàn hảo và tất cả điều đó hoàn toàn đến với một

24-06-2016
Chỉ có thể làm...bạn

Chỉ có thể làm...bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Bọn con gái

27-06-2016
Anh và em

Anh và em

Chúng tôi dời đi lúc chiều nhập nhoạng. Đồ đạc lỉnh kỉnh trên xe. Tôi nhìn lại

27-06-2016
Trăng lạnh (Phần 2)

Trăng lạnh (Phần 2)

Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về

24-06-2016
Gái già

Gái già

Kim ngồi phịch xuống giường sau khi đi dự đám cưới của một người bạn cùng phòng.

30-06-2016
Cu Sứt

Cu Sứt

(khotruyenhay.gq) Bằng này giờ chiều chắc cu Sứt đang bò ra nền nhà bậm môi viết chính

30-06-2016
Bác sếp ấy

Bác sếp ấy

(khotruyenhay.gq) Câu chuyện có thật về một người lãnh đạo... *** Bác làm sếp lâu

29-06-2016
Nước mắt của cá

Nước mắt của cá

Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó

01-07-2016