Teya Salat
Chàng Guitar

Chàng Guitar


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 143 đánh giá )

Chàng Guitar

↓↓

- Haha Tớ đâu cần cậu cho phép. Mẹ cậu kêu tớ rãnh thì ghé đấy. Mà cậu cũng mong tớ qua lắm còn gì.

bạn đang xem “Chàng Guitar” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Câu nói của Nam khiến tôi càng bối rối, tay chân cứ luống cuống. Tôi không nhớ mình đang bấm hợp âm gì, tay gảy loạn xạ lên, mắt dán chặt vào cây đàn.


- Ai... ai nói. Không phải vì chuyện học hành thì tớ cũng...


Thái độ của tôi đã thể hiện thấy rõ việc Nam nói không hề sai. Không biết từ bao giờ việc mong chờ Nam đến như một thói quen của tôi. Cứ tới giờ là tôi nhìn ra cổng, nghe ngóng tiếng xe, giả vờ ra ngoài cổng mua gì đó để dễ ngóng hơn, mặc dù ngày nào tôi cũng gặp cậu ấy ở lớp. Kì thực tôi rất lạ. Có nhiều khi tôi còn làm sẵn sinh tố, gọt sẵn trái cây để chờ tới giờ phụ đạo. Tôi thực sự rất lạ. Nhưng sao Nam lại nói như vậy nhỉ?! Lẽ nào tôi thể hiện mọi thứ ra ngoài mặt rõ ràng như thế? Hay Nam thử tôi? Mà nếu thử tôi thì chắc chắn Nam đã hiểu và chính tôi cũng nhận ra tình cảm của chính mình. Tôi thích Nam. Không phải sự hâm mộ đơn thuần như những cô bé hay gửi thư, quà cáp cho Nam. Tôi thấy khó chịu khi Nam vui cười với một cô bạn nào đó, bối rối khi cậu ấy cười với tôi, giật thót khi lỡ chạm nhẹ vào tay cậu ấy, ngơ ngẩn cười một mình khi nghĩ tới Nam, cười tít mắt khi nghe tiếng xe Nam và bóng cậu ấy xuất hiện trước cổng nhà. Tôi tự hỏi tại làm sao tôi như thế?Làm sao tôi có thể thích cậu ấy chứ? Lười học, hay ngủ ngày, hay chọc phá tôi, là nguyên do của việc tôi bị phạt, bị thầy cô mắng, lúc nào cũng có bao cô vây quanh, lúc nào cũng trưng nụ cười tươi như hoa đó ra... Làm sao có thể... Vậy mà... có thể. Tôi thích cái vẻ ngông ngông của Nam, tôi thích nhìn thấy cậu ấy cười, tôi thích nghe nam đàn, nghe Nam hát, tôi thích nhìn cậu ấy chăm chỉ giải bài tập, tôi thích cái vẻ kiên trì, miệt mài đó... Tôi thích Nam. Mọi thứ quá rõ ràng nhưng đến giờ tôi mới cho phép bản thân mình nhìn nhận nó, chỉ với chính mình. Bởi thế, tại lúc này đây, tôi đang bối rối không biết phải làm sao. Tôi không nhìn Nam, tôi sợ cậu sẽ nhìn thấy. Tôi không phải là một người giỏi che giấu cảm xúc nhưng cũng không phải là đứa dũng cảm đến mức huỵch toẹt ra hết được tình cảm mà mình giành cho người ta. Tôi chuyển đề tài một cách tự nhiên nhất có thể:


- Cậu nói cậu sáng tác bài hát để dự thi mà. Sao rồi?


- Bị loại rồi. Nó không đạt.


Vẻ mặt dò hỏi và có đôi phần trêu chọc của Nam chuyển sang buồn buồn khi tôi hỏi. Cậu thở hắt ra rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Mà không sao. Vạn sự khởi đầu nan. "


- Ừ. Gian nan đừng có nản là được.


- Tớ chỉ sợ mình không đủ khả năng thôi, còn quyết tâm thì tớ luôn tràn đầy.


- Tớ thích cậu ở điểm đó đấy.


Dứt lời thì tôi cũng im bặt, ngượng ngùng nhìn Nam. Không biết làm gì, tôi nhe răng cười. Tự nhiên tôi nhớ tới lời một bài hát, thấy có chút liên quan: "Trong nhân gian có hai điều không thể giấu, một là khi say, hai khi đã yêu ai rồi. " Nam nhìn tôi phì cười, chắc bộ dạng tôi buồn cười lắm.


- Cảm ơn cậu. À, cậu đưa guitar đây tớ chơi tặng cậu một bản. Tự nhiên có hứng ghê.


- "Mong manh tình về" nhé!


- Ok luôn!


Nam lãng đãng như một cơn gió. Da diết như một bản tình ca. Xa xôi như bầu trời.


"Bao nhiêu cơn mơ anh mơ chỉ đê thấy em... "


Mối lần ngồi nghe Nam ôm đàn hát, tôi như khác đi, cứ mơ hồ, cứ lặng im. Tôi thích lắm. Giá bài hát cứ kéo dài mãi. "Cậu có thể là chàng guitar của riêng tớ thôi, được không?"


- Cậu nghĩ gì mà lặng im ghê thế? Tớ hát hay quá hả? – Nam kết thúc bài hát lúc nào tôi không hay, nhìn tôi hỏi.


- Chàng guitar. – Tôi vẫn chưa thoát ra hẳn những dòng suy nghĩ miên man, miệng thì nói mà mắt thì vẫn lơ mơ.


- Ai? Tớ hả? – Nam ngạc nhiên.


- Hở? Ơ... À, tự nhiên tớ nghĩ tới điều đó thôi. – Tôi lúc này mới ngớ ra, nhìn Nam rồi mỉm cười. – Nhưng hay mà đúng không?


- Ừ, nghe lạ lạ. Chàng guitar. Hợp với tớ chứ nhỉ!


***


- Tớ đang chuẩn bị qua nhà cậu đấy!


- Ok


Tối nay là tối cuối tuần và tôi có một cái hẹn với Nam. Không phải là hẹn hò. Nam rủ tôi đi coi Nam hát ở Lisa Coffee. Tôi chưa đến quán này bao giờ và cũng chưa coi Nam hát ở quán cà phê bao giờ nên, tất nhiên, tôi rất háo hức. Như lời Nam kể thì Nam và mấy người bạn của Nam cùng thành lập một nhóm nhạc, cùng đi hát ở các quán cà phê lớn nhỏ khắp thành phố để thỏa cái đam mê đàn hát. Nhóm lấy tên là 3A. M. Tôi cũng thắc mắc với Nam về cái tên nhóm. Nam cười lớn rồi nói: "Cái giờ của những cảm hứng nghệ thuật. " Nhóm thường diễn vào cuối tuần và mỗi buổi diễn luôn theo một chủ đề. Khi nắng, khi mưa, khi bão... 3AM có tổng cộng bốn người. Nam chơi guitar, một cậu đánh cajon, một giọng nữ và một giọng nam. Không hiểu tại sao tôi luôn tò mò về giọng nữ và, sao nhỉ, một chút, chỉ một chút thôi, ganh tị. Tôi hỏi Nam và cậu ấy lại tít mắt: "Xinh đẹp khỏi phải nói, hát hay khỏi phải bàn" Hừm, tôi ghét. Để xem, tôi sắp được giải tỏa sự tò mò rồi. Nam đã tới trước cổng, tiếng xe rất gần. Tôi vội soi mình lại trước gương, chào mẹ rồi vội bước ra. Nam cũng chạy vào chào mẹ tôi rồi mới quay xe đi. Nam đưa túi guitar cho tôi mang. Khoảng cách của tôi và Nam lúc này trở nên rất gần. Tôi nhích ra sau nhưng cây guitar đập nhẹ vào đuôi xe khi xe di chuyển, tôi đành quay lại vị trí cũ. Nam không để ý. Cậu vừa lái xe vừa nghiêng đầu nói chuyện với tôi. Gương mặt Nam, rất gần. Trái tim tôi đập binh binh. Gió đêm mát mẻ và tôi thấy ấm áp hơn bao giờ. Phải cố ngăn bản thân hết mức tôi mới không ôm lấy Nam và tựa cằm lên vai cậu ấy. Ôi trái tim... Nam rẽ vào một con đường nhỏ và chạy chậm dần. Quán Lisa hiện ra, nổi bật với đèn điện sáng trưng, rực rỡ. Tôi đúng tần ngần trước quán chờ Nam gửi xe. Lisa trông xinh xắn với những chậu hoa lớn bé được sắp xếp phía trước quán, không theo một thứ tự nào, có cả những chậu lan được treo lơ lửng nơi mái hiên. Những bông hoa, chiếc lá trở nên lạ lẫm dưới ánh đèn, một nửa được chiếu sáng, một nửa bị khuất bóng như có đến hai mảng màu. Tại lúc này đây, tôi không hề nghĩ, phía sau cánh cửa này là nơi mà một thời gian sau đó tôi luôn cố quên đi, một nơi bám đầy bụi kí ức. Giọng Nam vang lên từ phía sau: "Vào thôi nào Lan Chi!"


Tôi mỉm cười bước theo. Nụ cười tươi rói của Nam khến tôi bối rối một vài giây, dù không phải lần đầu tôi nhìn thấy. Nam đẩy cửa để tôi bước vào trước. Chiếc chuông nhỏ treo phía trên cánh cửa reo lên, mọi người người ngoái đâu nhìn. Tôi hơi giật mình. Quán lúc này chỉ có vài vị khách, họ nhìn theo phản xạ rồi nhanh chóng quay lại câu chuyện của mình. Cậu nhân viên vui vẻ chào, nụ cười tươi máy móc. Nam kéo tôi đến phía mấy cậu bạn đang vẫy tay với cậu. Họ đang ngồi trên những chiếc ghế gỗ cao được đặt bên trên một cái bục mà tôi đoán chắc là sân khấu của quán.


- Ai đây chú? – Một cậu bạn lên tiếng hỏi ngay khi nhìn thấy tôi.


- Lan Chi. Bạn cùng lớp với tớ. – Nam vừa nói vừa đỡ cây guitar trên vai tôi xuống, lúc này tôi mới để ý là mấy cậu bạn đó đang nhìn mình. Từ lúc bước vào quán đến giờ mắt tôi cứ mải mê nhìn ngắm những bức tranh tường rực rỡ, với những hình thù lạ lẫm mà đầy độc đáo. Mải miết nhìn khiến tôi quên để ý xung quanh.


- Chào Lan Chi! Tên bạn hay thật! – Cậu bạn ngồi cajon nói, miệng cười cười.


Tôi cũng gật đầu chào lại. Chưa biết nói gì thì Nam lên tiếng:


- Hai cậu này trong 3. AM luôn đó Chi. Kiệt chơi cajon, Duy hát chính, còn đây là Thái và Kiên cũng là bạn, đến ủng hộ đội nhà


- A! Chi là cô bạn mà Nam đang dạy đàn phải không? – Cậu bạn chơi cajon đột nhiên nói to như nhớ ra điều gì, cắt ngang đoạn giới thiệu gần kết thúc của Nam.


- Ừ, là mình. – Tôi đáp, ngơ ngác nhìn.


- Kiệt nghe Nam nói là đang dạy guitar cho một cô bạn cùng lớp nên hỏi vậy thôi hì. Mà Chi học đến đâu rồi?Đàn được bài nào chưa? – Kiệt vừa nói vừa cười, tay quen nhịp cứ vỗ vỗ vào cajon.


- Được một bài. – Tôi thành thực.


- Cậu cố gắng luyện tập cho thuần thục rồi nhập band với bọn tớ! – Kiệt nói xong thì cười hề hề. Sự thân thiện của Kiệt khiến tôi không còn thấy bối rối như lúc đầu nữa. Tôi vui vẻ đáp:


- Vinh hạnh cho Chi quá!


Kiệt định nói thêm gì đó thì Duy ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào và nói:


- Cái đồ thấy gái là tươm tướp. Tập dợt lại bài đi mày!


- Thôi Kiệt tập lại bài đã. Tí nữa Kiệt sẽ mời Chi lên hát, hì hì.


Tôi chỉ biết đứng cười. Có vẻ Duy hơi khó tính. Nam mải nói chuyện với mấy người bạn giờ mới quay qua tôi:


- Cậu thấy mấy cô bé ở bàn đằng kia không?


Tôi nhìn theo hướng chỉ của Nam, một nhóm bảy tám cô bé xinh xắn, ăn mặc sành điệu đang nói cười vui vẻ, lâu lâu lại nhìn về phía chúng tôi. Một vài đứa nhìn tôi nhíu mày, có vẻ khó chịu. Chắc tôi tôi đứng với Nam. Nam không đợi tôi trả lời mà nói luôn. – Fan trung thành của 3. AM đó, còn lập cả FC nữa. Dễ thương nhỉ?!


- Ừm, bé nào cũng xinh. – Tôi đáp, cố để cho giọng mình ở âm vực bình thường nhất. – À, sao tớ không thấy giọng nữ?


- Cậu ấy đến muộn. – Nam trả lời rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ. – Cậu ngồi ở đây nha, tớ sang chuẩn bị chút, chương trình sắp bắt đầu rồi.


Nam chỉ tôi ngồi ở cái bàn gần sân khấu, nơi mà vài người bạn của Nam cũng đang ngồi trò chuyện. Cậu ấy không quên nhắc: "Tớ gọi nước cho cậu rồi đấy! Ca cao nóng. " Tôi nhìn theo Nam mỉm cười, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong tim. Quán dần đông khách hơn, chủ yếu là bạn bè, người hâm mộ những anh chàng đẹp trai đến ủng hộ. Một vài vị khách lớn tuổi cũng đang tò mò chờ đợi.


"Cám ơn mọi người đã có mặt ở đây, hôm nay. " – Mọi người đột nhiên im lặng và hướng ánh nhìn về phía đang phát ra tiếng nói. Kiệt đang tươi cười rạng rỡ, một chút lém lĩnh, Kiệt tiếp lời: "Mấy hôm nay thành phố mình như cái lò nướng, ai mà không cẩn thận sẽ trở thành cái bánh khét lẹt ngay. Ra đường như muốn thở ra khói luôn. Khó chịu lắm lắm, phải không các bạn?Với tình hình thời tiết như thế, 3. AM đã suy nghĩ và quyết định, hôm nay, tại Lisa này, 3. AM sẽ lập dàn cầu mưa. Mưa sẽ rơi cho thỏa cơn khát. Vâng, chủ đề hôm nay là "Mưa". Các bạn hãy đón chờ nhé. Chúng tớ sẽ cho các bạn ướt mèm luôn. "


Tôi phì cười vì cái cách giới thiệu của Kiệt. Cậu ta trông khoái chí lắm. Sau khi Kiệt dứt lời thì buổi biểu diễn cũng bắt đầu với một list nhạc về mưa. Giọng Duy trầm ấm vang lên: "Mưa ơi rơi nhanh cho chiều giông tố đến tơi bời... " Ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở Nam. Gương mặt cậu say mê, mải miết với những tiếng đàn. Cậu như một chàng nghệ sĩ, lãng đãng, mơ màng. Tôi chăm chú nhìn rồi bất giác cười buồn. "Tớ phải làm sao với tình cảm này đây, Nam à. " Và ngay lúc đó, tôi có một dự định, dũng cảm. Đang lan man thì bất chợt một giọng hát khác vang lên, giọng nữ, cao vút. Một cô gái đang mơ màng phiêu theo tiếng nhạc, âm thanh từ cổ họng dường như rất trong. Và không thể phủ nhận, cô ấy rất xinh. Phong cách như một ca sĩ chuyên nghiệp. Một cậu bạn của Nam cho tôi biết đó là Thủy, giọng nữ chính mà tôi luôn tò mò. Nhưng ánh mắt cô ấy, cái cách cô ấy nhìn Nam cho tôi một chút bất an, một chút khó hiểu. Liệu... ? Tôi lăn tăn suy nghĩ nhưng rồi lại nhanh chóng cho suy nghĩ đó ra rìa vì trong đầu tôi lúc này chỉ có Nam và cái dự định tốt đẹp của mình. Tôi sẽ đàn, sẽ hát, sẽ... tỏ tình, ở đây nhưng không phải lúc này. Sinh nhật Nam. Đúng rồi. Còn đúng ba tuần nữa. Với vốn guitar ít ỏi của tôi chắc phải luyện tập nhiều. Sẽ kịp thôi. Sẽ là một món quà sinh nhật. Tôi chưa tự tin với việc vừa đàn vừa hát nhưng tôi sẽ cố gắng, vì tình cảm của chính mình và vì những điều dũng cảm. Khi quyết định làm như thế trong tôi không hề mảy may suy nghĩ về việc mình có thể bị từ chối, có thể sẽ khó tiếp tục tình bạn, có thể sẽ chẳng dễ dàng đối mặt với Nam. Tôi lúc đó chỉ nghĩ tới món quà sinh nhật dành cho Nam, tới việc phải nói chon Nam biết tình cảm của mình. Tôi liều lĩnh? Không. Khi con người ta có tình cảm với một ai đó, họ sẽ bị tình cảm đó thôi thúc và trở nên dũng cảm. Và với một con bé mười tám tuổi thiếu, chưa trải qua một tình yêu thực sự và chưa nếm mùi thất bại bao giờ như tôi, thì... không thể che giấu được. Tôi cứ tủm tỉm cười với cái viễn cảnh mình tự tạo ra mà không để ý buổi biểu diễn đã kết thúc và Nam đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.


- Cậu đông cứng luôn rồi hả? Tại nhạc hay quá phải không? – Nam búng một cái vào trán khiến tôi nhăn nhó.


- Á...


- Tưởng cậu đông cứng luôn rồi chứ! Cậu thấy buổi diễn thế nào?


- Tuyệt vời. Cậu chơi hay lắm.


- Hehe quá khen, quá khen.


- Nhìn mặt cậu tớ muốn rút lại lời khen quá.


- Hì hì Hôm nay đáng nhẽ ra có liên hoan nhưng mấy đứa kia đều bận nên tạm hoãn. Chúng ta đi ăn gì đó rồi về ha.


Tôi gật đầu rồi cùng Nam đứng dậy ra về. Mọi người cũng đang lục đục bước ra. Chúng tôi chào nhau và hứa hẹn một bữa xôm tụ. Thủy tươi cười chào tôi. Trông cô bạn thật tự tin: "Hẹn một bữa xôm tụ nhé!"


Sau lần đó, tôi cũng hay đi coi Nam diễn ở những quán cà phê khác nhưng tôi vẫn thích đến Lisa hơn. Nơi đó cho tôi cảm giác thích thú. Mấy bữa nay tôi hay trốn Nam để thực hiện cái kế hoạch dài hơi của mình. Cậu ấy rủ đi coi nhạc, tôi bảo bận. Học phụ đạo, tôi cũng cho nghỉ sớm, chủ yếu là lên lớp học. Còn guitar thì tôi bắt Nam phải dạy đều đặn. Cậu ta cứ la oai oái rồi thắc mắc đủ thứ nhưng tôi chỉ cười bí mật. "Đợi tớ một tí, Nam à." Quả thật, vừa đàn vừa hát không phải là việc đơn giản với một đứa mới tập tành chơi guitar như tôi. Khó kinh. Mà thôi. Cố gắng.


Rồi cái ngày mà tôi hồi hộp mong đợi cũng đã tới. Hôm đó là chủ nhật. Sau một đêm thức khuya canh tới 12h để trở thành người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Nam, sáng ra tôi vẫn dậy sớm, xách guitar ra vườn ngồi luyện đàn. Tôi trả lời tin nhắn đòi quà của Nam: "Tối nay 7h ở Lisa. Có món quà to bự cho cậu. Vậy nhé. Tối gặp. :D" Cái viễn cảnh sáng sủa tôi vẽ ra trong đầu khiến tôi hào hứng và hồi hộp. Tối, tôi đến Lisa sớm hơn gần một tiếng đồng hồ. Nhận được cái gật đầu đồng ý sau một nụ cười bí ẩn từ anh chủ quán khi tôi ngỏ ý mượn sân khấu một lúc, tôi cười toe. Tôi gọi một ly ca cao nóng và nhấm nháp, chờ đợi. Ca từ của bài hát cứ văng vẳng trong đầu tôi: "Người nói yêu em đi. Người nói thương em đi. Để cho con tim này đừng ngóng trong hao gầy... " Một thời gian dài sau đó, khi tôi đã đi làm và cũng trãi qua một hai mối tình, mỗi lúc ngồi nghĩ về hình ảnh của mình lúc đó tôi luôn bật cười. Tình yêu thật đơn giản mà mãnh liệt. Con người ta sống vì nó, làm mọi thứ để người khác biết nó tồn tại mà chưa cần nghĩ tới những đau đớn ẩn chứa trong nó. Tôi của cái tuổi trưởng thành đã dễ dàng chấp nhận thất bại và tập quen với những nỗi đau nhưng quay trở lại với tôi của cái thuở mười tám đó, nỗi đau và những điều tương tự chỉ đang đứng đâu đó ở ngoài cánh cửa kia. Tôi lặng lẽ nhìn đồng hồ rồi quay sang chỉnh sửa lại cây guitar cho ngay ngắn. Đã 7h05 rồi. Tôi nhấp một ngụm ca cao. Tiếng leng keng của chiếc chuông gắn ở cửa reo lên, tôi ngẩng đầu nhìn theo. Là Nam. Chắc rồi. Đã hơn năm phút rồi mà. Nhưng còn một ai đó nữa. Nam đẩy cửa mà không bước vào ngay, cậu quay đầu dừng lại để chờ người phía sau vào trước. Nam luôn lịch sự như thế. Là Thủy. Cô ấy xinh đẹp trong chiếc đầm màu đỏ, cười rất tươi với Nam. Và tay cô ấy đang nắm lấy tay Nam. Họ nắm tay nhau. Ánh mắt của Nam rạng rỡ, đầy yêu thương. Giây phút đó, tôi như đông cứng. Trái tim dường như đã không đập, tay chân tê cứng, đầu óc hỗn loạn chỉ có đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn. Tôi nhìn nhầm rồi, có lẽ. Nhưng cái sự thật tàn nhẫn ấy đang sừng sững tiến về phía tôi, hạnh phúc. Chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi không còn đủ tỉnh táo để nghĩ nữa.


- Tớ xin lỗi vì đã tới trễ. Tại tớ phải... Cậu sao thế, Chi?


- ...


- Chắc cậu đợi tớ lâu lắm. Đâu, cậu nói có quà gì to bự tặng tớ đâu?


- ...


- Sao có guitar ở đây? Hey, cậu tính đàn cho tớ nghe hả? Tuyệt quá!


- ...


- Cậu sao thế? Cậu ổn chứ?


- Tớ phải đi đây.


Khó khăn lắm tôi mới thốt ra câu đó. Tôi run run đứng dậy và chạy ra khỏi quán. Tiếng leng keng vang lên như trêu đùa. Tôi cứ thế mà chạy, không biết phía trước sẽ dẫn đến đâu. Nước mắt lúc này mới trào ra, không dứt. Tôi nghe tiếng Nam gọi mình. Xa dần. Đầu tôi hỗn loạn với những suy nghĩ. "Lan Chi à, mày sao thế này? Đến lời tỏ tình cũng không nói được giờ lại chạy trốn như một con ngốc. " Nhưng nếu không bỏ chạy, tôi còn có thể làm gì. Tôi ngồi xuống một cái ghế đá ở công viên sau một hồi chạy như điên. Toàn thân nặng trĩu như đeo đá. Cơn gió đêm thổi đến làm mấy hạt nước trong mắt tôi bay bay. Ở đâu đó tiếng hát cứ vang lên: "Có chút bối rối chạm tay em rồi vì em đang mơ giấc dịu dàng... " Có lẽ là mơ. Nước mắt lại trào ra mà chẳng thể nào ngăn được. Điên thoại rung bần bật. Một tin nhắn, từ Nam, sau những cuộc gọi nhỡ. "Chi, cậu đang ở đâu thế? Nói cho tớ biết đi. Chúng ta nói chuyện một chút nhé. Xin cậu đấy. "


Mười phút sau, Nam tìm thấy tôi. Cậu nhìn tôi lo lắng rồi tiến đến ngồi cạnh. Chúng tôi lặng im, tránh ánh nhìn của nhau. Cậu ở đó, rất gần mà rất xa.


- Tớ xin lỗi... Tớ không biết...


- ...


- Anh chủ quán đã nói cho tớ... Xin lỗi...


- ...


- Trước giờ tớ luôn coi cậu là một người bạn thân thiết và một cô em gái bé bỏng. Tớ không có em gái nên luôn thích có một cô em gái để xoa đầu, vuốt tóc, trêu chọc, để mua đồ ăn, đàn hát cho nó, quan tâm nó thật nhiều. Tớ xin lỗi vì cách cư xử của tớ đã khiến cậu... ừm... hiểu lầm.


- ...


- Cậu là một cô gái mạnh mẽ và tốt bụng. Thật may mắn cho ai là người yêu của cậu. Cậu cười trông rất dễ thương. Đừng khóc vì tớ. Và, cảm ơn tình cảm mà cậu đã dành cho tớ.


- Thủy tốt chứ?


- Ừm.


- Được rồi. Cậu đi đi. Tớ muốn ở đây một chút nữa.


- Để tớ đưa cậu về.


- Không. Tớ tự về được. Cậu đi đi.


- ... Ừm...


Nam đứng dậy và bước đi, chậm rãi. Rồi bỗng cậu ấy ngoảnh lại. Tôi quay đi để che những giọt nước mắt đang trào ra. Cậu ấy từ tốn: "Chúng ta... vẫn là bạn chứ?" – "Tớ cần thời gian. " Tôi đáp mà không nhìn, tay run run. "Ừ, tớ sẽ chờ. " Nam đáp rồi quay lưng bước đi, tôi nhìn theo bóng cậu. Một cô em gái, một người bạn, không hơn. Trái tim tôi đau nhói. Hiểu lầm? Ừ, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt thôi rơi. Tình yêu đầu đời tan vỡ khi chỉ vừa e ấp. Với tôi lúc này, chấp nhận là việc hết sức khó khăn. Câu nói mà cách đây vài tiếng tôi đã chuẩn bị nói với Nam giờ đang chìm nghỉm vào màn đêm tĩnh lặng.


"Cậu sẽ là chàng guitar của riêng tớ chứ?!"


***


- Ca cao ở Lisa rất ngon đúng không? – Nam nhìn ly ca cao trên tay tôi rồi mỉm cười cất lời.


- Ừ, nhờ cậu tớ kết nó luôn. – Tôi đáp, hớp luôn một ngụm ca cao âm ấm.


- Hơn hai năm rồi nhỉ? – Nam nhìn tôi, ánh mắt phảng phất chút buồn.


Tôi nhìn xa xăm, nhớ về cái lần cuối cùng tôi ở đây. Kí ức rõ rệt. Một cô gái đang nóng ruột chờ đợi bên chiếc đàn guitar. Đôi mắt hiện rõ niềm vui thích.


- Cậu chẳng bao giờ chịu gặp và nói chuyện với tớ trong ngần ấy thời gian. Nam lên tiếng khi thấy tôi im lặng trầm tư. Cậu cười buồn, ánh mắt lấp ló những nghĩ suy. Có lẽ Nam cũng như tôi. Thời gian trôi nhanh quá. Vùn vụt. Chẳng giữ nỗi. Kể từ buổi tối hôm đó, tôi không nói chuyện với Nam nhiều. Vẫn ngồi cạnh, vẫn giảng giải bài vở nhưng để mọi thứ bình thường là điều khó khăn với tôi. Sau những cố gắng, Nam cũng lặng im. Chúng tôi cứ thế cho tới khi tốt nghiệp, chia tay, rồi những cuộc thi, những ước mơ cuốn mỗi người theo mỗi hướng. Chẳng ai nói với ai lời nào cho tới tận hôm nay, lúc tôi tình cờ gặp lại Nam khi đang mân mê tìm mua vài cuốn sách cũ. Chúng tôi tìm đến Lisa như để sờ vào những kí ức ngủ vùi.

↑↑
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn

24-06-2016
Tại sao cậu không nói?

Tại sao cậu không nói?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ngồi bên cửa

27-06-2016
Oan gia

Oan gia

1. Tôi ghét Nguyên, thật sự rất ghét, vì đúng là từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu ấy chỉ

23-06-2016
Sắc màu của tình bạn

Sắc màu của tình bạn

Audio - Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có

01-07-2016
Gần xa

Gần xa

Vì vậy, đừng tiết kiệm những cú điện thoại, hay những like, những comment. *** Còn

24-06-2016
Tạm biệt Bầu Trời

Tạm biệt Bầu Trời

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng

24-06-2016
Hoàng tử Mèo

Hoàng tử Mèo

Từ nhỏ, tôi đã thích mèo. Thích một cách cuồng si. Nhưng tiếc là, bố mẹ tôi lại

28-06-2016
Sau làn khói thuốc

Sau làn khói thuốc

Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến

24-06-2016
Anh trai tôi

Anh trai tôi

(khotruyenhay.gq) Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai

27-06-2016
Buông tay là hết

Buông tay là hết

Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu

29-06-2016
Ông đa tình

Ông đa tình

Mà ai thì cũng phải vậy thôi! Những người mình càng thương thì mình càng ít đề

23-06-2016
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương