XtGem Forum catalog
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 77
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu - Chương 02

↓↓
Khi Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Quý Bạch đang tụ tập cùng một đám bạn.

Ánh chiều tà rọi vào khung cửa sổ chạm hoa, thành phố Bắc Kinh mờ mịt được thắp sáng bởi đủ loại đèn điện. Đám người trong phòng ăn mặc chỉnh tề, cười nói vui vẻ, tạo thành bức tranh trống rỗng và đắt giá... Quý Bạch đưa đống bài trong tay cho người bên cạnh. Anh ngậm điếu thuốc lá, cầm điện thoại di động đẩy cửa đi ra ngoài.

Quý Bạch ngồi xuống ghế sofa trên hành lang. Dưới chân anh là tấm thảm lông cừu mềm mại, trước mắt là một dãy cây cảnh xanh mướt, xếp xung quanh hòn non bộ bằng ngọc trắng có nước chảy. Một nhân viên phục vụ tiến lại gần, hỏi anh cần gì. Thấy Quý Bạch lắc đầu, nhân viên phục vụ lập tức bỏ đi.

Quý Bạch búng tàn thuốc lá. Ở đầu kia điện thoại, Triệu Hàn không ngừng báo cáo: “Cục trưởng nói, sếp phải hướng dẫn một sinh viên thực tập, có gì ghi vào sát hạch cuối năm của sếp...”

bạn đang xem “Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Quý Bạch tựa người vào thành ghế phía sau, khép mi mắt: “Cũng được.”

Triệu Hàn còn chưa kịp vui mừng, anh chậm rãi nói tiếp: “Chú hãy sắp xếp lại trọng tâm công việc trong năm nay rồi dẫn dắt sinh viên thực tập cho tốt. Có gì ghi vào sát hạch cuối năm của chú.”

Triệu Hàn vội từ chối: “Em không hướng dẫn được đâu, thật đấy. Hai cô gái đó là chuyên gia, chắc chắn chỉ anh mới có đủ trình độ hướng dẫn.”

Để chứng minh câu nói của mình, Triệu Hàn kể với Quý Bạch toàn bộ quá trình suy đoán của Hứa Hủ.

Thứ nhất, Triệu Hàn vô thức sờ vào sợi dây chuyền do bạn gái tặng. Vẻ mặt của anh không chỉ trở nên dịu dàng, anh còn dùng ngón tay điều chỉnh vị trí mặt dây chuyền. Biểu hiện này cho thấy, anh chưa quen đeo sợi dây chuyền, chứng tỏ bạn gái mới tặng, đồng thời thể hiện dục vọng từ nội tâm của anh. Những dấu hiệu này thường xuất hiện ở cặp tình nhân mới bắt đầu yêu nhau.

Thứ hai, ánh mắt Triệu Hàn dừng lại mấy lần ở ngăn kéo thứ nhất bên tay phải, vẻ mặt lúc đó vô cùng ôn hòa. Hứa Hủ đoán trong đó có món quà anh tặng bạn gái. Do là bạn gái mới xác lập mối quan hệ, hôm nay không phải ngày kỷ niệm đặc biệt, vậy thì càng có khả năng là quà sinh nhật.

Thứ ba, cánh tay phải bị thương là bởi vì anh vẫn dùng tay phải viết chữ theo thói quen, nhưng mấy lần cầm đồ vật, động tác của anh dừng lại một hai giây ngắn ngủi, hoặc đổi sang tay trái.

Thứ tư, anh mặc áo thun dài tay kiểu mới của nhãn hiệu Givenchy, bên dưới lại là quần jeans của nhãn hiệu Metersbonwe (*). Một người đàn ông biết mua hàng Givenchy, tuyệt đối không phối đồ kiểu này. Vì vậy cái áo không phải do anh mua.

(*) Givenchy là nhãn hiệu thời trang nổi tiếng thế giới. Metersbonwe là nhãn hiệu bình dân của Trung Quốc.

Món quà của người bạn gái là sợi dây chuyền bạc mặt thuyền hải tặc, hơn nữa thời gian yêu nhau không dài, bạn gái sẽ không tặng đồ đắt tiền như Givenchy, vì vậy áo thun của anh có thể do người con gái khác tặng.

Những người đàn ông lớn lên cùng chị gái đều có đặc điểm chung về tính cách và cử chỉ. Đó là khi tiếp xúc với người khác giới, họ sẽ càng tỏ ra tự nhiên, thoải mái, tinh tế và chu đáo hơn những người đàn ông bình thường. Trên người Triệu Hàn đều có đặc điểm này.

“Ngoài ra, khi nhìn thấy người đẹp Diêu Mông, anh không mắt sáng rực và tỏ ra hưng phấn như những cảnh sát khác. Anh cư xử rất đúng mực.” Hứa Hủ nói: “Vì vậy chị gái mua áo Givenchy cho anh có khí chất không tồi, thậm chí rất xinh đẹp.”

Thứ năm, về chiếc bật lửa Zippo sản xuất với số lượng hạn chế, Triệu Hàn không tùy tiện vứt nó trên mặt bàn hoặc để ở nơi dễ lấy, mà anh đặt ở vị trí tương đối xa, gần khung ảnh. Như vậy, chiếc bật lửa có khả năng là quà tặng của bạn bè cùng trang lứa. Hơn nữa, tiềm thức của Triệu Hàn phản ánh sự kính nể của anh đối với người tặng quà. Trong đội cảnh sát hình sự, người trẻ tuổi có khả năng được Triệu Hàn kính nể nhất chính là Quý Bạch.

Triệu Hàn thể hiện là một người rất có giáo dục và có tính cách thành thật. Nhận được món quà quý giá đó, anh chắc chắn sẽ tìm cơ hội đáp lễ. Tuy anh mặc quần bò Metersbonwe rẻ tiền nhưng dưới chân là đôi giày thể thao thuộc nhãn hiệu nổi tiếng đắt tiền, chiếc ba lô đặt bên cạnh cũng cùng một nhãn hiệu, chứng tỏ anh là tín đồ trung thành của nhãn hiệu này. Vì vậy món quà anh tặng lại Quý Bạch, rất có khả năng là đôi giày thể thao của nhãn hiệu mà anh cho là có giá trị nhất.

***

Sau khi kể xong, Triệu Hàn nói: “Sếp, anh hãy hướng dẫn Hứa Hủ đi. Cô ấy tuyệt đối xứng đáng làm học trò của anh.”

Quý Bạch cười cười: “Suỵt Suỵt?”

Triệu Hàn cũng mỉm cười.

Nhưng Quý Bạch nhanh chóng thu lại nụ cười, cất giọng lãnh đạm: “Kiếm tẩu thiên phong (*), lý luận của Suỵt Suỵt có yếu tố may mắn ở trong đó. Nếu giải quyết vụ án theo kiểu Suỵt Suỵt, rủi ro sẽ rất lớn. Diêu Mông tuy không phân tích sâu nhưng ổn thỏa, đâu ra đấy. Hơn nữa, theo như chú kể, cô bé đó toàn diện hơn Suỵt Suỵt.”

(*) Kiếm tẩu thiên phong là một chiêu kiếm pháp, nghĩa bóng chỉ việc tìm kiếm những phương pháp bất bình thường để giải quyết vấn đề.

Triệu Hàn á khẩu, một lúc sau mới hỏi nhỏ: “Vậy... anh định hướng dẫn ai?”

“Để tôi suy nghĩ đã.”

***

Sau khi cúp máy, Quý Bạch không quay về phòng VIP mà ngồi ở chỗ cũ, mở điện thoại xem sơ yếu lý lịch của Hứa Hủ và Diêu Mông, để mặc điếu thuốc dài giữa hai đầu ngón tay cháy hết.

Một lúc sau, có người từ trong phòng VIP đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Quý Bạch. Người này tên Thư Hàng, là bạn nối khố thân thiết nhất của Quý Bạch, anh ta cười hì hì: “Vừa rồi vẫn chưa nói xong, tại sao cậu lại một mình trốn ra ngoài này hút thuốc? Cậu cũng cho rằng lĩnh vực năng lượng mới làm được, năm nay tớ định mở công ty, cậu có muốn cùng đầu tư không, tớ sẽ để một nửa cổ phần cho cậu.”

Quý Bạch thu điện thoại, nhếch miệng cười: “Mẹ tớ bảo cậu làm thuyết khách đấy à?”

Thư Hàng không trả lời, coi như mặc nhận. Anh ta nửa thật nửa giả hỏi: “Cậu định ở đội hình cảnh mãi sao?”

Quý Bạch nheo mắt, thổi ra khói thuốc lá.

Thư Hàng nghĩ thầm, cậu đừng tuôn ra một tràng lý luận đáng buồn nôn đấy. Ai ngờ một lúc sau, Quý Bạch chậm rãi buông một câu: “Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc (*)?”

(*) Cậu chẳng phải là cá, thì sao biết được niềm vui của cá?

Thư Hàng cười: “Thôi xin cậu! Ở nơi nam nhiều nữ ít, suốt ngày tiếp xúc với hung ác bạo tàn, thú vị lắm sao?”

“Dù sao cũng thú vị hơn đám vô tích sự suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt các cậu.” Quý Bạch cười nhạt.

Thư Hàng ngẩn người. Trầm mặc một lúc, anh ta không tức giận mà gật đầu.

“Chúng tớ đúng là chẳng thú vị gì cả.” Thần sắc Thư Hàng trở nên nghiêm túc: “Trên đời này không có việc gì khó, vì vậy rất vô vị. Người khác vừa nghe cậu là con cháu nhà ai, lập tức vuốt đuôi giải quyết cho cậu. Chỉ mỗi việc giơ tay đóng con dấu, liền có người khen cậu là kỳ tài trong lĩnh vực thương mại. Nếu cậu muốn thực sự dựa vào bản thân, người ta không chừng nói sau lưng cậu, tên đó có bản lĩnh gì ngoài việc hắn mang họ Thư?”

Quý Bạch nở nụ cười lãnh đạm, đồng thời vỗ vai Thư Hàng. Thư Hàng cũng biết câu nói của anh ta hơi buồn cười, coi như lời nói lúc uống rượu say.

Hai người hút thuốc một lúc, Thư Hàng lại mở miệng: “Cậu chẳng thật thà gì cả. Ban đầu, cậu nói dối mẹ cậu, kêu gia nhập ngành cảnh sát là nhằm mục đích làm chính trị. Lần này cậu về nhà, mẹ cậu không cằn nhằn đấy chứ? Cậu đúng là đồ bất hiếu.”

Thật ra không chỉ bà Quý, tất cả bạn bè cùng lớn lên với Quý Bạch đều cho rằng anh thi vào trường cảnh sát, vì không muốn làm kinh tế như bố anh, mà kế thừa truyền thống của ông nội, vốn là một tướng quân. Kết quả bảy năm trôi qua, tuy anh đạt thành tích tốt trong công việc, đề bạt cũng rất nhanh nhưng dù sao vẫn ở tuyến đầu nguy hiểm.

Quý Bạch tắt điếu thuốc, cười cười: “Mẹ tớ quen biết cả hệ thống cảnh vụ. Nếu không viện cớ, lúc thi vào trường cảnh sát, tớ bị đánh trượt thẳng cẳng cũng không biết chừng. Chuyện này cậu đừng bận tâm nữa.”

Thư Hàng nghĩ thầm: “Biết rồi, tớ cũng chỉ nói đến mức đó thôi.” Anh ta lập tức chuyển sang đề tài khác: “Xem ra bây giờ cậu vẫn còn độc thân?”

Quý Bạch gật đầu.

Thư Hàng cười cười: “Nghe nói cậu ngày đêm xông pha chiến đấu. Thức đêm nhiều dễ đau thận đấy, người anh em. Chỉ e đến lúc cần dùng, đồ của cậu không dùng được nữa.”

Quý Bạch liếc anh ta một cái: “Lạc đà dù gầy cũng to hơn ngựa.”

Thư Hàng khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

Hai người im lặng một lúc, Quý Bạch chợt nhớ ra một chuyện, quay sang nói với Thư Hàng: “Thật ra năm ngoái tớ đi coi mắt một lần.”

Thư Hàng kinh ngạc: “Cậu đi coi mắt?”

Quý Bạch gật đầu: “Cháu gái của phu nhân Cục trưởng. Bọn tớ hẹn hò mấy tuần, cuối cùng đường ai nấy đi.”

Thư Hàng tỏ ra hưng phấn: “Tại sao?”

Quý Bạch lại châm một điếu thuốc, cất giọng lười nhác: “Cô gái này cũng khá xinh đẹp, là hoa khôi của huyện Hưởng Xuyên. Nhưng thời gian đó tớ rất bận, cũng chẳng gặp mặt mấy lần. Cuối cùng, người ta vớ được một công tử nhà giàu, đá bay tớ.”

Thư Hàng có vẻ không tin, anh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng anh tuấn của Quý Bạch: “Tốt xấu gì cậu cũng là ‘bông hoa’ của đại viện chúng ta. Cô gái đó nỡ đá cậu dứt khoát như vậy sao?”

Quý Bạch cười cười: “Thật ra cô ta từng đến tìm tớ một lần, nói cô ta rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định này. Nếu tớ có thể mua cho cô ta một căn hộ ở thành phố Lâm trong vòng ba năm, cô ta sẽ bỏ anh chàng nhà giàu rồi đi theo tớ.”

Thư Hàng nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Giá trị của cậu chỉ là một căn hộ? Yêu cầu thấp quá còn gì, cậu trả lời thế nào?”

“Tớ nói tiền lương hàng tháng của tớ là sáu ngàn, trong khi giá nhà ở thành phố Lâm mười ngàn một mét.”

Thư Hàng cười ha hả: “Ôi trời! Tớ không tin có người đàn bà ngốc nghếch như vậy? Áo khoác cậu mặc trên người, đồ mới ít nhất cũng trị giá vài chục ngàn? Cô ta nhìn không ra sao?”

Quý Bạch nheo mắt cười: “Cô ta hỏi tớ, quần áo của anh có phải là hàng fake loại A mua trên đường Tú Thủy ở Bắc Kinh hay không? Tớ nói: ‘Phải, hóa ra em cũng biết đường Tú Thủy’.”

Thư Hàng ôm bụng cười một trận. Sau đó, anh vỗ vai Quý Bạch: “Cô gái này cũng tốt đấy chứ, quá thẳng thắn.”

Quý Bạch gật đầu: “Đúng là thẳng thắn, tình cảm cũng có thể niêm yết giá, mua bán sòng phẳng.”

Đúng lúc này, cửa phòng VIP mở toang, một đám người đi ra. Có người vừa cười vừa chỉ vào một người khác: “Đi thôi, đến nhà cậu ta uống rượu quý của ông già cậu ta.”

Thư Hàng hỏi Quý Bạch: “Cậu có đi không?”

Quý Bạch hít một hơi thuốc rồi ném mẩu thuốc còn lại vào gạt tàn, cất giọng lười nhác: “Đi chứ, tội gì không đi.”

***

Cũng vào lúc chạng vạng ở thành phố Lâm ẩm ướt, hai bên bờ dòng sông chảy xuyên qua thành phố, đèn điện sáng choang.

Chuông báo hiệu hết giờ làm việc vang lên, Diêu Mông vẫn không có ý ra về. Cô nói muốn xem thêm tài liệu, còn nhanh nhẹn đề nghị đặt cơm hộp cho các đồng nghiệp tăng ca. Mấy người cảnh sát nói cười vây quanh chỗ cô ngồi.

Hứa Hủ xách túi đứng dậy, muốn lịch sự chào tạm biệt mọi người. Nhưng đứng một lúc vẫn không có ai chú ý đến cô. Cô lại không có thói quen nói to, cuối cùng cô đành lặng lẽ ra về.

Xe ô tô của Hứa Tuyển đã đậu sẵn bên lề đường. Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, ánh hoàng hôn và đèn đường mông lung chiếu qua cửa xe, hắt lên gương mặt tuấn tú trắng trẻo của anh. Cộng thêm bộ comple màu đen, Hứa Tuyển mang dáng vẻ của một tinh anh trong thành phố phồn hoa này.

Hứa Hủ mở cửa lên ô tô. Xe chạy một lúc, Hứa Tuyển âm thầm dò xét cô em gái của anh, chỉ thấy hai tay cô an phận đặt trên đầu gối, thần sắc lãnh đạm, nhưng chân cô nhẹ nhàng đá vào tấm thảm lông cừu mới thay.

Hứa Tuyển hơi buồn cười. Anh biết rõ thói quen của em gái. Lúc có tâm trạng vui vẻ, cô thích đá đồ vật; lúc tập trung suy nghĩ vấn đề, cô thường gõ ngón tay xuống đầu gối y như đàn ông.

“Hôm nay công việc thuận lợi không?” Hứa Tuyển cười hỏi.

“Cũng không tồi.”

Câu này có nghĩa rất tốt. Hứa Tuyển cười híp mắt, một tay rút cà vạt ném ra ghế sau. Anh mở cửa sổ, để ngọn gió chiều muộn thổi vào. Hai anh em đều không phải là người nhiều lời, ai nấy trầm mặc dõi mắt ra ngoài cửa xe.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Hủ đổ chuông.

Vừa nhìn dãy số hiện trên màn hình, sắc mặt Hứa Hủ hơi thay đổi.

Hứa Tuyển hỏi: “Ai vậy?”

“Quý Bạch, đội phó đại đội cảnh sát hình sự.” Hôm nay, Hứa Hủ xem qua danh sách thành viên trong đội nên nhớ rõ số điện thoại của tất cả mọi người. Xem ra, Quý Bạch đã quyết định làm thầy giáo hướng dẫn cô. Tâm trạng cô bất chợt bay bổng trong tích tắc.

Đối diện với truyền kỳ trẻ tuổi nhất của giới cảnh sát, Hứa Hủ hơi căng thẳng. Cô điều hòa hơi thở mới bắt máy: “A lô!”

“Chào em, tôi là Quý Bạch.” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông từ đầu kia điện thoại truyền tới.

“Chào anh, Quý đội.”

“Một tuần sau tôi sẽ quay về. Thời gian này, em hãy xem tư liệu về những vụ án chưa giải quyết trong mười năm qua rồi tiến hành phân tích.”

“Vâng ạ.”

“Tháng sau cần phối hợp với hoạt động chuyên mục của Bộ Công an, em hãy thu thập tài liệu có liên quan.”

“Vâng ạ.”

...

Một lúc bố trí năm sáu công việc phức tạp, Quý Bạch nói dứt khoát gọn gàng, Hứa Hủ lập tức đáp lời, không hề do dự. Cuối cùng anh ngừng lại, Hứa Hủ cũng không lên tiếng, chờ anh nói tiếp.

Lúc này, đầu kia điện thoại vang lên tiếng người nói chuyện và tiếng âm nhạc ồn ào. Quý Bạch nói câu gì đó với người ở bên cạnh. Vài giây sau, anh mới cất giọng nhàn nhạt: “Suỵt Suỵt, em có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?”

Thanh âm của anh vẫn chưa hết ý cười. Hứa Hủ ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tạm thời không có.”

“Được, tạm biệt em.”

“Chào anh.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Khi cơn mưa trút xuống

Khi cơn mưa trút xuống

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man

30-06-2016
Màu đỏ

Màu đỏ

Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật

30-06-2016
Tìm phòng trọ

Tìm phòng trọ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện kinh dị số 1) Ngoài trời mưa dữ

28-06-2016