Duck hunt
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Âm Láy Ma Quỷ - Chương 02

↓↓
Cuối cùng, Cửu Thiều là người lên tiếng trước:

– Bắt đầu từ tuần sau, tôi được điều chuyển đến đội điều tra.

Thanh Hoành chỉ thoáng ngạc nhiên, không đến mức kinh ngạc. Cửu Thiều là tiến sỹ, năng lực có thừa, thành tích huấn luyện thực chiến của anh cũng nhất, nhì. Xem ra, anh đã được xếp vào hàng cán bộ nguồn. Điều anh về đội điều tra tức là tạo cơ hội cho anh thăng tiến.

Cô trêu:

bạn đang xem “Âm Láy Ma Quỷ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

– Anh thuyên chuyển tới đó cũng có nghĩa là cho tôi cơ hội thăng tiến. Anh có nhận hối lộ không? Thời cơ chín muồi, nhớ cất nhắc tôi đấy!

Cửu Thiều ngoảnh sang ngó cô một cái rồi lại nhìn về phía trước:

– Tôi thấy cô không hợp với nghề pháp y.

Thanh Hoành giật mình nhìn anh, cô chỉ đùa cho vui thôi, nào ngờ đối phương đáp lại thẳng thắn như vậy.

– Theo tôi được biết, hồi học đại học, cô nghiêng về nghiên cứu sinh học và y học nhiều hơn. Kết quả kiểm tra thể lực và khả năng thực chiến của cô đều ở mức trung bình, cô cũng không có khả năng thiên phú về tâm lý học tội phạm. Công việc hiện tại không phù hợp với cô, cô hợp với một cuộc sống bình thường hơn.

– Anh cho rằng cuộc sống của chúng ta hiện nay không bình thường?

Đã đến nơi ở của cô, Cửu Thiều cho xe sáp vô lề đường.

– Những thứ không thích hợp thì đều không bình thường.

Anh ngừng lại một lát, nói tiếp:

-Đến nơi rồi.

Thanh Hoành mở cửa xe, vừa định bước xuống, lại đổi ý:

-Tuy anh nói rất có lý, nhưng tôi nghĩ, mỗi người đều có quyền lựa chọn, cho dù sự lựa chọn ấy không phù hợp với họ đi nữa. Bởi vì, không ai có quyền chỉ đạo người khác phải sống ra sao.

Cửu Thiều về số 0, kéo cần phanh, quay sang nhìn cô. Anh điển trai đến nỗi, dù có là bộ dạng chau mày, thì vẫn toát lên vẻ nam tính, phong độ, đầy hấp dẫn.

– Biết rõ kết cục chẳng hay ho nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, để rồi thất bại thảm hại, lẽ nào đó là việc làm có ý nghĩa?

Thanh Hoành không biết phải đáp lời ra sao, không ai nói với cô rằng con người này khi trò chuyện lại thẳng thắn đến tàn nhẫn như vậy.

– …. Bình thường anh cũng hay nói chuyện kiểu không nể nang ai như vậy sao?

– Có phải tôi nói thế khiến cô khó chịu?

– Không hẳn.

– Vậy chứng tỏ cách nói chuyện của tôi không có gì sai.

Thanh Hoành thoáng sững sờ, lập tức trả đũa:

– Nếu tôi nói anh là kẻ máu lạnh, anh có phiền lòng không?

– Không, tôi không thấy phiền.

Ngừng lại một lát, anh chữa:

– Vâng, tôi không thấy phiền.

Anh chữa lại theo lối tư duy của tiếng Anh!

Thanh Hoành chán nản cầm túi xách, xuống xe, bước được vài bước, thấy anh vẫn ở đó, bèn quay lại, gõ vào cửa kính. Cửu Thiều kéo cửa kính xe, băn khoăn nhìn cô.

Thanh Hoành đặt tay lên mép cửa, mỉm cười nhìn anh:

– Lúc thi vào Sở cảnh sát, bài kiểm tra thể lực của tôi không đạt yêu cầu. Anh có biết nhờ đâu mà tôi được chọn không?

Cô hạ thấp giọng, thì thào như thể đang ghé sát tai anh:

-Giám đốc Sở cho tôi đi cửa sau đấy. Tôi quen giám đốc Lăng, ông ấy là cậu anh.

Thanh Hoành rảo bước vội vã, gặp đồng nghiệp đi trực đêm cô cũng chỉ chào hỏi qua loa.

– Hôm nay cô đến muộn hơn mọi ngày.

Chị đầu bếp ở nhà ăn tươi cười bắt chuyện.

– Tôi để phần cô một suất thịt bò viên chiên đó. Mấy người trực đêm cứ như bầy hổ đói vậy.

Dù bạn làm việc ở bất cứ đâu, thì chỉ một thời gian sau, những người làm công tác hậu cần ở đơn vị của bạn cũng sẽ coi bạn như người nhà, huống hồ Thanh Hoành còn là khách quen của họ. Nếu nhà ăn của cơ quan có thẻ VIP, chắc chắn cô sẽ là người sở hữu tấm thẻ đó.

Thanh Hoành lắc đầu:

– Đêm qua tôi mất ngủ.

Cô mất ngủ vì suy nghĩ những lời Cửu Thiều nói. Càng nghĩ càng tỉnh, trằn trọc không sao chợp mắt nổi. Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện thấy quầng thâm quanh mắt, cô đành tốn chút thời gian chườm mắt bằng nước nóng. Nhờ vậy mà lúc này mới tạm coi là tươi tỉnh.

Cô gọi thêm một bát cháo trắng, chọn cho mình một chỗ ngồi. Ăn được vài miếng thì thấy có người ngồi vào ghế đối diện. Cô ngẩng lên nhìn, thì ra là Tần Tấn.

– Cô đến đúng lúc lắm, xem cái này đi.

Anh ta bày một xấp ảnh lên bàn. Đúng lúc Thanh Hoành vừa nuốt miếng cháo, suýt nữa thì nghẹn.

– Đây là…

– Hiện trường vụ án của nạn nhân mà hôm qua cô mổ khám nghiệm tử thi.

Thanh Hoành bình tĩnh cầm bức ảnh đầu tiên lên xem. Cô như đang chứng kiến thi thể của cô bé bị cắt rời từng đoạn được gắn lại, tiếng kêu cứu vô thanh ai oán cất lên từ thi thể em. Thanh Hoành biết mình tưởng tượng thái quá, lập luận theo kinh nghiệm tích lũy từ bấy đến nay của cô, thì điều này là vô căn cứ.

Cô nhanh chóng lật đến bức ảnh cuối cùng, chỉ thấy một hàng dài những con số, nét bút còn non nớt: 9195521.

Cô xoay bức hình về phía Tần Tấn:

– Điều này có nghĩa gì?

Tần Tấn nhún vai:

– Hiện vẫn chưa rõ, dãy số này được viết bởi nạn nhân. Nét bút khớp với nét bút trong vở bài tập toán ở căn nhà thuê, vốn là hiện trường xảy ra vụ án. Tôi nghĩ, có khả năng đó chỉ là những con số viết chơi lên tường nhà, chưa chắc đã liên quan đến vụ án.

Đây cũng có thể là một khả năng. Thanh Hoành xoay bức ảnh lại, xem xét kỹ bức tường, nơi được dán chằng chịt nhiều tờ báo cũ và hình chụp quảng cáo của các ngôi sao màn bạc, nếu em nhỏ có tiện tay viết bừa vài con số lên đó thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tần Tấn vừa đi khỏi, lập tức có người khác thế chỗ anh ta.

Thanh Hoành mỉm cười chào:

– Chào!

– Chào!

Người ấy đưa tay che miệng, ngáp dài một cái:

– Gã Tần Tấn đó đang theo đuổi cậu đấy à? Dạo gần đây, ngày nào cũng thấy gã lảng vảng chỗ cậu.

– Anh ta bảo cà phê chỗ chúng ta có hương vị rất đặc biệt.

– Phét lác! Cà phê mua ở máy pha cà phê tự động, lấy đâu ra hương vị đặc biệt!

Cô ấy chợt im bặt và lập tức xin lỗi:

– Xin lỗi cậu, tớ lỡ nói bậy.

Thanh Hoành mỉm cười:

– Tối hôm qua tăng ca à?

Mạc Nhã Ca là hoa khôi của đội cảnh sát điều tra, tóc ngắn dáng cao, thân hình bốc lửa, tính tình cởi mở, vui vẻ thoải mái. Vừa vào đội điều tra, cô giống như một luồng gió mới mát lành, hút hồn đám cảnh sát nam độc thân. Nhưng sau một tháng, cô biến tất cả những người theo đuổi cô thành “huynh đệ” của cô.

– Đúng thế, chính là vụ án phanh thây đó.

Nhã Ca ngáp dài mấy cái, đầu cô sắp chạm vào bát cháo trên bàn.

-Có thật Tần Tấn không theo đuổi cậu ?

Thanh Hoành lắc đầu:

– Cậu có thấy ai theo đuổi người khác mà đưa cả xấp ảnh hiện trường vụ án phanh thây cho người đó xem không?

Nhã Ca mỏi mệt nhìn Thanh Hoành:

– Lúc cậu vừa đến, bao nhiêu anh độc thân suốt thế kỷ bên chỗ tôi muốn tán tỉnh cậu. Thế nhưng lần nào tôi rủ cậu tham gia liên hoan giao lưu giữa các phòng ban, cậu đều kêu bận. Này, nếu cậu còn độc thân thật sự, tôi sẽ giới thiệu mối này cho cậu, ổn lắm.

Thanh Hoành cười ngất:

– Tôi vẫn độc thân, nhưng tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó.

– Vì sao? Người tôi muốn làm mối cho cậu rất được. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, gia đình cậu ấy khá giả, học thức, cậu ấy lại không có thói quen xấu nào. Điểm đen duy nhất trong hồ sơ cá nhân là hồi nhỏ thường bị các bạn nam bắt nạt, khiến tôi lần nào cũng phải xông ra che chở, bảo vệ.

Nhã Ca đang đà hăng say, chợt thấy Thanh Hoành ngẩng đầu, nhìn ra phía sau cô ấy. Nhã Ca bèn ngừng lại, quay ra, thì thấy Cửu Thiều đang đứng nghiêm trang ngay sau lưng cô, tay bưng đĩa cơm suất.

Bây giờ là giờ cao điểm ở nhà ăn, khó mà tìm được bàn trống, hầu hết mọi người đều phải ngồi ghép bàn.

Cửu Thiều hơi ngập ngừng, sau đó thì đặt đĩa cơm của mình xuống chỗ trống bên cạnh Nhã Ca, cất giọng bình thản:

– Xin chào!

Trước đây, khi cô chẳng buồn để ý đến anh, Thanh Hoành nghĩ họ sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nhau. Nhưng kể từ ngày quen biết, cô bỗng có cảm giác, con người này dường như xuất hiện ở khắp mọi nơi. Thanh Hoành quan sát anh kĩ hơn, anh quả nhiên mắc chứng ưa sạch sẽ, sơ mi trắng phẳng phiu, không một nếp quăn, ngay cả nút thắt cà vạt cũng chỉn chu, thẳng thớm, ống tay áo xắn gọn, cài cúc, để lộ một đoạn cổ tay.

Họ chạm mắt nhau chừng nửa phút, đôi mắt anh đen thăm thẳm, như vực nước sâu hun hút.

Nhã Ca cười đùa:

– Thanh Hoành sẽ có mặt trong buổi liên hoan giao lưu tối nay, còn cậu?

Thanh Hoành quay sang nhìn Nhã Ca:

– Tôi có nói là tôi…

Đúng lúc đó, Cửu Thiều khẽ lên tiếng:

– Chắc là tôi sẽ đến.

Nhã Ca vỗ tay:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Thiên Tỏa

Thiên Tỏa

Thiên Tỏa được sáng tác dựa trên những tình tiết có thật trong quá trình phá án của

27-07-2016 34 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Một thời Yahoo

Một thời Yahoo

Nhớ yahoo, nhớ cả một chặng đường đời của mình gắn với nó... *** 1. Nhớ nhất

23-06-2016
Đến lượt em tỏ tình

Đến lượt em tỏ tình

Dù đã quen với việc cứ dăm bữa nửa tháng Minh lại xuất hiện bên một em người yêu

30-06-2016
Dòng sông và nỗi nhớ

Dòng sông và nỗi nhớ

Nói là sông chứ thực ra nó chỉ là dòng suối nhỏ với tên gọi là suối Đu. Suối Đu

24-06-2016
Dạ cổ

Dạ cổ

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh

25-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016