Ring ring
Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso - Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 27 - Ở nơi nào đó bên ngoài thế giới

↓↓
Anh còn lại gì, từ tình yêu của em?


Chỉ còn tiếng nói bỗng không còn vang vọng


Chỉ còn ngón tay, chẳng bấu víu vào đâu


Chỉ còn làn da thương nhớ tay em

bạn đang xem “Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Và nỗi sợ, tình yêu em còn đó


Ngày mai đang dần tàn.


Charles AZNAVOUR


Bệnh viện Lenox


3h 58


Lần đầu tiên sau một thời gian dài, nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt Claire Giuliani. Ca mổ đã diễn ra khá suôn sẻ. Cô đã mở hộp sọ để hút sạch các cục máu đông cho Martin.


Ca mổ can thiệp đã kết thúc. Cô nhìn màn hình theo dõi: các chỉ số đã trở lại ổn định và khá tốt. Chàng trai người Pháp có một cơ thể thật vững vàng!


Claire thấy hài lòng. Chiếc iPod của cô cắm vào loa đang phát một bài hát của Bob Marley.


° ° °Khu vực xuất phát


3h 59


Bài hát No Woman No Cry của Bob Marley được phát to hết cỡ qua hệ thống loa của sân bay.


Martin lang thang cạnh ô kính rộng nhìn ra đường băng, hai bên là những cọc tiêu phát sáng. Khu vực đậu máy bay trải dài ngút tầm mắt, nơi đón chờ hàng chục chiếc máy bay giống hệt nhau: những máy bay đường dài bốn động cơ phản lực hai cầu, đang đều đặn trình diễn những vũ điệu nhịp nhàng được điều khiển từ tòa tháp khổng lồ có vách màu xanh phơn phớt.


Khao khát niềm vui sống và cảm giác tự tin vừa mới tìm lại được, Martin cho chạy lại trong tâm trí bộ phim về sáu tháng vừa qua của anh: kể từ cuộcchạm trán đầu tiên của anh với Archibald trên một cây cầu Paris cho tới cuộc nói chuyện kỳ lạ đêm nay trong quán bar bên ngoài thế giới. Suốt sáu tháng, anh đã sống mà không hề nhận ra có một sự lột xác mãnh liệt đã biến anh trở thành một người đàn ông. Cuộc trò chuyện vừa rồi đã giải phóng anh khỏi nỗi sợ hãi. Lúc này, anh cảm thấy mình như thăng hoa, bước vào một sứ mệnh mới. Trong dãy hành lang được dệt bằng những sợi ánh sáng, anh nắm chặt trong tay tấm thẻ do Archie để lại: chiếc chìa khóa thần sẽ đưa anh trở về với cuộc sống và tình yêu.


Trong hành lang dài ngập tràn ánh sáng này, anh muốn chạy thật nhanh và hét thật to lên sự khuây khỏa của mình.


Trong hành lang ngập tràn ánh sáng này, anh thấy mình được giải thoát.


° ° °Khu vực xuất phát


4h 21


Nhà hàng trống trơn. Người ta đã tắt toàn bộ đèn trong đại sảnh. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ bệ tường khiến nơi này trông giống như một hộp đêm tĩnh lặng, vắng vẻ chẳng có ai đến nhảy.


Ngồi run lật bật trên ghế băng, những lọn tóc dính bết vào gương mặt phờ phạc, Lizzie đang ngủ một giấc ngủ đầy bất an. Martin lấy áo khoác của mình đắp cho cô bé rồi ngồi xuống ghế đối diện.


Cô bé mới mười bốn tuổi còn anh đã gần ba mươi lăm.


Nó đáng tuổi con gái anh.


Mới chỉ biết nó được vài giờ, nhưng anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nó.


Anh châm một điếu thuốc và nhắm mắt lại lặng lẽ hút.


Thời thơ ấu...


Thời thơ ấu của chính anh...


Những kỷ niệm vụn vặt, không xấu, không đẹp. Âm thanh vọng về từ một nơi anh đã muốn cất vào miền xa thẳm, song tiếng vọng vẫn còn vang dội.


Vùng ngoại ô, Évry...


Bầu không khí đôi khi tù túng của một sân chơi.


Để tự làm hòa với chính mình, anh vẫn luôn đứng ra bảo vệ những đứa trẻ yếu hơn, và đôi lúc đương đầu với nguy cơ phải trả giá rất đắt: bị tẩy chay, trả thù, sự vô ơn của những kẻ đã từng được anh giúp.


Song anh làm những điều đó chẳng hề vì điều gì.


Kẻ mạnh hơn luôn cần bảo vệ kẻ yếu chứ không phải cố đàn áp hay phớt lờ họ: anh vẫn luôn mang trong người lý tưởng về tình bằng hữu.


Một lý tưởng đã luôn luôn dẫn đường và cho phép anh, ngay cả trong những thời điểm tăm tối nhất trong sự nghiệp, vẫn dám nhìn thẳng mình trong gương mà không cần chớp mắt.° ° °Khu vực xuất phát


4h 35


Archibald vội vã rảo bước. Mặt sàn trơn nhẵn và bóng như gương.


Hắn đã cuốc bộ nhiều cây số, nhưng đi đến đâu hắn cũng có cảm giác như sân bay đang kéo dài ra vô tận. Hắn đi qua một loạt những sảnh chờ tiếp nối nhau, lên hàng chục băng chuyền, đi qua một dãy cửa hàng mà vẫn chẳng khác gì: không thể nào thoát khỏi những bức tường kính khổng lồ, rộng mênh mông và trong suốt, tách biệt tòa nhà với bầu trời và mặt biển.


Cũng giống như ở Hồng Kông, sân bay này dường như nổi trên một hòn đảo nhân tạo. Tất cả mọi thứ cực kỳ sạch sẽ, hiện đại, mới coong, như một công trình xây dựng đang chờ ngày khai trương.


Archie nhìn đồng hồ trên màn hình rồi nắm chặt tấm thẻ lên máy bay. Hắn chỉ còn lại vài giờ đồng hồ trước khi khởi hành, song từ khi tỉnh dậy tại nơi này, ở bên ngoài thế giới, hắn đã có một lựa chọn rõ ràng. Có thể hắn đã quá ngây thơ, có lẽ hắn đã lầm đường, nhưng hắn sẽ phải thực hiện ý định của mình đến cùng. Bất cứ khi nào gặp một người "thường trực" tại sân bay - nhân viên an ninh, phục vụ bàn, người bán hàng, nhân viên vệ sinh - hắn đều dừng lại hỏi người đó cùng một câu hỏi. Lúc đầu, người ta chỉ nhìn hắn không nói gì, nhưng rồi bà bán hàng ở quầy báng Ladurée đã chỉ cho hắn một hướng đi. Và bà ta đã cho hắn một tia hy vọng.


Hắn biết mình đang đến gần thời khắc của sự thật, thời điểm hắn có thể chuộc lại mọi lỗi lầm đã phạm phải từ trước tới nay.


Suy cho cùng, giữa một mớ hỗn độn đầy đau khổ, đôi lúc cuộc sống vẫn dành cho hắn những đặc ân. Tại sao mỗi cái chết lại không giống nhau?


° ° °Khu vực xuất phát


6h 06


Lizzie bị đánh thức bởi mùi cacao nóng.


Khi cô bé mở mắt ra, mặt trời đã bắt đầu lên trên đường băng.


Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên lên bầu trời vẫn còn nhuốm màu hồng pha sắc tím.


Mặc dù đã thiếp đi cả đêm nhưng cô bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: áo quần nhàu nát, đầu tóc rối bù, những móng tay bị gặm sâu vào tận thịt.


Cô bé dụi mắt, phải mất một lúc mới mường tượng được mình đang ở đâu và kinh hoàng nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn màn hình kính trong veo đang hiện lên lịch trình khởi hành.


Cô bé lục tìm trong túi, rồi lôi ra tấm vé máy bay.


Điểm xuất phát............Điểm đến........................


Ngày............... Giờ.......... Số ghế...........


Khu vực xuất phát..............


Sống...................26/12/200............07h05.............. 32F


- Giờ khởi hành đã được đẩy sớm lên, Martin giải thích, nhưng điểm đến cũng không giống lúc trước!


- Có nghĩa là em sẽ không chết? cô bé hỏi tràn trề hy vọng.


- Không, Lizzie, em sẽ không chết nữa.


Đôi môi run rẩy, cổ họng cô nghẹn lại:


- Nhưng làm thế nào...


- Là Archibald, Martin giải thích, người đàn ông ngồi cùng chúng ta đêm qua. Ông ta đã để lại vé của mình cho em.


- Sao ông ấy làm như vậy?


- Vì ông ấy đang ốm rất nặng và chẳng còn sống được bao lâu nữa.


- Em còn chưa kịp cảm ơn ông ấy!


- Anh đã làm điều đó thay em, anh trấn an.


Những giọt nước mắt trào lên trong đôi mắt cô bé.


- Thế còn anh?


- Em đừng lo cho anh, Martin trả lời và cố nặn ra một nụ cười. Có điều anh cần em giúp anh một việc.


- Giúp anh? Cô bé vừa hỏi vừa lấy tay áo chùi nước mắt.


- Có phải em đã bảo anh rằng em sống ở Pacific Heights không...


- Đúng vậy, cô nói, ngay phía sau công viên Lafayette.


- Vậy thì nếu đúng là chúng ta đang trong cơn hôn mê, chắc chắn em sẽ tỉnh dậy trong bệnh viện Lenox.


- Đó là nơi người ta đã đưa em tới hồi em bị thương ở cằm trong khi chơi bóng rổ!


Cô chỉ một vết sẹo mảnh chạy từ môi xuống.


- Úi chà! Martin kêu lên. Em có bị đau lắm không?


- Không, em cứng rắn lắm! cô nói với vẻ hãnh diện.


Anh nháy mắt với cô bé rồi giải thích điều anh đang muốn cô giúp:


- Khi nào em có thể nói chuyện được, em hãy đề nghị được gặp một người phụ nữ tên là Gabrielle.


- Cô ấy là bác sĩ à?


- Không, cô ấy là người phụ nữ... là người phụ nữ mà anh yêu.


Cô bé không nén nổi sự tò mò.


- Thế chị ấy có yêu anh không?


- Có, anh ngập ngừng. Thật ra thì khá phức tạp... Em hiểu điều đó mà, phải không?


- Vâng. Các câu chuyện tình bao giờ cũng phức tạp, ngay cả khi đã là người lớn cũng vậy, đúng không?


Anh gật đầu thừa nhận.


- Phải, bao giờ cũng như vậy. Trừ phi vào một ngày nào đó, khi gặp được đúng người và đúng lúc, dường như mọi thứ sẽ trở nên đơn giản và rõ ràng.


Cô bé gật đầu.


- Thế Gabrielle đã phải là đúng người chưa?


- Phải, Martin mỉm cười. Và cũng đúng lúc nữa.


- Thế em sẽ phải nói gì với chị ấy?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Mất búa

Mất búa

Có một anh chàng tiều phu làm mất cây búa, anh ta nghi ngờ cậu bé nhà hàng xóm ăn

24-06-2016
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016
Đời cười

Đời cười

(khotruyenhay.gq) Trong tôi lại hiện về kí ức của một sân khấu chật kín người, đứa

26-06-2016