Polly po-cket
Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm - Sênh Lý

Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm - Sênh Lý


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm - Sênh Lý - Chương 10 - Đường đỏ

↓↓
Buổi sáng ăn điểm tâm, Thẩm bố trong lúc vô ý hỏi: "Phàm Phàm, tiểu tử lần trước cùng con đi bộ với nhau ngoại hình thật đẹp trai a, tên nó là gì thế?".


Thẩm mẹ đang múc cháo, nghe đến vậy vừa đúng lúc phát huy tinh thần bát quái, ánh mắt lập tức sáng lên, Thẩm Tích Phàm thầm kêu không hay rồi, quả nhiên, Thẩm mẹ bắt đầu khuyến khích: "Phàm Phàm, ai thế, là ai vậy, nói, nói cho mẹ con ?"


Thẩm Tích Phàm đang gắp một cái bánh quẩy, mồm miệng nhồm nhoàm nói không rõ ràng, lại thuận tiện lấp liếm: "Một bác sĩ..."


Thẩm mẹ nghe được rõ ràng, lời nói xác thực độ lừa gạt không nổi 1 %, bà hơi hơi ngây ngẩn cả người, Lí Giới rất tuấn tú sao; ngoại hình có cá tính, nhưng dựa theo quan niệm thẩm mỹ duyệt người vô số lần của bà mà xét, Lí Giới thật sự không được coi là đẹp trai, bà chỉ đang cho rằng nam giới nhìn nam giới cùng nữ giới nhìn nam giới là hai góc độ khác nhau, mà cũng không biết rằng người trong lời nói của Trầm bố lại là người khác.

bạn đang xem “Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm - Sênh Lý” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thẩm mẹ có chút phiêu du, vừa há mồm suy nghĩ tiếp, Thẩm Tích Phàm đem bát đũa đặt xuống, cầm lấy áo khoác: "Tới giờ rồi, con đi làm đây". Sau đó cứ từ từ hành quân rồi tông cửa xông ra chạy chối chết.


Thẩm bố "ha ha" cười to: "Con gái tôi không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc thầm thương trộm nhớ đám con trai rồi, xem đi, còn biết xấu hổ."


Thẩm mẹ đắc ý, rau cải tống vào miệng ăn trở nên vui vẻ: "Đều là công lao của tôi!".


——


Thẩm Tích Phàm kết thúc buổi họp sáng, mang laptop ra khỏi phòng họp, vừa mới chuẩn bị vào thang máy, Lâm Triệu Thâm gọi cô lại: "Giám đốc Thẩm, đợi chút, tôi có việc tìm cô!"


Cô cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đi ra, Đinh Duy cùng Hứa Hướng Nhã cũng sáp lại gần, Lâm Ức Thâm cười tủm tỉm: " Lúc Tết nguyên đán chúng ta có hoạt động gì không ?".


Đinh Duy thở dài: "Sắp xếp vào đúng ca trực của tôi, không có nhân từ, hoạt động cái gì chứ? Trong phòng mở Party, hay vũ hội hóa trang?"


Hứa Hướng Nhã tiếp lời: " Không phải 10 giờ mới đổi ca sao, còn đầy thời gian, liền tới Bar ngồi một lát đi,mà đừng làm hoạt động cường độ lớn, nắm xương cốt già cả này của chúng ta không thể trụ nổi đâu?".


Thẩm Tích Phàm líu lưỡi: " Cái gì gọi là hoạt động cường độ lớn, ngà voi* cô muốn làm cái gì?".


(* ở đây chắc là cách nói chơi chữ ẩn ý, tên của Hứa Hướng Nhã là 许向雅 phiên âm đọc là xǔ xiàng yǎ , còn ngà voi là 象牙 phiên âm đọc thành xiàng yá, na ná đọc lái đi như Việt Nam mình có Đồng Xuân Quân là quần đông xuân đấy ╮(╯▽╰)╭)。


Hứa Hướng Nhã dường như đang suy tư về một điều gì đó: " Cường độ lớn chính là nói thể lực lớn, tiêu hao nhiều, yêu cầu cao độ, ví dụ như nhảy disco linh tinh, tôi già rồi, so ra kém lũ tuổi trẻ con nít, đã không trụ nổi việc này."


Những người khác đều " a" một tiếng, trên mặt giật giật, nhất là Đinh Duy, một bộ dạng ' thì ra là ta không thuần khiết' : "Hứa Hướng Nhã, chúng tôi đều nghĩ sai lệch rồi, nhưng cũng không phải lỗi của bọn này a, lúc cô nói chuyện có quá nhiều tầng nghĩa khác!"


Hứa Hướng Nhã thở dài, bộ dáng sắp sửa nước mắt lã chã: "Tôi cũng muốn hoa tiền nguyệt hạ* a, đáng tiếc không có người hic!"


(* hoa tiền nguyệt hạ: dưới trăng trước hoa. Ý nói: việc con trai và con gái rủ nhau đi ngắm trăng xem hoa mà nảy sinh tình cảm với nhau. Đó là tình yêu lãng mạn ngoài vòng lễ giáo, người xưa ngăn cấm.)


Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Ức Thâm cùng Đinh Duy hai người biểu tình nhẫn nhịn, cố gắng nghẹn cười: "Hứa Hướng Nhã cô có thể ngậm miệng lại, nói thêm nữa liền rất có thâm ý".


Trái lại Thẩm Tích Phàm nửa ngày mới phản ứng, ghé lại gần lỗ tai của Hứa Hướng Nhã nói bốn chữ, Hứa Hướng Nhã vừa thẹn vừa giận: " Ta thèm vào! Các ngươi là hai tên bại hoại! Lưu manh của văn hóa Trung Quốc!".


———-


Bốn người tuổi xấp xỉ nhau, là giám đốc cấp cao của khách sạn không chỉ có một chữ bối*, tự nhiên chí hướng, sở thích cũng hợp nhau: thời điểm đại học Thẩm Tích Phàm cùng Lâm Ức Thâm là bạn học, nhưng không cùng lớp, không cùng ngành; Đinh Duy do nguyên nhân gia đình nên sớm đã vào đời, luận về độ lịch lãm, đạo lí đối nhân xử thế đều là người mạnh nhất trong bốn người; Hứa Hướng Nhã còn lại là người xa xứ, sau khi tốt nghiệp đại học một mình lang bạt tại thành phố này.


( *bối: chỉ cấp bậc trong công việc, như tiền bối hậu bối, ở đây muốn nói họ không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới..).


Thẩm Tích Phàm còn nhớ rõ lúc bản thân đi phỏng vấn, Lâm Ức Thâm ngồi trong đại sảnh nhàn tản tự đắc, một bộ dáng không chút lo lắng, anh làm cho người khác cảm thấy vừa thâm trầm uy nghiêm lại vừa bình dị gần gũi, nhìn qua có phong độ đặc biệt. Mãi đến lúc sau có người gọi "Giám đốc Lâm!", cô mới biết được thì ra anh không phải đến phỏng vấn, mà đã là nhân viên quản lí cấp cao rồi.


Sau đó gặp lại anh là lúc báo tin, anh cầm bản sơ yếu lí lịch của mình cười: "Em gái, em không thể ngay cả hội trưởng phòng PR của hội học sinh thời đại học cũng đều không nhận ra chứ?".


Cô thế mới phản ứng lại, thì ra bạn cùng phòng ngày ngày treo trên miệng cái câu "tớ đã gặp giáo thảo*—- Lâm Ức Thâm ", khi ở trong đại học ngang tàng mà đi, không ai dám chặn đường, hóa ra là anh ta.Về sau, lén lút trong nội bộ hai người với nhau, anh gọi cô là " Tiểu Phàm" hoặc "em gái", cô lúc tâm tình tốt gọi anh "Lâm Ức Thâm", còn khi khó chịu thì mặc kệ anh, nhưng thật ra Lâm Ức Thâm tính tình thập phần tốt, không so đo cùng cô.


(* giáo thảo cái cụm từ này mình cũng không rõ lắm, đại khái có thể hiểu là một người con trai xuất hiện một cách quyến rũ, cơ bắp cường tráng, là một sexy man, haizz, cái bên tàu nó giải thích thế, đây là cụm từ xì teen dùng trong trường học, như kiểu giáo chủ khả ái dành cho con gái, thì giáo thảo dùng cho con trai mặt mũi đẹp đẽ, dáng người chuẩn 'man' ấy ^^.).


Bốn người trẻ tuổi làm việc tại một cái khách sạn, bản thân giữ chức vị quan trọng, đi sớm về tối, công việc bắt đầu không có ngày không có đêm, bốn người thường vì một phương án nào đó mà chịu đựng tới hộc máu, có đôi khi ý kiến không hợp nhau cũng sẽ xích mích,sau đó ai cũng không nói liền tự làm hòa.


Lâm Ức Thâm thường xuyên nhắc, nhiệt huyết thanh xuân của chúng ta là vì cuộc sống và mơ ước mà dốc hết sức, đầu năm nay sông dài sóng sau đè sóng trước, một khi không lưu ý sóng trước liền chết trên bờ cát,cho nên chúng ta đều không thể buông lỏng.


Thẩm Tích Phàm cảm thấy, thật may mắn có thể gặp được bọn họ, mặc kệ thứ mọi người theo đuổi là cái gì, nhưng người có ước mơ, liền có động lực liên tục không dứt, khiến cho cuộc sống của cô trở nên thú vị hẳn lên.


Hơn nữa, thứ mãi mãi ủng hộ bản thân bước tiếp cũng chỉ có ước mơ mà thôi, cho dù cô đã từng thất bại hết lần này tới lần khác.


——–


Lúc này Thẩm Tích Phàm đang kiểm tra sổ sách của các phòng, cô luôn luôn đối với các con số không có khái niệm, thường thường những chuỗi chữ số dài dằng dặc xem tới liền chuyển hướng đầu óc mê muội, nếu lúc này hơi phân tán một chút cô lại phải làm lại từ đầu, người khác kiểm tra sổ sách một hai lần, mất hai ba tiếng thì xong, cô thế nào cũng phải kéo dài đến cả ngày.


Cô từ trước đến nay chưa bao giờ thống hạn như thế với năng lực toán học của chính mình.


Nhưng lúc này,chị Trương nhóm trưởng lại gõ cửa đi vào gọi " giám đốc Thẩm", cô cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sổ sách, không dám ngẩn đầu, hỏi: "Có chuyện gì?"


Chị Trương trả lời: "Vừa mới có một vị khách người Mỹ vào đây, nói là không vừa lòng với phòng ở, để cô xuống xử lí một chút."


Cô gật gật đầu, lưu luyến nhìn đám sổ sách, nghĩ rằng, đoán chừng xử lí xong rồi, bản thân lại làm lại từ đầu một lần nữa thôi.


——


Bên ngoài mùa đông cực lạnh, nhưng cô vẫn chỉ mặc đồng phục, áo khoác mỏng manh, quần dài, tim đều đã đông lạnh đến phát run, nhưng dưới chân lại không loạn bước, đi xuống tầng hành chính, sau đó tới đại sảnh, cô hơi hơi ngạc nhiên, bởi vì ánh mắt của mình lần đầu tiên nhìn thấy chính là Hà Tô Diệp.


Sau đó, là Lí Giới cùng một vài người trung niên, vây quanh một người Mỹ. Ông lão người Mỹ có chút tuổi, tóc hoa râm, thần thái phơi phới, mặc áo sơ mi lưng đeo ba lô du lịch, bên cạnh có người phải giúp ông ấy xách đồ, ông lão người Mỹ liên tục khoát tay cự tuyệt. Hà Tô Diệp đứng ở bên cạnh ông ta, dùng tiếng Anh cùng ông ấy giải thích cái gì đó.


Chị Trương tiến lên: "Ông Dương , giám đốc Thẩm đến rồi, có vấn đề gì mời ngài cùng cô ấy làm rõ."


Lời vừa nói, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú lên trên người Thẩm Tích Phàm, nhất là Hà Tô Diệp, nhìn cô một lát tới thất thần, sau đó mỉm cười, nhưng thật ra lại là Lí Giới cười đến vui vẻ, giơ tay, vươn hai ngón lên, hướng cô lắc lắc, coi như làm màn chào hỏi.


Người trung niên tên gọi "Dương tiên sinh" kia đi lên phía trước cùng cô bắt tay, giải thích rằng: "Giám đốc Thẩm, sự việc là như thế này, chúng tôi thật ra đặt trước là loại phòng Corner suite*, kết quả Andy tiên sinh không hài lòng, chúng tôi hiện tại muốn đổi phòng có thể chứ?".


(* là loại phòng đứng thứ 3 trong số các loại phòng Suite, phòng Suite: Loại phòng cao cấp nhất và thường ở tầng cao nhất với các trang bị và dịch vụ đặc biệt kèm theo. Thông thường mỗi phòng Suite gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất. Các khách sạn khách nhau đặt tên phòng loại này khác nhau nhằm tăng thêm mức độ VIP để bán giá cao hơn như: President Suite(Tổng thống), Royal Suite (Hoàng gia)...)


Cô gật gật đầu: "Có thể, xin hỏi ngài muốn đổi sang loại gì?"


Không nghĩ tới ông lão người Mỹ thế mà nghe hiểu ra, cười hì hì kêu: "Chinese style!".


Thẩm Tích Phàm nhíu mày, cô thấp giọng hỏi chị Trương: "Có phải các phòng theo phong cách Trung Quốc đều bị đặt trước hết rồi đúng không?".


Chị Trương gật gật đầu: "Đây mới là chỗ khó xử của chúng ta ! Vừa rồi đã giải thích qua với bọn họ, nhưng vẫn bị kẹt ở chỗ này, đành phải kêu cô xuống dưới xử lý".


Cô nghĩ một lát, đi đến bàn lễ tân: " Hãy để phòng của vị tiên sinh này đổi thành phòng 1203, cám ơn!".


Cô gái lễ tân có chút kinh ngạc,nhưng vẫn rất nhanh đem thẻ quẹt cửa đưa cho cô, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp. Thẩm Tích Phàm cũng không để ý tới, xoay người dùng tiếng anh mỉm cười nói với ông lão người Mỹ: "Đây là thẻ quẹt cửa của ngài, mong cất giữ cho tốt, chúc ngài vào nghỉ vui vẻ!"


Ông lão người Mỹ thật sự vui mừng,cùng đám người 'hu ra' một tiếng tràn vào thang máy, Hà Tô Diệp cùng Lí Giới đi thật chậm, vừa nhìn cũng biết chính là cố ý tụt lại phía sau, Lí Giới quay đầu hai tay hợp lại lậy rồi lại lậy đối với Trầm Tích Phàm, biểu tình thật khoa trương đáng yêu, lông mi dày đen cao thấp chớp động, cực kỳ giống phật Di Lặc, cô mỉm cười, Hà Tô Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Lí Giới, hướng cô vẫy vẫy tay.


Vẫn nhìn theo bọn họ vào thang máy, sau đó cô điện thoại báo cho Trình tổng: "Trình tổng, phòng con gái ngài trước đây thường ở hôm nay bởi vì nguyên do khách hàng cần đổi phòng, đã bị tôi tự tiện lấy mất, xin hỏi, hiện tại xử lý như thế nào?"


Trình Đông Thiển suy nghĩ một lúc: "Nó có đặt trước gian phòng kia hay không?"


Thẩm Tích Phàm trầm ngâm một chút: "Không có!"


"Thế không phải được rồi sao!" ngữ khí của Trình Đông Thiển thật là thoải mái: " Để cho nó xả giận đi tìm tôi là được rồi, việc này cô không cần phụ trách trách nhiệm!".


—–


Trở lại văn phòng, cô ảo não cầm lên đám sổ sách, thở dài một hơi thật mạnh, vừa nhìn được hai hàng, di động bỗng nhiên vang, cực kì bi ai nhìn, kết quả là tin nhắn của một dãy số xa lạ "Trời lạnh mặc thêm một chút, nếu không dễ dàng cảm cúm".


Tâm tình nhanh chóng chuyển biến tốt, cô che giấu không được vẻ mặt vui sướng cùng ý cười, vốn định chậm chậm rồi sẽ trả lời lại, nhưng vẫn là nhịn không được lập tức điên cuồng nhắn trở về "Bác sĩ Hà đi tới đâu anh cũng đều nói không dứt được bệnh nghề nghiệp sao?".


Tin nhắn của Hà Tô Hiệp một lúc bắn tới: "Cô nhóc này, nhanh mồm nhanh miệng, tôi hảo tâm nhắc nhở cô đề phòng sinh bệnh, cô ngược lại nói tôi bị bệnh ".


Thẩm Tích Phàm đang cầm di động cười, có một loại cảm giác gọi là hạnh phúc ấm áp từ trong lòng bàn tay bắt đầu lan ra. Đi ra ngoài một chuyến, khuôn mặt của cô vốn rét lạnh đến đỏ bừng, nháy mắt thấy cuộc sống tươi sáng rực rỡ. Lại cảm thấy trên mặt có chút độ ấm, cô vội vàng thu lại hồn vía, đứng dậy pha trà chuẩn bị tiếp tục xem sổ sách, trong lúc vô ý ngước tới bầu trời bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa đúng lúc, ấm áp, cô nhếch miệng cười dịu dàng, trong sóng mắt có loại ánh sáng nhu hòa chuyển động, thật là hạnh phúc.


——–


Buổi tối đến phiên cô trực ban, lúc ăn cơm tại nhà ăn nhân viên, Hứa Hướng Nhã mặt mày hớn hở, một đôi đũa đang dùng để gõ phách hát vè, miêu tả sinh động như thật cảnh tượng hôm nay được chứng kiến ở phòng ăn kiểu Trung Hoa: "Thật sự là đẹp trai, không những lịch sự nho nhã, mà quả thực còn khí độ phi phàm, điều đáng giận là cười rộ lên còn đáng yêu như vậy, quả thật là không còn thiên lý*!" (* thiên lý: lẽ trời).


Thẩm Tích Phàm không chút để ý chọn đồ ăn: "Ngà voi, cô ăn cơm có thể an ổn một chút hay không?"


"Tôi không đói bụng, hôm nay hấp thu thật nhiều tinh thần lương thực, đủ cho tôi tiêu hóa tốt một bữa rồi!". Nói xong lấy đũa gắp miếng thịt vào trong khay của cô, nhìn Thẩm Tích Phàm cười: "Vẫn chưa đói, đều cho cô, tôi buổi tối còn phải ăn bữa khuya nữa."


Cơm nước xong, hai người ở đại sảnh thấy Lâm Ức Thâm cùng Hà Tô Diệp đứng cùng một chỗ, chuyện trò vui vẻ, không chút nào câu nệ, hai người con trai cực kỳ dễ nhìn đứng chung với nhau, tỷ lệ người ngoái cổ lại nhìn nhất định lên đến 200%, cuối cùng Lâm Ức Thâm còn vỗ vỗ bả vai Hà Tô Diệp, anh gật gật đầu, sau đó ra khỏi đại sảnh, đi vào trong một chiếc xe hơi màu đen.


Hứa Hướng Nhã khẩn trương cùng hưng phấn mười phần, tay nơi nơi cào loạn: "Cháo, chính là vị soái ca kia đấy! Bộ dạng rất tuấn tú nhở?". (ˉ﹃ˉ)


Trầm Tích Phàm từ đáy lòng cười: "Rất tuấn tú, quá tuấn tú! Cùng Lâm Ức Thâm đứng cùng nhau thật ngang sức ngang tài."


Lâm Ức Thâm thấy hai cô gái đang háo sắc đứng ở góc bên kia, nháy nháy con mắt, đi tới hỏi: "Là tôi đẹp trai hay tên kia đẹp vậy?"


Hứa Hướng Nhã không chút do dự: "Đương nhiên là người ta đẹp rồi!"


Lâm Ức Thâm lộ ra bộ mặt thật bi thương, Thẩm Tích Phàm tùy thời đả kích anh: "Mỗi ngày nhìn anh đã làm khiếu thẩm mỹ mệt rồi, thay đổi khẩu vị cũng là bình thường, thật ra thì người ta cũng rất đặc biệt, khí chất độc đáo!"


Cô vừa định hỏi Lâm Ức Thâm cùng Hà Tô Diệp làm thế nào quen nhau, Lâm Ức Thâm đã bị thư kí gọi đi rồi, cô thở dài, vốn dĩ cho rằng trên thế giới này người nhiều như vậy, nhiều đến trong biển người mênh mang thoáng qua cũng không cần để ý tới, vậy mà hiện tại, dường như quen biết một người, thì xung quanh tất cả đều cùng anh ta rõ ràng có liên quan, thật sự kì diệu, đúng là hương vị số phận.


Lúc Hà Tô Diệp rời đi, khuôn mặt cười nhẹ nhàng hướng phía cô còn in đậm trong não, cô cảm thấy bản thân thật sự như một kẻ háo sắc.


——-


Đinh Duy gần đây bận rộn với buổi ra mắt sản phẩm mới của "Trung Vũ", nghe nói nữ giám đốc phòng kinh doanh của "Trung Vũ" vừa hà khắc vừa không hợp lòng người, một phương án mà bắt sửa đi sửa lại, cuối cùng lúc hoàn thành bản phác thảo, anh nghĩ kết thúc như thế là xong, kết quả giám đốc đại nhân việc gì cũng phải tự thân vận động, tự mình đi xem địa điểm, giám sát, anh cũng chỉ vui lòng tháp tùng theo, một tuần trôi qua, cả người Đinh Duy đều mệt lử.


Thẩm Tích Phàm âm thầm sung sướng, không cần cùng Nghiêm Hằng có dính dáng đến nhau cô đã muốn điên cuồng hoan hỉ, có thể thư thái thoải mái nằm ở trong phòng hít không khí ấm áp, không phải đứng vài giờ chết rét ở bên ngoài quả thực chính là sự ban ân lớn lao rồi. Đối mặt với đống sổ sách khổng lồ, cô lần đầu tiên hiểu rõ cái đạo lý con người cần phải bằng lòng với những gì mình có.


Chẳng qua là Lăng Vũ Phàm lại đến làm phiền cô vài lần, không phê phán vấn đề về cống thoát nước thì lại là vấn đề dọn dẹp không sạch sẽ, may mà Thẩm Tích Phàm đã luyện thành bản lĩnh cách người xem vật, hai mắt to không chớp động nhìn chằm chằm Lăng Vũ Phàm, không có tiêu cự, ngược lại trước tiên khiến anh ta nhìn tới khiếp sợ, về sau thì bình tĩnh hơn nhiều.


——-


Đêm giao thừa, bốn người đi ăn lẩu, sau đó lại đi quán bar ngồi một chút, trước mọi người vẫn là uống rất tốt, Đinh Duy oán hận đặc biệt nhiều, rượu uống vừa mãnh liệt vừa vội vàng, sau đó Hứa Hướng Nhã đề nghị chơi bài, người thua phải kể cho mọi người chuyện cũ trước kia của chính mình.


Nếu nói dân cờ bạc tốt nhất là nhà toán học, như vậy dân cờ bạc rác rưởi nhất chính là Thẩm Tích Phàm – là cái người toán học ngu ngốc này, cô đánh bài bảo thủ, thường thường là cầm cây bài lớn không dám đánh, kết quả không đến vài ván, thua đến tan nát.


Những người khác cười vang: "Thẩm Tích Phàm, kể cho chúng tôi một chút về mối tình đầu của cô!"


Cô xấu hổ, làm ra vẻ đáng thương cầu xin: " Thôi bỏ đi, tôi uống rượu được hơn!"


Lâm Ức Thâm không cho: "Em gái à, khi học đại học, thầy giáo dạy em chiêu chơi xấu này sao?"


Cô đành phải ngẩng đầu, vắt óc tìm mưu tính kế đem lịch sử tình yêu của bản thân nói đơn giản tới mức không thể giản đơn hơn: " Năm thứ hai, thích một người con trai, người ấy thật vĩ đại, ở trường học cũng là nhân vật rất nổi tiếng, chuyên ngành kĩ sư vật lí, vô cùng thông minh, tiếp đó thì hồ đồ cùng với anh ta một thời gian, sau này bởi vì một ít nguyên nhân rồi chia tay."


Ngọn đèn của quán Bar mờ ảo, phía quầy bar bài hát "Somebody Already Broke My Heart" của Sade du dương lan truyền ——"I've been torn apart so many times,I've been hurt so many times before. So I'm counting on you now,Somebody already broke my heart,Somebody already broke my heart......"


Hứa Hướng Nhã không cam lòng, hỏi: "Khi nào thì chấm dứt, vì sao lại chia tay?".


Thẩm Tích Phàm cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, xung quanh âm thanh tiếng cười vui vẻ quanh quẩn một chỗ, lại quá xa xôi, ngọn đèn sương mù có loại cảm giác của cuộc đời phù du, mùi rượu xông lên thần kinh đại não, cô trầm tĩnh lại một chút, nhẹ nhàng cười nói: " Lúc mới khai giảng năm thứ tư, nguyên nhân sao, anh ta đã có người yêu khác, cho nên cùng tôi chia tay."


Dừng một chút, cô nhẹ nhàng chuyển động ly rượu, thứ chất lỏng màu hổ phách dưới ánh sáng mờ ảo chiếu xuống lắc lắc có chút mê ly, tiếp tục nói: "Khi ấy thất tình liên cảm thấy trời đất sụp đổ, đau đến ngay cả rơi nước mắt đều cảm thấy xa xỉ, liên tục một tháng trời trôi qua sống như một cái xác không hồn, mỗi ngày mất ngủ, nhìn đến đồ ăn liền muốn nôn, sau đó thì đi thực tập, tìm công việc, làm đề cương với luận văn, bận rồi dần dần không thèm nhớ người kia nữa."


Giọng nói của cô có chút mơ hồ: " Hiện tại ngẫm lại trước kia thật sự ngu xuẩn, một tên đàn ông như vậy có cái gì tốt để lưu luyến, còn đem tôn nghiêm, tự tôn của mình cho chó tha mất, thấp kém đi cầu anh ta, thề bản thân muốn đem tính tình anh ta không thích tất cả sửa chữa lại— nhưng, tôi có cái gì sai, anh ta không thích, ưu điểm càng nhiều đều sẽ trở thành khuyết điểm."


——–


Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên khai giảng năm thư tư, đi tới thư viện trả sách, thấy Nghiêm Hằng, anh vừa lúc từ thư viện đi ra, Thẩm Tích Phàm nhìn gương mặt quen thuộc kia, bỗng nhiên có loại ảo giác xa lạ, Nghiêm Hằng chỉ là mỉm cười với cô, sau đó liền đi mất. Nếu là mọi khi, anh nhất định sẽ dừng lại chờ cô, còn có thể hét lên một cách đáng thương: "Tiểu Phàm, nhanh lên, anh chờ em thật vất vả!".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Vẫn đợi em quay về

Vẫn đợi em quay về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Hay là mình cứ bất chấp hết

26-06-2016
Món quà chưa gửi

Món quà chưa gửi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Mười

27-06-2016
Chó Sói mài răng

Chó Sói mài răng

Một con Cáo thấy chó Sói cứ nằm trên cỏ mà mài răng, bèn khuyên: - Trời đẹp, mọi

24-06-2016
Vì đơn giản là yêu

Vì đơn giản là yêu

Ngân tiến tới cánh cổng sắt của trường, đứng nhìn chăm chú, ngó nghiêng xung quanh,

24-06-2016
Vợ chồng trẻ con

Vợ chồng trẻ con

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi

28-06-2016