Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 127
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 18

↓↓
- Tuyên Tử Dương, tôi đúng là đã xem nhẹ năng lực của cậu rồi, không ngờ cậu còn có thể tìm ra được nơi này!

Giọng nói của Lăng Thiếu Đường như vang vọng từ tận địa ngục, quanh quẩn khắp trong bầu không khí.

Lúc này, anh phẫn nộ đến mức sắp giết người, lồng ngực phập phồng lên xuống cùng nắm tay siết chặt cho thấy anh đang cố nín nhịn.

Tuyên Tử Dương nhất thời bị khí thế của Lăng Thiếu Đường áp đảo, nhưng khi nghĩ đến tập đoàn Thụy Dương và Kỳ Hinh, khí thế của anh ta cũng trỗi dậy.

bạn đang xem “Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Lăng Thiếu Đường! Anh đúng là kẻ tiểu nhân ăn tươi nuốt sống người khác, giờ tôi chẳng cần phải lo lắng chuyện của tập đoàn nữa, nhưng tôi còn có Kỳ Hinh, anh vĩnh viễn đừng mơ tưởng rằng anh sẽ có được Kỳ Hinh.

- Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa xem nào!

Lửa giận trong lồng ngực Lăng Thiếu Đường bỗng chốc bị kích thích, anh gầm lên, nắm đấm cũng nhanh như chớp vung ra…

- A… – Tiếng hét chói tai của Kỳ Hinh vang lên, rõ ràng là Tuyên Tử Dương không hề có năng lực đánh trả, anh ta bị đấm bay văng ra xa, ngã chổng vó.

Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường bước nhanh lên mấy bước, phẫn nộ vung nắm đấm như mưa vào người Tuyên Tử Dương.

- Trên du thuyền tôi tha cho cậu rồi, thế mà cậu còn không biết tốt xấu, muốn đưa Kỳ Hinh đi! Tôi nói cho cậu biết, Kỳ Hinh vĩnh viễn là người của tôi, cái đồ khốn kiếp nhà cậu đừng có nghĩ đến! – Lăng Thiếu Đường phẫn nộ gào lên như muốn giết người.

- Tử Dương… – Kỳ Hinh kinh hãi, vội chạy đến.

- Đủ rồi, Lăng Thiếu Đường, anh dừng tay lại đi… anh cứ như vậy sẽ đánh chết anh ấy mất!

Lăng Thiếu Đường hung hăng buông Tuyên Tử Dương ra.

Kỳ Hinh vội vàng tiến lên, sốt sắng lấy khăn tay cầm máu cho Tuyên Tử Dương. Nhưng còn chưa kịp làm thì tay cô đã bị một lực mạnh kéo lại. Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy khuôn mặt hung tợn.

- Cô đau lòng vì hắn ta à? – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng hỏi, anh tức giận đến mức tưởng như chạm vào là sẽ bùng nổ ngay.

Kỳ Hinh đẩy Lăng Thiếu Đường ra, cô đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lăng Thiếu Đường. Một lát sau, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến Lăng Thiếu Đường không thể nào ngờ tới...

Một bàn tay hung hăng tát thẳng vào má Lăng Thiếu Đường.

Thời gian lập tức ngừng lại vào chính thời điểm tiếng tát vang lên, đồng thời hơi thở sặc mùi nguy hiểm cũng lập tức vây kín bầu không khí xung quanh!

Ngay sau đó, cổ tay Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường bắt được. Anh chẳng khác nào quỷ Satan đến từ địa ngục đang nổi cơn thịnh nộ, chỉ riêng ánh mắt sắc bén ấy cũng đủ giết người.

- Lăng Thiếu Đường, anh không phải là người, sao anh có thể nhẫn tâm chà đạp lên công ty mà người khác đã mất bao công sức để thành lập? Tôi không ngờ vì lợi ích mà anh lại lật lọng, còn không từ thủ đoạn nào, thật sự không ngờ anh lại đê tiện đến mức này.

Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau đớn, giọng nói lạnh như băng đầy sắc bén của cô đâm thẳng vào lòng Lăng Thiếu Đường.

Khuôn mặt đông lạnh của anh vụt qua sự đau lòng, hóa ra trước giờ cô chưa từng tin tưởng bản thân anh, vì một người đàn ông khác mà hiểu lầm anh!

- Tôi đã cảnh cáo cô rồi, trước khi làm chuyện gì thì phải nghĩ đến hậu quả!

Lăng Thiếu Đường đang phẫn nộ, không muốn giải thích gì cho Kỳ Hinh nữa. Giờ anh chỉ thầm nghĩ rằng nhất định phải giáo huấn cô gái không biết trời cao đất dày này là gì.

Sau khi gào lên, Lăng Thiếu Đường kiên quyết bế thốc Kỳ Hinh lên đi về phía xe ô tô, sát khí đằng đằng tỏa ra, anh ra lệnh cho tài xế:

- Vứt cái đồ bỏ đi đó vào núi đi! Đừng để tôi thấy hắn ta nữa!

- Vâng, anh Lăng!

Sau khi giao việc xong, Lăng Thiếu Đường ngồi vào vị trí lái, nhấn mạnh ga, phóng xe như gió bão về phía biệt thự.

- Hinh – Tuyên Tử Dương bị đấm, cả người toàn là vết thương, anh ta khó khăn mở mắt ra, cực kì đau lòng. Đợi đến khi anh ta tỉnh lại thì đã ở một nơi rất xa biệt thự rồi!

- Lăng Thiếu Đường... tôi... tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! – Ánh mắt anh ta khiến người khác cực kì sợ hãi.

- Chúng tôi có thể giúp anh! – Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, một chiếc khăn tay bỗng chốc xuất hiện ngay trước mắt Tuyên Tử Dương.

Tuyên Tử Dương quay đầu lại một cách khó khăn, anh ta híp hai mắt lại mới thấy rõ người mới tới! Đó là một cô gái xinh đẹp!

- Các người...

- Chúng tôi có thể giúp anh báo thù! – Một người đàn ông xuất hiện bên cạnh người phụ nữ.

- Anh... không phải anh là... – Tuyên Tử Dương mở to hai mắt, ngây ngẩn cả người! Sao lại có thể?

- Buông ra! Lăng Thiếu Đường, anh buông tôi ra!

Kỳ Hinh ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi cánh tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường.

Cô thật sự rất tức giận, cho tới tận bận giờ cô cũng không thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại có thể tàn nhẫn như vậy. Anh hủy bỏ công ty của Tuyên Tử Dương, sau đó còn hung hăng đánh người khiến Tuyên Tử Dương bị thương rất nghiêm trọng.

Lăng Thiếu Đường không nói một lời nào hết, hai hàng lông mày nhíu chặt lại vào nhau, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thể hiện rõ sự phẫn nộ của anh.

Chẳng thèm để ý đến tiếng thét chói tai và sự giãy dụa của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường vừa lôi vừa kéo cô vào phòng ngủ rồi đẩy cả người cô xuống sofa.

- A… – Bị đẩy quá mạnh khiến Kỳ Hinh thở hổn hển, lúc này cô hoàn toàn cảm nhận được sự uy hiếp khủng khiếp từ trên đầu mình.

Kỳ Hinh thở hổn hển, miễn cưỡng đứng dậy, đưa một tay vuốt lên vết đỏ trên cổ tay còn lại, ánh mắt đầy thịnh nộ:

- Lăng Thiếu Đường, anh quá đáng rồi đấy! Đường đường là tổng giám đốc của Lăng thị mà lại giống như kẻ đầu đường xó chợ đánh người, có phải đây mới chính là bản tính thực sự của Lăng Thiếu Đường anh không?

Kỳ Hinh tức giận, gào to lên.

Rầm!

Lăng Thiếu Đường vung bàn tay to lên, tiếng đóng sập cửa vang vọng khắp phòng ngủ. Anh vẫn không nói lời nào nhưng từ chính ánh mắt thâm trầm của anh đã nói cho Kỳ Hinh biết, anh không còn kiên nhẫn nữa rồi!

- Lăng Thiếu Đường, anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài! – Khi nghĩ đến vết thương của Tuyên Tử Dương, Kỳ Hinh rất lo lắng.

- Ra ngoài? Cô còn định đi đâu? Đây mới chính là nơi cô phải ở!

Lăng Thiếu Đường bước từng bước tới gần cô, trên trán nổi đầy gân xanh, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Cô quan tâm đến tên chết tiệt đó? Biểu cảm của cô hiện giờ có phải định nói cho tôi biết là cô không nỡ bỏ hắn ta? Cô yêu hắn ta?

Dù sao bọn họ cũng từng là vị hôn phu và hôn thê của nhau, không biết chừng Kỳ Hinh thật sự yêu Tuyên Tử Dương cũng nên. Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ đến việc trong lòng cô gái này chỉ có cái tên vô lại đó, Lăng Thiếu Đường cảm thấy bực tực đến mức muốn phóng hỏa thiêu rụi căn phòng.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trong lòng cô chỉ có Tuyên Tử Dương? Kỳ Hinh vốn là thuộc về anh, hai người bọn họ đã cùng thề ước trong nhà thờ, đây là chuyện đã định trước, vĩnh viễn không thể thay đổi!

Lăng Thiếu Đường không muốn đi quá sâu để phân tích trạng thái tâm lý của mình lúc này! Đây là… đây hẳn là dục vọng muốn độc chiếm!

Đúng! Chỉ là dục vọng muốn độc chiếm mà thôi! Chỉ là anh không thể để cô gái lừa gạt này được hạnh phúc mà thôi! Lúc trước cô nhẫn tâm không quan tâm đến cảm nhận của anh, không nói đến việc có quan hệ mờ ám với bố anh, lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu để lừa gạt anh, vậy mà hôm nay cô còn muốn được hạnh phúc sao?

Đúng, chính là như vậy! Cũng chẳng phải là… chẳng phải là anh có tình cảm gì đặc biệt với cô hết!

Nhưng, tại sao cảm xúc của anh lại luôn bị ảnh hưởng bởi Kỳ Hinh? Khi thấy cô không để ý đến mình, anh lại cảm thấy có chút gì đó mất mát; mỗi lần đối mặt với câu chất vấn của cô, anh lại càng trở nên nóng nảy và luống cuống; khi Kỳ Hinh không ở bên cạnh, anh lại thường chìm đắm trong dòng suy nghĩ về cô. Một người luôn bình tĩnh và có khả năng kìm chế như anh, tại sao lại vì cô gái này mà vui buồn thất thường như vậy?

Yêu anh ấy? Ba từ này làm Kỳ Hinh sửng sốt. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã hoàn toàn quên đi sự tức giận ban đầu mà lại rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Yêu? Kỳ Hinh chưa từng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, dù lúc ở trên du thuyền, cô cũng chỉ muốn bảo vệ Tuyên Tử Dương mới nói vậy. Nhưng hôm nay khi đối mặt với vấn đề này, sao cô lại không thể nhìn vào trái tim của mình được?

Tuyên Tử Dương là vị hôn phu của cô, theo lý mà nói, cô hẳn là phải yêu anh ấy mới đúng.

Nhất là khi bị Lăng Thiếu Đường hại, Kỳ Hinh bị thương khắp người lại gặp được một Tuyên Tử Dương vô cùng tao nhã, anh ấy cẩn thận, nhẫn nại, dịu dàng dùng sự am hiểu của mình để làm xoa dịu trái tim đã tổn thương của cô.

Tuyên Tử Dương và Lăng Thiếu Đường là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau, khi ở bên cạnh anh ấy, Kỳ Hinh cảm thấy rất thoải mái, dường như lúc nào cũng có làn gió xuân ấm áp thổi qua, tất cả những gì không thoải mái đều được sự dịu dàng của anh ấy quấn đi.

Nhưng khi gặp lại Lăng Thiếu Đường, bị anh bắt phải làm tình nhân, tại sao cô lại không để ý đến chuyện phải rời xa Tuyên Tử Dương?

Chẳng lẽ… tình cảm của cô dành cho Tuyên Tử Dương chỉ là cảm kích, không phải là “yêu”?

Kỳ Hinh nhất thời cảm thấy vô cùng hỗn loạn và khiếp sợ. Tại sao đến lúc này cô mới nghiêm túc nhìn thẳng vào lòng mình về vấn đề này… cô thật sự yêu Tuyên Tử Dương sao?

Trong hai năm qua, Tuyên Tử Dương đã theo đuổi cô, hơn nữa trước sự cẩn thận và quan tâm của anh ấy, dần dần cô đã bị xao động. Khi anh ấy cầu hôn cô, trong đầu cô đột nhiên hiện lên bóng dáng lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường, sau đó cô lập tức đồng ý.

Bởi vì từ trong tiềm thức, cô cho rằng sự dịu dàng và ôn hòa của Tuyên Tử Dương hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn về cuộc sống của cô. Nếu Tuyên Tử Dương cũng giống như Lăng Thiếu Đường thì cô tuyệt đối không đi vào vết xe của hai năm trước.

Tình yêu đó rất đau khổ, rất chua xót và cũng quá tàn nhẫn!

Cho nên cô không muốn một tình yêu kích thích, cũng chẳng phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt, một tình yêu đến chết đi sống lại, cô chỉ muốn có một tình yêu bình thường, nước chảy đá mòn, sống một cuộc đời bình thản là được rồi.

Cô sẽ không cần phải vất vả đến mức hàng đêm trong những giấc mơ cũng chỉ có hiện thực và trở ngại!

Nhưng hai năm sau, khi Lăng Thiếu Đường xuất hiện trước mắt cô, người đàn ông đó ngông cuồng, không thèm quan tâm đến nỗi hận của cô với anh mà ích kỷ bắt ép cô ở lại bên cạnh khiến cô lại một lần nữa phải sống trong một thế giới toàn những âu lo.

Nhưng, trái tim cô lại như đi lạc trước sự quan tâm và căng thẳng mà anh vô tình thể hiện ra…

Tình yêu… không hề phẳng lặng!

Có lẽ, trong đó là một tình cảm mãnh liệt, có điên cuồng, có cố chấp, có sự lưu luyến!

Tình yêu chân chính có lẽ sẽ mang đến đau khổ và nước mắt, nhưng chỉ cần đã được nếm hương vị của tình yêu một lần, gặp được người khiến ta phải chìm đắm thì chẳng còn cách nào thoát ra được.

Giống như nụ hôn ngông cuồng và vòng ôm mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường…

Có phải như vậy không?

Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn người đàn ông ngông cuồng trước mắt, từ người anh tỏa ra khí phách uy phong, đôi mắt sắc bén, chiếc cằm cương nghị…

Cô lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Chẳng lẽ… cô thật sự yêu người đàn ông trước mặt này hay sao? Dù có bị anh hung hăng giẫm đạp lên? Cô… vẫn khao khát có được tình yêu của anh?

Không! Nhận thức này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh trở nên trắng bệch.

Không! Không thể nào! Cô thầm hét lên trong thâm tâm, cưỡng chế ý niệm khó tin đó trong lòng…

Kỳ Hinh, mày không thể quên anh đã hại mày thế nào! Trong con mắt ác ma của anh, mày chính là công cụ báo thù của anh! Hai năm trước là vậy, hai năm sau cũng chẳng có gì thay đổi! Thứ thay đổi chính là nỗi hận của mày với anh, nỗi hận thù anh đã giết hại con mày!

Cô không thể ngốc nghếch đến mức lại yêu anh lần nữa, tuyệt đối không thể!

Sắc mặt tái nhợt của cô khiến Lăng Thiếu Đường cho rằng cô chỉ toàn tâm toàn ý lo cho an nguy của Tuyên Tử Dương, sự tức giận của anh lại càng bùng nổ…

- Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Cô yêu cái tên họ Tuyên ngu ngốc đó sao? Nói!

Lăng Thiếu Đường gào lên! Đúng vậy, anh phát hiện ra anh rất sợ Kỳ Hinh thừa nhận điều này! Cảm giác ghen tỵ bùng nổ khiến anh sắp phát điên lên, anh không cho phép, không cho phép Kỳ Hinh còn nhung nhớ đến cái tên Tuyên Tử Dương đó!

Tiếng gào giận dữ của Lăng Thiếu Đường kéo Kỳ Hinh trở lại hiện thực, cũng nhanh chóng che lấp đi chân tình được vùi sâu trong lòng.

- Đúng, tôi yêu anh ấy! Anh nhốt được thể xác tôi nhưng không giam cầm được trái tim tôi! Tôi yêu anh ấy!

Kỳ Hinh thật sự không ngờ được rằng khi đối mặt với cảm xúc và tình cảm này, cô lại thấy rất mệt, cho nên Kỳ Hinh nói lời trái lương tâm.

- Chết tiệt! – Anh gào lên, khí thế bức người. Khi nghe Kỳ Hinh nói vậy, anh cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang! Quả nhiên là vậy!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Tha thứ cho em

Tha thứ cho em

Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt. *** Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại

25-06-2016
Vẫn mãi yêu anh

Vẫn mãi yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

P/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật nam luôn có tên là Ju, nữ luôn

28-06-2016
Có duyên không phận

Có duyên không phận

Một con dao, một dòng máu đỏ, một cái xác ôm một người. Tiếng gió rít mạnh mùa

27-06-2016
Đánh rơi quá khứ

Đánh rơi quá khứ

Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị

23-06-2016
Quyền được khóc

Quyền được khóc

Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ

30-06-2016
Chim ưng và cáo

Chim ưng và cáo

Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho

24-06-2016

Old school Swatch Watches