Thứ tình cảm anh dành cho cô, cô mơ hồ nhìn thấy được, nó còn nhiều hơn cả tình yêu.
bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
*Cạch*
Chai rượu đặt xuống bàn kính một cách thô bạo. Thiên quệt miệng, đôi mắt lờ đờ đỏ ngầu.
"Ở đây hết rượu rồi à????"
Thiên quát lên, giọng nói lè nhè mất tự chủ.
Chàng trai bồi bàn đứng bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn Nhật Long ngồi bên cạnh. Anh thở dài, khoát tay. Chàng trai quay lưng bước đi.
*Cạnh* Một chai rượu nữa được đặt xuống trước mặt Thiên. Anh cướp lấy, đưa lên miệng tu ừng ực, như thế thứ nước đang được đổ vào miệng mình thực sự là nước giải khát mát lạnh chứ không phải thứ nước cay xè, có cồn, và làm con người ta lao đao.
"Yul, uống với tôi!!!"
Thiên thảy chai rượu vào người Long, Long đón lấy, đặt lên bàn.
"Thiếu Gia..."
"Câm ngay!!!" Anh lừ mắt nhìn Long "Thiếu gia là ai? Là thằng nào? Chẳng có Thiếu gia quái gì ở đây cả. Tôi có tên!" Anh đập đập vào ngực mình "Gọi tên tôi!!!"
"Thiên..." Long chau mày, đang định nói thì bị Thiên cướp lời.
"Không uống thì thôi, đưa tôi, lằng nhằng!!!" Thiên cướp lấy chai rượu vừa được Long đặt lên bàn, ngửa cổ uống tiếp.
Long thở dài. Trong hai người, vẫn cần có một người tỉnh táo là tốt nhất.
Giọt rượu cuối cùng chảy xuống họng, Thiên bực mình, ném chai rượu xuống đất, gào lên gọi bồi bàn.
Chai rượu vỏ ngoài màu trắng đục chầm chậm lăn đi, dừng lại dưới một đôi giày cao gót vừa bước vào. Chủ nhân của đôi giày đó lưỡng lự cúi xuống nhặt chiếc vỏ chai, tiến đến đặt lên bàn kính vốn đã có rất nhiều những vỏ chai như thế.
Long ngước lên, vài giây ngỡ ngàng.
Tà váy trắng thấp thoáng trong tầm nhìn của Thiên, anh từ từ ngước lên, đôi mắt tê dại như quái thú nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc hơi quăn, thả ngang vai.
Làn da trắng.
Đôi mắt to tròn, long lanh màu tro, trong suốt như pha lê cùng hàng mi đen nhánh.
Anh kinh ngạc, hơi men trong phút chốc bay biến, đôi mắt mở to, đứng bật dậy.
Màu xám tro trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo, biến thành màu nâu trầm. Ánh sáng trong đó không ngừng chuyển động.
Vẻ bẽ bàng hiện lên rõ rệt, anh hơi nhếch môi cười, ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục uống rượu.
Cô ấy, nào có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ! Chỉ là mong mỏi quá sinh ra ảo giác, Trịnh Hạo Thiên, xem lại mày có nực cười không!
Dòng nước liên tục chảy xuống họng, chai rượu đột ngột bị bàn tay trắng trẻo giữ lấy.
Thiên phóng về phía Phù Dung tia nhìn cảnh cáo, bàn tay anh vẫn giữ chặt lấy chai rượu.
Bàn tay cô dịu dàng nhẫn nại, bàn tay anh ngang ngược kiên quyết.
Trong mắt cô, hiện lên sự mong chờ buồn bã. Đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại.
Hồi lâu.
Anh thả tay ra.
Phù Dung đặt chai rượu xuống bàn.
"Sao anh uống nhiều thế? Muốn tự tử sao?"
"Không liên quan đến em." Thiên day day thái dương, mái tóc màu hạt dẻ bết mồ hôi.
Anh quay sang nhìn Long. "Cậu gọi cô ấy đến đây?"
"Là em đi cùng nhóm bạn" Không để Long kịp đáp, Dung nhẹ nhàng ngắt lời. "Nhìn thấy anh..."
"Ra chơi với bạn em đi." Thiên lãnh đạm nói, vươn tay toan lấy chai rượu trên bàn, nhưng Dung đã nhanh tay cướp lấy.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao anh lại uống nhiều như vậy? Hạo Thiên, uống rượu không tốt cho sức khỏe..." Phù Dung cao giọng trách móc, tuy nhiên vế sau lại càng ngày càng bé như muỗi kêu.
Thiên đưa ánh mắt chán nản nhìn cô. "Nói tiếp đi."
"Anh, chuyện gì cũng có thể giải quyết, sao anh lại dùng rượu?"
Anh im lặng. Có những chuyện không thể chỉ cần nói giải quyết là ngay lập tức cách giải quyết sẽ bày ra trước mắt một cách thần kì, mà chỉ có thể trốn tránh trong hơi men.
Nhật Long đứng dậy bước ra ngoài.
Phù Dung tiến đến, ngồi xuống bên anh. Thật nhẹ nhàng, cô đưa tay vén lọn tóc rủ xuống trán anh.
"Thiên, em có thể giúp cho anh không?"
"Em định giúp gì cho anh?"
Qua ánh sáng hỗn loạn nơi quán bar, nụ cười khẩy của Thiên hiện lên một cách ác ý. Dung cắn môi, dường như cô không nhìn thấy nó, hoặc có thấy nhưng làm ngơ.
"Nói cho em biết đi, chuyện gì đã xảy ra?"
"Nói em biết để làm gì?"
Cô nín lặng, bàn tay đang lơ lửng lập tức trở nên đông cứng, cô hạ xuống. Hóa ra trong tâm trí anh, cô vẫn chỉ là kẻ lữ hành, bước ngang qua cuộc đời anh mà không thể dừng lại, hay bước vào một ngăn nào đó trong tim anh.
"Thiên...." Bàn tay cô nắm chặt lại "Em có thể làm tất cả, chỉ cần anh muốn."
"Vậy sao?"
Thiên bật cười.
"Vậy...."
Anh tiến sát lại gần cô.
"...Em có thể biến thành Dương Băng Hạ chứ?"
Anh thì thầm, hơi men phảng phất trong không khí, bao vây lấy Phù Dung. Câu nói của anh như con dao sắc lẻm, không ngần ngại đâm thẳng vào tim cô.
Cô sững người.
Cắn chặt lấy môi.
Chỉ cần anh muốn.
"Được."
Thiên thoáng chút ngạc nhiên, sau đó bật cười. Thiên kim tiểu thư kiêu ngạo đầy mình như cô, có thể cam tâm tình nguyện vứt bỏ cái tôi cao ngút trời của mình để chấp nhận trở thành một người khác, dù chỉ là trong lời nói, cũng cho thấy thứ tình cảm cô dành cho anh to lớn, vĩ đại đến mức nào.
Anh không dám nhận.
"Vậy...."
Khuôn mặt anh một lần nữa lại tiến sát vào mặt cô.
"Như thế này....cũng được chứ?"
Dứt câu nói, anh bất ngờ hôn cô, đè chặt cô xuống ghế. Phù Dung giật mình hoảng hốt, cô càng vùng vẫy, giãy giụa, anh lại càng hôn cô mạnh hơn. Hơi men nồng nặc từ người anh khiến cô khó thở, anh thô bạo ngấu nghiến đôi môi cô không chút thương tình.
"Thiên.....!!!"
Cô đẩy mạnh anh ra.
Cuối cùng, Thiên cũng buông cô ra. Anh nhìn cô nằm trên ghế chưa khỏi hoảng sợ, hờ hững.
"Chỉ là việc nhỏ con con thế này còn không làm được, em định làm gì cho anh?"
Một dòng điện chạy từ đỉnh đầu xuống gót chân cô, tê râm ran. Cô mím môi, chậm chạp ngồi dậy.
Níu lấy tay anh. "Em xin lỗi, vừa rồi là em chưa chuẩn bị."
Cô nhích sát lại gần anh, hơi rướn người, hôn nhẹ lên đôi môi nóng bỏng hơi rượu.
Cho dù anh đã từng cự tuyệt cô, cho dù anh đã từng làm cô rơi nước mắt đến nỗi khô cạn, cho dù anh đã làm cô tổn thương, cho dù anh đã rạch lên trái tim cô hàng ngàn vết thương không thể lành...
Cho dù...
Nhưng, cô vẫn yêu anh, vẫn rất rất yêu anh.
"Những gì Băng Hạ không thể làm cho anh, hãy để em làm thay cô ấy, được không?"
Chương trước | Chương sau