Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 69

↓↓
Cái lạnh từ tay nắm cửa bằng kim loại xuyên thấm vào da tay. Cánh cửa phòng vừa mở, Băng Hạ đã ngã nhào vào bóng tối trong phòng.


Căn phòng lạnh lẽo khác thường, Hạ nằm trên đất, giọt nước tan vào màn đêm không thấy rõ hình dạng.


Cuối cùng cũng đã nói được rồi, câu chia ly cuối cùng cũng đã có thể thoát ra, cho dù trái tim này có đau đớn như thế nào, thì mọi việc cũng đã kết thúc rồi.


Cô đã tưởng tượng ra khi nói lên câu chia tay, bốn phía sẽ lao đến hàng ngàn con dao được ai đó mài sắc lem lẻm, thi nhau đâm vào người cô, đau đớn. Thế nhưng giây phút đã nói ra rồi, thì lại chẳng có con dao nào cả, chỉ có vết thương vô hình vẫn đang lặng lẽ rỉ máu.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Băng Hạ run rẩy tiến đến cửa sổ, bàn tay mảnh khảnh kéo tấm rèm màu trắng lên.


Hạo Thiên vẫn đứng dưới đó, cô không nhìn rõ đôi mắt anh, không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng cơ hồ lại có thể nhìn rõ giọt nước mắt đang chầm chậm lăn xuống trên má anh.


Từng cơn gió không biết vô tình hay hữu ý lướt qua anh, chiếc áo khoác ngoài của anh khẽ lay động. Khung cảnh buồn và thê lương, đâu đây vang lên khúc nhạc Định mệnh ai oán.


Cô cắn môi, vội vã thả tấm rèm xuống.


Cầm điện thoại lên, ánh sáng từ màn hình làm nhòe đôi mắt cô.


"Alô...Nhật Long à..." Cô cố gắng không để giọng mình run rẩy "...Làm ơn giúp tôi..."


Thời gian trôi qua như hàng vạn thế kỉ.


Một chiếc BMW chầm chậm dừng lại nơi cổng Thánh Huy. Nhật Long bước ra, buồn bã nhìn tấm lưng Hạo Thiên như đã hóa băng.


Chiếc điện thoại từ tay cô, rơi xuống đất. Màn hình đột ngột bật sáng.


Hình ảnh một đôi nam nữ bên đồi hoa bồ công anh được ai đó đặt làm hình nền, chàng trai với chiếc má lúm đồng tiền bên má trái, cô gái ngồi bên cạnh hơi nheo mắt vì chói nắng, nhưng vẻ đẹp thánh thiện hiện lên vô cùng rõ rệt. Làm nền cho hai người là thảm cỏ mướt xanh, từng đóa bồ công anh nối đuôi nhau bay theo gió nhẹ.


Băng Hạ gục mặt xuống hai đầu gối.


Một lúc, nụ cười trên môi chàng trai trở nên nhạt nhòa, màn hình chầm chậm tối đen. Căn phòng trở về với màn đêm đen thăm thẳm.


...


Nắng ấm dịu dàng trải lên sân trường Thánh Huy màu vàng nhạt trong veo.


"Chúng ta lại sắp bước vào kì thi kết thúc học kì II. Các em chú ý ôn tập kĩ càng những bài sau..."


Thầy giáo Vật lý cầm cuốn sách đứng trên bục giảng, đánh dấu giúp học trò những bài căn bản.


Băng Hạ vô thức dùng bút chì khoanh tròn vào tiêu đề bài học. Một cơn gió thổi mạnh, tấm rèm cửa bay phần phật vào mặt cô. Hạ đặt bút xuống, đứng dậy buộc lại dây rèm cửa màu xanh rêu.


Chợt thấy.


Bên ngoài.


Hoa Bằng lăng đã sắp nở rồi.


Băng Hạ bất ngờ xin đổi chỗ. Cả lớp 10A3 nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc. Đã sắp hết năm học, chỉ còn vài tuần nữa là đến kì nghỉ, sang năm học mới sẽ đổi phòng học, có nhất thiết phải đổi chỗ vào lúc này không?


Cô chỉ mím môi không nói gì, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào cô giáo.


Giáo viên đành chấp thuận, để cho cô tự chọn chỗ ngồi. Hạ nhìn quanh lớp một lượt, sau đó xin phép được ngồi ở chiếc bàn thứ tư dãy ngoài cùng, cách chỗ của Hàn Phong một lối đi.


Bảo Vy không an lòng trộm nhìn cô, thầm thắc mắc có phải mình đã làm gì không phải để cô ấy không muốn ngồi cùng nữa hay không.


Băng Hạ ngồi xuống ghế.


Chỗ ngồi này, không còn nhìn thấy màu tím nhàn nhạt của cây Bằng lăng ngoài cửa sổ nữa rồi.


Tan học. Một bóng người tiến đến trước mặt cô, nở nụ cười tươi tắn.


"Đi cùng anh!"


Cô ngước lên "Đi đâu?"


"Có đi không?"


Cô nhìn anh, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, giống như trước mắt mình bây giờ chỉ là khoảng không vô hình, chứ không phải chàng hoàng tử tuyệt mĩ như trong tranh kia.


Hồi lâu.


Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho Bảo Vy. Sau đó đứng lên, khoác cặp lên vai.


"Đi!"


Băng Hạ để mặc bàn tay mình trong tay Hàn Phong để anh kéo đi.


Hàn Phong, tức là gió lạnh. Chẳng trách, bàn tay anh luôn mát mẻ, như cơn gió trời hiếm hoi của mùa hè thổi qua, phút chốc bay biến hết tất cả mồ hôi.


Còn tay ai đó, thì rất ấm. Giống như đốm lửa đỏ hồng, âm ỉ cháy từ bên trong, nhẹ nhàng và ân cần sưởi ấm cô giữa băng tuyết giá lạnh mùa đông.


Phong và Hạ đi xuống cầu thang, ngược chiều là một người đang đi lên.


Người đó nhìn anh và cô, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó biến mất. Băng Hạ cảm thấy nơi bàn tay hai người đang siết lấy nhau, có một ánh mắt đang ngưng đọng, và dính kết ở đấy.


Bàn tay đang mát lạnh, đột ngột trở nên buốt lạnh. Ngón tay giật giật không tự chủ.


Cô mất tự nhiên, cựa quậy rút tay ra khỏi tay Phong. Phong nhìn cô, trong ánh mắt hình như có lẫn một chút thất vọng, nhưng cô quay đi, tránh ánh mắt của anh, không muốn nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì trong đôi mắt ấy.


"Hạo Thiên, lâu quá không gặp!"


Phong cười với Thiên. Thiên nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, sau đó gật nhẹ đầu.


Phong quay sang hỏi Hạ. "Có đi không?"


Cô nhìn anh, nắm chặt bàn tay lại, gật nhẹ đầu. Giống như chú cún nhỏ sợ hãi, bị ép buộc phải chấp thuận, nhưng một nửa trong đó lại có cả sự kiên quyết.


Phong rất nhanh nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô đi qua người Thiên.


Khoảnh khắc cô lướt qua anh, mái tóc cô bay lên, màu áo đồng phục trắng tinh của trường Thánh Huy như đôi cánh thiên sứ trắng muốt vừa vô hình lại vừa hữu hình, thấp thoáng sau lưng cô.


Cái nắm tay nhanh như chớp đó, không thể qua được mắt anh.


Nơi cầu thang trơ trọi chỉ còn lại mình Thiên. Anh đứng lạc lõng giữa cầu thang, trước mắt hoàn toàn không còn nhìn thấy bậc thang tiếp theo nữa.


Truyện này được copy từ website:santruyen.com


"Muốn đưa em đi đâu?"


Băng Hạ nhẹ nhàng hỏi. Phong vẫn nắm tay cô kéo đi, không trả lời cũng không quay đầu lại. Hạ chợt cảm thấy, đối diện với tấm lưng anh thế này, cô lại cảm thấy dễ thở hơn so với việc đôi mắt màu xanh ngọc của anh cứ nhìn cô chăm chú.


Có lẽ anh đang không vui.


Cô cụp mắt xuống.


Phong đưa Hạ đến một tòa nhà khá lớn. Cánh cửa xoay bằng kính trong suốt phản chiếu hình ảnh hai người.


Anh rất tự nhiên, đưa cô bước vào bên trong. Sàn đá hoa cương màu cẩm thạch toát lên vẻ sang trọng, nhưng phảng phất chút lạnh lẽo.


Phong và Hạ bước vào một căn phòng rất rộng. Anh đóng cửa lại, đến lúc này mới chịu buông tay cô.


"Đây là...?"


Hạ ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Căn phòng với sàn làm bằng gỗ sáng bóng, tường được xây thô ráp xù xì để cách âm tốt, bên trên bục cao giống như sân khấu là rất nhiều nhạc cụ âm nhạc, còn bên dưới là những hàng ghế trống không, xếp ngay ngắn.


"Câu lạc bộ Âm nhạc Thành phố" Anh mỉm cười trả lời "Ngày trước bà anh là giáo viên dạy âm nhạc ở đây. Từ bé anh đã đến đây chơi rất nhiều lần."


Hạ bước từng bước về phía trước, trên sân khấu, ánh sáng màu vàng nhạt như mật ong, ngọt ngào lan tỏa.


Ánh mắt cô dừng ở cây Violin nằm bên cạnh chiếc Piano màu trắng.


Cầm lên.


"Em có thể chơi chứ?"


Cô hỏi anh, nhưng không nhìn anh.


Anh cũng không trả lời. Đưa cô đến đây mà không để cô chơi thì làm gì?


Ngón tay trỏ của Hạ miết dọc theo sợi dây đàn màu bạc, lóng lánh dưới ánh sáng đèn.


Cô đặt nó lên vai.


Khoảng khắc cây vĩ và dây đàn chuẩn bị tiếp xúc với nhau, trong đầu Băng Hạ xẹt qua một kí ức, nhanh như chớp.


Đôi mắt chứa những cảm xúc hỗn tạp vật lộn, rèm mi đen nhánh khẽ rung rung, cô từ từ hạ cây đàn xuống.


"Sao em không chơi?" Hàn Phong bước lên sân khấu, hỏi.


"Em không muốn chơi." Hàng mi cụp xuống che khuất đôi mắt, cô đặt cây đàn vào vị trí cũ, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên đó hồi lâu.


"Không sao cả, ở đây không có ai hết."


Phong mỉm cười.


"Không."


Cô nhắm mắt.


Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự hụt hẫng. Nhưng rất nhanh sau đó, anh hít một hơi, mỉm cười.


"Vậy để anh chơi cho em nghe."


Cô ngạc nhiên nhìn anh. Vẫn giữ nụ cười nhã nhặn như chàng hoàng tử lịch thiệp, anh tiến đến cây đàn Piano, từng bước chân nện xuống sàn gỗ những tiếng gãy gọn, cô đặc.


Anh ngồi xuống.


Mỉm cười nhìn cô, bàn tay lướt trên phím đàn trắng tinh.


Một điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên. Nơi sâu thẳm trong trái tim Băng Hạ đột ngột dội lên một thứ cảm xúc xao xuyến mãnh liệt. Cô nhìn anh, ánh mắt nửa hờ hững, nửa mê muội. Anh ngồi đó, linh hồn như đã phiêu du, mái tóc dưới ánh sáng như dệt nên từ muôn ngàn sợi tơ vàng lóng lánh. Chiếc áo trắng, cây đàn Dương cầm trắng, ánh mắt anh như lạnh lùng dửng dưng, nhưng cũng giống như ánh mắt ngây dại của chàng hoàng tử chìm đắm trong thứ cảm xúc lạ lùng.


Băng Hạ hít một hơi thật sâu, sóng mắt xao động, bàn tay cùng trái tim như đang run rẩy.


Là vì em đã hứa với một người, tiếng đàn của em sẽ chỉ dành cho người đó, sẽ mãi mãi thuộc về người đó, và chỉ mình người đó được nghe.


Băng Hạ nhắm mắt.


Cô vốn chưa từng trao cho anh thứ tình cảm nhiều hơn tình bạn, vậy mà, tại sao anh vẫn đối xử tốt với cô như thế?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Chiếc vé cuối cùng

Chiếc vé cuối cùng

Không phải là người đàn ông ngồi chòng chành trên bức tường kỷ niệm thơ dại.

26-06-2016
Mùa theo mùa đi mãi

Mùa theo mùa đi mãi

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nayTuổi nào ngồi hát mây bay ngang trờiTay măng trôi trên

23-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Em là để yêu

Em là để yêu

"Phụ nữ là để yêu chứ không phải để hiểu" - Shakespeare - *** Em sinh tháng 2. Anh

30-06-2016
Hẹn gặp lại em

Hẹn gặp lại em

Tùng vừa hoàn tất thủ tục mua vé tàu đi Huế. Những hành khách xếp hàng phía sau tiếp

27-06-2016

The Soda Pop