Old school Swatch Watches
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 66

↓↓

Lạnh đến đau lòng.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lạnh đến tê tái.


Do anh.


Thiên cười buồn. Nụ cười u uất nặng trĩu tâm tư khắc sâu vào khuôn mặt anh, vào màn đêm đen đầy buồn bã.


Quay lưng.


Trong thoáng chốc, nụ cười vụt tắt.


Những thứ gì đã qua sẽ không bao giờ có thể lấy lại.


Sẽ chẳng có tiếng đàn nào để tiếp bước cho anh chạy trốn khỏi thực tại.


Đối diện với thực tế đi nào.


Là người đã làm cho cô ấy đau khổ, anh không có tư cách để chạy trốn.


Không có tư cách. Không được phép.


Tay nắm cửa xe lành lạnh.


Không khí trong xe ấm áp hơn bên ngoài. Anh khởi động máy. Đèn pha của chiếc xe mạnh mẽ xé màn đêm ướt hơi sương xen lẫn tiếng thở dài não nề của cây cối, chầm chậm chuyển động.


Xuyên thấu qua lớp cửa kính trong suốt của chiếc Audi.


Tiếng đàn.


Là tiếng đàn anh vẫn hằng mong mỏi.


Đôi mắt sáng bừng lên. Một cách vội vã, anh đạp phanh.


Cánh cửa xe bật mở, Thiên lao ra.


Đêm.


Mát lạnh.


Từ xa, tiếng đàn da diết văng vẳng đến, thấm qua màn đêm bằng từng vần nhạc ướt át.


Xa, rất xa.


Đơn độc trên sân thượng có một bóng người. Xung quanh người ấy như có một vầng sáng hư ảo không chân thật.


Xa, xa lắm.


Chiếc váy trắng mỏng manh đáng thương nhảy múa trong gió đêm. Chiếc váy trắng như trong giấc mộng ngày nào.


Làn da trong suốt như ngọc thạch dưới ánh trăng dịu dàng nghiêng nghiêng.


Trên vai cô ấy, cây đàn Vĩ Cầm phiêu diêu.


Như được chỉ đường dẫn lối, xuyên qua không gian, ánh mắt anh ngưng đọng trên gương mặt người con gái ấy.


Tim ngừng đập.


Mạch máu dưới da phút chốc đột ngột hóa thành băng.


Chết lặng theo tiếng đàn.


"Là em...?"


Tiếng đàn của em thuộc về anh, và chỉ của mình anh thôi.


Cũng giống như trái tim và tình yêu của em, anh mãi mãi là người nắm giữ.


Chương 4 của bản Định mệnh.


Cho dù cả thế giới này có tin anh là ác quỷ và quay lưng lại với anh.


Em vẫn mài chờ anh, yêu anh, từng ngày, từng giờ.


Vậy nên, cho dù đã mất đi tất cả.


Hãy nhớ rằng, anh còn có em.


Mái tóc đen bay theo gió đêm, Băng Hạ nhắm mắt, linh hồn vút bay.


Romeo của em, có phải anh đã yêu em quá nhiều?


Trong khi em chưa làm gì cho anh cả.


Có phải em đã sai?


Hạo Thiên kinh ngạc, trái tim trong lồng ngực thắt lại.


Là cô ấy, chính là cô ấy!


Thân người anh lạnh toát, nỗi đau xâm chiếm cơ thể, lan tỏa đến tận từng ngón tay tê dại.


"Thịch..."


"Bản nhạc này...tên gì???"


Băng Hạ ngước lên trời, giọng nói nhạt nhòa trong gió.


"Định mệnh."


"Băng Hạ này!"


"Gì nữa?"


"Em....có biết chơi Violon không?"


Băng Hạ giật mình khựng lại, cô quay lại, hoài nghi nhìn anh.


"Không."


"......."


"Sao anh lại hỏi thế?"


"Không có gì" – Anh mỉm cười – "Vậy em có nghe tiếng đàn Violon vẫn văng vẳng trong học viện này mỗi tối không?"


"Không. Sao anh toàn hỏi những điều lạ lùng thế?"


"Trời ấm lên, anh sẽ bắt em đi học đàn để đàn cho anh nghe. Chứ cứ đi nghe lén vậy không tốt"


"Hạo Thiên, anh có biết người thường chơi đàn trong học viện mỗi đêm là ai không?"


"Là ai?"


"Là...." Cô dụi đầu vào ngực anh "Em không biết, em chỉ hỏi thế thôi."


Là nói dối....


Là cô nói dối anh.


Người chơi đàn trong học viện, thực ra là cô. Vậy mà cô một mực giấu giếm, không cho anh hay. Kể cả khi biết anh là thính giả âm thầm, cô vẫn giả vờ rằng mình không hề hay biết.


Từ lồng ngực trái dội lên cuồn cuộn cơn đau dữ dội.


Anh à, Romeo của em, chúng ta chỉ là những sinh linh bé nhỏ yếu đuối nằm trong trò chơi của Số Phận.


Chúng ta không thể chống lại bàn tay của kẻ ấy.


Romeo của em, chi bằng, chúng ta hãy chịu thua....


Sương đêm thấm ướt cây đàn.


Cây cối trong sân trường, cành lá xanh im lìm lắng nghe, lá cây nhẹ nhàng phản chiếu ánh trăng. Ánh sáng mềm mại chiếu lên mái tóc đen huyền, soi vào đáy mắt nồng nàn màu xám tro đầy tâm trạng.


Ánh sáng màu bạc tinh khôi nhày múa trên những dây đàn lấp lánh.


Trò đùa của Số Phận, sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, yêu nhau, và ở bên nhau.


Romeo của em, em sẽ giữ lại cho quá khứ của chúng ta những kỉ niệm ngọt ngào.


Tại sao....????!!!


Anh muốn gào lên.


Anh muốn gào thét lên thật to!


Tại sao??? Tại sao khi đã đến lúc biệt ly, em mới cho anh biết, em chính là người ấy?


Ánh trăng nhè nhẹ, nhè nhẹ nâng niu giọt nước vừa rơi xuống từ mắt anh.


Dừng lại thôi


Romeo của em


Cho em được trở về ngày xưa anh nhé


Ngày mà em chưa từng biết về anh


Ngày mà em chưa từng yêu anh


Ngày mà em chưa từng có những niềm đau nỗi nhớ mang tên anh ...


Kết cấu của một tình yêu không thể thiếu nước mắt


Và nỗi đau luôn là cốt lõi của nó


Yêu thương là vô hạn


Nhưng trái tim con người luôn có một giới hạn nhất định

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Chú Tư

Chú Tư

Nghe đến hai chữ SIDA chú Tư bỗng loạng choạng, chân tay run lẩy bẩy rồi ngã chúi

25-06-2016
Vợ xấu

Vợ xấu

Vậy là Sanh lấy vợ. Không ngờ anh lại có vợ sớm như thế, mới hai hai tuổi đầu

29-06-2016
Gọt giũa yêu thương

Gọt giũa yêu thương

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu xuất

29-06-2016
Ăn sáng trong vườn

Ăn sáng trong vườn

Cũng như hạnh phúc. Điều cốt lỗi để cảm nhận được nó không phải là cố gắng

24-06-2016
Chuyện tào lao

Chuyện tào lao

Chuyện thì nó cứ tào lao thế vậy. Chẳng nghĩ gì nhiều, viết lại thế thôi. Ôi cuộc

25-06-2016