XtGem Forum catalog
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 136 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 66

↓↓

Nhưng, tỉnh táo mà nói, bản thân cô cũng không có quyền trách ông ta. Sau 10 năm, tìm được lý do cái chết của cha mẹ, thực sự đã là công bằng hết mức với một người vốn đã chẳng có gì như cô.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Công bằng lắm rồi...


Vết thương này, suy cho cùng vẫn là cô đã cầm dao tự đâm vào tim mình.


Băng Hạ mở mắt nhìn lên trần nhà.


Ngủ, đây là cách để cô chạy trốn ư?


Quay mặt nhìn sang chiếc điện thoại nằm im lìm bên cạnh.


Hạo Thiên tránh mặt cô, đã 1 tuần nay.


Anh như bốc hơi đi mất, dù cố ý hay tình cờ, cô không tài nào bắt được bóng hình anh, dù chỉ là cái bóng đằng xa. Mặc dù anh vẫn đi học.


Cô không biết anh đang đeo lên mặt biểu cảm gì.


Lúc gần thì chỉ cách nhau một gang tấc, lúc xa lại xa cả vạn dặm.


Hạo Thiên, chẳng phải anh cũng đang chạy trốn ư?


...


Hàn Phong chờ Băng Hạ ở cửa.


Lúc cái bóng trắng của cô liêu xiêu bước qua, anh nhanh tay túm lấy.


Cô không cự tuyệt.


Hay đúng hơn là không còn sức để cự tuyệt.


"Em không sao chứ?"


Băng Hạ không đáp.


Mặt nước hồ trước mắt cô sóng sánh ánh nắng chiều tà.


"Nếu anh nghĩ là em không sao, thì là em không sao." Một lát, cô đáp trả câu hỏi của anh như rô bốt.


"Nhưng anh không nghĩ thế." Phong quay lại nhìn cô.


Cô nhìn anh, không đáp.


Anh thật đẹp. Sống mũi cao. Đôi mắt xanh. Tóc ánh tím.


Cô mệt mỏi cụp mắt xuống.


"Em vẫn sẽ yêu Hạo Thiên chứ?"


Ánh mắt Phong không còn trên người Hạ. Ánh nắng hoàng hôn buồn thảm trải xuống người anh.


Mặt nước hồ sóng sánh, sóng sánh.


"Anh thấy sao?" Cô nhướn mày. "Có thể chứ?"


"Chẳng có gì là không thể, chỉ cần em muốn."


Cổ họng anh bỏng rát.


Phải rồi, chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô hạnh phúc, thì cứ tiếp tục yêu Hạo Thiên cũng được.


Hơn nữa, bản thân nhìn thấy cô sống như không có linh hồn suốt mấy ngày qua cũng đã đủ đau lòng rồi.


"Phong này." Cô rứt mạnh một nhánh cỏ non "Anh có nghĩ con người, khi đã dám nỗ lực tìm ra sự thật, thì phải dám đối mặt với nó chứ, đúng không? Như thế mới xứng đáng với công sức mình bỏ ra."


"Con người không thể sống quá nguyên tắc. Em có thể chọn lối đi khác, nếu lối đi đã vạch sẵn ấy nhiều gai nhọn khiến em đau." Anh vẫn không nhìn cô, thân người bất động như pho tượng.


"Nếu trốn chạy mãi từ lối đi này sang lối đi khác, thì sao có thể đến đích. Chi bằng dẫm vào gai nhọn ngay lối đi đầu, đau một chút...."


"Em hoàn toàn có quyền được chọn lối đi cho mình, Băng Hạ." Hàn Phong quay lại nhìn cô "Lối đi nào không làm đau bản thân em, em hãy đi. Đừng lo lắng nó không đến đích. Chẳng may chưa đến đích mà bản thân đã mất máu quá nhiều thì sao?"


Cô im lặng, nhìn thẳng vào mắt anh. Đáy mắt tràn ngập sự chân thành.


Dưới ánh chiều tà.


Mặt nước hồ xao động rung rinh như tiếng người thiếu nữ cười khúc khích e thẹn.


Bàn tay nắm chặt lấy vai Băng Hạ.


Hàn Phong cúi người xuống.


Cúi xuống.


Thấp nữa.


Tiến đến gần môi Băng Hạ.


Một chút nữa thôi.


Nhẹ nhàng.


Khung cảnh mỏng manh như trong truyện cổ tích, vạn vật tĩnh lặng.


Dưới ánh chiều tà.


Băng Hạ quay mặt đi.


Tránh nụ hôn đó của anh.


Giấc mộng bừng tỉnh, anh khựng lại, đôi tay đặt trên vai cô hóa đá.


Con đường của cô, sẽ mãi mãi không có dấu chân của anh.


Anh buông tay ra.


Nụ cười nhạt thấp thoáng nơi khóe môi.


Ánh hoàng hôn đỏ như màu máu.


....


Cây đàn Vĩ Cầm lạnh tanh nằm im lìm trên mặt bàn.


Trốn chạy không phải là cách, Dương Băng Hạ, mày đã tìm ra con đường, thì phải dũng cảm bước đi trên con đường ấy.


Bàn tay vuốt nhẹ lên mặt đàn.


Ngày ấy, mẹ Khiết Bội cũng chơi cây đàn này.


Nước mắt rơi xuống.


Ba mẹ, là con không tốt. Ba mẹ hãy trừng phạt con đi...!


Là con hèn nhát, con không dám đối diện.


Mẹ à, có thể vẽ ra cho con một lối đi không?


Đứa con ngu muội này, không biết làm thế nào cho phải...!


Cô không lạnh lùng, không cứng rắn, không can đảm.


Cô chỉ là đứa con gái bình thường. Cô cũng cần được sự chở che, sự dẫn lối khi hoang mang lo lắng không biết đi về đâu.


Thế nhưng sao ông trời quá đỗi tàn nhẫn, để cô chới với giữa lòng biền lạnh ngắt không một vòng tay dang ra cứu vớt.


Không có lối đi nào tốt hơn lối đi ban đầu.


Nhẹ nhàng, Băng Hạ cầm cây đàn lên.


Nước mắt vẫn chưa khô nơi bờ mi.


Bản nhạc Định mệnh có 4 chương.


Em đã chơi cho anh nghe 3 chương đầu.


Còn chương cuối.


Hạo Thiên, một lần và mãi mãi.


Anh, sẽ là người duy nhất được nghe nó.


Tiếng đàn của em sẽ mãi thuộc về anh, và chỉ một mình anh thôi.


Chỉ của mình anh thôi.


Gió Xuân mát mẻ.


Hạo Thiên tựa người vào chiếc Audi màu bạc, hòa vào làm một cùng màn đêm đen ẩm mùi sương. Trút hơi thở dài, anh ở đây đã lâu lắm rồi, chờ đợi một tiếng đàn của ai đó mình đã từng nghe trong những tháng ngày xưa cũ.


Cây cối rùng mình, rỉ tai nhau câu chuyện cổ tích không đầu cuối.


Vẫn biết thứ gì đã qua sẽ không thể lấy lại, nhưng một niềm thương nhớ hoang đường vẫn mong mỏi quanh đây sẽ vang lên tiếng đàn mang theo cảm xúc da diết để xoa dịu trái tim.


Cổng sắt đen của học viện Thánh Huy nằm sừng sững lạnh lùng.


Hạo Thiên chậm rãi, từng bước, từng bước tiến đến cánh cổng.


Giơ tay.


Chạm nhẹ.


Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa nơi đầu ngón tay.


Hoang mang.


Người con gái anh yêu, mạng sống và trái tim của anh, nằm bên trong kia, cũng lạnh lẽo như thế.


Lạnh đến đáng thương.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Gái già

Gái già

Kim ngồi phịch xuống giường sau khi đi dự đám cưới của một người bạn cùng phòng.

30-06-2016
Ba không phải là má

Ba không phải là má

Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho

30-06-2016
Mảnh vỡ thủy tinh

Mảnh vỡ thủy tinh

Vịt đập vỡ chiếc cốc. Những mảnh vỡ bắn khắp sàn nhà.Và, cũng theo cách Jin tự

29-06-2016
Mộ gió

Mộ gió

Và nếu mỗi lần đau là một giọt nước, một hạt cát thì chị thành sông, thành đồi

27-06-2016
Những cơn mưa rửa lá

Những cơn mưa rửa lá

Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết

24-06-2016
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương