Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 52

↓↓

"Cậu...cậu dám đánh tôi!" Vy đứng dậy, lia tay định tát trả lại Hạ. Cô đưa tay giữ lấy cổ tay Vy không mất quá nhiều công sức. Cô siết mạnh tay Vy, sau đó buông ra và đẩy ngã Vy xuống sàn.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


*BỐP*


Một cái tát nữa bên má còn lại.


"Dương Băng Hạ!" Vy hét lên đầy uất ức, nhưng hễ cô đứng dậy lao đến thì Hạ lại đẩy cho cô ngã xuống sàn đau điếng.


*BỐP*


"Đã tỉnh lại chưa?"


Vy tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng rớm nước, cùng với hai bên má đỏ ửng lên trông vô cùng thảm hại.


"Cậu muốn có sức đánh tớ, thì hãy nghỉ ngơi và tự chăm sóc cho tốt vào!"


Hạ lớn tiếng quát. Cô bước nhanh qua Vy và ra ngoài cửa.


*RẦM*


Vy đưa tay ôm lấy bên má vừa bị người bạn thân đánh, thân người tiều tụy xanh xao từ từ đổ xuống mặt đất. Cô ngồi thu mình lại một góc, đưa tay ôm lấy hai đầu gối. nước mắt từ đâu lại chảy ra.


Vy gục mặt xuống, bờ vai run lên từng hồi.


"...Ba ơi...!"


Con mèo lông trắng nhẹ nhàng bước ra khỏi khe cửa, đôi mắt hai màu nhìn Vy như cảm thông nhưng cũng giống trách móc. Cô ngồi gục đầu xuống hai đầu gối, bờ vai run run, dưới sàn nhà chỗ cô ngồi thỉnh thoảng vang lên tiếng "tách, tách"


Như tiếng giọt nước rơi xuống và vỡ tan.


...


Băng Hạ đi nhanh trên đường, như đang trốn tránh điều gì đó ở nơi mình vừa bước ra. Bàn tay vừa đánh cô bạn thân vẫn còn hơi rát, chắc chắn đôi má của Vy còn rát hơn nhiều.


Hạ nắm chặt tay lại, cắn môi rảo bước nhanh trên con phố đông người.


Thực lòng mà nói, cô nào có muốn phải ra tay. Nhìn khuôn mặt và bộ dạng của Vy, cô đã xót xa lắm rồi, để giơ được tay lên và tát Vy, trong lòng cô cũng như có cái gì đó đang cào xé không ngừng. Nó thôi thúc cô phải cúi xuống đỡ bạn, nhưng lòng kiêu ngạo đã chẳng cho cô làm việc đó. Chính Vy mới là người sai, cho dù cô ấy có buộc tội cô là bất hiếu, hay vô cảm cô cũng chẳng màng, có điều là bạn thân bao nhiêu năm, tình cảm chẳng có thứ gì có thể sánh bằng, đến lúc nóng giận cũng có thể thốt ra những lời làm đau lòng người như thế...


"Băng Hạ! vốn dĩ trước giờ cậu vẫn là loại gái rẻ tiền thế đấy à?"


Hạ thở hắt, nhắm mắt lại.


...Quả thực là cần cô đánh cho tỉnh lại đây mà.


Sờ tay vào túi áo, Hạ lấy ra chiếc điện thoại.


[Alô?]


"Nhật Long, tôi Băng Hạ đây."


[Có chuyện gì thế?]


"Bảo Vy đang không được ổn lắm. Anh đến giúp cậu ấy giùm tôi"


[Không ổn ư? Cô ấy bị làm sao?]


Khỏi cần nhìn cũng biết mặt Long gần biến sắc. mấy ngày hôm nay anh lo cho Vy mất ăn mất ngủ, hôm nào cũng gọi điện hỏi tình trạng của cậu ấy như thế nào, có tiến triển hơn chưa. Anh ta mà biết cô vừa làm gì Vy, không biết chừng sẽ xé xác cô ra mất.


"Anh đến mau đi."


[...Tút tút tút...]


Chiếc điện thoại được trả lại túi áo, Hạ thở nhẹ, trong lòng có an tâm hơn một chút. Bảo Vy những lúc như thế này vẫn có được một người tốt như thế luôn bên cạnh, khiến Hạ mừng thay.


Ánh đèn đường vàng vọt rải đều trên con đường trải nhựa, từng hạt mưa phùn lất phất bay gợi cảm giác giá lạnh tê tái giữa đêm đông phút chốc trở nên tĩnh lặng.


"Băng Hạ, từ giờ, con sẽ là chị của Bảo Vy, hai đứa phải thương yêu nhau đấy nhé!"


Hạt mưa lóng lánh đậu trên mái tóc như những viên trân châu nhỏ xíu trong suốt.


Đánh em, cũng như đang đánh vào chính trái tim của chị.


...


Ánh đèn xanh đột ngột chuyển sang đỏ, Hạ bình thản đứng dựa người vào cột đèn giao thông đợi. bước đến và dừng lại bên cạnh cô là một bà lão lưng đã hơi còng, mái tóc bạc phơ giấu trong chiếc mũ len được đan tay cầu kì và kiểu cách. Làn da trắng như sáp, dưới ánh đèn đường cũng ngả vàng, bà cầm trên tay cây gậy bóng loáng chống xuống đất.


Không hiểu sao, Hạ bỗng cảm thấy người bà lão này như tỏa ra một sự cao quý sang trọng lạ thường, dẫu trên người chẳng có lấy một thứ trang sức hay một thứ gì đặc biệt để chứng tỏ bà là quý tộc hoặc là một cái gì đại loại thế.


Đèn chuyển sang màu xanh, Hạ thôi nhìn bà lão, đứng thẳng dậy và chuẩn bị sang đường.


"Này cô gái..."


Hạ quay lại, bà lão đang nhìn cô mỉm cười phúc hậu.


"Bà gọi cháu ạ?"


"Mắt ta đã kém lắm rồi, cháu có thể làm ơn đưa ta sang đường được chứ?"


Hạ không một giây suy nghĩ, tiến lại và đỡ lấy tay bà.


Con đường không quá đông đúc xe cộ nên cũng chẳng có khó khăn gì cho việc đưa bà lão qua đường. Có điều, Hạ lại cảm thấy ở bà một điều kì lạ nữa khi đưa bà ta đi. Bước chân của bà lão rất vững chãi và nhanh nhạy, thậm chí còn bước nhanh hơn cả Hạ, cô nhíu mày nghi hoặc rằng bà ta thực ra dư sức qua được chứ chẳng cần thiết phải nhờ cô hay bất kì người trẻ nào khác.


Bước chân lên vỉa hè, bà lão cười tươi nhìn Hạ đầy cảm kích, cô gật nhẹ đầu quay lưng bước đi. Thôi thì miễn là đã làm tròn trách nhiệm, việc bà ấy thực ra có cần sự giúp đỡ hay không cũng là việc của bà ấy, cô cũng chẳng cần thiết phải quá quan tâm để làm gì. Một số người già thỉnh thoảng vẫn ỷ lại vào những người trẻ, vì họ không muốn phải làm một mình cô đơn chăng?


Một chiếc Mercedes đen bóng như ánh lên sắc vàng chói dưới ánh đèn đường, đỗ xịch lại ngay đằng sau bà lão đang nhìn về phía Băng Hạ đến khi khuất bóng.


Cánh cửa bật mở, một người đàn ông to cao mặc comple đen cùng cặp kính màu đen bước ra, cúi đầu.


"Lão phu nhân."


Bà lão quay mặt lại, khuôn mặt đanh lạnh nhanh nhẹn bước vào chiếc xe hơi.


"Cô gái đó là ai thế ạ?" Người đàn ông ngồi vào xe sau bà lão phu nhân, cất giọng ồm ồm.


"Ta không biết."


"..."


"...Nhưng mắt cô ta màu xám. Rất quen."


Chiếc xe lao vụt đi, biến mất nhanh gọn sau ngã tư đường.


Phía sau cặp kính lão khiến những người già tưởng chừng như lẩm cẩm thêm ấy, là đôi mắt màu xanh ngọc bích nhàn nhạt đầy vẻ tinh anh khác thường.


...


Vặn chốt, mở cửa. Đèn trong nhà vẫn sáng. Hạ hít một hơi rồi bước vào, thân người cô như mang theo hơi lạnh của cả mùa đông khiến căn phòng cũng lạnh theo.


Cái cô nhìn về đầu tiên, đó là phòng ngủ. Cánh cửa không đóng, chỉ khép hờ. Cô đặt túi đồ vừa mua xuống bàn rồi lặng lẽ tiến lại gần.


Bảo Vy đang nằm ngủ, tấm chăn màu hồng nhạt ôm lấy thân người mỏng manh nhỏ nhắn. Hai bên má còn hằn nguyên dấu bạt tai đỏ ửng, Hạ cắn môi, trong lòng bỗng trào lên không ngừng cảm giác hối hận.


"Hai người đánh nhau đấy à?"


Long ngồi bên mép giường, nhìn Hạ bằng ánh mắt phẳng lặng bình thản. chắc chắn anh đã thấy vết tát trên mặt Vy, nhưng không hề tỏ ra giận dữ.


"Không. Là em đánh cậu ấy."


Long nhìn Vy, trên má loang lổ những vệt nước mắt khô cứng. đương nhiên anh cũng cảm thấy xót xa, thế nhưng Hạ và Vy thân thiết đến thế, đánh nhau được cũng phải có lý do.


Hơn nữa, cả hai đều đã rơi vào hoàn cảnh bế tắc và đáng thương. Anh chẳng có tư cách và quyền gì để nổi giận với Hạ.


"Muộn rồi, anh về đây. Chăm sóc Vy cẩn thận nhé." Long đứng dậy "Cho dù có chuyện gì cũng hãy nhớ rằng mình đã từng yêu thương nhau như thế nào."


Hạ im lặng, nhắm mắt quay đi. Long tiến đến gần, vuốt nhẹ lên gò má của Vy.


"Anh về nhé, em ngủ ngon."


Anh cúi xuống, đặt lên trán Vy một nụ hôn nhẹ.


Mưa...ngoài cửa vẫn lất phất bay.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Giận hờn con gái

Giận hờn con gái

  Hai đứa cãi nhau. Một trận chiến bùng nổ. Đôi bên lời qua tiếng lại, con trai to

29-06-2016
Huế của tháng ba

Huế của tháng ba

Trong tôi tháng ba là tháng của mùa nhớ, dẫu kí ức của tôi đã từ lâu thuộc về mùa

26-06-2016
Ngày mai em lên xe hoa

Ngày mai em lên xe hoa

Em đã lìa xa anh theo cách của em. Em đã lìa xa anh bằng cách chọn một thành phố khác, em

26-06-2016
Cà phê đắng hay ngọt?

Cà phê đắng hay ngọt?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục... *** Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong

24-06-2016
Nhưng tôi không yêu em...

Nhưng tôi không yêu em...

Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn

29-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016

Polly po-cket