XtGem Forum catalog
Yêu như mày khổ quá Tam ơi

Yêu như mày khổ quá Tam ơi


Tác giả:
Đăng ngày: 26-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Yêu như mày khổ quá Tam ơi

↓↓
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


Cuộc sống là một chuỗi những bất ngờ. Cô gái ấy nhận ra người mình yêu thật sự và cũng mất đi người mình yêu thật sự trong cùng một ngày. Một ngày tháng 11........


***


- Mày đang làm gì thế?

bạn đang xem “Yêu như mày khổ quá Tam ơi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tao viết truyện.


- Cái gì. Mày viết truyện á? -  Nhỏ bạn cười hô hố trước sự đau khổ của tôi. Nhỏ ý con gái gì mà vô duyên.


- Ờ, tao đang viết truyện đấy. -  Tôi cũng trả lời vẻ bất cần đời.


- Thế mày đang viết cái gì?


- Viết về mày đấy.


- Viết về tao? -  Nhỏ bạn lại tặng cho tôi một tràng cười chảy cả nước miếng. Nhỏ này không những vô duyên mà còn bẩn dễ sợ.


Nhưng rồi hai đứa im bặt nhìn nhau.


- Đúng rồi, tao có duy nhất một chuyện để mày viết? Ừ, viết đi tao đọc.


Tôi nhìn cái cười gượng của nhỏ bạn mà ứa nước mắt. Gần 30 tuổi đầu rồi mà không quên đi những chuyện đáng quên.





Nhỏ bạn ấy tên Tam, cái tên chẳng giống ai mà bản thân nhỏ cũng không giống ai. Tính ra nhỏ cũng chỉ là một con bé 16 tuổi bình thường, khỏe rơn rồi đột nhiên cái lăn đùng ra ốm. Và cuộc đời nhỏ sẽ không như hôm nay, nếu không phải do tôi. Mà chuyện của nhỏ, nếu kể phải kể có đầu có cuối.


Tôi học chung với nhỏ Tam từ tận hồi lớp 3, chẳng chơi với nhau cho đến lớp 6, lân la làm quen thế nào rồi từ đấy chơi thân, học chung cho tới khi lên cấp 3 vẫn dính lấy nhau. Tôi với nhỏ, nói chuyện vốn chẳng bao giờ ăn nhập, mỗi đứa một chủ để. Ví như tôi luôn nói với nhỏ về những anh chàng trong trường thì ngược lại nhỏ sẽ nói với tôi về phim ảnh. Mặc kệ thế, lần này tôi vẫn thao thao bất tuyệt với nhỏ về anh – người mà tôi vô tình thấy khi đi uống nước. Một tên bốn mắt như trong những câu chuyện tình của tuổi học trò. Anh chàng bốn mắt này cũng vậy. Nói dài, nói mãi cuối cùng tôi cũng rủ được nhỏ đi uống nước cùng để chỉ cho nhỏ thấy mặt anh. Để nhỏ biết là con mắt của tôi tinh tường như thế nào. Nhỏ miễn cưỡng đi theo, trong khi tôi tranh thủ uống nước và nhìn anh thì nhỏ lại nhìn tôi, phải hếch mặt ra dấu mãi nhỏ mới nhìn lên cái người ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 2 của khu học sinh lớp 11. Với một đứa như tôi thì hình ảnh ấy lãng mạn biết bao, áo đồng phục trắng cài hở hai cúc trên cùng, cái dáng ngồi cũng đầy phong cách.


- Đó, mày thấy không? Ngồi cũng đẹp nữa: một chân chống, một chân duỗi, mắt nhìn xa xăm. Tôi vừa đập vai nhỏ vừa cười khúc khích sung sướng. Thế mà nhỏ Tam đó gật gù dội nguyên gáo nước lạnh.


- Tao thấy cận có vẻ nặng, không biết nhìn xa xăm tới đâu? Nói rồi nhỏ phá lên cười và bỏ đi trước. Kệ nhỏ cứ đi, dù thế nào thì tôi vẫn phải tận dụng hết khoảng thời gian ra chơi ít ỏi ấy để ngắm cho thỏa.


Đúng là có duyên, thường thì lịch học của khổi 10 chúng tôi với khối 11 và 12 sẽ bị chệch nhau từ 1 đến 2 tiết. Vậy mà đột nhiên đổi lịch thế là có thể về cùng nhau. Cả ba khối tập trung trực chiến trong tư thế sẵn sàng chỉ đợi bác bảo vệ mở cổng là lao như tên ra ngoài. Hôm nay khác, tôi chẳng muốn bác bảo vệ mở cổng bởi anh – 4 mắt của tôi đang ở đó, đối diện tôi cách khoảng 500m theo như lời nhỏ Tam. Nó thắc mắc sao tôi có thể tia thấy trong cả đàn học sinh lúc nhúc như thế. Thật tình, lối miêu tả trần trụi của nhỏ Tam nhiều lúc làm tôi liên tưởng lung tung mà phát sợ. Kệ, tôi vẫn cứ nhìn và lần này, nhỏ cũng nhìn – cái nhìn lạ nhất mà tôi từng thấy từ đôi mắt của nhỏ. Chiếu theo cái ánh mắt ấy tôi biết nhỏ đang nhìn ai, một người bạn của 4 mắt.Một tên...có nụ cười đẹp mê hồn. Tôi thì lại không thích cái vẻ công tử quá ấy chải chuốt từ đầu đến chân, cái kiểu tóc ẻo lả, ăn mặc thì... thật ra là đẹp, riêng điều này thì tôi phải công bằng mà nói rằng cái tên ấy mặc đẹp bằng 4 mắt. Tôi kết lại một câu với nhỏ: người đẹp mặc gì cũng đẹp. Nhỏ chỉ tủm tỉm rồi phóng xe đi, đến lạ cơ mà tôi là hí hửng nhất vì từ nay có đồng mình để đàm đạo.


Ngày hôm sau, nhỏ bẽn lẽn như con gái sắp về nhà chồng ngỏ lời nhờ tôi điều tra cái tên hoàng tử kia. Tất nhiên, hội trưởng hội soi giai đẹp như tôi không gặp khó khăn trong việc điều tra lí lịch một phần tử nào "đẹp"trong trường này. Mà nhất là phần tử đặc biệt như cái tên hoàng tử ấy, một kẻ sôi nổi chứ chẳng thầm lặng như 4 mắt của tôi. Tên Hoàng Quân ,hóa ra hắn là dân thành phố, vì một vài lí do nào đó mà bị tống về quê học và ở với ông bà, cũng bốn mắt, da trắng, dáng đẹp, ăn mặc có "gu"cá tính riêng, thành tích học tập cũng không tồi. Nói chung, một đối tượng hoàn hảo. Tôi kết lại vấn đề với nhỏ Tam: mày không theo kịp đâu.


Nhỏ chẳng phản ứng gì chỉ nhìn tôi cười. Báo cáo tình hình xong, tôi tranh thủ nói với nhỏ về 4 mắt của mình. Chẳng biết nhỏ có nghe không nhưng mắt thì nhìn ra cửa sổ kiểu mơ màng mà đầu thì vẫn gật đều đều theo câu chuyện.


Cuộc đời là sự tình cờ hay sắp đặt của số phận. Sân tập thể chất của trường là một bãi cát rộng ngay sau khu phòng học của khối 10. Thật ra thì đó là một phương tiện tuyệt với hỗ trợ những cô nhóc lớp 10 tăm tia các anh khối trên. Phòng học của lớp tôi là trung tâm của sân tập, từ đây có thể nhìn bao quát nhất, nhìn cận cảnh nhất cái sân ấy. Lần đầu tiên thấy nhỏ Tâm lơ là học nhìn ra cửa sổ, có hôm mải nhìn đến nỗi không biết là đã hết giờ. Tôi nhẹ nhàng đến bên, nhìn theo hướng mắt của nhỏ. xuýt nữa thì tôi hét lên. Dưới sân tập là 4 mắt – và cái tên hoàng tử kia, hết giờ tập nhưng vẫn ngồi nói chuyện. Cái cách hai tên đó ngồi, tưởng tượng xem, giữa một bãi cỏ xanh mượt, trước mặt là đám lau trắng đung đưa, hai tên đó ngồi nhìn ra xa, hai tay chống ra sau, chân duỗi ra trước, vắt lên nhau một cách điệu nghệ. Đã vậy, không biết nói chuyện gì mà cười tươi như tỏa nắng vậy. Nhỏ Tam vẫn nhìn chăm chú, tay vẽ một cách điêu luyện. Tờ a4 trắng vô dụng trở thành một bức tranh mơ ước của tôi. Nhỏ vẽ lại 4 mắt và tên hoàng tử đó. Vẽ bút chì thôi mà đẹp dữ, tôi chiếm dụng làm của riêng.


Tôi lôi nhỏ về với thực tại, thấy nhỏ có vẻ lúng túng cũng tội tội. Ngày hôm ấy cũng là ngày đặc biệt đã thay đổi cuộc đời cả hai chúng tôi. Đang học, nhỏ Tam đột nhiên ôm đầu kêu đau dữ dội. Tôi vội sốc nhỏ lên lưng, cõng tới phòng y tế. Nói là cõng nhưng thực ra là tôi kéo lê nhỏ theo cái lưng của mình. Đáng ghét là đi tới giữa sân trường, có lớp khối trên đang học mà không ai giúp chỉ thấy mấy tên mắc dịch hò hét cổ vũ, đám còn lại thì giương mắt nhìn theo vẻ ảm đạm chia buồn. Thật tình... rồi cũng đến phòng y tế nó nằm ở một chỗ không thể trùng hợp hơn – ngay sát phòng học của 4 mắt và tên hoàng tử đó. Điều gì đến cũng đến ,người chạy ra giúp chúng tôi là tên hoàng tử. Không phải bốn mắt của tôi. Nghĩ cũng hơi có lỗi, nhưng lúc ấy tôi đã hi vọng giá người chạy ra giúp là 4 mắt thì tốt biết mấy. Tôi ôm nhỏ Tam đang giãy dụa rồi bật khóc theo, cái tên ấy cũng lúng túng không biết làm gì. Phải đợi cô giáo yêu cầu mới cõng Tam chạy đi tìm bác sĩ. May cho hắn là nhà bác sĩ ngay đối diện cổng trường, nhưng từ phòng y tế mà ra tới cổng trường cũng không gần. Chắc lúc ấy đau lắm nên nhỏ Tam mới làm thế, sau khi để nhỏ nằm xuống giường thì tôi không còn nhận ra người được gọi là hoàng tử ấy nữa, nếu không phải trong hoàn cảnh ấy có lẽ tôi đã không nhịn được mà phá lên cười. Nhìn tên đó lúc ấy như một thằng lang thang, đầu tóc thì bị nhỏ Tam vò cho rối bù xù, áo sống thì xộc xệch, đứt cúc, trên mặt cũng có mấy vết cào đang rỉ máu. Kể cũng tội.


Sau hôm đó, nhỏ Tam nằm viện 2 tuần mới trở lại học. Và trở thành cô gái nổi tiếng nhất trường. Lí do đơn giản là ai cũng biết nhỏ được hotboy của trường cõng trên lưng. Tất nhiên, không ai biết sự thật lúc ấy thế nào nhưng tất cả đều thêu dệt lên cùng một câu chuyện lãng mạn như trong phim với viễn cảnh chàng cõng nàng thong dong trên đường. Tôi thì chỉ có thể cười và cười mỗi khi được hỏi chuyện lúc ấy ra sao và thế nào? Tất nhiên, tôi nghĩ đó sẽ mãi mãi là bí mật.


Khi được tôi kể lại mọi chuyện thì chính nhỏ Tam cũng ngạc nhiên, rối rít đủ thứ, nào là giờ phải làm sao, có khi nào anh ghét tao vì chuyện đó không? thế thì làm sao làm bạn được.. Tôi stop những thắc mắc của nhỏ bằng một lời khuyên hữu ích: mua quà tới nhà tên đó cảm ơn.


Rồi thì... sau vụ đó. Chúng tôi quen nhau, 4 chúng tôi.





Buổi gặp đầu tiên là ở nơi định mệnh ấy: khu uống nước. Thế nào mà cả 4 lại đứng gãi đầu gãi tai cạnh cái bình nước ấy rồi nhìn nhau cười trừ. Nhỏ Tam hôm nay mạnh dạn đến lạ, nhỏ nhanh chóng bắt chuyện với tên hoàng tử còn tôi thì lúng túng như ngậm hột thị. Và kết thúc cuộc gặp trong tiếc nuối vì chẳng nói được gì. Từ hôm đó, 4 chúng tôi đợi nhau để cùng tan học. Tôi – bằng năng lực của mình cuối cùng cũng xin được một cái ảnh chụp kiểu Hàn quốc của 4 mắt, cái ảnh hồi lớp 6 mà dễ thương lắm, đẹp từ nhỏ. Chỉ buồn là, tôi về cùng đường với tên hoàng tử, còn 4 mắt lại về cùng đường với nhỏ Tam. Có lẽ cũng vì thế mà hai người đó nhanh chóng trở nên thân thiết, có những khi tôi thoáng buồn khi thấy 4 mắt đợi nhỏ Tam rồi cùng về, cả hai cười đùa vui vẻ nhưng cũng tốt bởi khi tôi lấy hết can đảm viết thư thì nhỏ Tam chính là con bồ câu tin cậy nhất. Tôi viết một bức tâm thứ dài tới 3 trang.


Hôm sau rồi hôm sau nữa đều rất hí hửng chờ thư hồi âm nhưng tuyệt nhiên không, lần nào tới lớp thấy cái vẻ hớn hở của tôi nhỏ Tam cũng cười gượng lắc đầu. Rồi tôi bắt đầu khó chịu mỗi khi nhỏ nhắc đến 4 mắt hay tên hoàng tử của nhỏ. Cứ như thế, chúng tôi xa nhau một thời gian. Tôi rủ hoàng tử về trước mà không đợi 4 mắt và nhỏ Tam, cũng bỏ luôn thói quen đi uống nước và dùng nước uống rửa tay để kéo dài thời gian ngắm nhìn mơ mộng. Rồi thì tôi nhận được thư hồi âm với vỏn vẹn hai dòng: "Làm bạn chẳng phải tốt hơn sao. Chúng ta sẽ mãi vui vẻ như bây giờ. Đừng phá hỏng nó chỉ vì những điều ở phía trước chưa được xác định rõ ràng."


Buổi học ấy, tôi bùng để đi khắp trường tìm nhỏ Tam. Lần đầu tiên nhỏ bỏ tiết như thế. Cuối cùng cũng tìm thấy, ngồi khóc ở gốc cây si gần sân tập. Thật không nhịn được cười, đang cua trai và chọn ngay gốc cây si ngồi khóc. Bỏ nguyên tiết ấy, chúng tôi lần đầu tiên ngồi nói chuyện nghiêm túc như những người phụ nữ trưởng thành. Hóa ra nhỏ cũng học tôi tỏ tình và câu trả lời của nhỏ còn buồn gấp trăm lần của tôi: Anh có người yêu rồi. Lần đầu rung động của nhỏ vậy là tiêu tan.


Tôi nghĩ vậy khi khuyên nhỏ nhưng lại không ngờ được nó không thể tan, ngay cả khi chúng tôi đã trải qua những đau đớn nhất định. Nhỏ nói với tôi, vẫn kiên quyết tới cùng. Thật không ngờ một con bé như nhỏ Tam lại có cái quyết tâm động trời ấy, vậy là nhỏ quyết định "đánh đồn có địch".


Tôi vốn đã không ưa tên hoàng tử ấy và tôi biết mình đúng khi hắn không hề rõ ràng trong chuyện với nhỏ Tam. Hai người đó cứ như vậy, quan tâm nhau vừa đủ, giận dỗi, trách móc nhau cũng vừa đủ. Chẳng phải yêu nhưng là cái gì đó đặc biệt hơn tình bạn. Tôi với 4 mắt thì vẫn vậy, có thỏa mái hơn trong việc nói chuyện nhưng với tôi như thế không đủ. Nhiều lúc tôi ghen tị với nhỏ Tam, ước gì tôi được như nhỏ. Nhỏ thương tên hoàng tử đó lắm, làm bánh cũng mang lên tận nhà cho ăn viết thư động viên vì lo hắn ở cùng cô chú sẽ không được thỏa mái, lo hắn không được tự do, lo hắn phải chịu khổ.


Điều ấy không lạ, điều lạ là sau khi nhỏ tỏ tình với tên hoàng tử thì mối quan hệ của 4 chúng tôi giống như một vết nứt. 4 mắt tách ra khỏi nhóm, vẫn nói chuyện như những người bạn nhưng chúng tôi không bao giờ còn đi cùng nhau, không còn những buổi gặp vào giờ ra chơi, không còn những tiếng cười đùa trên sân tập. Tất cả kết thúc. Tôi cũng biết được tin 4 mắt và hoàng tử không còn chơi thân với nhau, thậm chí không hề nói chuyện trên lớp.


Tôi vẫn thầm quan tâm và theo dõi 4 mắt nhưng đã không còn cuồng nhiệt như ngày mới bắt đầu nữa. Cảm nắng của tuổi học trò, với tôi chỉ vậy thôi. Nhưng với nhỏ Tam thì không.Sau lần thấy hoàng tử đèo người yêu, ôm nhau cười nói hạnh phúc thì nhỏ ốm. Ngay lúc ấy, mắt nhỏ vẫn ráo hoảnh và tỉnh bơ, lại còn cười nói rôm rả hơn bình thường. Lần ốm thứ 2 này, người cõng nhỏ là 4 mắt. Tôi vốn nghĩ là trùng hợp khi tôi dù cố găng thế nào cũng không thể thấy 4 mắt sau mỗi buổi tan học và nhỏ Tam cũng không còn về cùng tôi. Cho đến khi người ta kể cho tôi là 4 mắt đã khóc, đã lo lắng như thế nào khi cõng nhỏ đi bác sĩ, đã nắm chặt tay nhỏ khi nhỏ giãy dụa đau đớn. Đã an ủi nhỏ bằng cái giọng trầm ấm run run: Bình tĩnh đi em. bình tĩnh đi.


Hóa ra, sau mỗi buổi tan học thì hai người đó chờ nhau cùng về. Đó là lí do tôi không đến thăm nhỏ Tam, sau ấy cũng không nói chuyện. Với cả 2 người. Rồi đột nhiên nhỏ lên tìm tôi vào một buổi muộn, nhỏ đi cùng mẹ, muốn tôi đến nhà 4 mắt cùng nhỏ để cảm ơn. Dù giận lắm nhưng khi nghe tới việc được biết nhà 4 mắt, tôi quên hết mà đồng ý đi cùng.


Tới nhà 4 mắt, nhỏ nhất quyết không chịu vào, người run cầm cập. 4 mắt đi tới hai chúng tôi.


- Em sao thế? Vào nhà đi.


- Em không vào đâu. Em xin lỗi.


- Sao thế?


- Em sợ.


- Sợ gì cơ.


- Nhà anh... nhiều quan tài. Em sợ lắm.


4 mắt cười lớn.


- Haha, sợ gì chứ. Hồi bé anh chui vào ý chơi chốn tìm. Vui lắm. Có hôm ngủ quên, bà anh tìm mãi mới thấy.


- Èo, chui vào trong ý á.


- Ừm... thích lắm, muốn thử không?


- Không, em chịu thôi.


- Hihi, thôi hai đứa vào đi.


Hôm ấy nói chuyện vui hết xẩy, người lớn nói chuyện với người lớn, trẻ con bàn chuyện trẻ con. Nhờ thế mà tôi biết 4 mắt giỏi nấu ăn, cả 3 được trận cười vỡ bụng vì 4 mắt trêu nhỏ Tam chuyện nấu nướng.


- Anh nhìn Tam, tin là em giỏi nấu ăn. Nhưng không biết công thức up mì và luộc trứng của em là gì?


- Hứ, em nấu ăn hơi bị ngon. Mày nhỉ. Nhỏ Tam tìm tôi làm đồng mình.


- Ừ, tao thấy món mì tôm lần trước hơi nhũn.


Tôi hùa vào với 4 mắt.


Lúc về, nhỏ Tam thủ thỉ hỏi tôi.


- Vui không?


- Cũng vui. Tôi vờ vịt giả đò còn giận.


- Còn giận tao hả?


- Hơi đâu giận.


- Anh bốn mắt đáng thương lắm. Cái thư đồng cảm của tao, lẽ ra phải gửi cho anh ấy mới đúng người. Gửi cho Hoàng Quân, giờ tao thấy hối tiếc.


- Nói gì chẳng hiểu.


- Thôi, mai nói nhé. Hôm nay tao mệt.


Chia tay nhỏ Tam, tôi vui nhưng lập tức buồn theo cách của mình, nổi giận khi nhỏ Tam mới là người biết và hiểu 4 mắt chứ không phải tôi Cảm giác hỗn độn, tôi thức suốt đêm, gạch mực lên tấm ảnh 4 mắt. Hôm sau là ngày nghỉ, nhỏ Tam lên nhà tôi từ sớm, nhìn tấm ảnh trên bàn. Nhỏ nổi giận với tôi.


- Mày thật quá đáng.


- Gì mà nổi xung lên.


- Mày điều tra nhiều nhưng không điều tra được việc anh ấy mất mẹ từ hồi 1 tuổi rưỡi, bố lấy vợ sống tận Quảng Ninh. Anh ấy sống với bà vì không thể ở cùng cô chú. Hai bà cháu trong một ngôi nhà nhỏ để quan tài mà tao vô tình biết. Ngôi nhà chúng ta tới hôm đó, chỉ là cái vỏ bọc thôi. Tao thích Hoàng Quân nhưng tao cũng không thể tha thứ. Mày có biết Hoàng Quân chính là người đã cướp đi cô gái mà anh 4 mắt thích suốt 4 năm qua không. Hai người họ đáng lẽ đã đến với nhau thì Hoàng Quân là kẻ phá đám. Lí do anh 4 mắt tách ra là vì không muốn tao và mày khó xử.


- Thế sao? Thế tại sao chỉ có mày là người được biết những chuyện đó. Tao là gì? Là người ngoài so với mày và anh 4 mắt phải không?


- Mày thật nhỏ nhen.


Nhỏ chỉ nói câu đó rồi bỏ về.


Chúng tôi xa nhau như thế.





Nhưng cuộc đời luôn ghép những mảnh còn thiếu để tạo thành bức tranh hoàn chỉnh. Lên đại học, tôi tìm nhỏ Lam, chủ động xin lỗi nhỏ bằng hành động lãng mạn nhất mà tôi biết: viết tên facebook và số điện thoại của tên hoàng tử ngày ấy vào một tấm thiệp gắn trên chiếc bánh kem tôi tự tay làm.


Nhỏ chỉ cười khúc khích rồi đưa lại cho tôi mẩu giấy nhỏ: facebook và số điện thoại 4 mắt.


- Thực ra là tao mới xin.


Hai đứa chúng tôi đồng thanh nói rồi nhìn nhau phá lên cười. Vừa ăn bánh kem vừa kể cho nhau những chuyện đã qua và những chuyện bây giờ.


- Hồi ấy, trẻ trâu quá mày nhỉ? Tôi quệt kem lên má nhỏ Tam.


- Ờ, giờ cũng có lớn hơn đâu.


- Nhưng mày có hối tiếc không?


- Không, sao lại hối tiếc. Hai anh đẹp trai thế cơ mà. Nhỏ phá lên cười.


- Mày...không liên lạc với ai từ hồi đó à?


- Không, tao vẫn nói chuyện với chàng hoàng tử của chúng ta.


- Xí, hoàng tử của mày thôi.


- Thế còn mày? Nhỏ hỏi tôi rồi ngoặm miếng bánh to tướng nhai ngấu nghiến.


- Tao thì không.


- Giờ thì có rồi, liên lạc anh ấy đi. Thật ra, thời gian trước, tao và anh bốn mắt có liên lạc nhưng tao mất máy, nên chỉ còn facebook thôi. Giờ.. không giống như trước. Nói chuyện khó lắm, tao thấy ngại.


- Mày còn ngại, huống chi tao. Anh em mày vẫn thân hơn tao mà.


- Xí. Nhỏ nhăn mặt vẻ giận dỗi.


- Thực ra, tao không có yêu nhiều đến thế đâu. Tao.. quên lâu rồi.


- Cái gì? Tao tưởng... Sao mày có thể như thế được? Mày.. mày có biết là....


- Thì là trải qua thời gian, cái tình yêu bọ xít ấy nó phai dần đi thôi.


- Nhưng.... Tao đã từ bỏ anh ấy vì mày mà.

↑↑
Em thua rồi nhé

Em thua rồi nhé

"Anh kia! Bỏ ra đau quá!" Mặt nó nhăn nhó trố mắt nhìn anh. Anh quay sang nó nở nụ

23-06-2016
Trôi

Trôi

Có những thứ có thể thay đổi được nhưng cũng có những thứ sẽ mãi luôn ở đó

23-06-2016
Cùng nhau vượt qua nhé!!

Cùng nhau vượt qua nhé!!

Bố mẹ nó làm mọi điều để chia cách hai đứa nó. Nó đau lắm. Nó hận nó không đủ

24-06-2016
Tặng em hoa hồng trắng

Tặng em hoa hồng trắng

Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn

30-06-2016
Đôi giày đỏ đã mất

Đôi giày đỏ đã mất

Cô chỉ đến với tôi một lần thôi, như một cơn mưa ban trưa, rất vội. Rồi cô đi.

24-06-2016
Tôi làm gia sư

Tôi làm gia sư

Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai

25-06-2016
Biển mặn

Biển mặn

Cô đẹp mà, cô có quyền, cô có quyền được sống sung túc hơn, không phải nghèo khó

24-06-2016
Vết thương

Vết thương

Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương. *** Lần

24-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Ai già, ai trẻ?

Ai già, ai trẻ?

(khotruyenhay.gq) Người lớn thực có thấu được lòng người? *** Một đám trẻ con chơi

28-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Sơn Trà

Sơn Trà

Tôi rạch một nhát nơi cổ tay. Màu đỏ ứa trào. Cơn khó chịu được xoa dịu đôi

28-06-2016
Người bạn

Người bạn

Dũng có một chú chó tên là Phốc. Hai năm trước, ngày Dũng lên lớp 3, ba mẹ Dũng mua cho

24-06-2016
Vệt nắng cuối trời

Vệt nắng cuối trời

(khotruyenhay.gq) Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết

29-06-2016
Nữ tỳ và dê đực

Nữ tỳ và dê đực

Tỳ nữ này quả thật chưa từng trộm một hạt đậu mạch của chủ nhân, vì thế cô

28-06-2016
Bà mẹ quê

Bà mẹ quê

Nó trở về, vẫn qua con đường gạch dài lổng chổng, nhưng giờ rêu đã phủ đầy. Nó

01-07-2016