Teya Salat
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 49

↓↓
"...Ba! Con vô tâm, con bất cần...con lúc nào cũng chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt mà thậm chí còn không nhìn lại bản thân....Ba...xin ba hãy tỉnh lại mắng con đi có được không???"


Bảo Vy ngồi gục xuống, chết lặng trong dòng nước mắt.


"Ba...con đã làm ba buồn phiền và mệt mỏi quá rồi. ba tha lỗi cho con nhé?"


Băng Hạ vẫn nói như người mê sảng. làn da từng giây từng phút trắng bệch ra.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"...Ba...ba chưa kịp để con nói yêu ba kia mà...! Những điều con cần phải nói. Ba! Con cảm ơn ba rất nhiều...cảm ơn ba đã yêu quý con như con ruột...cảm ơn tình thương của ba đã dành cho con...Con còn chưa kịp đền đáp mà....Ba..? sao mà lại có thể ngủ say đến vậy...?"


Trong phòng ngoài tiếng nói của Băng Hạ ra, không còn một tiếng động nào khác. Bờ vai run run của Bảo Vy như đang chứa đựng một nỗi đau quá lớn...


Vài cô y tá khẽ quay mặt lau nhanh giọt nước mắt tiếc thương.


"Ba...con còn chưa kịp đưa ba đi leo núi như mong ước của ba..."


"Ba đoán sau này, Băng Hạ sẽ lấy chồng trước Bảo Vy."


"Sao lại thế ạ?"


"Vì Băng Hạ là con người có thế giới nội tâm rất đơn giản. con rất dễ xiêu lòng trước những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim"


"Còn con thì sao??"


"Bảo Vy thì rất đanh đá..."


"Ba xấu, con đanh đá bao giờ...????"


"Để ba nói hết...Con ngốc nghếch trước những yêu thương chân thành của người khác dành tặng. đôi khi còn để tình cảm và mục đích của tình cảm đi lệch hướng. vì vậy, con sẽ cảm nhận thấy một nửa của mình sau Băng Hạ."


"Để sau này con chờ xem ba nói có đúng không."


...


"...Ba...ba còn chưa chờ cùng với chúng con về lời tiên đoán năm ấy cơ mà...ba hứa sẽ đưa con vào lễ đường...tại sao ba lại thất hứa? ba, ba từng dạy thất hứa là không tốt ...!"


"BAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!"


Trên nền trời, một vì sao khẽ nhấp nháy. Có bao giờ bạn nghe rằng khi trên trời xuất hiện một vì sao, tức là trên thế gian vừa có một người ra đi?


Nước mắt, nỗi đau vẫn mãi ở lại...nhưng con người thì đã đi rồi. đi và để lại cho những người thân yêu những mảng ký ức đẹp đẽ mới đây, để rồi úa màu và tan vỡ trong phút chốc.


Quy luật Sinh – Ly – Tử – Biệt, ai có thể ngăn cản? ai có thể chống lại? ai có thể thay đổi?


...


Đám tang ba.


Vẫn chỉ là cái màu trắng tang tóc và thê lương.


Áo tang trắng.


Chiếc quan tài nằm yên lặng. Đến viếng chỉ lác đác vài người.


Vẫn là Bảo Vy ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt chảy không đếm được.


Vẫn là Băng Hạ ngồi một mình một góc, ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi. nước mắt chẳng chảy nổi một giọt.


Chẳng phải vô tình.


Khói nhang bay trắng xóa cả căn nhà cũ. Băng Hạ ngước mắt nhìn lên trần nhà đen đúa bám đầy mạng nhện, mắt cay xè khói nhang.


Linh hồn ba, chẳng biết giờ này đã đến đâu rồi...


Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Băng Hạ, cô không quay lại. Trong đôi mắt màu xám như thấy được sự mềm yếu run rẩy.


"Anh không về à...?"


"Em nghĩ anh có thể yên tâm về sao?" Hạo Thiên nhìn cô đầy lo lắng, ánh mắt phức tạo xen lẫn cảm giác xót xa vô bờ.


Hạ khép mắt, cảm nhận thấy hơi thở mình lạnh buốt.


"Em có thể tựa vào vai anh chứ?"


Ánh sáng trong mắt cô thật mờ nhạt. mờ nhạt đến nỗi như chỉ một lát nữa thôi, ánh sáng đó sẽ bị dập tắt.


Cô nhẹ nhàng.


Tựa đầu lên vai anh. anh choàng tay ôm lấy cô. Mới một buổi tối, mà anh cảm giác như nỗi đau trong lòng cô cũng những giọt nước mắt trong tim, đã làm cô của anh gầy đi rất nhiều. bàn tay anh siết lấy vai cô.


"Mạnh mẽ lên nào, mạng sống của anh...!"


Anh hôn lên trán cô, thì thầm. cô nhắm mắt lại, tiếng khóc, tiếng nói, tiếng an ủi, và tất cả những tiếng lao xao xung quanh như rơi vào tĩnh lặng.


"Em còn chưa kịp nói xin lỗi ông ấy về tất cả những gì em đã gây ra."


"Ông ấy nhất định sẽ nghe thấy."


"Em có phải là đứa con quá bất hiếu rồi không? Tại sao em lại không thể khóc như những người khác chứ?"


"Khi nỗi đau trong lòng quá lớn, em không thể khóc được cũng đâu có sai?"


"Nhưng em muốn khóc..." Cô vùi mặt vào vòng tay ấm áp của anh như con mèo nhỏ "...Em rất muốn khóc. Em không muốn chứa nó ở trong lòng nữa. em muốn vứt nó đi..."


"Vậy...có thể chia cho anh một nửa không?"


"Gì cơ?"


"Nỗi đau đó, em có thể chia cho anh một nửa không?"


Cô mệt mỏi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.


Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em, làm chỗ dựa cho em.


Mi mắt cô giật giật.


Cảm ơn anh đã yêu em.


Cảm ơn anh đã làm cho em yêu anh.


Một giọt nước mắt len qua hàng mi, chảy dài xuống gò má xanh xao.


Anh!


Mọi thứ mà em hằng kiếm tìm đã rơi vào vô vọng, bế tắc và không lối thoát.


Cái chết của ba mẹ em, vẫn là một dấu chấm hỏi lớn dày vò em.


Thế nhưng anh à, em đã không còn quan trọng nó nữa.


Xin lỗi ba mẹ.


Băng Hạ đã mệt rồi...


Lại thêm một giọt nước mắt nữa chảy xuống. Hạo Thiên ôm lấy Hạ, như ôm lấy cả mạng sống của mình.


Từng giọt mưa nặng hạt rơi trên mái tôn của căn nhà cũ. Khách đến viếng đám tang đã chẳng còn ai. Căn nhà chỉ có 3 con người lạc lõng, bị màn mưa lớn làm cho tách biệt với thế giới bên ngoài.


Nội thất trong nhà mờ đi qua màn khói nhang mỏng, phảng phất chút màu trắng nhờ nhờ.


Ánh đèn pha của chiếc xe ô tô nào đó xuyên qua màn mưa rọi thằng vào trong nhà, nơi Bảo Vy đang ngồi thất thần trước quan tài. Tiếng cửa xe mở ra vội vàng, một bóng người vừa bước ra từ chiếc xe ô tô đã bất chấp màn mưa giăng kín mà lao nhanh vào trong.


"Thiếu gia!" Nhật Long vừa bước vào đã lên tiếng chào Hạo Thiên đang ngồi im như tượng trên chiếc ghế gỗ cũ đã nhạt màu. Ánh mắt anh nhanh chóng hướng về phía Bảo Vy đang ngồi bó gối bên chiếc quan tài được kê cao hơn một chút, gương mặt cô cạn khô nước mắt, thân hình gầy guộc lọt thỏm trong bộ áo tang thùng thình trông vô cùng ảm đạm.


Băng Hạ thì có khá hơn, ngoài gương mặt trắng bệch ra thì chẳng có gì bất thường, đến đôi mắt xám lạnh lùng của cô cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy đã rơi nhiều hơn một giọt nước mắt. Cô ngồi trên chiếc ghế gần Hạo Thiên, nhìn lướt qua thì trông cô có vẻ vẫn bình thản, nhưng nhìn kỹ, thân ảnh cô như chuẩn bị nhạt nhòa trong màu trắng phảng phất của khói nhang, giống như con thằn lằn khi đổi màu thì hòa làm một với khung cảnh xung quanh.


Long đau xót tiến đến gần Vy.


Anh ngồi xuống, vắt những sợi tóc bết lại vì mồ hôi và nước mắt của Vy lên sau vành tai, để lộ rõ mí mắt sưng húp lên, đỏ ngầu.


"Em ổn chứ?"


Cô không đáp, người vẫn bất động, chỉ có ngón tay là khẽ cựa quậy, nghịch nghịch một sợi tơ vừa sút ra từ bộ áo tang cũ kỹ. Cô hết quấn nó quanh ngón tay, rồi lại giật giật nó, ánh mắt tuyệt nhiên chỉ một màu đen tăm tối.


Long cảm thấy mình thật đáng trách khi đã đến muộn và là người biết tin này sau cùng. Anh đưa tay, kéo Vy vào lòng mình. cô im lặng, ngoan ngoãn tựa đầu vào người anh, thân người mềm nhũn ra như xác chết.


Cảm giác ấm áp tràn đến, Bảo Vy cuối cùng cũng đã có chỗ để dựa vào. Một giọt nước mắt tủi hờn rơi ra từ đôi mắt như chỉ còn lại lòng đen.


"Có anh ở đây rồi..."


Vy vẫn im lặng, khóe môi không động đậy, ngón tay vẫn mải miết nghịch ngợm sợi tơ áo.


Một khắc, Băng Hạ liếc mắt qua, đôi mắt vẫn thất thần.


.......


"Thiếu gia!" Nhật Long đưa cho Hạo Thiên một bát cháo còn đang bốc khói. "Cho Băng Hạ ăn đi, em đoán từ hôm qua đến giờ hai người chưa ăn gì phải không?


Hạo Thiên đón lấy bát cháo, anh quay lại nhìn Băng Hạ "Em có muốn ăn chút gì không?"


Hạ quay lại nhìn anh, bàn tay run run đưa ra đón lấy bát cháo, động tác giống như người đã lâu lắm rồi không cử động. ánh mắt cô mờ đục nhìn vào làn khói mỏng bốc lên, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc muỗng. Cháo tràn vào chỉ được 1/3 chiếc muỗng, cô đưa lên miệng nhấm nháp.


Thiên nhìn cô ăn, xót xa.


Nhật Long ngồi xuống bên Bảo Vy, từ lúc anh đến đến giờ, cô vẫn chỉ ngồi một chỗ, vẫn với cái tư thế ấy, và ngón tay vẫn vung vẩy một cách vô hồn.


"Ăn cháo thôi nào...!"


Cô không đáp. Anh múc cháo lên, thổi nhẹ nhàng, từ từ đưa vào miệng cô. Cô không há miệng, anh đưa chiếc muỗng tách môi cô vào bên trong.


"Vy...!"


Hạo Thiên quay lại, Băng Hạ cũng liếc ánh mắt về phía hai người.


Vy dùng lưỡi đẩy chỗ cháo Long vừa đút ra. Khuôn mặt cô chẳng thay đổi gì, chỉ có hành động là cho thấy cô không muốn ăn.


"Vy, từ hôm qua đến giờ em chưa ăn gì mà!"


Long nhìn khóe môi Vy còn đọng ít cháo, lo lắng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Quên

Quên

- Ờ! Mẹ lại quên mất... - Người mẹ nhếch nụ cười méo xệch. *** Người mẹ còng

01-07-2016
Cành hồng có gai

Cành hồng có gai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương