Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 22

↓↓
1."Con vẫn khỏe chứ, Hạ Nhi?"


"Dạ"


"Ở Thánh Huy mọi người đều tốt chứ? Không ai gây khó khăn cho con cả, phải không?"


"Dạ"

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vy Vy thì sao? Nó vẫn chăm sóc cho con chứ?"


"Dạ, vẫn"


"Có chuyện gì nhớ gọi về cho ta nhé! À khi nào nghỉ hè, con cùng Vy Vy về đây thăm ta, có được không?"


"Dạ"


"Ta cúp máy đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe." – Giọng ông Triệu Tuấn có vẻ chùng xuống. Có lẽ ông không được vui vì lâu lắm rồi mới gọi điện cho Băng Hạ, mà cô ngoài những câu "vâng, dạ" khách sáo ra thì chẳng nói gì khác. Đến cả việc sức khỏe của ông, cô cũng chẳng đả động gì đến. Một cuộc điện thoại gọi về, đối với cô là cực kỳ khan hiếm. Hơi thất vọng, nhưng ông không buồn lắm. Trong suy nghĩ, có lẽ ông nghĩ rằng vì mình không phải là cha ruột của cô, nên dẫu rằng cô có gọi ông là cha bao nhiêu năm nay, thì tình cảm cha con cũng không mấy mặn mà. Đó cũng là một điều đáng thông cảm và không đáng trách. Với lại, ông cũng là một trong những người rõ hơn ai hết cái tính vô tâm cố hữu của cô.


Đặt điện thoại lên trên lavabo, cô bật vòi nước rửa tay. Ông Triệu Tuấn không biết, những người có vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm như vậy, lại là người một khi đã có tình cảm với ai, thì cực kỳ sâu sắc. Cô yêu ông, không hề thua kém tình cảm với cha mẹ ruột. Ông bị bệnh lao phổi. Không nhẹ. Cô biết rồi đến một ngày nào đó ông sẽ lại ra đi, tuy là phũ phàng và tàn nhẫn, nhưng cô luôn nhắc mình phải đối diện và thừa nhận nó. Không bao giờ gọi điện về, vì cô sợ nếu có quá nhiều tình cảm, thì đến khi ông ra đi sẽ rất đau lòng. Không bao giờ hỏi thăm sức khỏe, vì nếu nghe ông kể về bệnh tình đang ngày một trầm trọng, chắc cô không thể đứng vững khi nghĩ đến thời gian mình còn có cha chẳng còn bao lâu.


Cô sợ cái cảm giác mất mát này lắm, vì biết rằng ông trời không hề công bằng với mình, luôn rình rập bên cạnh để lợi dụng thời cơ cướp đi của cô mọi thứ. Cô yếu đuối. Chưa một giây phút nào, cô phủ nhận điều này.


Mệt mỏi bước ra khỏi phòng vệ sinh nữ, Băng Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng. Dạo này ăn uống thất thường quá, nên cơ thể đang muốn đình công. Tất cả những thứ trước mắt cô đều phủ một màu xanh xanh đỏ đỏ nhập nhèm, hòa lẫn vào nhau, nhảy múa tán loạn.


Một đám nữ sinh đi sau, thấy cái bộ dạng ẻo lả đáng ghét của Băng Hạ thì không ngần ngừ mà đi tới, cố tình đẩy cô một cái cho đỡ vướng mắt. Đã chóng mặt sẵn, lại hứng chịu một lực đẩy không nhẹ từ đằng sau, Băng Hạ lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Vẫn còn tỉnh táo, nên cô cũng cảm nhận được có một vòng tay vững chãi đưa ra, đỡ lấy thân người mảnh dẻ của cô đang mất thăng bằng.


Mấy nữ sinh vừa rồi đẩy Băng Hạ giật mình sợ sệt khi cái ánh mắt lạnh lùng màu xanh lá khẽ lướt qua từng người, mang theo tia đe dọa. Chúng không hẹn mà cùng run lập cập rồi không bảo nhau, đứa nào đứa nấy kéo nhau chạy biến khỏi dãy hành lang, không dám quay đầu lại vì chính chúng cũng không bảo đảm được sự sống cho mình nếu dám mạo hiểm mà ở lại.


- Không sao chứ? – Giọng nói lạnh lùng, nhưng dễ dàng thấy được sự quan tâm. Băng Hạ lắc nhẹ đầu, vẫn còn hơi choáng. Cô đã biết giọng nói ấy của ai.- Sao mặt cô trắng bệch ra thế? – Hạo Thiên quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nhíu mày hỏi.- Không sao.


Cô lảo đảo đứng lên khó khăn như người say rượu, cảnh vật xung quanh trước mắt cô vẫn chưa chịu trở về trạng thái ban đầu.


- Nhịn ăn à?


Hạo Thiên cũng đứng lên, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Băng Hạ. Anh vốn không thích những người luôn bỏ mặc bản thân như cô. Cái kiểu không quan tâm đến mình, sống cũng được, chết cũng chẳng sao của cô từ trước đến giờ luôn làm anh khó chịu.


- Nhịn làm gì vậy?


Thấy cô không trả lời, thân hình lại như muốn tiếp tục đổ xuống. Anh đưa tay ra đỡ lấy cô, hỏi.


- Giữ eo.


Cô thờ ơ buông một câu rồi bước ra khỏi vòng tay của anh. Dĩ nhiên cô biết anh quan tâm cô, nhưng theo cái kiểu quản lý hạch sách như thế, thực sự cô chẳng hề thích thú chút nào. Cô bước về theo hướng lớp 10A3, định sẽ ngủ một giấc cho qua buổi học hôm nay. Bất ngờ, bàn tay nhỏ nhắn của cô bị một bàn tay lớn hơn một chút, nắm lấy, kéo lại. Còn chưa kịp nhìn ra điều gì thì Hạo Thiên đã kéo mạnh cô đi theo hướng ngược lại.Cô vùng vẫy, tỏ ý không bằng lòng, giật thật mạnh tay vê.


- Làm gì vậy?- Xuống canteen.- Làm gì?!- Ăn.- Ai?- Cô.- Không!


Cô cau mày, quay gót bước về 10A3. Cô nói có sai đâu, cái kiểu bá đạo độc tài ấy thực sự khiến cô bực mình mà. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước, Hạo Thiên lại lôi cô lại. Anh chẳng bao giờ chịu thua điều gì, và dù có bị cô cho là lỳ lợm cũng phải bắt cô xuống canteen cho bằng được.


- Buông ra! – Cô bắt đầu bực mình thật sự. Đáng lẽ nếu như bình thường cô sẽ chẳng nổi giận vậy đâu, nhất là đối với anh. Thế nhưng hiện tại thì cô đang rất mệt và đau đầu. Cái kiểu ngang ngược bá đạo ấy của anh ta không thể chờ lúc khác mà phô diễn được ư?- Đi theo tôi. Không nói nhiều.- Không đi!!!- Không được lựa chọn.


Canteen.


Thật là....


Dù có chống cự thế nào, có vùng vẫy và cự tuyệt thế nào.....


Thì bây giờ cô vẫn ngồi đây, đối diện với Hạo Thiên đang mỉm cười thỏa mãn vì lôi được cô gái cứng đầu là cô xuống canteen....


Cô thì đang rất rất mệt mỏi và càng mệt mỏi hơn khi nhận ra mình chuẩn bị sắp bị chín thịt đến nơi vì hàng trăm, không, phải nói là hàng nghìn con mắt rực lửa đang chiếu về phía mình. Ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, giận dữ có, khinh miệt có, tò mò và soi mói cũng có. Đương nhiên chẳng ai dán những ánh mắt như thế vào Thiếu gia cả, vậy nên Băng Hạ là người phải hứng chịu bất đắc dĩ cũng chẳng phải một điều đáng thắc mắc.


- Ăn gì?- Không.- Uống gì?- Không.


Lại thế rồi, sao cô gái này lại bướng bỉnh đến thế, khuất phục được cô ta xuống được đây là một chuyện, ép cô ta phải ăn lại là một điều khác khó hơn. Hạo Thiên mỉm cười kín đáo, ngoắc tay gọi một cậu học viên nam đứng đó lại gần. Cậu ta ngờ nghệch không hiểu gì nhưng vẫn lại gần cúi đầu cung kính. Hạo Thiên nói nhỏ vào tai cậu ta điều gì đó, cậu ta gật đầu rồi bước về phía quầy đồ ăn.


Băng Hạ nhíu mày nhìn Hạo Thiên, vẻ mệt mỏi đã tan đi mất, thay vào đó là sự bực mình vẫn còn hằn nguyên trên gương mặt xinh đẹp.


- Bắt tôi xuống đây làm gì?- Ăn. – Anh nhún vai- Đi một mình thì có chết ai?- Muốn em ăn cùng.- Lý do?- Nhìn em cứ như đã nhịn đói ba ngày rồi vậy- Có liên quan đến anh?- Không.- Vậy...?- Tôi thích thế. Bắt buộc em là một thú vui.


Nín bặt. Giờ thì Băng Hạ chẳng buồn đấu khẩu lại nữa. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.


- Em vẫn thường bỏ mặc bản thân mình như vậy sao?- Em ư? – Cô nhíu mày nhìn anh, cái cách xưng hô bất thường này cô chẳng quen chút nào. Cứ cô – tôi lạnh lùng như trước nghe còn thuận tai hơn. Chẳng hiều hôm nay anh ta ăn nhầm phải thứ cao lương mỹ vị gì.- Chứ chẳng lẽ là chị? Em nhỏ hơn tôi một tuổi. – Anh mỉm cười nhìn cô.


Băng Hạ chán nản nhìn ra chỗ khác. Bây giờ cô mới nhớ ra Hạo Thiên học lớp 11.


Cậu nam sinh vừa rồi quay lại, trên tay là một khay toàn đồ ăn là đồ ăn. Trông cậu ta khá là vất vả.


- Bỏ xuống. – Hạo Thiên nói.


Cậu ta nhẹ nhàng bỏ từng món trên khay xuống, trong lòng không hiểu mình đã được " đặc cách" lên làm bồi bàn từ bao giờ. Và đến khi tất cả những món cậu ta vừa mua được để xuống bàn, Băng Ha, dĩ nhiên, không thể không giật mình.


- Sữa bò, sữa sô cô la, sữa đậu nành, bánh quy, bánh bông lan, bánh bơ, bánh bơ, bánh xốp, bánh gạo, hambogor, sanwich, nước hoa quả, nước ngọt, cacao, cà phê, khoai tây chiên, snack đủ các loại, súp gà, súp cua, mỳ tôm, mì xào, cháo thịt, cơm rang,.....


Nhìn cái bàn chật ních đồ ăn đến không còn chỗ trống, Băng Hạ tròn mắt. "Mang hết đồ ăn trong canteen đến đây" – đây chắc chắn là câu nói mà Hạo Thiên vừa nói với cậu nam sinh kia. Thật không thể tin nổi, cái bộ não nhiều chất xám kia đang nghĩ thứ siêu phàm gì.


- Heo cũng còn chưa ăn hết.


Anh mỉm cười. Không nói gì.


Tiếng xì xào của đám học viên vang lên vo ve bên tai. Mỗi người nói một kiểu, nhưng phần nhiều đều theo ý kiến nói Băng Hạ là heo, hoặc ít gì thì cũng họ hàng gần với nó.


Hết cách, cô với tay lấy một hộp sữa, chỉ một hộp. Ngoài ra, không đả động gì đến chỗ thức ăn trên bàn.


Anh mỉm cười, nhìn cô, ánh mắt xanh lá ấm áp khác lạ. Ngoan đấy.


Ngoài cửa nhà ăn, Phù Dung đứng chôn chân nhìn bàn ăn trong giữa đang được bao vây bởi gần như tất cả các học viên bên trong. Đôi mắt nâu trầm khẽ cụp xuống, phủ một lớp màng buồn bã, cô quay lưng bước đi, cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại. Cái quái gì đang xảy ra thế?


Ngoài Phù Dung ra, còn một người nữa cũng nhìn thấy. Người này chỉ cười, nhưng trong đôi mắt xanh biếc ẩn chứa một thứ ánh sáng vô cùng đáng sợ.


————***———–


- Băng Hạ, sắp tới lễ kỷ niệm thành lập học viện rồi, thích thật!- ......- Hôm ấy sẽ có vũ hội, không biết nên mặc gì đâyyyyyy........


Tiểu Vy nằm vắt vẻo trên ghế sofa, cô mặc một chiếc quần short ngắn, đong đưa đôi chân trần trắng trẻo. Băng Hạ tai đeo Mp3, vuốt nhẹ lông Tiểu Bảo. Con mèo trắng thích thú lin dim mắt, nằm yên trên đùi cô, để cho những ngón tay thon dài êm ái mặc sức vuốt ve.


- Này, có nghe thấy gì không thế, bạn thấy vũ hội này thế nào? Thú vị nhỉ? – Tiểu Vy hình như rất háo hức, cô lao đến giật giật cánh tay của Băng Hạ.- Thừa tiền, phung phí, phiền phức, rỗi hơi. Hết.- Hic, sao lại nói thế, mình đang rất mong nó đấy, biết đâu mình sẽ kiếm được một chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai, dễ thương, hihi, nếu được như thế thì.....- Xin người! Hồn về với xác cho tôi nhờ! – Băng Hạ ngao ngán lên tiếng cắt xoẹt mất cái mong ước ngốc xít của Vy. Thời đại nào rồi mà còn mong ngóng bạch mã hoàng tử như mấy con nhóc tuổi teen ngốc nghếch trong phim Hàn nữa. – Nhìn mấy giờ rồi kìa, đi làm osin đi.- Này, – Vy phụng phịu – Cất ngay nhá, cất ngay cái từ ấy đi, nghe xúc phạm quá cơ, đi thì đi! Nhìn thấy mặt cái tên biến thái ấy chỉ muốn đâm thủng mắt mình đi cho rồi.- Ngoan ngoãn chút đi. Trong phim Hàn thường có chuyện : ông chủ manly, đẹp trai quyến rũ, bỗng dưng đem lòng yêu cô osin nhí nhảnh, dễ thương, hồn nhiên đấy!


Tiểu Vy trợn mắt, vuốt vuốt ngực, làm bộ chuẩn bị ói đến nơi.


- Ai chứ Triệu Vy đây không bao giờ ngu như con bé ấy đâu. Nhá!


Rồi cô chạy biến vào phòng ngủ, thay quần áo. Băng Hạ nhìn theo, nở một nụ cười hiếm có.


Tiểu Vy ngốc nghếch, lí lắc, vô tư....


Nhật Long nóng tính, ngang ngược....


Yêu nhau....


Sẽ vui lắm đây.....


Con mèo Tiểu Bảo mở bừng đôi mắt một bên xanh lá, một bên xanh da trời trong veo nhìn Băng Hạ, kêu meo một tiếng.


Sáng thứ Hai.


Tiểu Vy ngồi đùa nghịch với Tiểu Bảo, trong khi đợi Băng Hạ ăn sáng. Tiểu Bảo ăn thức ăn dành riêng cho mèo do Vy mua về, dưới sự chăm chút từng ly từng tý của mẹ Vy, nó càng ngày càng béo tròn mập mạp, nhưng vẻ cao quý sang trọng thì vẫn không hề mất đi.


- Bồi bổ ít thôi, càng ngày càng mập ú, trông xấu hoắc.


Băng Hạ trước khi đưa sữa lên miệng cũng kịp buông một câu chọc ghẹo. Tiểu Bảo đang ngồi ăn cũng ngước lên kêu meo một tiếng tỏ ý không đồng tình.


- Gì mà béo? Gì mà xấu hoắc? Nè, từ khi Tiểu Bảo về nhà mình cậu chưa từng đi mua thức ăn cho nó lần nào đấy nhá, ngồi đó mà nhiều lời. – Tiểu Vy quay lại quắc mắt nhìn Băng Hạ, cô vẫn thản nhiên uống sữa.-Có cậu rồi còn gì.- Sao lại có mình là được, cậu cũng là mẹ nó.- Mình chưa từng nhận là mẹ Tiểu Bảo.- Cậu cũng rất thích mèo.- Không bằng cậu.


Tiểu Vy xì một tiếng, quay lại vuốt vuốt bộ lông trắng muốt như bông của Tiểu Bảo, không thừa hơi mà tiếp tục đôi co với người cầm tinh con cua như Băng Hạ.


.............


Lớp 10A3. Giờ giải lao.


Chiếc điện thoại nằm trong túi Băng Hạ bất chợt rung lên bần bật. cô nhíu mày mở máy ra xem. Một message ngắn gọn vài chữ từ một số lạ hươ lạ hoắc.


"Ra cầu thang khối I"


Khuôn mặt lạnh tanh, cô khóa máy, tiếp tục ngủ. Hôm nay cô không có hứng lang thang nữa. Dù chủ nhân của số điện thoại này có là Thiếu gia hay nhân nào quan trọng cũng mặc.


Thiếp đi được một lúc, chiếc điện thoại lại rung lên, vẫn là số điện thoại đó, nhưng khẩu khí thì đã khiếm nhã hơn rất nhiều.


"Hèn thế, Dương Băng Hạ?"


Cô tháo tai nghe, đứng dậy bước ra khỏi lớp. cô đương nhiên không phải là người dễ bị kích động bởi mấy câu nói khích tướng như thế này. Mà cô muốn biết người đó là ai. Số điện thoại của cô người trong học viện này ngoài Thiếu gia ra không phải ai muốn biết là cũng biết được.


Từ đằng xa đã lờ mờ nhận ra một cô gái mái tóc nâu trầm, uốn xoăn lọn to với thân hình tuyệt mỹ đang đứng ở lan can, ánh mắt nhìn xuống sân trường. vài học viên nam đi qua, dán vào cô gái ấy ánh mắt đắm đuối mê dại.


Băng Hạ uể oải bước đến, bộ dạng dửng dưng.


- Tôi tưởng cô không dám ra?- Tôi chỉ tiếc thời gian của mình khi phải ra ngoài này gặp mấy kẻ chân dài não ngắn.- Cô.....! – Phù Dung trợn mắt – Cô càng ngày càng không coi ai ra gì nhỉ? tưởng có Thiếu gia đỡ lưng là hay lắm sao?


Băng Hạ đưa tay vuốt tóc, lạnh nhạt nói.


- Vốn dĩ cô không xứng đáng để tôi "coi ra gì". Có chuyện gì, phiền nói nhanh giùm.


Phù Dung hít một hơi, cố ép cơn thịnh nộ trong người xuống. cô tự nhắc mình, nóng nảy là hỏng việc.


- Cô yêu Hạo Thiên?- Không. – Không cần một tích tắc suy nghĩ, Băng Hạ trả lời ngay lập tức, nhưng ánh mắt của cô lại đưa ra khoảng trời bên ngoài, chứng tỏ đứng trước câu hỏi này của Phù Dung, con người lạnh lùng đó không phải hoàn toàn không bối rối.- Vậy tại sao lúc nào cũng bám theo anh ấy? cô không có lòng tự trọng à?


Đôi mắt xám tro lạnh lùng của Băng Hạ khẽ lướt qua người Phù Dung.


- Thứ nhất, tôi không bám theo anh ta. Thứ hai, cô nghĩ mình đủ tư cách để phán xét lòng tự trọng của tôi?-Có thể tôi không đủ tư cách phán xét lòng tự trọng ít ỏi của cô – Đáy mắt Phù Dung ánh lên vẻ tự mãn – Nhưng tôi đủ tư cách để cảnh cáo cô... – Cô ta bất ngờ gằn giọng – Tránh xa Hạo Thiên ra!- Nếu tôi không nghe? – Băng Hạ nheo mắt.


Phù Dung không trả lời, nhưng khóe môi thanh tú của cô ta hơi nhếch lên, lại cái nụ cười nham hiểm ấy.


Ánh mắt vẫn dán chặt vào Băng Hạ, nhưng Phù Dung từ từ đi lùi ra sau.


Một bước...


Hai bước....


Ba bước....


Đằng sau là lan can tầng 3....

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Tình yêu thầm lặng

Tình yêu thầm lặng

Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính,

24-06-2016
Gió tháng 6

Gió tháng 6

Đôi khi tôi biết Gió có rất nhiều điều muốn nói với tôi nhưng rồi lại im lặng,

24-06-2016
Kẻ bại trận

Kẻ bại trận

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Thuộc về má

Thuộc về má

Người đời luôn có những khoảng cách, không bao giờ có công bằng, chị biết. Nhưng

24-06-2016
Son môi đắng

Son môi đắng

"Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc

24-06-2016

Duck hunt