Insane
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 21

↓↓

cả việc di chuyển cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Huỵch!


Bịch!


- Chị ơi, chị có sao không? – Tiếng nói non nớt của Tiểu Sở vang lên khi cô bé vừa nhận ra Băng Hạ bị va vào một người đô con, và bị ngã.


- Chị không sao.


Hạo Thiên nãy giờ đứng nhìn, bây giờ mới bước đến gần, anh đỡ Băng Hạ dậy và chép miệng:


- Tìm như cô thì đến bao giờ mới thấy.


Rồi anh đưa tay, bế bổng Tiểu Sở lên cao, nhắc cô bé tìm mẹ thật kỹ trong đám người đông như kiến này. Tiểu Sở dáo dác đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Người nào cũng giống người nào, nhưng riêng mẹ của mình thì ai cũng biết rằng sẽ không bao giờ lầm lẫn được. Băng Hạ hơi ngẩn người rồi cũng bước theo Hạo Thiên, len vào dòng người chật như nêm để tìm lại mẹ cho cô bé đi lạc. Trái tim làm bằng đá của cô có thể cảm nhận được dễ dàng rằng nó đang rung lên một nhịp.


- A! Mẹ! – Cô bé kêu váng lên, hướng mắt về một người phụ nữ mặt mày tái mét đang lắp bắp khai báo gì đó với bảo vệ khu vui chơi, đôi mắt người phụ nữ ấy, nhìn từ xa cũng thấy được đang hoe hoe đỏ.


- Trời ơi! Sở Sở, con tôi! – Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Sở trên tay Hạo Thiên thì mừng đến òa khóc, bà chạy thật nhanh lại, đỡ con xuống, nước mắt chảy thành hàng dài.


- Mẹ xin lỗi, từ nay mẹ sẽ không bỏ con lại một mình nữa, mẹ xin lỗi!


- Mẹ à, anh chị này đã giúp con tìm mẹ đấy! – Tiểu Sở ôm lấy mẹ, tuyệt nhiên không khóc, cô bé tươi cười chỉ vào Hạo Thiên và Băng Hạ. Mẹ cô bé nhìn hai người, sụt sịt lau nước mắt rồi cúi gập người, cảm ơn hai người rối rít.


- Có gì đâu ạ, từ nay cô đừng để Tiểu Sở một mình nữa, bọn bắt cóc trẻ con rình rập khắp nơi đấy.


Băng Hạ cười, nhẹ nhàng nhắc nhở. Đôi mắt xám trong veo ánh lên một nỗi buồn khó tả, có lẽ cô đang nghĩ đến mẹ mình, người phụ nữ thánh thiện, thuần khiết đang hiện diện trên trời, đằng sau những vì sao sáng lung linh. Có lẽ bà vẫn từng giây, từng phút, từng ngày, từng giờ, dùng đôi mắt trong veo bi thương ấy, dõi theo cô từng bước chân.


Băng Hạ tiến đến gần, ngồi xuống trước mặt Tiểu Sở, vuốt má cô bé:


- Từ nay phải theo sát mẹ đấy. – Rồi cô chìa con gấu mèo dễ thương ra cho Tiểu Sở – Tặng em này.


Tiểu Sở nhoẻn miệng cười tươi, nó đón lấy con gấu, ríu rít cảm ơn cô. Khuôn mặt bầu bĩnh, trong suốt như thiên thần, khiến người ta chỉ cảm thấy hạnh phúc, không còn có ý nghĩ gì khác.


Mẹ Tiểu Sở gật đầu, quệt nước mắt rồi tạm biệt hai người. Bóng hai mẹ con họ trong phút chốc hóa thành hai chấm đen nhỏ hòa vào dòng người đông đúc trong khu vui chơi. Nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa.


Người phụ nữ ấy....sao mà giống mẹ cô quá....


Một cơn gió thổi qua, mái tóc đen phủ xuống mặt, che đi những cảm xúc hỗn độn và phức tạp trên khuôn mặt Băng Hạ. Mát lạnh.


Hạo Thiên bây giờ, chẳng còn biết làm gì ngoài ngẩn ngơ nhìn cô, cái vẻ đẹp cô độc ấy, khuôn mặt lạnh lùng ấy, trái tim vô cảm ấy, làm anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến và ôm cô vào lòng. Thật chặt. Không bao giờ buông ra.


Không bao giờ....


——-***——


- Cô không thích con gấu ấy à?


- Sao anh lại hỏi thế?


- Vì thấy cô đem cho nó đi.


Hạo Thiên nhìn thẳng vào mấy cột đèn tỏa ánh sáng vàng vọt trước mặt. Hai người đã ra khỏi khu vui chơi. Anh hơi buồn khi nghĩ đến việc nếu con gấu mèo ấy là do anh vất vả dành được, mà Băng Hạ lại đem cho dễ dàng như thế thì mình sẽ hụt hẫng đến thế nào.


- Tôi thích, nhưng tôi thấy hình như cô nhóc đó cũng rất thích nó.


- Sao cô không giữ lại? Có ai bắt cô phải cho đâu? – Hạo Thiên bỗng cảm thấy mình thật tồi tệ khi đi so đo với một đứa bé.


Băng Hạ không đáp, cô lấy điện thoại ra xem giờ.


- Muộn rồi, về thôi. Vy Vy sắp về rồi, tôi không muốn cô ấy đợi ở ngoài.


- Ừ.


Bỗng chiếc điện thoại của Hạo Thiên rung lên, anh lấy ra xem. Sms từ Nhật Long, cậu ấy giục anh về.


Băng Hạ ngẩng lên nhìn cột đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, đang định quay sang giục Hạo Thiên sang đường thì thấy anh đang nhắn tin lại cho Nhật Long một cách thuần thục, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt. Cô liền bước sang đường trước.


Đi trên vạch vôi trắng sang đến tận bên kia đường rồi, Băng Hạ quay lại nhìn thì thấy anh đang vừa bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp, bây giờ mới đến giữa đường. Cô đang định đứng lại chờ anh thì hoảng hồn khi thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, và.....một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Hạo Thiên.


- Hạo Thiên!!!! Cẩn thận!!!!!!


Giật mình ngẩng lên bởi tiếng gọi như cào xé không gian của Băng Hạ, anh đã kịp nhìn thấy chiếc xe đang lao đến mình, khoảng cách rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ không còn cứu vãn được nữa. Và anh cũng hoảng hồn khi thấy....thân ảnh Băng Hạ đang lao đến bên anh.....mỗi lúc một gần....


- Không! Băng Hạ! Đừng lại đây, nguy hiểm lắm!!!!!!!


Tiếng hét của anh như chìm vào không gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu ré lên của những người qua đường, và chìm vào giữa cái ánh đèn vàng chiếu thẳng vào hai bóng người một nam một nữ trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm một. Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của Tử thần khiến người ta ghê sợ.


Trái tim vô cảm trong lồng ngực Băng Hạ khẽ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai dùng con dao sắc cứa mạnh vào.


Trái tim vô tình trong lồng ngực Hạo Thiên như không còn đập nữa, như chết dần đi theo từng bước chân Băng Hạ chạy lại gần.


Không được....!!!


Chiếc xe tải điên cuồng bấm còi....


Vài người trên đường quay mặt đi, không muốn chứng kiến cái cảnh ghê rợn sắp diễn ra trước mắt.


Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Băng Hạ lao đến bên Hạo Thiên, thật nhanh. Cô cảm thấy như có cái gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tầm tay mình mà biến mất, rất nhanh, nhanh đến mức không thể giơ tay kéo nó lại, nhanh đến mức tàn nhẫn.


- Băng Hạ!!!! Khônggggggggg!!!!!!!


KEET........KEET......


RẦM......!!!!!!!!!!!


Băng Hạ giơ tay đẩy mạnh Hạo Thiên vào lề đường, anh cũng nắm tay cô thật chặt, kéo mạnh cô vào trong. Hai người ôm nhau lăn vào lề đường.


Và may sao...


Vẫn còn kịp...


......Trước khi lưỡi hái Tử thần kịp đưa ra, kéo một trong hai người, hoặc cả hai người đi....


Chiếc xe tải lao đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu mắng mỏ.


Nhưng chẳng ai còn quan tâm nữa, trong đôi mắt xanh lục chất chứa đầy lo lắng của Hạo Thiên bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt trắng bệch thất thần của Băng Hạ. Anh ngồi dậy, nắm lấy vai cô, lắc mạnh.


- Băng Hạ! Cô có sao không? Có bị thương không???


Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt mờ mịt, vô hồn. Giây phút ấy, cô đã nhìn thấy lờ mờ phía sau anh, Tử thần đang hiện lên, dùng cây lưỡi hái nhuốm máu chuẩn bị cướp đi sinh mạng anh. Cô đã tưởng rằng....mình đã để mất một thứ tưởng chừng như không quan trọng, mà lại rất quan trọng....mất vĩnh viễn....


- Tôi....không sao....


Chỉ chờ có câu nói ấy, Hạo Thiên ôm chầm lấy Băng Hạ vào lòng, giọng nói như run lên từng hồi:


- Tôi xin em....từ nay đừng làm những việc ngốc nghếch như thế....xin em đấy.....làm ơn....!!!


Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Băng Hạ không đẩy anh ra, để yên cho anh ôm. Trái tim cô dần dần trở lại bình thường...


Thật đáng sợ.....


Chỉ những khi người ta sắp đánh mất một thứ gì đó, thì mới đột ngột nhận ra sự quan trọng của thứ ấy, mà bình thường, họ không bao giờ để ý đến....


Băng Hạ trong giây phút ấy đã nhận ra....tuy rất mơ hồ....nhưng hình như Hạo Thiên đã có một chỗ đứng khá quan trọng trong trái tim của cô....


Còn Hạo Thiên....anh nhận ra....tình cảm mình dành cho người con gái đang ở trong vòng tay mình.....không đơn thuần chỉ là "thích" nữa....


_________o0o_______


- Tôi về.


Chỉ nói được có một câu như thế, Băng Hạ lặng lẽ bước vào trong ký túc xá Thánh Huy. Để lại Hạo Thiên đứng ở ngoài cổng, dõi theo cái bóng cao cao, mảnh mảnh, khiến người khác phải đau lòng ấy khuất dạng.


Vào nhà, cô nằm phịch xuống gường, chìm vào giấc ngủ ngay. Cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi, và riêng buổi tối nay với bao nhiều chuyện xảy ra cùng bao nhiêu thay đổi trong trái tim bé nhỏ nhưng làm bằng sắt đá của cô, cũng khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều.


Từ khi biết đến sự tồn tại của tiếng đàn Vỹ Cầm da diết của một con người vô danh kéo trong học viện Thánh Huy mỗi tối, đây là lần đầu tiên....


Hạo Thiên không được nghe nó....sau một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện.....


4. Oh! Vy Vy's fisrt kiss! :***


Tuy không còn cảm giác thỏa mãn vì đã lấy được lại sợi dây chuyền nữa, nhưng đồng thời Tiểu Vy cũng rất thoải mái khi cô đã "được" ở lại, chí ít thì chính bản thân cô cũng tự cho phép mình làm thế. Chẳng hiểu sao khi cô nghĩ đến việc mình không còn được làm osin, không còn có những màn đấu khẩu với Nhật Long, và cũng không còn có những phút giây vui vẻ như thế nữa, thì cô cũng tự cảm nhận được cuộc sống của mình sẽ tẻ nhạt đến chừng nào. Không biết từ bao giờ, và cũng không biết bằng cách nào, hai từ "Osin" đã không thể thiếu trong lịch làm việc một ngày của cô.


Hít một hơi, Vy vung vẩy chiếc bình nước trên tay, từng tia nước trong veo bắn vào giàn hoa tigon nhỏ xinh trên ban công. Tia nước lấp lánh dưới ánh nắng vàng, khiến giàn hoa trông xinh tươi dễ thương hơn.


"Nắng sinh ra là giành cho em......


Ngập tràn ấm áp......


Và tô môi em hồng xinh......."


Nhật Long đã đứng ở phía sau từ khi nào, anh cứ thế đứng nhìn tấm lưng Tiểu Vy một cách lặng lẽ. Anh không lên tiếng chê bai đả kích như lần trước nghe cô hát nữa mà im lặng lắng nghe từng giai điệu. Cô hát cũng hay đấy chứ, điều đó anh đã nhận ra từ lần trước rồi, nhưng không muốn khen cô đấy thôi.


Tia nắng vàng đậu lại trên hàng mi cong, đôi mắt nâu café đang chớp chớp nhìn những cây hoa đa màu sắc xanh mướt thì bất ngờ bị phủ một màu tối đen, có ai đó đã đưa tay bịt mắt cô lại. Im lặng hai giây ra chiều suy nghĩ, cô mỉm cười, làm bộ dò hỏi:


- Ai đây ta?


- ..........


- Nhật Long!


- .........


- Biến thái!


- Wow, cô hay thật đấy nha, sao biết hay vậy?


Nhật Long buông tay xuống, nhào ra phía trước, làm bộ ngạc nhiên tột độ.


- Anh cũng hay đó nha, gọi tên mình thì không chịu, phải gọi là biến thái mới thưa!


Cô nhìn anh, cười híp mí. Không biết là anh ngốc thật hay đang trêu cho cô cười nữa, đây là phòng Nhật Long, không phải anh thì ai vào đây? Với lại trong căn nhà này ngoài anh với cô Di ra thì chẳng ai yêu quý cô, chẳng ai đối xử thân thiện với cô cả. Còn một điều nữa mà Tiểu Vy khi nghĩ đến đôi má phúng phính lại nóng ran, cô....giống như là ngửi thấy mùi của anh vậy, mùi ấm áp quen thuộc phảng phất trên thân thể.


- Hì hì, muốn trêu cô đó mà, bỗng dưng tôi lại thích được gọi như thế!


- Thật à? – Tiểu Vy hơi tròn mắt.


- Ừ, thật. Mà tôi nói thế thôi, đừng có một câu "biến thái", hai câu "biến thái" đó nha, ai mà biết thì còn đâu là mặt mũi của tôi nữa?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Lời xin lỗi thứ 100

Lời xin lỗi thứ 100

"Lần thứ 100" - Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện -

01-07-2016
Thử...

Thử...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Và tớ

25-06-2016
Một kiểu tâm trạng!

Một kiểu tâm trạng!

Ai cũng vì một chuyện không thành mà đau lòng, chuyện tình cảm không thành là điều dễ

24-06-2016
Không thể nói yêu em

Không thể nói yêu em

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao

23-06-2016
Chiếc chăn máu

Chiếc chăn máu

Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết,

30-06-2016
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương