80s toys - Atari. I still have
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 21

↓↓
1. Bước đầu tiên.


Điệu nhạc réo rắt vang lên trong chiếc earphone, vang vào tai Băng Hạ thật nhẹ nhàng, bay bổng. Cô thở nhẹ, âm nhạc đã giúp trái tim cô bình lặng hơn không chỉ bây giờ, mà trong tất cả những khi cô cảm thấy mất bình tĩnh, lúc nào cũng vậy. Cô điềm tĩnh lật giở từng trang sách, đôi mắt đẹp lướt qua từng hàng chữ, rất nhanh, nhưng nội dung của chúng thì đã được ghi nhận vào bộ não.


Tiểu Vy chạy hồng hộc vào lớp, tay cầm một cuốn báo. Cô chạy rất nhanh, vội vàng lao đến chỗ Băng Hạ như tên bắn. Tiểu Vy giơ cuốn báo ra trước mặt Băng Hạ, gào lên như thể trong đó hiện hữu một thứ gì rất rất kinh khủng.


- Băng Hạ, nhìn này, không thể tưởng tượng được! – Giọng nói xen lẫn hơi thở vì vừa chạy xong, nhưng nào có thể che lấp đi được niềm vui sướng đang lấp lánh trong đôi mắt nâu café trong veo.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Gì thế? – Trái với cái vẻ sốt sắng như gặp nước sôi của Tiểu Vy, cô nàng máu lạnh kia vẫn chẳng buồn rời mắt khỏi mấy trang sách chi chít chữ, thờ ơ hỏi một câu cho có lệ. Cô chẳng thể đoán được lý do là ký túc xá nữ cháy hay cả học viện Thánh Huy đang cháy. Mà đối với cô thì mấy cái đó cũng chẳng hơn một cơn gió là bao. Trường cháy thì học trường khác. Nhà cháy thì ở nhà khác.


Tiểu Vy chẳng thể nào kiên nhẫn thêm được, cô bé giật mạnh chiếc earphone ra khỏi tai Băng Hạ, đồng thời đưa tay gập luôn cuốn sách cô đang đọc. Cô bé dí quyển báo sát mặt Băng Hạ, cuống quít:


- Này! Đọc đi! Nhanh!


Băng Hạ nhăn mặt, giật cuốn báo từ tay Vy. Cô cũng đã hết kiên nhẫn rồi, nếu cái tin trong đó không phải là một tin thực-sự-động-trời, thì nhất định cô sẽ xông tới, giết chết con bạn thân của mình, đừng hòng cô nương tay, dù chỉ một chút.


Đập vào mắt cô ngay trang đầu tiên là dòng chữ đỏ to đùng, đôi mắt xám tro lập tức mở bừng ra, giờ cô mới công nhận cô bạn mình không hề nói quá.


"TẬP ĐOÀN TRỊNH ÂU HÔM QUA ĐÃ TỚI THĂM VÀ ỦNG HỘ CHO CÔ NHI VIỆN THIÊN SỨ 50.000.000.000"


Cô nhíu mày, đôi mắt vội vàng lướt trên những dòng chữ tiếp theo, trong khi Tiểu Vy thì ngồi xuống bên cạnh, chắp tay trước ngực cảm thán.


- Đúng là ông trời có mắt, cuối cùng thì bọn trẻ ở đấy cũng đã có cuộc sống đỡ khó khăn hơn trước, thật may mắn!


Hạ tờ báo xuống, Băng Hạ quay sang nhìn Tiểu Vy, cô ấy không hề biết việc cô và Hạo Thiên hôm trước đến cô nhi viện Thiên Sứ, và đương nhiên không thể biết rằng Trịnh Âu bỏ tiền ra ủng hộ cho nơi ấy nếu nói không có sự góp sức của cô thì cũng không đúng. Dẫu là rất ít, nhưng cô cũng có chút gì đó vui vui khi giúp đám trẻ ấy sống vui vẻ và ấm no hơn, chứ không đơn thuần chỉ là đến chơi với chúng như trước.


"....cô đã giúp tôi biết yêu thương hơn, tôi phải biết ơn cô nhiều đấy."


Cô mỉm cười với tán cây Bằng lăng bên ngoài.


Không biết ai phải biết ơn ai đây?


....................


Hôm nay Tiểu Vy đến nhà Nhật Long như mọi lần, và nếu trước khi đi, cô nàng ấy không năn nỉ ỉ ôi đến độ cái lưỡi dẻo quánh như sắp gẫy, rằng Băng Hạ làm ơn làm phước ra ngoài mua giùm cô một cái móc treo cặp thay thế cho chiếc móc hôm trước nàng ta làm rụng, thì còn lâu, còn lâu Băng Hạ mới phải đội nắng ra cửa hàng đồ lưu niệm tít trên phố, mà lại đi bộ thế này.


Ông mặt trời có vẻ rất thích thú với việc làm khổ người dân với cái nắng như thiêu như đốt, Băng Hạ sau khi chọn được cái móc hình gấu Pooh cực ngố, cô lướt đi thật nhanh trên đường dưới cái nóng bỏng rát da. Mặc dù Tiểu Vy luôn miệng kêu ghen tỵ với làn da "trắng không tỳ vết, ra nắng mấy cũng không thể nào đen" của Băng Hạ không ngớt, thì cô cũng chẳng dại gì đứng dưới cái nắng 40 độ này để chứng tỏ da mình không bắt nắng cả.


Cô nheo mắt phóng vù cái qua đường mà chẳng cần để ý đèn giao thông là màu gì, cũng chẳng thèm để ý xem có xe không. Bỗng một chiếc Audi mui trần bóng loáng phóng tới, nhanh như giớ, tốc độ phải 80 km/h là ít. Thấy Băng Hạ lao nhanh tới đầu xe mình, chiếc Audi hoảng hồn bấm còi rối rít. Nhưng khi cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì con Audi đẹp rạng ngời ấy đã quẹo tay lái, đâm sầm vào cột đèn giao thông. Và với cái tốc độ tử thần, thì một điều hiển nhiên mà ai cũng đoán ra là đầu xe nó sẽ chẳng còn nguyên vẹn được nữa.


- Này! Con kia, không có mắt à? Muốn tự tử thì chọn chỗ khác, ông mày đây chưa muốn vào tù!


Một người thanh niên từ trong chiếc Audi bước ra. Khuôn mặt rõ thư sinh, quần áo là lượt thẳng tắp, ấy thế mà không ngại ngần buông ra đầy rẫy những câu ch.ử.i thề để miệt thị Băng Hạ. Mặc cho trời vẫn nắng, người vây quanh mỗi lúc một đông. Băng Hạ thì chỉ khoanh tay ung dung nhìn gã ta, giống như muốn xem ngoài việc buông mấy câu nhục mạ, thì hắn còn làm được gì cô nữa.


- Con này, mày làm xe ông mày ra thế này mà không xin lỗi lấy một câu còn đứng đấy à? – Gã thanh niên chỉ thẳng vào mặt Băng Hạ quát lên. Cô nhếch mép cười khinh, quay gót bước đi. Đàn ông con trai mà giọng the thé chua ngoa, chẳng khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ.


- A con ranh! Mày định đi dễ dàng thế á? – Hắn lao đến túm áo Băng Hạ lôi lại, giơ tay lên như định tặng cho cô cái tát thì bị cô giữ chặt lấy. Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn khiến hắn sợ.


- Đừng có tự xưng là ông người khác, ông tôi để so sánh với cái loại đáng khinh như anh thì không biết phải giấu mặt vào đâu mới hết xấu hổ.


- Mày....!


- Dừng lại đi!


Một chàng trai đẹp tựa thiên thần rẽ đám đông bước tới, dưới ánh nắng trong suốt, vẻ đẹp ấy như tỏa sáng, lấp lánh như viên ngọc làm chói mắt người.


- Bao nhiêu? Nói, tôi đền.


Trong mắt gã thanh niên như vừa lóe lên một đốm sáng, hắn ta ngay lập tức buông tha Băng Hạ, tiến đến bên Hàn Phong, khuôn mặt trông giống hệt con chó chuẩn bị được chủ cho ăn.


- Anh bạn, trông anh cũng là người hiểu biết, theo anh thì thành quả cô gái kia vừa tạo ra thì bao nhiêu mới thỏa?


Hắn nói rồi chỉ tay về phía chiếc Audi mui trần đang nằm ngoan ngoãn dưới chân cột đèn, với cái đầu bị móp cực kỳ thảm thương.


- Đủ chưa? – Hàn Phong chẳng thèm liếc chiếc xe lấy một cái, rút trong túi ra một xấp tiền thẳng tắp, cố tình xòe ra, cho gã kia thấy rõ mồn một từng con số in trên tờ giấy bạc.


- Đủ, đủ rồi! – Hắn gật đầu lia lịa, đưa tay định đón lấy xấp tiền thì Hàn Phong nhanh hơn, anh ném chúng xuống đất. Một cơn gió thổi qua, từng tờ tiền bay tán loạn khắp nơi. Tên kia vội vàng cúi xuống nhặt nhạnh từng tờ rơi trên nền đất, bộ dạng bây giờ lại y hệt tên ăn xin vừa được người ta bố thí cho. Thật tội nghiệp!


Băng Hạ nãy giờ đang đứng xem kịch hay giữa một tên tham lam đáng khinh và một tên thích chứng tỏ mình là "anh hùng cứu mỹ nhân", liền bị tên "anh hùng" đến kéo đi, ấn vào chiếc Ferrari vàng. Chiếc xe phóng đi như gió dưới ánh nắng vàng nhạt, chẳng kịp để cô hé răng phản kháng câu gì.


.................


- Này, tôi giúp em thoát khỏi tên bệnh hoạn ấy, em không cảm ơn tôi được một câu à?


- Tôi đâu nhờ anh. – Băng Hạ thản nhiên.


- Không nhờ, nhưng tôi thừa biết trong túi em không đủ tiền để đền cho con xe ấy. – Khóe môi Hàn Phong nhếch lên nụ cười ngạo nghễ.


- Tôi không phải việc gì cũng cần đến tiền như anh.


- Vậy nếu tôi không đến, em sẽ làm gì với hắn? Loại dai như đỉa đói ấy sẽ không cho em đi dễ dàng đâu.


- Làm gì là việc của tôi. Từ nay đừng làm những việc dư thừa rồi lại bắt người khác cảm ơn nữa.


- Được rồi – Hàn Phong thở dài, tay xoay nhẹ vô lăng – Xin lỗi đã làm một việc dư thừa ảnh hưởng đến em, vậy có thể cảm ơn tôi một câu không, rồi sẽ không có lần thứ hai nữa?


- Không biết đánh vần. – Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, để nói gã thanh niên vừa rồi dai như đỉa đói, thì Hàn Phong này cũng không kém phần long trọng. Chẳng hiểu anh ta muốn mang lời cảm ơn của cô về nhà đóng khung lồng kính rồi treo lên tường hay ghi âm nó lại rồi cất vào hòm kỷ vật nữa.


- Không cảm ơn, vậy mời tôi một tách café nhé? – Anh nhìn Băng Hạ, cười. Đôi mắt màu xanh biếc lờ mờ thấy được sự chân thành. Thấy Băng Hạ vẫn im lặng, anh quẹo tay lái vào một con đường giữa ngã ba trước mặt.


—-Café Phố Hoa—-


Quán café mang tên Phố Hoa này mang lối kiến trúc cổ điển nhưng vẫn rất trẻ trung và hiện đại. Không khí ấm áp cùng những bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng sâu lắng khiến nơi đây trở thành chỗ tụ tập không thể thiếu của tất cả mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi. Gam màu nâu nhẹ – màu của café tràn ngập, làm gam màu chủ đạo chính, tạo cho quán một điểm nhấn riêng, một nét riêng mà chỉ có ở Phố Hoa.


Cửa mở, một đôi nam nữ bước vào, ngay lập tức thu hút gần như hết ánh mắt của tất cả mọi người trong quán, từ bồi bàn đến khách, tuy biết là rất sỗ sàng nhưng chẳng ai còn đủ tỉnh táo để chuyển ánh mắt đi nơi khác được nữa. Quán café không phải là tối, nhưng khi đôi nam nữ ấy tiến vào, cả quán lập tức bừng sáng thêm, như thể được thắp thêm cả chục cái bóng điện. Chàng trai với mái tóc đen tuyền bồng bềnh, áo sơ mi kẻ sọc caro đỏ đen, quần jean xanh. Cô gái thì mặc chiếc váy trắng đến đầu gối, áo jile ngắn ngang eo, trông vừa dịu dàng nữ tính, nhưng cũng không màu mè và yểu điệu thái quá.


Họ chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Chàng trai giơ tay lên gọi phục vụ. Một cô gái tết tóc hai bên, mặc bộ đồ in nhãn hiệu Phố Hoa, bước đến, mỉm cười dễ thương với hai người:


- Quý khách dùng gì ạ? – Café đen – Capuchino.


Cô gái gật đầu bước đi. Hàng chục con mắt đổ dồn về phía hai người như thế, nhưng có lẽ chẳng ai để ý thấy từ khi họ bước vào đến khi phục vụ bàn mang đồ uống đến, chưa có ai nói với ai câu nào.


2. Miền ký ức mang tên một cô gái.


Đáng lẽ ra, hôm nay Tiểu Vy sau khi đã lấy (trộm) được lại sợi dây chuyền yêu dấu của mình, thì sẽ nằm lỳ ở nhà, mặc cho tên biến thái kia có kêu réo như thế nào cũng không đến đây nữa. Thế nhưng khi đang định thảnh thơi nằm lên giường, nghe nhạc, đắp dưa chuột và...ăn sữa chua, thì cô nàng chợt nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam mà lần trước Nhật Long cho cô mượn về nằm lăn lóc trong góc tủ quần áo mà mấy lần cô định đem trả nhưng quên khuấy. Tặc lưỡi, Tiểu Vy đành xách chiếc áo đến nhà Nhật Long trả, vì cô biết chắc chắn trả nó trên trường thì sẽ có chuyện không lớn, mà cực kỳ lớn. Nhưng, chuyện cái áo lại chưa phải là lý do duy nhất. Thời gian qua mang tiếng là làm osin, nhưng cô cũng đã có lúc rất vui, bây giờ ngừng lại bỗng dưng cô lại thấy thiếu thiếu và hụt hẫng. Con người thật lạ, đáng lý ra khi lấy được lại thứ mình muốn, thì Tiểu Vy phải rất vui, nhưng cô lại gạt bỏ nó sang một bên để tiếp tục làm khổ mình. Tự cốc vào đầu mình một cái, Vy vừa lúi húi lau nhà vừa nguyền rủa mình điên khùng hết mức, cô nhất quyết sau ngày hôm nay sẽ nghỉ làm.


Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng rung liên hồi, Vy mở máy.


- Dưa chuột. – From: Nhật Long.


Cô nhíu mày reply lại, tên này đúng là thừa tiền, không dưng lại nhắn mấy cái tin nhảm nhí.


- Gì? – Dưa chuột. – Tin nhắn tiếp tục gửi đến, cùng một nội dung. – Tôi đây, anh muốn gì? – Dưa chuột. – Tôi hỏi anh muốn gì? – Dưa chuột.


Tiểu Vy cảm thấy mình chuẩn bị phát điên, cô nhấn mạnh như muốn thủng cả màn hình cảm ứng Iphone.


- Tôi biết rồi, đừng có gọi tôi nữa, anh muốn gì?


Vẫn là nội dung ấy: – Dưa chuột.


Điện thoại reo, Nhật Long ngay lập tức bắt máy, câu alo còn chưa kịp bật ra khỏi cổ họng...


- Này! Anh điên à? Thiểu năng hay tâm thần phân liệt? Tôi hỏi anh muốn gì sao cứ gọi "dưa chuột" mãi thế? – Chẳng cần nhìn cũng biết Tiểu Vy ở đầu dây bên kia đang điên đến thế nào, tiếng quát của cô vang khắp nhà, vọng lên cả phòng Nhật Long trên tầng. – Thế cô mù hay không biết dịch chữ? Tôi nói muốn dưa chuột, mang tôi đĩa dưa chuột lên đây! – ......


Tiểu Vy nín bặt, đầu nghi ngút khói đen. Chiếc điện thoại trên tay Nhật Long đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng "tút, tút". Anh tắt máy, nằm lăn ra giường nổ một tràng cười ngặt nghẽo như sấm, chọc tức con nhỏ này đúng là công việc thích thú nhất của anh từ trước đến giờ.


"Rầm", cánh cửa mở bật ra khi Long còn chưa kịp tắt tiếng cười. Do lực đẩy quá mạnh, cánh cửa đập rầm cái nữa vào bức tường kế, đến Nhật Long ngồi trên giường còn cảm thấy giường mình...rung. Ho khan một tiếng, anh hất mặt ra vẻ hách dịch ra lệnh cho Tiểu Vy đặt đĩa dưa lên bàn. Cô bé ngoan ngoãn nghe theo, mâu thuẫn với cái đạp cửa như Hecquyn khi nãy, Vy lại không nói không rằng, khuôn mặt hiện hữu một thứ cảm xúc rất lạ.


Café Phố Hoa


- Em còn muốn uống gì nữa không? – Không. – Băng Hạ đáp gọn, nâng tách capuchino lên uống. – Em thật khó gần đấy, ghét tôi lắm à? – Hàn Phong nghiêng đầu, tay cũng nâng ly café đen lên miệng, đôi mắt xanh biếc thoáng chút thất vọng. – Phải. – Lý do? – Không biết. – Hmmm, nhưng tôi lại thích cái kiểu kiêu ngạo lạnh lùng ấy của em, lạ thật. – Anh hơi nhún vai, mỉm cười. – ........


Băng Hạ bỗng dưng lại thấy mình có chút gì đó giống với mấy cô nàng trong mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc sướt mướt, cứ tỏ chút thái độ hơi vô lễ với mấy cái chàng công tử ham thích của lạ này là y như rằng được họ để ý đến từng milimet. Với ai thì là phúc ba đời, nhưng với cô thì chỉ tóm gọn trông hai chữ "phiền phức". Hạo Thiên cũng thế, Hàn Phong cũng vậy. Nhưng trong đôi mắt xanh lục của Hạo Thiên, cô còn nhìn thấy chút đồng cảm và chân thành, còn với Hàn Phong, cô khinh bỉ còn không hết.


- Em và Trịnh Thiếu gia có quan hệ như thế nào vậy? – Đôi mắt toát ra ánh nhìn u ám, Hàn Phong lặng lẽ khuấy ly café, nhìn Băng Hạ hỏi dò. – Điều tra à? – Em thích nghĩ như thế nào cũng được. – Chẳng có gì cả. – Cô khoanh tay trước ngực, ngả ra sau ghế. – Thật chứ? – Tin hay không, tùy. – Nhưng...tôi cảm thấy có nhiều lúc không giống như thế. – Giống như thế nào? – Người yêu.


Cô cười khẩy.


- Vậy cứ nghĩ thế đi.


Bỗng một bé gái chừng 9,10 tuổi, tay cầm giỏ hoa lân la đến bàn hai người đang ngồi. Cô bé buộc tóc hai bên, mặc chiếc váy xòe in hoa hơi cũ, giơ giỏ hoa lên tươi cười mời chào.


- Anh chị mua hoa giùm em với, hoa hồng rất tươi đấy ạ.


Và giống như thói quen nghề nghiệp, cô bé không để ý đến thái độ bất thường của đôi nam nữ mà ngây thơ "bồi" thêm một câu:


- Những người yêu nhau thường mua hoa hồng tặng nhau, anh mà tặng chị ấy hoa hồng, chị ấy sẽ rất vui đấy ạ!


Cô bé bán hoa lém lỉnh đã quá quen với hình ảnh sau khi nghe mình nói, chàng trai thường vì sĩ diện, kiêu hãnh móc tiền ra mua hoa cho cô bé, còn cô gái thì e lệ cười mỉm chi, nhận bó hoa. Thế nhưng hôm nay thì khác, chàng trai còn chưa kịp nói gì thì cô gái xinh đẹp vừa nghe xong lời "tiếp thị" của cô bé đã ngay lập tức đẩy ghế đứng dậy. Nó không hề biết lời mời chào vô ý của mình là một sự sỉ nhục lớn đối với Băng Hạ, và hiển nhiên, chẳng ai còn ngồi lại mà nhận hoa của cô bé nữa.


Băng Hạ toan bước ra khỏi quán, liền bị Hàn Phong kéo giật lại. Anh mỉm cười nhắc nhở:


- Em mau quên thế? Chẳng phải đã nói sẽ mời tôi sao? – Tôi có nói thế à? – Băng Hạ dùng nửa con mắt nhìn anh, cười nửa miệng.


Nhìn nụ cười đắc ý trên đôi môi mọng của Băng Hạ, Hàn Phong mới chợt nhớ ra, từ "mời" đó là từ miệng anh nói. Vì thấy cô im lặng, không phản bác, cộng với thái độ ngoan ngoãn bước vào quán cũng với anh làm anh lầm tưởng cô đã đồng ý. Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, anh mới thấy rằng mình đã ngộ nhận, và hơn nữa, chính cô lại dùng cái sự ngộ nhận ấy để chơi lại anh.


Bàn tay bất giác rời bỏ cánh tay trắng muốt của Băng Hạ, anh cười, nụ cười khờ khạo.


- Tôi thua. Em giỏi thật.


Nhìn bóng Băng Hạ khuất sau cánh cửa xoay của tiệm café, cô bé bán hoa áy náy quay lại nhìn Hàn Phong, thầm mong anh đừng vì chuyện ấy mà trút giận lên nó.


- Không phải em đã làm chị ấy bỏ đi chứ ạ?


Trái với suy nghĩ của con nhỏ, Hàn Phong nhìn bộ dạng khúm núm của nó, bật cười:


- Không đâu, chị ấy cộc cằn như thế đấy, không phải lỗi của em. – Em xin lỗi. – Cô bé lí nhí. – Không phải lỗi của em mà. Em tên gì? – Dạ, Thùy Nhi. – Được, Thùy Nhi, anh sẽ mua hết chỗ hoa này cho em, đồng ý không? – Dạ, được! – Cô bé gật đầu, cười rạng rỡ.


Bên ngoài cánh cửa, Băng Hạ đã nhìn thấy hết những gì vừa xảy ra giữa Thùy Nhi và Hàn Phong, cô quay lưng bước thẳng, mặt không chút dao động.


...................


- Này, biến thái! – Tiểu Vy gọi Nhật Long khi anh đang ung dung đưa miếng dưa chuột lên miệng. – Hả? – Anh....ừm....có thể kể cho tôi nghe về.....cô gái hôm trước không? Cái cô mà...ừm....chụp ảnh trong căn phòng số 3 ấy.


Nhật Long hơi giật mình, anh quay lại nhìn Tiểu Vy. Còn cô thì phải rất khó khăn mới mở miệng ra được. Vy chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản rằng, từ ngày mai cô không còn làm ở đây nữa, nên muốn biết những điều mình thắc mắc bao lâu nay. Và từ khi cô đến nhà Nhật Long làm, đây là điều không những cô thắc mắc, mà còn khiến cô phải chịu một nỗi oan ức.


- Cô muốn biết sao? – Nhật Long trầm giọng, đôi mắt hơi buồn. – Ừ? – Tiểu Vy mỉm cười gật đầu, khuôn mặt thấy rõ hai từ "háo hức".


Anh cười buồn, tựa lưng vào gối, ánh mắt xa xăm. Hồi tưởng lại dòng ký ức đã chôn vùi suốt mấy năm qua, đối với anh là một điều không khó, vì anh vẫn thường lật nó lại xem mỗi khi buồn. Và bởi vì nó là một con dao hai lưỡi, nên mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Sở thích

Sở thích

Em thích nhìn người khác từ trên cao, từ đằng xa và nhất là từ đằng sau. Vì em thấy

24-06-2016
Nụ cười của gió!

Nụ cười của gió!

Gia đình Uyên gặp bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sao tui chưa bao giờ thấy Uyên

23-06-2016