Old school Easter eggs.
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 20 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 17

↓↓
Sáng.


6.30 AM


Băng Hạ vừa thức dậy đã bị cuốn theo tiếng hát líu lo của Tiểu Vy từ trong nhà bếp vọng ra, có vẻ cô nàng đang rất vui vẻ. Một tay rán trứng, một tay lấy bánh mỳ từ trong lò nướng, trông cô tháo vát, hệt như những đầu bếp chuyên nghiệp trong những nhà hàng nổi tiếng. Chiếc tạp dề gấu Pooh lấm lem vài vết bẩn.


- Chuyện gì vui thế? – Băng Hạ thò đầu vào, thái độ của Tiểu Vy làm cho Băng Hạ khó tránh khỏi nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu Vy ngưng tay, quay ra đằng sau, nhìn thấy Băng Hạ, cô nhoẻn miệng cười.


- Bạn dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành.


- Thanks – Băng Hạ nháy mắt – Hôm qua về mấy giờ mà hôm nay tươi tỉnh thế?


- Hì, hôm qua mình được về sớm, Nhật Long bị ốm.


- Vậy hôm nay phải đi nữa không? – Băng Hạ trong phòng tắm nói vọng ra, tiếng nói hòa lẫn với tiếng nước chảy.


- Có chứ, không được nghỉ đâu – Tiểu Vy lắc đầu, lè lưỡi, tay cầm chiếc xản, lật miếng trứng vàng ươm.


Tiểu Vy bê đĩa trứng rán ra bàn, rồi quay lại nói với Băng Hạ điều cô vừa sực nhớ ra.


- À, hôm qua ba gọi điện đấy.


- Ba? Lúc nào?


- Lúc mình ở nhà Nhật Long.


- Nói gì?


- Ờ....thì hỏi thăm bọn mình sống thế nào, có khó khăn gì không, có thiếu tiền học không.


Băng Hạ im lặng, tiếng nước cũng tắt. Từ khi ba mẹ cô mất, người chăm lo cho cô ngoài Tiểu Vy ra chỉ có ông Triệu Tuấn, ba Tiểu Vy, người mà cô cùng gọi là ba, người ba thứ hai.


- Tiểu thư, từ bây giờ cuộc sống khó khăn, sống một mình e rằng không ổn, hơn nữa, biệt thự của Dương gia cũng bị người ta lấy hết rồi, cô về ở với tôi và Tiểu Vy có được không?


Ông Triệu Tuấn ngồi xuống bên cạnh chiếc xích đu màu trắng của Băng Hạ, trong mắt như có nước. Ông nói như van nài, hơn là một lời đề nghị.


Băng Hạ ngước lên, đôi mắt vô hồn nhìn ông quản gia đã phục vụ cho nhà mình hơn 30 năm. Cô nhìn thấy gần đôi mắt của người đàn ông 50 tuổi ấy, xuất hiện thêm nhiều, nhiều nếp nhăn hơn lúc trước, chứng tỏ ông ấy cũng không phải không đau buồn khi ba mẹ cô ra đi đột ngột như vậy.


Không suy nghĩ, và đúng hơn là chẳng có gì phải suy nghĩ, ngoài nơi ấy ra, cô cũng chẳng biết đi đâu. Về ở với mấy người bác ruột, cô không nhảy lầu tự tử vì quá ghê tởm, thì cũng không biết mình có thể sống nổi dưới tay họ hay không. Cô gật đầu, khuôn mặt vẫn không thay đổi.


- Bác Triệu, con gọi bác là ba có được không? – Băng Hạ nhìn chằm chằm vào khóm hoa trước mặt, nói đều đều. Cô không nhìn ông Triệu, cũng như không biết từ trong đôi mắt ông, một dòng nước đục ngầu đang chảy ra. Ông đưa tay ôm Băng Hạ vào lòng, mỉm cười.


- Được chứ, đương nhiên là được, Tiểu Hạ ngoan, con và Tiểu Vy từ nay sẽ làm chị em tốt, nhé?


Băng Hạ không nói gì thêm nữa, ánh mắt cô vẫn chẳng rời khóm hoa trước mặt, khuôn mặt như con búp bê gỗ, chẳng biểu hiện cảm xúc gì.


......................


Băng Hạ ngồi xuống bàn ăn với bộ váy đồng phục trắng trường Thánh Huy và mái tóc vừa được sấy khô. Tay cầm chiếc bánh mỳ gối được nướng vàng, cô bình thản ăn chậm rãi, không cần quan tâm xem Tiểu Vy đã ăn xong từ bao giờ.


- Bạn ăn đi, mình đi thay quần áo đã. – Tiểu Vy treo chiếc tạp dề lên mắc, nói.


Vẫn ăn, không nói gì, thậm chí cũng chẳng gật đầu, nhưng Tiểu Vy thừa hiểu rằng Băng Hạ đã "nuốt" hết từng lời cô nói, cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.


- Băng Hạ!


- .....


- Hôm nay có Thể dục đấy! – Tiểu Vy mếu máo bước ra, từ trước đến nay, Thể dục là môn cô ghét nhất và cũng học kém nhất.


- Cúp đi. – Vừa thanh toán xong chiếc bánh, Băng Hạ quay lại buông một câu cụt lủn trước khi kê ly sữa lên môi.


- Mình đâu có gan to được như bạn – Tiểu Vy vẫn chẳng tươi tỉnh hơn, cô bước đến bàn ăn, uống nốt ly sữa còn thừa của mình hồi nãy.


- Chịu khó đi, một tuần mới có một tiết mà.


- Phải rồi, một tuần mới có một tiết mà mình đã như thế này, có nhiều tiết không biết mình sẽ thê thảm như thế nào nữa. May sao Thánh Huy cũng không yêu thích mấy môn vận động này lắm.


.....................


Vừa bước vào lớp với chiếc cặp đeo trên vai, đập vào mắt Băng Hạ đã là một cảnh chẳng mấy thuận mắt. Đám tiểu thư nhà giàu yểu điệu lại xúm quanh hoàng tử của họ, nũng nịu. Càng học ở đây lâu, trong mắt cô lại càng xuất hiện thêm nhiều gai.


- Hàn Phong, anh xem, em có đủ tiêu chuẩn làm Thiếu phu nhân nhà họ Vương không? – Nhỏ tóc tém, cài chiếc băng đô to bản màu trắng, ôm dính lấy tay Hàn Phong, cười hỏi.


- Ồ, điều đó thì em nên hỏi ý kiến cô em gái của anh đã, xem nó có đồng ý không. Anh thì chẳng bao giờ từ chối mỹ nhân cả. – Hàn Phong nháy mắt với nhỏ, đáp.


Cô nàng gật đầu hài lòng, liền quay lên hỏi Bảo Yến ngồi bàn trên, đang loay hoay với thỏi son hồng.


- Yến, mày nói xem, tao đủ tiêu chuẩn làm chị dâu mày không?


- Ôi, bạn thân – Bảo Yến quay xuống cảm thán – Trương Mỹ Tuệ, hôm nay mày ăn phải thứ gì vậy? Mơ tiếp đi cưng, tao không đánh thuế giấc mơ đâu.


Cả đám con gái ngồi xung quanh đó bật cười như nắc nẻ, cả Mỹ Tuệ cũng cười, vì là bạn thân với nhau, nên khỏi cần nói, nhỏ cũng biết điều Bảo Yến vừa nói không hơn gì một lời trêu ghẹo.


- Tao cần quái gì mày thích, chỉ cần anh mày thích là được. – Mỹ Tuệ liếc Hàn Phong – Phải không anh yêu?


- Buồn nôn.


Mỹ Tuệ giật mình, sau khi xác định câu nói đó không phải từ hoàng tử của nhỏ nói, nhỏ cùng đám con gái nhất loạt đưa mắt kiếm tìm kẻ to gan. Và , chẳng khó để mọi người phát hiện tiếng nói lãnh đạm ấy phát ra từ chỗ ngồi dãy bên cửa sổ, và kẻ nói là người vừa ngồi xuống chỗ đó với chiếc Mp3 trên tai.


- Con kia, mày vừa nói gì? – Mỹ Tuệ đứng phắt dậy, chống nạnh. Hình như nhỏ rất tức giận, nhỏ không cho bất cứ ai được xúc phạm tới bản thân mình, nhất là kẻ đó lại là Băng Hạ.


- Giờ tôi mới biết tiểu thư của tập đoàn điện tử nối tiếng bị điếc. Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp. – Băng Hạ không liếc Mỹ Tuệ lấy một cái, cô chép miệng, tỏ vẻ tiếc nuối.


Đám tiểu thư che miệng cười khúc khích, điều đó khiến Mỹ Tuệ như điên hơn, nhỏ không ngần ngại với lấy cuốn sách gần đó, ném vào Băng Hạ, thật mạnh. Mấy đôi mắt của đám con gái như dán vào cuốn sách, xem nó có trúng mục tiêu hay không, và chuẩn bị sẵn nụ cười để cười vào mặt con nhỏ kiêu ngạo bị sách ném trúng. Vì ném với cự ly gần như vậy, không lý nào lại trật. Thế nhưng, cuốn sách bay cái "Vèo" rồi đập vào bức tường cạnh Băng Hạ với lực khá mạnh, bìa long ra. Cô đưa về phía Mỹ Tuệ ánh mắt thách thức, cười khẩy:


- Còn phải luyện tập nhiều.


Khuôn mặt đỏ lựng, máu dồn hết lên mặt và như đang sôi lên, Mỹ Tuệ đang toan nhảy lên dạy cho Băng Hạ một bài học thì bỗng khựng lại. Hàn Phong không nhìn nhỏ, nhưng bàn tay thì đang kéo nhỏ lại.


- Dừng lại đi.


- Anh, để em cho con nhỏ láo toét này một trận. – Mỹ Tuệ gườm gườm nhìn Băng Hạ, nhỏ chưa thể nguôi cơn giận.


- Anh bảo dừng lại – Hàn Phong kiên nhẫn lặp lại, giọng đều đều và chẳng có vẻ gì là tức giận.


Đám con gái giương mắt nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên hết cỡ.


Mặc dù ánh mắt hình viên đạn của Mỹ Tuệ vẫn chọn mục tiêu là Băng Hạ mà nhắm vào, nhưng nhỏ vẫn nín lặng mà hậm hực ngồi xuống. Nếu không có Hàn Phong ở đây, thì nhỏ nhất định sẽ thực hiện điều đang diễn ra trong đầu, đó là lao đến, xé xác Băng Hạ.


Nhưng....


Băng Hạ nhướn một bên lông mày lá liễu lên, cười nửa miệng.


Tự tin thế sao? Có làm được nổi không?


Phía trên, Bảo Yến ánh mắt thản nhiên lạnh lùng lướt xuống, cả Băng Hạ và Hàn Phong.


REENG....REENG.....


- Trời ơi, tiết Thể dục đến rồi. – Tiểu Vy sao chép lại khuôn mặt ban sáng, mếu máo nói với Băng Hạ.


- Nói rồi, cúp đi.


- Mình làm sao làm thế được? – Đôi môi mỏng của Tiểu Vy hơi rướn lên, cô từ khi bước chân vào trường học, chưa hề biết đến khái niệm từ "cúp" là gì.


- Vậy thì đừng kêu ca nữa, học đi. – Băng Hạ bước ra khỏi chỗ ngồi – Mình cúp đây.


- Trời ạ – Tiểu Vy tức tối quát nhỏ – Dương Băng Hạ, bạn có họ hàng gì với người tên "Đầu gối" không? Nói chuyện với bạn cứ như nói chuyện với nó vậy.


- Chắc có. – Băng Hạ cười cười rồi mất dạng sau cánh cửa lớp học.


Tiểu Vy lắc đầu chán nản.


- Học hành thế đấy.


...................


Phòng thay đồ.


- Tiểu Nhã, đôi giày của bạn dễ thương quá, mua ở đâu vậy? – Tiểu Vy nhìn đôi giày thể thao màu trắng có chùm sơ ry tròn tròn của Tiểu Nhã, xuýt xoa.


- À...rẻ thôi mà... – Tiểu Nhã mỉm cười – Không mắc đâu.


- Êu, ở đây thiếu gì người có mua giày mắc, mà có ra gì đâu, không dễ thương bằng giày Nhã nữa.


- Ờ.... – Tiểu Nhã bật cười.


Mấy đứa con gái trong phòng nhìn Tiểu Vy và Tiểu Nhã, xì xì xầm xầm. Bỗng, Bảo Huyền mỉm cười thân thiện, bước đến, liếc nhìn đôi giày, nhỏ khen:


- Đôi giày Tiểu Nhã đẹp ghê ha! Mua bao nhiêu vậy?


- À.... – Tiểu Nhã lúng túng – Rẻ, rẻ lắm.....


- Bao nhiêu?


- Mình....mình không nhớ.


Đám tiểu thư phía sau được dịp cười lớn.


- Haha, chắc nó được người ta cho đó, nên không nhớ là đương nhiên rồi.


Tiểu Nhã cúi gằm mặt xuống, đôi chân bất giác co lại, giấu ra sau ghế.


- Ờ – Bảo Huyền mỉm cười tiếc nuối – Mình muốn hỏi Nhã bao nhiêu để mua mà, nhưng Nhã được người cho thì thôi vậy. Nhưng có vẻ hơi bụi thì phải.... – Nhỏ đưa tay lấy chai nước gần đó, mở nắp – Để mình giúp bạn nha!


"Ào..........."


Tiểu Nhã trợn mắt, nhỏ bước ra để tránh dòng nước vừa xối xuống, nhưng không kịp rồi, đôi giày của nhỏ đã ướt sũng.


- Này! Bộ cô điên hả? – Tiểu Vy kéo Tiểu Nhã ra sau, quát lên với Bảo Huyền.


- Đôi giày rẻ tiền ấy mà cũng khoe khoang sao? Nên học cách chấp nhận thân phận của mình đi thì hơn. – Bảo Huyền lườm Tiểu Vy và Tiểu Nhã một cái, rồi khinh khỉnh bỏ đi, kéo theo sau là đám tiểu thư với tiếng cười hả hê vẫn không dứt.


Chờ cho chúng đi khỏi phòng, Tiểu Vy quay lại, nhìn Tiểu Nhã với đôi mắt hoe hoe đỏ đang cúi gằm mặt xuống, áy náy nói.


- Cho Vy xin lỗi, hôm nay Băng Hạ cúp học, trong tủ bạn ấy có đôi giày, để Vy lấy cho bạn mượn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Không từ bỏ

Không từ bỏ

Sau đây là một câu chuyện có thật về cách Tổng thống Abraham Lincoln ứng xử trước

24-06-2016
Ly hôn

Ly hôn

 Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung

24-06-2016
Một chuyến xe

Một chuyến xe

Audio - Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì

01-07-2016
Giá Như Em Là Con Gái

Giá Như Em Là Con Gái

Tên truyện: Giá Như Em Là Con GáiTác giả: Lee NaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 19 chương
Anh và em sinh đôi

Anh và em sinh đôi

Từ lúc bé xíu xiu, anh em sinh đôi đánh nhau như cơm bữa. Các trận giao chiến kinh hoàng.

27-06-2016