Old school Easter eggs.
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 17

↓↓

- Băng Hạ? – Đôi mắt Tiểu Nhã căng lên hết cỡ.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ừ, lúc không thấy Nhã ra sân, mình nhờ Băng Hạ vào xem giùm, bạn ấy vào xem rồi bào Nhã ốm mà, bạn ấy....không gặp Nhã sao?


- A.... – Bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Nhã để dưới gầm bàn bỗng run lên, không tự chủ. "Băng Hạ vào xem", vậy có nghĩa cô ấy đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong phòng thay đồ? Socola, nụ hôn, và....làm người yêu, nhìn thấy cả rồi sao? Nhỏ liếc qua Băng Hạ ngồi bên cạnh Tiểu Vy, tai đeo Mp3, đang ngồi gục xuống bàn, như không màng đến chuyện nhỏ và Tiểu Vy đang nói đến, nhưng không có nghĩa là cô ấy không nghe. Bỗng dưng nhỏ cảm thấy trái tim đang nằm trong lồng ngực nhỏ, nổi dậy đập nhanh quá mức bình thường.


- Phải....phải rồi....mình ốm – Tiểu Nhã nói rồi nhoẻn miệng cười, không thể che giấu sự thật rằng nhỏ đang run rẩy trong từng lời nói.


Dù chữ "thắc mắc" trên mặt Tiểu Vy vẫn chưa phai nhạt, nhưng cô cũng gật gật đầu, buông tha cho Tiểu Nhã.


Chuông reo vào tiết, Tiểu Nhã chỉ kịp đưa ánh mắt lướt qua Hàn Phong một cái rồi bắt đầu bài học. Trong đầu nhỏ, vẫn chưa thể tin chuyện vừa rồi là sự thật một cách tuyệt đối, thế nhưng trong trái tim nhỏ lại đang từng giây, từng phút sản sinh ra một thứ tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm khiến trái tim nhỏ đập vô cùng nhanh, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của một người, và suốt 3 tiết học tiếp theo, nhỏ chưa thực sự tập trung vào bất cứ tiết học nào.


Chiều


Nhà Nhật Long. 12h30 PM


- Chị Yên, chúng ta phải làm gì đó đi chứ? – Tiểu Thanh, chị hai của đám người làm, chỉ nhỏ tuổi hơn mỗi Tiểu Yên, đang gắp một miếng rau, bỏ vào bát, ngước lên hỏi Tiểu Yên đang ngồi đối diện mình với vẻ mặt không mấy thoải mái.


- Làm gì là làm gì? Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? – Tiểu Yên dừng công việc húp canh lại, nhướn mày lên hỏi Tiểu Thanh.


- Chuyện con bé Vy đó, chị định để nó lộng hành thế à? Nó suốt ngày bám dính lấy cậu chủ không rời, hôm nay cậu chủ không có nhà, chị phải dạy nó một bài học đi chứ, để vậy chướng mắt quá.


- Mày thích đưa đầu ra cho cậu chủ chém thì cứ việc, tao đây không cản.


- Chị cứ bình chân như vại đi, nó được cậu chủ thiên vị, chẳng mấy chốc sẽ đè đầu cưỡi cổ chị thôi, lúc đấy chị chẳng còn hống hách được như thế này nữa đâu – Tiểu Thanh bĩu môi, rồi tập trung vào bát cơm của mình.


- Con ranh này, mày học cái kiểu ăn nói ấy ở đâu thế? Muốn tao đập cho mấy cái thì nói. – Tiểu Yên sửng cồ, mắt long lên sòng sọc, chỉ chờ dịp nhảy lên xé xác Tiểu Thanh. Bữa cơm ngon lành của nó tự dưng lại bị con nhỏ này phá đám, không bực mình không được.


- Thôi thôi, cho em xin 2 chị – Tiểu Hương, cô nhóc nhỏ tuổi nhất, lao đến giữ Tiểu Yên khi nó vừa có dấu hiệu muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Thanh – Nghĩ cách dạy dỗ Tiểu Vy mà lại như thế này thì mọi người nghĩ ra cái gì đây?


Tiểu Yên ngồi xuống ghế, phủi tay, không quên ném về phía Tiểu Thanh cái lườm sắc lẻm. Còn Tiểu Thanh vẫn chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn bình thản ăn như đang trêu tức nó.


- Hương, em nghĩ xem, nên làm thế nào? – Thôi cái nhìn như muốn giết người cho Tiểu Thanh, Tiểu Yên quay qua hỏi Tiểu Hương, con nhóc này nhiều lúc có những ý kiến khá thông minh mà nóng nảy như nó không tài nào nghĩ ra được.


- Vấn đề không phải con bé ấy cứ bám lấy cậu chủ, mà vì cậu chủ quý nó. Phải làm cho cậu ấy ghét nó mới mong gạt nó đi được – Tiểu Hương nói.


- Em ngày càng thông minh đấy Hương – Tiểu Yên chợt mỉm cười – Vậy theo em, làm thế nào để cậu chủ ghét con bé ấy?


- Làm những gì cậu chủ không cho phép – Tiểu Hương bình thản nhún vai.


- Những gì cậu chủ không cho phép? – Tiểu Yên tiếp tục hỏi. Càng hỏi con nhóc này, nó càng thấy mình....không thông minh bằng nó.


- Thiếu gì chuyện, như phòng số 3 chẳng hạn – Tiểu Hương mỉm cười, một nụ cười dễ thương, nhưng những gì nó vừa nói thì không hề có chút dễ thương nào. Tiểu Yên hơi ngẩn người ra rồi cũng vẽ trên môi mình một nụ cười. Nham hiểm.


"Kính....coong....."


Cô Di vừa ở trên lầu bước xuống, thấy tiếng chuông cửa, đoán chắc là Tiểu Vy, bà liền chạy ra mở cửa cho cô. Đoán không sai, Tiểu Vy xuất hiện sau cánh cổng vừa được mở ra với nụ cười bán nguyệt tươi roi rói dán trên môi.


- Cô Di! – Tiểu Vy làm động tác chào kiểu quân đội, chân đứng nghiêm, khiến cô Di tròn mắt nhìn rồi phì cười. Con nhỏ này, ngày càng dạn dĩ.


- Không dám, chào chị – Cô Di mỉm cười đáp – Vào đi, hôm nay cậu chủ đi vắng, không có nhiều việc làm đâu.


- Anh ta đi đâu vậy ạ? – Tiểu Vy bỏ tay xuống, lông mày chau lại bên trên đôi mắt được giương tròn.


- Cháu hỏi làm gì, chắc cậu ấy đi đâu với Thiếu gia rồi.


Tiểu Vy bước sau cô Di vào bếp, bà nhìn đám người làm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn, hỏi Tiểu Vy đầy quan tâm:


- Cháu ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn chung với các bạn cho vui.


Tiểu Vy mỉm cười khiếm lỗi, câu từ chối còn chưa kịp bật ra khỏi cô họng thì đã bị Tiểu Yên chặn lại bằng một câu nói móc cực kỳ mát mẻ.


- Đúng đấy, Vy ngồi xuống ăn chung cho vui – Nó quay sang mỉm cười thân thiện với "đương sự" – Còn chừa một chút cơm cho con Milu này Vy ăn chắc cũng đủ.


Đám người làm còn chưa kịp bất ngờ vì lòng tốt của Tiểu Yên thì đã nhìn nhau bật cười nghiêng ngả. Tiểu Vy sượng sùng từ chối, nhất định phải từ chối rồi, vì ngay từ đầu cô đã không có ý định ngồi ăn với đám người làm này, vả lại, bị Tiểu Yên đặt vào hoàn cảnh "dễ xoay sở" như vậy, việc ngồi xuống ăn sẽ khiến cô "được" mọi người nhìn với suy nghĩ "kẻ ăn tranh phần của chó", thật vinh hạnh xiết bao!


- Có muốn cũng không được! – Nghe xong câu từ chối từ miệng Tiểu Vy, Tiểu Yên trở về với bộ dạng khinh khỉnh thường ngày mà đốp lại bằng một câu dễ nghe.


Cô Di liền nghiêm nghị nhắc nhở


- Yên!


- Vâng! – Tiểu Yên hờ hững. Nghe cách trả lời cũng biết lời cô Di chẳng ăn nhập gì vào đầu nó.


Cô Di liếc nhìn đồng hồ, sau đó căn dặn mấy đứa


- Cô phải đi ra ngoài có chút việc, mấy đứa ở nhà dọn dẹp cẩn thận. Ở nhà đừng có bắt nạt Tiểu Vy đấy, đứa nào bày trò, cứ đứng trước cậu chủ mà nhận tội.


- Dạ! – Cả đám đồng thanh đáp bằng vẻ nhởn nhơ, cợt nhả. Rồi sau khi cô Di vừa khuất bóng, Tiểu Vy lại phải tha hồ mà hứng chịu một lô một lốc những cái lườm nguýt công khai từ đám-người-mà-ai-cũng-biết-là-đám-người-nào-đấy.


.........................


- Cầm lấy và lên lau dọn phòng số 3 đi! – Tiểu Yên ném vào người Tiểu Vy một đám giẻ lau và một chiếc xô – Nhanh lên! Cô Di không cho chúng tôi bắt nạt cô, nhưng không nói rằng chúng tôi không được cho cô làm việc, phải không?


Tiểu Vy nhìn nó, rồi bình thản đứng dậy. Cô xách xô nước lên trên lầu, im lìm, không một lời cãi lại hay khích bác mặc dù cô biết, và thừa biết, căn phòng số 3 ấy cô chưa từng lau dọn bao giờ, thậm chí chưa từng bước vào, cả đám người ấy cũng thế, cho nên, việc bắt cô vào đó dọn dẹp trong lúc cô Di và Nhật Long đi vắng thế này hoàn toàn là một điều bất-bình-thường.


Tiểu Yên nhìn theo, mỉm cười.


..........................


Kẹt....kẹt....


Cánh cửa lâu ngày không được mở, nay được mở ra liền phát ra tiếng kêu không mấy vui tai. Tiểu Vy bước vào với xô nước và chiếc giẻ lau, đang định thực hiện công việc, bỗng...


- Đây...đây là....


Cô trợn tròn mắt, ngoài việc căn phòng không được ai dọn dẹp mà vẫn sạch trơn không một hạt bụi, thì còn một điều khiến cô bất ngờ. Đó là....căn phòng không có đồ đạc gì ngoài....ảnh, không phải một mà rất nhiều ảnh. Những bức ảnh được đóng khung, lồng kính và treo khắp 4 bức tường. Và điều đặc biệt nhất là....tất cả đều là ảnh của một cô gái....


Những bức ảnh chụp cô gái ấy ở rất nhiều những tư thế khác nhau, vô cùng tự nhiên, không hề gượng ép. Cô gái trong bức ảnh có mái tóc dài, đen óng, đôi mắt to, tròn với hàng lông mi dày và rậm, làn da trắng muốt. Tóc để mái bờm với chiếc băng đô màu tím nhẹ ở hầu hết các bức ảnh, khiến cho cô càng thêm muôn phần xinh đẹp. Nhưng tuyệt mỹ nhất vẫn là đôi môi màu hồng bóng, căng mọng như đóa hoa đang hé nở. Ở chính giữa căn phòng, treo một bức ảnh khổ lớn, cô gái trong bức ảnh đang cười, nụ cười thơ ngây, trong sáng, giữa một cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn, tím ngắt. Chiếc băng đô màu tím và bộ váy liền đồng màu, trông cô ấy chẳng khác gì một đóa hoa oải hương....đẹp đẽ....thanh khiết......


Tiểu Vy đến gần bức ảnh, đưa tay chạm vào chiếc khung ảnh màu bạc, môi mấp máy.


- Đẹp...thật....


- Ai cho phép cô vào đây???


Tiểu Vy giật mình quay ra cửa, Nhật Long hình như vừa về, đang đứng ngoài cửa, nhìn cô. Cô cười với anh:


- Biến thái, anh về rồi à, cô gái này......là ai thế?


Câu nói bị ngắt quãng giữa chừng kéo theo nụ cười bị tắt ngấm khi....Tiểu Vy nhận ra, Nhật Long thật khác thường, anh lầm lỳ đứng ngoài cảnh cửa với ánh mắt....lạnh. Trong đôi mắt ấy, hằn lên những tia máu đỏ....


Đôi mắt Nhật Long....hằn lên những tia màu đỏ. Anh xăm xăm bước đến, nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Vy đang chạm vào khung ảnh, hất cả tay lẫn người cô ra một bên. Tiểu Vy chịu lực đẩy từ Nhật Long, theo quán tính thụt lùi lại vài bước. Cô xoa xoa bàn tay vừa bị Nhật Long nắm đến đỏ ửng, mắt nhìn trân trối vào con người trước mặt kia, khuôn mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất : "sợ".


- Ai cho phép cô vào đây??? – Nhật Long nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt lạnh toát, anh gằn giọng, bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm run lên bần bật.


- Biến thái, anh sao vậy? Bực mình chuyện gì hay sao mà..... – Tiểu Vy khó hiểu nhìn Nhật Long, nói lý nhí.


- Đừng gọi tôi như thế! Trả lời tôi! Ai cho phép cô vào đây? – Nhật Long quát lên, trong mắt như đang có hai ngọn lửa rừng rực cháy, trong lòng đang có một sự phẫn nộ tột cùng.


- Tôi....tôi chỉ...tôi chỉ dọn dẹp thôi.... – Tiểu Vy run run chỉ tay vào xô nước ở ngoài cửa, đôi mắt long lanh như sắp khóc – Tôi chẳng làm gì cả...anh có cần phải tức giận vậy không?


- Tôi mượn cô vào dọn à? Không phải nhà mình thì đừng có tự tiện như thế! Và cũng đừng đụng vào bất cứ thứ gì không phải của mình. – Nhật Long gầm lên, thái độ của Tiểu Vy càng làm anh như điên tiết hơn, máu nóng trong người dâng cao, anh lao đến túm lấy vai Tiểu Vy lắc mạnh rồi đẩy cô ngã xuống đất.


Tiểu Vy ngã xuống nền nhà, sự ức chế trong người cũng đã vỡ tung, trong đôi mắt nâu đen bật ra hai dòng nước trong suốt không thể ghìm được nữa. Cô nhìn chăm chăm vào Nhật Long với ánh mắt đầy oan ức, run giọng:


- Tôi là người giúp việc, chỉ làm công việc của mình, anh không muốn có thể bảo không cần, có cần thiết phải quát lên như vậy không? Tôi cũng đâu có làm gì sai?


- Câm ngay và biến ra ngoài! – Nhật Long quay đi, anh chỉ tay ra cửa, giọng nói vẫn không hề giảm đi âm lượng.


- Anh...thật quá đáng.... – Tiểu Vy cắn chặt môi, hai dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy ra.


- Câm! Biến! – Đôi mắt Nhật Long đã đỏ ngầu, anh quay lại nhìn thẳng vào Tiểu Vy. Lúc này đây, khi sự giận dữ trong người anh đang dâng cao lên đến nỗi không kìm lại được, thì những lời nói thanh minh của Tiểu Vy chẳng thể vào đầu anh mà thậm chí, còn như đổ thêm dầu vào lửa.


Tiểu Vy nín lặng đứng dậy, cô đưa tay quệt nước mắt, mang theo sự ấm ức ấy, bước ra cửa và không quên kéo theo xô nước.


Nhật Long nhìn theo, đôi mắt nhạt dần theo từng bước đi của Tiểu Vy.


Cửa đóng lại.


Tiểu Vy đứng như chôn chân bên ngoài, sau khi cửa đã được cài bởi chính bàn tay mình, cô chưa muốn bước xuống ngay....


Mà từ từ ngồi xuống....


Gục đầu vào giữa hai đầu gối, cô để mặc cho những giọt nước mắt tự do tuôn trào. Thực sự là oan ức, quá oan ức! Cô không hiểu, rốt cuộc mình đã làm gì sai để khiến Nhật Long tức giận đến như vậy, để anh ta mắng nhiếc cô thậm tệ, và nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ đến như vậy? Chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ cô thấy Nhật Long như thế, và cũng chưa bao giờ anh ta đối xử với cô như thế. Cô thực sự cảm thấy sợ, giây phút anh ta nắm lấy vai cô lắc mạnh, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, trái tim cô như muốn ngừng đập ngay lúc đó, cô cảm tưởng như người trước mắt mình đây không phải là Phùng Nhật Long nữa, nó giống như một con mãnh thú hơn là con người mà hàng ngày cô vẫn gọi là "biến thái", người hàng ngày vẫn trêu chọc cô, cùng cô xây dựng nên những màn đấu khẩu kịch liệt. Sự sợ hãi và nỗi oan ức đã khiến cho những giọt nước mắt cô rơi ngày một nhiều thêm, cô vòng tay, ôm chặt lấy hai chân, bờ vai run lên nhè nhẹ.


Bên trong, Nhật Long vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã bị Tiểu Vy đóng lại cách đây vài phút, ánh mắt đã trở về màu đen tuyền vốn dĩ của nó. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay day day huyệt thái dương. Sự nóng nảy và ngọn lửa cháy rừng rực trong người anh đã bị dập tắt, để lại một sự mệt mỏi. Vốn dĩ anh không hề muốn phải giận dữ, nhất là với Tiểu Vy, thế nhưng, chính cô ta là người đã xâm phạm vào những thứ riêng tư, những thứ anh không hề muốn nhắc đến, thậm chí muốn quên đi mà không được. Cô ta đã khơi dậy những thứ anh muốn giấu kín trong trái tim, những thứ anh muốn thả trôi theo dòng chảy của thời gian, nhưng lại không đủ can đảm. Nhìn thấy cô ta ở đây, trong phòng của người con gái ấy, anh không đủ bình tĩnh hay nói đúng hơn, anh không thể bình tĩnh để không nổi lên một trận cuồng phong.


Di chuyển ánh mắt đến tấm ảnh treo trên bức tường đối diện, đôi mắt trở nên sâu xa, anh đưa tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chạm vào lớp kính bao bên ngoài. Từng ngón tay, miết nhẹ lên mái tóc, đôi mắt, làn da. Môi mấp máy, khuôn mặt trở nên ảm đạm và thê lương đến kỳ lạ.


- Lam Đình.....!


.......................


- Cô Di! – Tiếng Nhật Long trên lầu vang vọng xuống dưới. Chẳng có gì khó để cô Di nghe thấy và dừng công việc lau bàn ghế của mình mà tất tả chạy lên.


Vừa bước lên cầu thang, bà đã gặp Tiểu Vy tay xách xô nước xuống, khuôn mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe. Khoảng cách giữa hai người ngày một ngắn lại theo từng bước chân chậm rãi, mệt mỏi của Tiểu Vy và bước chân vội vàng, mau lẹ của cô Di. Giáp mặt nhau, cô Di nắm lấy tay Tiểu Vy, nhíu mày hỏi một cách lo lắng.


- Vy, cháu sao thế? Vừa bị cậu chủ mắng à?


Ánh mắt như vô hồn của Vy liếc qua cô Di, nặng nhọc buông lời.


- Cháu không sao – Cô thở hắt – Nhật Long gọi cô đấy, mau lên đi.


Từ khi Tiểu Vy đến đây làm, đã không dưới một lần cô Di nghe thấy Vy gọi hẳn tên cậu chủ của bà ra, hoặc gọi bằng những mỹ từ như "biến thái", và cũng không dưới một lần bà không hài lòng mà lên tiếng nhắc nhở, nhưng lần này, bà không thể mở miệng được nữa. Cái vẻ mặt cô "phô" hết ra ngoài lúc này đã cho người ta biết rằng, mình vừa phải chịu đựng những điều chẳng mấy tốt đẹp, và lên tiếng trách móc Vy lúc này, cô Di cảm thấy mình thật....độc ác.


- Cháu xuống dưới đi, vất vả cho cháu rồi. – Tặng cho Tiểu Vy cái nhìn cảm thông, an ủi, cô Di buông tay Vy ra và bước nốt những bậc cuối cùng của cầu thang trước khi lên gặp Nhật Long.


Tiểu Vy cụp đôi mắt xuống, vất vả ư? Phải.


- Cậu chủ có gì dặn dò? – Cúi đầu trước Nhật Long, trong lòng cô Di bỗng ngổn ngang những thắc mắc. Hôm nay Nhật Long lại ở trong phòng "Số 3" thay vì nằm trong phòng mình như mọi hôm.


- Căn phòng này có 2 chiếc chìa khóa, cô vẫn giữ một cái? – Nhật Long đứng trong phòng, miệng thì hỏi cô Di, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời bỏ được tấm ảnh trên tường.


- Dạ, phải.


- Tôi đã dặn cô khi tôi ra ngoài phải khóa cửa phòng này lại, và không cho phép bất kỳ ai bước chân vào, cô không nghe rõ sao? – Nhật Long lướt ánh mắt sắc bén về phía cô Di.


- Tôi....tôi quên...xin lỗi cậu, nhưng tôi đảm bảo rằng chưa có bất kỳ ai bước vào căn phòng này đâu ạ!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Tôi và em

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại

28-06-2016
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Hoàng hôn màu lửa

Hoàng hôn màu lửa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chị và

25-06-2016
Diễn

Diễn

Cô đau, nhưng đôi chân vẫn không ngừng dấn tiếp. Rốt cuộc thì cô cần gì nhỉ? Rốt

29-06-2016
Hoa bò cạp

Hoa bò cạp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Vác balo lên vai và đi

Vác balo lên vai và đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016