Disneyland 1972 Love the old s
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 87

↓↓
Hôm nay là ngày quyết định. Thời gian trôi qua thật chậm hay chỉ là do Xuân quá lo lắng về nó khiến cô lúc nào cũng cảm thấy bị đè nén đến bức bối.


Mỗi tích tắc trôi qua, cô càng thêm lo lắng. Vụ ầm ĩ của ngày hôm qua đã để lại một tổn thất khá to lớn không chỉ về mặt tinh thần mà cả về chất lượng của nhóm. Càng nghĩ cô càng thấy bực bội, không hiểu tại sao Thái Vinh luôn muốn gây sự với Duy thế chứ? Vì cậu ta mà tâm trạng của cả nhóm trở nên nặng nề hơn. Quan trọng hơn là nó còn có thể ảnh hưởng tới điều mà cô luôn trông ngóng.


Là do cô quá nóng vội và ích kỉ khi chỉ nghĩ cho mình đây.


Càng nghĩ chỉ càng thêm bứt bối, Xuân vội vàng chạy nhanh tới văn phòng hội học sinh để giao đống thiệp mời từ trường Will mới gửi sang.

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thật không hiểu tại sao hôm nay bao nhiêu cứ tới tấp ập đến thế chứ? Hết việc của hội học sinh rồi các việc lặt vặt của lớp...Chạy liên tục từ sáng tới giờ, cuối cùng cũng có thể tạm gọi là xong.


Đặt đống tài liệu lên bàn của Băng kèm theo một lời nhắn rồi vội vã chạy nhanh ra khỏi văn phòng để chuẩn bị ra về.


Tiếng bước chân dồn dập khiến cả hành lang yên tĩnh cũng trở nên ồn ào.Nhưng dường như chủ nhân của bước chân đó lại hoàn toàn không nhận ra điều đó. Bởi nhịp tim đập trong cô còn dồn dập và mạnh mẽ hơn.


Cô đi như chạy ra khỏi hành lang, rẽ qua một khúc ngoặt tiến vào một khu khác vắng vẻ hơn dù nó có vẻ hơi xa so với nhà xe nhưng nó lại có thể tránh được cả khối rắc rối và cả những cái nhìn đầy địch ý của những người xung quanh.


Mãi mê suy nghĩ về những gì sắp xảy ra khiến Xuân không quan tâm hay chú ý gì xung quanh, kể cả những người nãy giờ đang theo sau cô một cách chậm rãi và cảnh giác.


Đôi mắt liếc ngang liếc dọc dè chừng. Nó khẽ hài lòng khi nhận ra đứa con gái phía trước đang đi về phía khu vắng vẻ nhất của trường. Cả bọn khẽ mỉm cười hài lòng. Cuối cùng cũng có ngày, thói quen của con bé đó hại chết nó.


Nhìn dáng vẻ vội vàng của nó không khỏi khiến cả đám tức sôi máu lên, mà đúng hơn là chỉ cần thấy mặt của nó là cũng đủ khiến cơn giận dữ dâng trào không kiểm soát được rồi.


Sự tức giận vô cớ càng ngày càng vô lí kể từ khi cả bọn thấy con bé đó đang tính dụ dỗ Triệt ngày hôm qua. Đã làm bạn gái của anh Duy rồi mà còn dám ve vãn "hotboy" của tụi nó. Điều đó là không chấp nhận được.


Bước chân của nhóm dừng lại khi nhận ra con bé đó cũng dừng lại. Vội vàng tìm chỗ núp, lén nghe cuộc đối thoại ngắn qua điện thoại của nó.Khoảng cách quá xa khiến cả bọn không thể nghe rõ được toàn bộ cuộc đối thoại đó, chỉ loáng thoáng được cái tên Duy rồi cuộc gặp mặt bí mật nào đó.


Chỉ thế cũng đủ là "giọt nước tràn ly". Cơn ghen tuông bùng phát điên cuồng. Con bé đó đang hẹn với người khác, không phải là anh Duy sao? Nếu không lại lén lút như thế? Không thể chấp nhận được. Ngay cả anh Duy cũng đang bị con bé đó lừa dối, điều đó là không thể chấp nhận được.


Chợt một bóng người vụt ra khỏi chỗ nấp, hằm hằm đi về phía đứa con gái kia đang đi tới. Đó là chân cầu thang. Đôi mắt chợt lóe sáng độc ác.


Hơi chững lại, quay người nhìn phía sau. Có ai đó đang đi tới. Xuân hơi giật mình khi nhận ra đôi mắt tóe lửa như đang muốn thiêu đốt cả người cô. Định mở lời nói gì đó nhưng ngay lập tức lời nói bị thay thế bởi tiếng hét kinh hoàng.


Toàn thân mất thăng bằng ngã về phía sau vì lực đẩy bất ngờ từ người trước mặt. Nỗi sợ hãi bất ngờ ập tới, bủa vây khiến Xuân trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết. Vội vàng đưa tay quờ quoạng xung quanh để tìm kiếm một điểm tựa nào đó trước khi té nhưng cũng chỉ kịp túm lấy thanh nắm bên cạnh rồi cả người trượt thẳng xuống dưới.


Ngước nhìn người đang đứng trước mặt mình. Một màn ảnh mờ ảo che lấp rồi dần dần tối đen.


Nụ cười khinh khỉnh hài lòng khi nhìn thấy dáng người bất tỉnh của đứa con gái kia phía dưới. Chỉ cần đẩy nhẹ cũng đủ cảnh cáo con bé đó rồi phải không nhỉ?


Khẽ phủi tay rồi quay người đi về phía mấy đứa bạn đang trố mắt nhìn nó ngạc nhiên.


- Sao? Chỉ là cảnh cáo tí thôi mà. Không chết đâu. – nó nhếch mép cười rồi tung tăng bước đi, đi ra khỏi nơi mà nó đã làm một việc cực kì xấu xa...


Xuân mở mắt, hơi cựa quậy người. Toàn thân ngay lập tức dội lại cảm giác đua đớn đến buốt óc.


Thử nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng cũng không ăn thua gì. Tất cả điều cô nhớ chỉ là đôi mắt tóe lửa giận dữ và cú đẩy bất ngờ khiến cả người cô lao xuống. Sau đó là chỉ là màu đen bao lấy cô.


Cũng may lúc đó, cô kịp nắm chặt lan can làm cho tốc độ té có giảm đi đôi chút và chắc là cũng không té nặng lắm. Chỉ có điều khiến cô càng thắc mắc ngay lúc này là cô đang ở đâu?


Căn phòng to lớn được bài trí khá đơn giản. Mang theo chút hơi hướng nghệ thuật cổ điển.


Ngó quanh một lúc rồi thử mình ngồi dậy nhưng kết quả là không thể? Vừa bực bội, vừa tức tối. Càng ngày những con người kia càng độc ác thế sao?


Ánh mắt chợt dừng trước chiếc đồng hồ đầu giường. 8h15'.


Cô giật mình. 9h là buổi biểu diễn của Duy. Cô đã hứa là sẽ tới sớm rồi mà còn thế này sao?


- Em đang làm gì thế? – giọng nói ấm áp từ đâu đó vang vọng lại.


Nhìn theo hướng ấy, thì ra là Duy.


- Anh Duy, sao anh lại ở đây? – Xuân hỏi.


- Anh không ở nhà anh thì ở đâu? – Duy nói đùa khi đang tới gần giường của cô.


- Nhà anh? Sao em lại ở đây?


- Anh bắt gặp em nằm dưới chân cầu thang, vội mang em tới phòng y tế,cũng may chỉ bị xây sát một chút, với chân bị bong gân thôi, không có gì nguy hiểm. Nào, nói cho anh biết lý do tại sao em ra nỗng nỗi này trong khi vừa nói chuyện với anh cách đó mấy phút. – Duy nghiêm mặt.


- Em bị trượt chân ngã. – cô nói dối.


- Thật không?


- Thật mà... À, sắp tới giờ rồi đó. Anh mau đi đi. Em tự về được mà. – cô đổi chủ đề. Nếu cứ nói mãi việc này thì kiểu nào anh cũng biết là cô đang nói dối.


- Em nghĩ em về được với cái chân này sao? – anh gõ nhẹ vào trán cô một cái.


- Em...


- Được rồi, đừng lo, anh nhờ Băng tới đón em sau. Giờ anh đi nhé. – anh xoa đầu cô thật nhẹ nhàng.


- Anh Băng...sao? – giọng cô thoáng có sự ngại ngùng, ấp úng nhưng vẫn kịp để Duy nhận ra.


- Sao? Không thích Băng sao? – anh hỏi vặn lại.


- Không...em... - cô tự dưng đỏ mặt một cách khó hiểu.


- Được rồi, anh biết. – anh mỉm cười diu dàng trước khi quay lưng đi ra khỏi phòng để cô lại một mình trong phòng với đống suy nghĩ hỗn độn.


Càng ngày, cô càng trở nên ngớ ngẩn, đặc biệt là mỗi khi nhắc tới Băng.


Một lúc sau khá lâu, Duy lại trở lại phòng. Bộ đồ đơn giản lúc nãy đã thay bằng chiếc áo sơ mi kiểu, quân jeans xé rách, áo khoác da đầy cá tính, đôi giày đen hợp tông cùng chiếc cà vạt thắt lệch cố ý.


Trông anh hoàn toàn khác, không còn có nét lãng tử như trước mà cực kì mạnh mẽ, đầy nam tính và cuốn hút.


- Em ngắm anh xong chưa? – Duy tới gần, khẽ đẩy đầu cô một cái.


- Đau, em xin lỗi... Tại anh nhìn đẹp trai quá mà... - cô trêu lại.


- Lúc nào mà anh chẳng thế. – Anh véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô một cái.


- Em biết mà. Anh đi nhanh đi, kẻo trễ đấy. – cô xua tay.


- Ừ, anh đi đây. Đây là quần áo thay tạm, nếu em muốn.


Duy đưa Xuân một bộ pyjama xanh, theo quán tính, cô cũng đưa tay ra nhận. Có chút cảm giác gì đó lạ lẫm, ngại ngùng khó tả. Đây không phải lần đầu tiên có người con trai cho cô mượn đồ nhưng cô vẫn thấy có chút gì đó khác lạ. Dạo này dường như đang có chút cảm xúc gì đó thay đổi trong cô mỗi khi đứng gần anh. Không giống cảm xúc cô đối diện với những người khác. Cô vẫn thường tự hỏi đó là gì, nhưng vẫn không thể hiểu cũng như chính cô có cảm giác áy này giằng xé gì đó kì lạ đối với Duy và cả... Băng...


- Em cảm ơn. – cô đáp lại bằng nụ cười nhẹ.


Duy gật đầu, trước khi quay người đi, anh lặng ngắm nhìn khuôn mặt non nớt yếu đuối trước mặt mình. Người con gái khiến anh muốn dang rộng vòng tay để che chở bảo vệ. Anh không rõ thứ cảm xúc hỗn độn này là gì? Yêu? Không anh không thể. Anh hiểu rõ ai nên dành cho em ấy. Còn anh chỉ cần là người ở bên cạnh có lẽ cũng đủ rồi.


Không gian trầm lặng mang, chất chứa bao suy tư của con người. Mỗi người một suy nghĩ nhưng lại đan xen vào nhau. Giữa cả hai luôn thế. Gần gũi, thân thiết. Nhưng đó chỉ là sự đồng cảm. Nó chính là sợi dây gắn kết hai người nhưng cũng chính nó lại là mang ngăn cho tình cảm nảy sinh. Có lẽ vì quá hiểu nhau nên hai người biết điều gì là tốt nhất cho người đối diện?


Xuân tiễn Duy ra khỏi nhà rồi lại đi cà nhắc vào trong phòng. Lấy một vài thứ đồ gì đó trước khi đi trút bỏ lớp bụi bẩn trên người cả ngày hôm nay.


Ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng, tâm trạng cũng khá lên một chút. Cô thầm trách bản thân, tại sao có thể sơ ý như thế này trong ngày quan trọng như thế này. Vì thế cô bị Duy bắt phải ở nhà cho tới khi có người tới đón. Dù có cố gắng thuyết phục anh như thế nào đi nữa, câu trả lời vẫn là không. Cuối cùng cũng đành phải ở nhà một mình.


Ngâm mình một lúc, cô quyết định đứng dậy. Mặc vào mình bộ pyjama xanh rộng thùng thình, hương thơm thoảng thoảng từ bộ quần áo phảng phất khiến cô có chút bồi hồi.


Ngó quanh căn phòng rộng lớn một chút, dù chân đau tới mấy cũng cố lượn vài vòng khám phá. Có chút bất lịch sự nhưng cô không phá phách nhiều mà. Đi loanh quanh một lúc rồi cũng mệt, cô dừng chân và ngủ thiếp trên chiếc ghế sofa êm ái ở phòng khách.


............


Trong đêm tối, chiếc Lamborghini xanh dương nhẹ nhàng lướt nhanh trên con đường vắng vẻ. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc radio trên chiếc xe khiến người ngồi trên xe không chú ý tới chiếc ô tô đen đang theo sau lưng mình.


Đột ngột anh bẻ tay lái, rẽ vào một con đường khác, dừng trước một cánh cửa. Chậm rãi tắt nhạc, đưa xe tới chỗ gửi xe rồi bước xuống.


Một lúc sau, có thêm ba người con trai khác cũng tiến về phía anh. Cả nhóm đập tay lấy tình thần, chuẩn bị cho một việc trọng đại.


Dường như nỗi lo lắng trong họ đang lần át cả bọn. Không ai cười đùa như ngay, chỉ lẳng lặng trao nhau cái nhìn đầy ẩn ý. Có vẻ như sự ra đi đột ngột của Thái Vinh đã đẩy nhóm tới tình trạng lao đao như thế này.


Lặng lẽ bước cùng nhau vào cánh cửa tiến vào một phòng thu. Cả nhóm bắt gặp một người đàn ông đang ngồi sẵn trong đó.


- Chào ông, tôi là Duy, còn đây là nhóm của tôi, hôm nay tôi có hẹn với ông cho buổi thử giọng. Rất vui được gặp ông. – Duy tiến tới, vui vẻ đưa tay ra chào hỏi.


Lần lượt ba người còn lại cũng bắt chước làm theo anh.


Người đàn ông mập mạp cũng đáp lại bằng sự thờ ơ, không mấy quan tâm.


- Các cậu đến rồi sao? Được rồi, vậy thì diễn luôn đi. Để xem thực lực như thế nào. – ông ta bĩu môi.


Lời nói không mấy thiện cảm khiến cả bốn người tâm trạng có chút không thoải mái nhưng cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng tiến về bộ nhạc cụ ở góc phòng. Kiểm tra một chút trước khi bắt đầu.


Đèn vụt tắt khi tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, chỉ soi rõ những gì ở ngay giữa sân khấu, ngay lập tức bốn người con trai kia chìm đắm trong thế giới ấy. Không gian ngập tràn những giai điệu mê hoặc lòng người. Cả người đàn ông lúc nãy cũng không nén nổi sự than phục. Đôi mắt mở to chăm chú theo từng cử chỉ của bốn chàng trai ấy.


Bất giác trong lòng dâng chút cảm giác mâu thuẫn. Quả là không đành lòng nhưng mà...


Khẽ liếc nhìn người đàn ông áo đen đang đứng khuất sau cánh cửa theo dõi từng cử động một của họ. Trong đêm tối mờ ảo, đôi mắt phản chiếu ánh đèn le lói, sáng quắc một cách kì lạ, ánh lên chút gì đó lạnh lẽo, nguy hiểm. Nụ cười nửa miệng ẩn hiện khiến người khác không khỏi rùng mình.


Không...Ông đành phải từ bỏ vậy. Có tiếc thì phải tiếc cho bốn người đó. Tại sao lại gây thù chuốc oán với người ấy chứ.


Căn phòng yên tĩnh, tiếng thở đều đặn của người con gái cũng trở nên nhỏ bé trong bầu không khí ấy.


Cảm giác có chút hơi lạnh, Xuân rùng mình, mở mắt, từ từ tỉnh dậy. Dụi đôi mắt, nhìn quanh. Căn phòng vẫn trống không. Duy vẫn chưa về sao?


Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, ngay lập tức cô giật bắn mình, lao nhanh ra khỏi chiếc sofa êm ái.


Đã 10h30' đêm rồi sao? Trễ thế này mà chưa về, chắc chắn mọi người sẽ rất lo lắng. Ngồi dậy, rồi đi tìm cặp sách, chuẩn bị ra về nữa.


Tìm mãi mới thấy chiếc cặp, lôi chiếc điện thoại ra. Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi có cả chục cuộc gọi nhỡ từ Triệt và Phong. Hai người ấy,lúc nào cũng quan tâm tới cô như thế cả. Mặc dù là đã có xin phép rồi nhưng đúng là 10h là hơi quá.


King...cong...


Tiếng chuông cửa reo, làm Xuân hơi giật mình. Vội vàng đi thật nhanh ra xem nhưng chân đau quá khiến cô không thể đi nhanh hơn được.


Cánh cửa bật mở, Xuân choáng váng khi một dáng người cao lớn đổ ập vào mình. Mùi rượu nồng nặc đến mức ngạt thở. Một lúc sau mới kịp định thần lại được, Xuân chật vật đẩy người con trai kia đứng dựa vào tường.


Cô không khỏi ngạc nhiên khi đó là Duy. Tại sao anh lại say mèm như thế này. Hôm nay là ngày rất quan trọng với anh ấy mà.


Về nhà trễ với bộ dạng say mèm. Khuôn mặt chất chứa biết bao nỗi buồn bực, oan ức. Đã có chuyện gì xảy ra thế?


- Anh Duy, có chuyện gì sao? – Xuân khẽ lay vai của anh nhưng không có sự đáp lại.


Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc bất an nào đó. Vội vàng đóng cánh cửa lại rồi dìu anh đi vào trong.


Thân hình cao lớn bước đi loạng choạng, dựa hẳn vào người Xuân. Cô lê từng bước nặng nề, cố gắng quên cái chân nhức nhối đang âm ỉ. Khó khăn lắm cô mới đưa anh vào được tới giường của anh. Để anh yên vị trên chiếc giường của mình rồi cuống cuồng đi pha một ly nước cam giúp anh giải rượu.


Cô quay trở lại, Duy vẫn nằm yên trên giường không có biểu hiện gì gọi là khá hơn. Khẽ thở dài, đỡ anh dậy giúp anh uống từng ngụm nước một.


Duy uống được nửa chừng chợt vùng dậy, hất văng chiếc ly khiến Xuân giật mình. Ngỡ ngàng nhìn người con trai đối diện mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Cùng nhau vượt qua nhé!!

Cùng nhau vượt qua nhé!!

Bố mẹ nó làm mọi điều để chia cách hai đứa nó. Nó đau lắm. Nó hận nó không đủ

24-06-2016
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Yêu lại người cũ

Yêu lại người cũ

Đừng ngại ngần, cũng đừng tự day dứt, nếu tình yêu đã chọn bạn, cũng có nghĩa là

30-06-2016
Nha Trang! Em yêu anh

Nha Trang! Em yêu anh

Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã

25-06-2016